Part 3 LI. The Moving Finger writes; and, having writ, Moves on: nor all thy Piety nor Wit Shall lure it back to cancel half a Line, Nor all thy Tears wash out a Word of it.
LII. And that inverted Bowl we call The Sky, Whereunder crawling coop’t we live and die, Lift not thy hands to It for help—for It Rolls impotently on as Thou or I.
LIII. With Earth’s first Clay They did the last Man’s knead, And then of the Last Harvest sow’d the Seed: Yea, the first Morning of Creation wrote What the Last Dawn of Reckoning shall read.
LIV. I tell Thee this—When, starting from the Goal, Over the shoulders of the flaming Foal Of Heav’n Parwín and Mushtara they flung, In my predestined Plot of Dust and Soul.
LV. The Vine had struck a Fibre; which about It clings my Being—let the Súfi flout; Of my Base Metal may be filed a Key, That shall unlock the Door he howls without.
LVI. And this I know: whether the one True Light Kindle to Love, or Wrath consume me quite, One Glimpse of It within the Tavern caught Better than in the Temple lost outright.
LVII. Oh, Thou, who didst with Pitfall and with Gin Beset the Road I was to wander in, Thou wilt not with Predestination round Enmesh me, and impute my Fall to Sin?
LVIII. Oh, Thou, who Man of baser Earth didst make And who with Eden didst devise the Snake: For all the Sin wherewith the Face of Man Is blacken’d, Man’s Forgiveness give—and take!
LIX. Listen again. One Evening at the Close Of Ramazán, ere the better Moon arose, In that old Potter’s Shop I stood alone With the clay Population round in Rows.
LX. And, strange to tell, among that Earthern Lot Some could articulate, while others not: And suddenly one more impatient cried— “Who is the Potter, pray, and who the Pot?”
LXI. Then said another—“Surely not in vain My substance from the common Earth was ta’en, That He who subtly wrought me into Shape Should stamp me back to common Earth again.”
LXII. Another said—“Why ne’er a peevish Boy, Would break the Bowl from which he drank in Joy; Shall He that made the Vessel in pure Love And Fancy, in an after Rage destroy!”
LXIII. None answer’d this; but after Silence spake A Vessel of a more ungainly Make: “They sneer at me for leaning all awry; What! did the Hand then of the Potter shake?”
LXIV. Said one—“Folks of a surly Tapster tell, And daub his Visage with the Smoke of Hell; They talk of some strict Testing of us—Pish! He’s a Good Fellow, and ’twill all be well.”
LXV. Then said another with a long-drawn Sigh, “My Clay with long oblivion is gone dry: But, fill me with the old familiar Juice, Methinks I might recover by and bye.”
LXVI. So while the Vessels one by one were speaking, One spied the little Crescent all were seeking: And then they jogg’d each other, “Brother! Brother! Hark to the Porter’s Shoulder-knot a-creaking!”
LXVII. Ah, with the Grape my fading Life provide, And wash my Body whence the Life has died, And in a Winding-sheet of Vine-leaf wrapt, So bury me by some sweet Garden-side.
LXVIII. That ev’n my buried Ashes such a Snare Of Perfume shall fling up into the Air, As not a True Believer passing by But shall be overtaken unaware.
LXIX. Indeed the Idols I have loved so long Have done my Credit in Men’s Eye much wrong! Have drown’d my Honour in a shallow Cup, And sold my Reputation for a Song.
LXX. Indeed, indeed, Repentance oft before I swore—but was I sober when I swore? And then and then came Spring, and Rose-in-hand My thread-bare Penitence apieces tore.
LXXI. And much as Wine has play’d the Infidel, And robb’d me of my Robe of Honour—well, I often wonder what the Vintners buy One half so precious as the Goods they sell.
LXXII. Alas, that Spring should vanish with the Rose! That Youth’s sweet-scented Manuscript should close! The Nightingale that in the Branches sang, Ah, whence, and whither flown again, who knows!
LXXIII. Ah, Love! could you and I with Fate conspire To grasp this sorry Scheme of Things entire, Would not we shatter it to bits—and then Re-mould it nearer to the Heart’s Desire!
LXXIV. Ah, Moon of my Delight who know’st no wane, The Moon of Heav’n is rising once again: How oft hereafter rising shall she look Through this same Garden after me—in vain!
LXXV. And when Thyself with shining Foot shalt pass Among the Guests Star-scatter’d on the Grass, And in thy joyous Errand reach the Spot Where I made one—turn down an empty Glass! | *
Phần 3 (Người dịch: Hồ Thượng Tuy)
LI. Tay Số phận viết và tiếp trang sau Lòng mộ đạo, Trí khôn, ích gì đâu Không xóa nổi nửa dòng, và Nước mắt Cũng không rửa đi Lời viết lúc đầu.
LII. Chén lật úp mà ta gọi Bầu trời Ta bò trườn, sống rồi chết đấy thôi Đừng giơ tay cầu xin Trời giúp đỡ Chẳng giúp được gì cho Bạn và Tôi.
LIII. Đất sét đầu, Họ nặn ra Người cuối Và sau đó gieo hạt Giống mùa Sau Buổi sáng đầu của Tạo thành viết vội Rồi Bình minh tính sổ đọc sau này.
LIV. Nói với bạn – Khi ta ra khỏi Cổng Con Ngựa Trời rực lửa chở ta vào Nơi Linh hồn cùng Đất đai bụi bặm Do Parwín và Mushtara ném vào.
LV. Cây Nho đâm rễ, cứ mặc Sufi Chê sự Tồn tại của ta bám rễ Từ Sắt của ta có thể đúc Chìa Để mở Cánh cửa, kẻo người la ó.
LVI. Ta biết rằng thứ Ánh sáng Trung thành Đốt lên Tình yêu hoặc là Tức giận Thà tận hưởng chút thoáng qua trong Quán Cũng còn hơn để mất ở Thánh đường.
LVII. Ô, Ngươi là kẻ đặt Bẫy ở bên Đường Là nơi mà ta thường vẫn lang thang Có lẽ nào héo hon vì tiền định Qui tội cho ta Đổ đốn, Lỗi lầm?
LVIII. Ô, Ngươi lấy Đất nặn ra Con người Nghĩ ra Thiên đường, đồng thời con Rắn Vì lầm lỗi hiện trên gương mặt người Ngươi tha thứ, và khoan dung được nhận.
LIX. Hãy nghe thêm. Vào một buổi chiều hôm Tháng Ramazan, Trăng mới lưng chừng Ta đứng một mình ở trong lò Gốm Với Dân cư đất sét xếp thành Hàng.
LX. Nói nghe lạ lùng nhưng trong bao Số phận Ai giỏi nói năng còn ai đó không Bỗng đột ngột, một ai đó kêu lên: “Ai là Thợ gốm, còn ai – đồ Gốm?”
LXI. Người khác bảo: “Thân xác ta, quả thật Do bàn tay Ngài nặn ra từ Đất Rồi Ngài trao cho đường nét, Dáng hình Sau đấy lại nhồi ta về với Đất”.
LXII. Một người khác: “Dù chàng Trai hay giận Cũng chẳng bao giờ uống xong đập Chén Tại sao Ngài đầy Tưởng tượng, Tình yêu Làm ra Bình rồi đập khi tức Giận?”
LXIII. Không ai trả lời cho câu hỏi này Một chiếc Bình vội vàng lên tiếng ngay: “Họ cười ta vì thân ta méo xệch Tại vì sao? Do Thợ gốm run tay?”
LXIV. Một người nói: “Bà con Chủ quán rằng: Gương mặt ông với Khói từ Địa ngục Họ nói về thử thách – nghe mà khiếp! Ông tốt bụng, tất cả đều tuyệt trần”.
LXV. Thì khi đó, một người khác thở dài: “Đất tôi khô vì để quên lâu ngày Nhưng nếu rót đầy cho tôi rượu cũ Thì tôi nghĩ rằng sẽ phục hồi ngay”.
LXVI. Khi Bình và Chén đáp lời liên tiếp Một kẻ nhìn thấy mảnh Trăng lưỡi liềm Tất cả kêu lên: “Hỡi người Anh em! Có nghe vai Thợ gốm rên - cót két!”
LXVII. Ô, hãy dùng Rượu để củng cố Đời ta Khi ta chết, khâm liệm bằng lá Nho Và trước đó, tắm rửa ta bằng Rượu Rồi đem chôn đâu đó sau Vườn nhà.
LXVIII. Dù thân xác của ta chôn dưới đất Nhưng trong Không khí mùi Thơm ngào ngạt Không một người ngoan Đạo đi ngang qua Mà lại có thể làm như không biết.
LXIX. Quả thực, Thần tượng mà ta yêu mến Đã đem lòng tin con người cho ta Đã dìm Danh dự của ta trong Chén Và bán Danh tiếng để lấy Bài ca.
LXX. Quả thực, trước khi Hối hận đã thề Nhưng liệu có tỉnh khi nói lời kia? Và Mùa xuân với Hoa hồng lại đến Đã làm cho tan lời Sám hối kia.
LXXI. Dù rượu xử sự như người vô Đạo Khoác cho ta chiếc Áo choàng Danh dự Những Người bán rượu làm ta ngạc nhiên Họ bán Hàng giá chỉ bằng một nửa.
LXXII. Than ôi, tàn héo cả Mùa xuân, Hoa hồng! Cuốn sách Tuổi trẻ đành phải sang trang! Và Họa mi trên cành giờ im tiếng Bay về đâu, có ai biết được chăng!
LXXIII. Ô, Tình yêu! Liệu ta và em có vần xoay Phận số Để thay đổi trật tự này quả thật đáng thương Để ta sẽ đập chúng ra từng mảnh nhỏ Rồi nhập vào, xếp lại đẹp như mong.
LXXIV. Ô, Trăng của lòng ta không biết đến tàn Trăng của Trời, trăng lại sẽ mọc lên Và trăng lại sẽ đung đưa nhìn ngắm Tìm ta trong Vườn – nhưng chỉ hoài công!
LXXV. Và khi Trăng soi sáng những đám đông Những Người khách Số phận ném xuống trần Trong vui sướng, khi trăng tìm đến Chỗ Xưa ta ngồi – hãy úp ngược Chén không!
|