“Sương in mặt, tuyết pha thân, sen vàng lãng đãng như gần như xa”…”Áo chàng đỏ tựa ráng pha, ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in”… Đấy là chuyện ngày xưa. Thủa ấy các văn thi sĩ VN có mấy ai được đi đâu? Không thấy tuyết bao giờ, người ta đành cóp văn thơ Tầu, ca cẩm… não nùng.
Rồi gần đây (trước 75) có những ông đi Tây du học. Lúc về, làm cho mình – bấy giờ – thèm thuồng, kính sợ: “Paris, có gì lạ không em? Mai anh về giữa bến sông Seine!.Anh về giữa một giòng sông trắng…Là áo sương mù hay áo em?”… Một ông khác cũng đi Tây về, bảo: “Tuyết rơi mỏng manh buồn…Ga Lyon đèn vàng, cẩm tay em muốn khóc, nói chi cũng muộn màng…!”
Ôi thôi thôi! Ngày nay bốn phương chúng tôi đã đi khắp. Tầu: biết, Tây: biết. Tây, Tầu, Nga, Mỹ … đều tường tận. Chẳng phải chỉ lý thuyết, mà hang cùng ngõ hẻm, đều đến tận nơi. Vì phải biết thực tế: cần lắm. Cũng như ngày nay phải cọ xát với Cộng Sản rồi mới biết là phải vứt. Bất kể sinh mạng, xuống ghe mà đi .
Paris có gì lạ không em? Kiến trúc, điêu khắc…cũng đẹp đấy, có điều phải cẩn thận: Đi chơi nên bước chầm chậm. Nhìn cho kỹ , vì hở ra là đạp cứt chó. Paris cứt chó đầy đường. Cái đó là lạ?!
Thế tuyết? Sương in mặt, tuyết pha thân! Đẹp . Nhưng khi nó cứ ùn ùn rơi xuống, không cào lấy đâu lối mà đi? Cào rồi, rơi nữa. Cào không kịp, chồng chất, cao ngất, nặng trĩu.
Mới rơi, quả có lúc nhẹ hều… mỏng manh buồn…Nhưng rồi nó nhẽo nhẹt! Nặng chịch! Lúc đang xốp, chợt nhiệt độ tăng, nó chẩy ra, rồi đông lại, thành băng trơn trượt. Đi không cẩn thận té gẫy xương …Nên lại còn phải rải đá răm cho bớt trơn.
Mà cứ tưởng tượng: Bạn là một lão trượng VN bẩy mươi ba tuổi trời! Già cốc đế mà bạn vẫn ung dung sống ở xứ Phần Lan này…Mỗi ngày bạn vẫn vươn vai đứng dậy hươi xẻng cuốc xúc tuyết, rải đá ….Bội phục! Bội phục!
Nên có thằng cháu ở Mỹ viết email sang thăm: Ông ơi, thế ở Helsinki nghe nói có nhiều người Việt đi biểu tình chống bọn đại sứ, lãnh sự Việt Cộng thâu tiền bố láo… Ông có biết không? Hay ông chỉ biết những chuyện trời đất lù mù?
Trả lời: Biết.
Nhưng bây giờ sau khi xúc tuyết, chụp ảnh chơi, ông chỉ thích nói chuyên trời đất thôi.
Việc trời đất lù mù vẫn quan trọng hơn chứ?
Nó là văn,thơ, nhạc, hoạ. Nó là vẻ xấu, vẻ đẹp của cả cuộc đời. Nó càng quan trọng hơn lúc đời sắp khép. Còn việc biểu tình xã ấp, đáng chi?
Khi cả nước vẫn đang phải cúi đầu sống với chế độ quái gở, với một đảng độc nhất không ai bầu mà chỉ đảng ấy mới được cầm quyền! Thế Việt Nam mới lạ chớ. Paris lạ cái chi?
Còn ở Phần Lan này lỡ ai cần về VN thăm bố mẹ già, phải đem cái thông hành đi đóng cái dấu, thì thây kệ đi. Mấy đồng chí xã ấp tính thêm chút đỉnh tiền boa. Đáng kể gì mà lão phải lặn lội đi khiếu nại trên tuyết băng lạnh lẽo?!
Nguyễn Bá Trạc