Ðôi lúc thơ là tiếng lặng im
Là hoa bên đá lá bên thềm
Là cây bên suối mây bên gió
Là lúc thơ về bắt lặng yên
Là lá hoa là gió là trăng
Là đoá hương thơm nở giữa rằm
Là xưa như nắng xanh như núi
Là ánh sao mờ chiếu lạnh căm
Là tiếng mây trời khóc lặng yên
Là hang u tối nhốt ưu phiền
Là con chim sáo bay trên sóng
Là lũ cây rừng đứng ngả nghiêng
Là đá cheo leo dựng giữa trời
Là lòng yêu mến thủa xa xôi
Là bông hoa phượng sau mùa hạ
Là lúc chim bay vẫn mỉm cười
Lụa ở trong tằm lụa chảy ra
Thơ có khi đau cũng khóc oà
Thơ mùa đông lạnh như Nam cực
Thơ, có khi thơ chẳng có vần.
Nhiều cơn buồn bực ứa ra thơ
Sao thơ thương tích tự bao giờ
Thơ, con mắt tinh như cú
Soi vào chính giữa tâm tư
Ðây lúc thơ về giữa lặng im
Cùng hoa bên đá lá bên thềm
Cùng cây bên suối mây bên gió
Là lúc tâm hồn bỗng lặng yên
Là bóng ai về giữa tháng năm
Là cụm hoa ngâu lạnh chỗ nằm
Là xanh như núi xưa như nắng
Là ánh trăng mơ chạy giữa rằm
Thơ vẫn là tre vẫn là măng
Vẫn là gió thổi vẫn là trăng
Vẫn giọng thơ xưa nguyệt với rằm
Vẫn xanh như nắng xưa như núi
Vẫn bóng sao cô quạnh chỗ nằm.
Và những con đường thơ đã đi
Ðã cười đã khóc khi chia ly
Trên vùng xa thẳm lưng triền núi
Thơ đứng xoa râu chẳng nói gì.
Nguyễn Bá Trạc