Nhớ bạn bè ở quê nhà
Mùa Thu đó quê mình trăng rất thắm
Xóm tơ tằm thân thiết đứng bên sông
Cam hái vội, gật gù khen ngọt lắm!
Hoa vườn chùa len lén trộm vài bông
Lớp đồng ấu, trên đường thôn, đôi bóng
Nắng chờ nhau, mưa bấc nép chung dù
Chưa hề nghĩ có lần sông dậy sóng
Giấc trưa chìm theo điệu gáy chim cu
Anh chị chúng mình vui ngày gả cưới
Cha mẹ chúng mình vẫn nghiệp nông tang
Ðem tháng tám sương vương mùi rơm mới
Trống xuân thu hai bận rộn đình làng
Với chuỗi ngày xanh tưởng không thể mất
Phút chia ly không có điểm bao giờ
Ơi thương quá. mảnh quê tình thứ nhất
Vun cuộc đời và ký thác ngây thơ
Nếu biết trước bây giờ người một ngả
Thì thuở nào ta lại thiết tha hơn
Tôi đã hôn từng thân cây chiếc lá
Ôm cái ngày xưa giữ mãi trong hồn
Hỡi bè bạn của những ngày xưa đó
Chắc có lần đã giận, đã buồn tôi
Xin xí xóa bằng tình thương tuổi nhỏ
Khi quanh vành gáo nước đặt chung môi
Từ tôi đi chưa gặp màu trăng thắm
Anh có lên đồi gió ngóng tôi không ?
Tôi vẫn nhớ buổi chiều mưa lấm tấm
Một thằng đi, mấy đứa ngẩn ngơ trông
Bao người tiếp lìa quê hương sóng gió
Trôi giạt về đâu ? No ấm ? Long đong ?
Ðời đã xóa giấc mộng lành tuổi nhỏ
Mà sông xưa nước vẫn chảy xuôi dòng
Tường Linh
HT Họa
Một Phương Trời Nhớ
Mùa Xuân thắm hay tình mình vốn thắm
Con thuyền ai ngơ ngẩn cắm bên sông
Chỉ gang tấc mà sao xa quá lắm
Hoa trên cành muốn hái thử vài bông
Trưa đi học chúng mình chung một bóng
Dưới trời xanh dương mãi một cây dù
Sông thì lặng mà lòng mình nổi sóng
Trong lùm cây vẳng tiếng cúc cù cu …
Mùa Xuân ấy xóm trên vừa đám cưới
Bà con mình vất vả nghiệp nông tang
Cuộc đời cũ tuy cuộc đời đã mới !
Chiếc diều con bay mãi ở bên làng
Vừa mới đó mà coi như đã mất
Ôi thời gian sao tìm lại bây giờ
Tình nào đẹp hơn mối tình thứ nhất
Yêu bao năm còn lại những bài thơ
Cuộc đời rẽ mỗi người đi một ngả
Ta nhớ nhau còn nỗi nhớ nào hơn
Cây nhớ hoa như cành xanh nhớ lá
Như tình ta còn mãi ở trong hồn
Giờ hai chốn ở đây và ở đó
Anh còn gì để lại ở trong tôi
Chỉ còn lại những vần thơ thuở nhỏ
Những nụ cười đắng mãi ở bờ môi
Hoa hết thắm dẫu tình ta vẫn thắm
Anh giờ xa biết có nhớ mình không
Mưa rắc bụi trên tóc mình lấm tấm
Ta nhìn theo đôi mắt ngậm ngùi trông
Sao không hóa cho ta làm kiếp gió
Giữa cuộc đời không ngớt bước long đong
Sao chẳng giúp chúng mình tìm thuở nhỏ
Trên sông thơ bát ngát chảy xuôi dòng
Hue Thu