|
Thơ xướng họaHÀNH TUỔI SÁU MƯƠI và các bài hoạ của HTN, HT, Quốc Việt - Nguyễn Kinh Bắc
#1 |
Hành Tuổi Sáu Muơi
Bài Xướng:
Vượt cuộc nhân sinh quá nửa đường
Sáu mười năm chẵn, góc chiều thương
Rượu bày ước lệ mời thơ lại
Gia định giờ thêm ý cố hương
Sáu mươi sinh nhật không mừng tiệc
Vui vẻ chi ngày ngựa khớp cương
Nhập thế chỉ đau cùng cõi thế
Có ta nên có vị Hồ trường !
Hồ trường ai nỡ chiêu bằng hữu
Ai nỡ chia sầu đến mấy phương ?
Lặng lẽ một đời, thêm lặng lẽ
Không cần nhìn lại bóng trong gương
Cũng thừa biết tóc tiêu pha muối
Mắt vẫn đăm chiêu nỗi thế thường
Cũng thấy hình hài vô nghĩa đứng
Nhò nhoi, xa vắng giữa mùa sương
Mở lời định hỏi cung Tài, Mệnh
Lại gặp Kiều nhi khóc đoạn trường
Rả rích mưa thời Gia Tĩnh vọng
Hồng nhan, bạch diện chịu tai ương
Tố Như, ngọn bút lừng kim cổ
Thơ thánh không lùi được nhiễu nhương
Ý thiện khó xoay tâm ác chuyển
Trăng soi lòng trúc chẳng soi tường
Chưa qua “tam bách dư niên hậu”
Vàng cỏ thanh minh, úa cỏ vườn
Bước ngựa chàng Kim chồn nẻo lạc
Mắt Kiều cũng bỏ hướng Liêu Dương
Lời ai thổn thức “tân thanh” mới
Gọi nguyệt cầm buông điệu chán chường
Sáu chục, một trăm... rồi cũng vậy
Nhân sinh là nợ một đời vương
Ðã từng vuốt mắt bao huynh đệ
Ðưa khổ hồn qua cuộc hý trường
Từng tiễn người đi vào huyễn mộng
Mắt cay mùa gió ngợp sầu thương
Trở về gác lạnh nhìn sao rụng
Chánh vạc ngang trời thả tiếng sương
Ngổn ngang thế sự hay tâm sự ?
Ta hỏi ta và hỏi bốn phương
Chỉ một em mừng ta sáu chục
Sao đành từ chối nhận men hương
Thì thôi ta hãy uống cùng ta nhé !
Tròn nghĩa tao khang bất ... hạ đường
Em mãi vì ta giành khổ hạnh
Ta vì em mãi giữ thiên lương
Hơn ba thập kỷ vì nhau sống
Kết với tha nhân mối đạo thường
Chén nữa, ta mời em uống cạn
Rượu tình cất bởi nước sông Tương
Trở lại góc chiều sinh nhật vắng
Buồn buồn ngẫm nghĩ thử soi gương
Ngẩn ngơ trước một “người quen” cũ
Máu đã rơi chung mấy chiến trường
Tóc đã phai chung vì tuế nguyệt
Chung mùa tuyệt tích, ngựa gò cương
Chung sinh, chắc chắn còn chung tử
Chung ý thơ ghi mỗi chặng đường...
Cạn chén. Tiễn chiều. Trăng gọi bút
Ðâm quỳnh hẹn tỏa ngát duyên hương
Sài Gòn sinh nhật thứ 60
Tường Linh
***
Bài Họa 1 :
Ðời có còn chăng buổi Thịnh Ðường?
Phế hưng bày mãi cảnh tang thương
Ta ngoài đất khách mưa sùi sụt
Thơm ngát mùa Thu dạ lý hương
Bỗng nhớ người thơ ngày tháng cũ
Cỏ hoa sao chẳng xóa biên cương ?
Cùng chung thời đại, chung oan khổ
Cùng bước chung trong một hý trường
Người nhớ những ai bằng hữu cũ
Ngàn phương ngoảnh lại vẫn đôi phương .
Ngày xưa ta với người không nói
Lịch sử soi vào những tấm gương
Rồi tưởng đâu mình người Chiến Quốc
Ngàn năm rút cục vẫn vô thường
Cũng là vô nghĩa lời chung thủy
Chờ đến ngày nào tóc điểm sương
Ngày ấy xa nhau ngàn vạn dặm
Mưa Thu ướt đẫm những canh trường
Người giờ bảy chục Tường Linh ạ !
Nhìn lại, thôi toàn chuyện ẩm ương
Ta đọc thơ người về hỏi lại
Ở đâu đã nhiễu lại không nhương ?
Nhiễu nhương thì cũng trò dâu bể
Hỏi hết, làm sao biết tận tường ?
Họ Nguyễn núi Hồng bình cạn rượu
Gió Thu xào xạc mãi sau vườn
Người còn mở tiệc mừng sinh nhật
Ta thuở nào đây giữa đại dương
Duyên phận may sao còn gặp lại
Ðời vẫn vui đâu nỡ chán chường ?
Vẫn rượu vẫn thơ như thuở ấy
Con tằm đến thác nghiệp còn vương
Ta hơn người tính gần con giáp
Cũng bởi tài hoa mới đoạn trường
Rút cục chẳng qua là mộng cả
Mộng nào tỉnh giấc chẳng bi thương ?
Rừng phong đã mấy lần thay lá
Xóm cũ khi về loạn gió sương
Câu hỏi nửa chừng không kẻ giải
Chao ôi ! Trời đất lạnh mười phương
A! “ Cổ Lai Hy ”, anh bạn cũ !
Hoa cau, hoa bưởi lạc mùi hương
Vợ con tấm cám còn no đủ
Thì quản gì đâu gió bụi đường
Miễn ngẩng nhìn lên không thấy thẹn
Ðói nghèo là vẫn bạc hiền lương
Vẫn ta từ thuở trong tay mẹ
Cơm áo đôi khi dẫu thất thường
Nhưng vẫn vần thơ mình gửi lại
Gan bào ruột có nát như tương !
Khuya nay dưới ánh đèn hiu hắt
Ta đọc thơ người đứng trước gương
Xem ảnh Tường Linh ta mới thấy
Thương nhau trên những bước đường trường
Bảy mươi đã trải nhiều dâu bể
Hình như bất hoại chỉ kim cương
Hình như một chút tình xưa gửi
Ðủ ấm lòng nhau nỗi đoạn đường
Nước mắt ta rơi đầy ngọn bút
Bao giờ mình trở lại Quê Hương?
San Jose ngày 02 tháng 07 năm 2001-10-24
Viết ngay khi nhận được tập thơ “Về Hỏi Lại” do Trần Thiện Ðạt từ Houston gửi tới
Hà Thượng Nhân
***
Bài Họa 2:
VẪN NGÁT HƯƠNG
Một cuộc trăm năm mấy ngả đường ?
Tuổi gần sáu chục ngậm ngùi thương
Chén trà chưa bén tình quen thuộc
Bông cúc còn lưu mãi vị hương
Mười bốn (1) năm trời người có mặt
Làm sao mà xóa nổi biên cương ?
Ta ra đời muộn, cười hay khóc ?
Phận gái, sao ta cũng đoạn trường !
Bỗng đọc bài hành ai sáu chục
Một phương trời hẹn dẫu ngàn phương
Cuối năm bóng lặng soi bên cửa
Còn thiết gì đâu nữa lược gương ?
Cũng bởi yêu thơ nên lận đận
Chao ôi ! Sự vật vốn vô thường
Bao giờ cánh nhạn bay về Bắc ?
Có lẽ đầu ai đã tuyết sương
Còn chén rượu nào trăng thấm, gối ?
Ngâm nga cho hả Khúc Hồ Trường ?
Hồ Trường chứa chất bao tâm sự
Tâm sự nào rồi cũng ẩm ương
Cụ Nguyễn (2) ngày xưa đau đến vậy
Tàn canh càng nhiễu, lại càng nhương !
Nhiễu nhương là chuyện thường dâu bể
Độc ẩm đêm đêm bóng đối tường!
Thà một cần câu bên khóm trúc
Nghe chim trời hót rộn sau vườn
Bạch Am (3) lều cỏ đâu người cũ ?
Người cũ còn không núi Thú Dương (4)
Núi Thú rau vi giờ chắc đắng ?
Giờ đâu hiền sĩ mặt ai chường ?
Ðã thua trời đất cơn điên đảo
Hạng võ tàn chưa mộng Bá Vương ?
Người đã tàn chưa lòng buổi ấy ?
Tiếng mưa rỉ rả suốt canh trường
Canh trường chẳng ngủ mà sao mộng ?
Chẳng mộng làm sao lại tiếc thương ?
Sáu mươi hỏi đã già chưa nhỉ ?
Thời gian phỏng đã đủ phong sương ?
Họa thơ mình bỗng thương mình quá
Trời ở quê nhà chỉ một phương !
Chẳng có ai mừng mình lớn tuổi
Chẳng ai ! Dù cả bạn đồng hương
Thì ta rót rượu mừng ta vậy
Mừng tuổi may hơn Lý thịnh Ðường
Hơn cả ông Tô ông Ðỗ nữa *
Lui về xóm củi học hiền lương
Tháng ngày còn có hoa đầy đất
Có rượu lâu lâu uống bất thường
Có mấy ấm trà mời khách quý
Cứ gì đầu cuối một sông Tương !
Đọc thơ cảm khái rưng rưng lệ
Năm tháng càng thêm tủi lược gương
Bình Thạnh người lui về xóm vắng
Dễ quên ngay được hận sa trường ?
Bây giờ “diện bích” bao lâu nữa
Xã hội ngày thêm rối kỷ cương
Lại một mùa Xuân chờ trước cửa
Lại nghe ngày trước chuyện lên đường
Té ra tuổi tác già năm tháng
Mà tấm lòng mình vẫn ngát hương
1. Tôi sinh sau ông những 14 năm
2. Tác giả bài Hồ Trường là Nguyễn Bá Trác
3. Bạch Am tên căn lều của Bạch Vân cư sĩ tức Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm
4. Tên một ngọn núi ở Trung Hoa, có hai người hiền (Bá Di & Thúc Tề) trốn trên đó, hái rau vi ăn chứ không thèm ăn lúa gạo của nhà Chu
Huệ Thu
Sài Môn lưu Ký, tháng 11 năm 2003
Bài Họa 3:
TRƯỢNG PHU ĐÂU?
Mỗi kiếp nhân sinh một nẻo đường
Bao nhiêu người ghét, mấy người thương?
Mai này ai cũng về cát bụi
Mấy người ngã xuống bởi quê hương
Canh cánh bên long, ray rứt mãi
Chuyện ngoài hải đảo, chuyện biên cương
Gần bốn mươi năm trên đất mẹ
Từ khi cải tạo ở công trường
Ngậm đắng để làm dân nước Việt
Kẻ thắng xem ta vẩn đối phương
Ông cha ngày trước người trung - nịnh
Đã rọi cho đời những tấm gương
Lòng vẩn phục người Cao Bá Quát
Nhỏ gan đâu dám chuyện phi thường
Chần chừ ngày tháng còn đâu nửa
Ngoãnh lại mái đầu tóc điểm sương
Đêm nằm cứ nhớ người chiến hửu
Da ngựa phơi thây giửa chiến trường
Kẻ sống đã đành cam gió bụi
Mã mồ người chết cũng tai ương
Ngàn năm xiềng xích từ phương Bắc
Đất Việt bao giờ hết nhiễu nhương
Tại sao những kẻ làm quan lớn
Ngoãnh mặt năm châu cứ diện tường?
Non nước từ khi tàn chiến cuộc
Ngã ngựa nên ta phải cuốc vườn
Lòng luôn thổn thức miền Quan ải
Mắt mãi trông về hướng Đại Dương
Những khi thấy tượng anh hùng trước
Hổ mặt nên ta chẳng dám chường
Vợ bảo: lo cày, thơ với thẩn
Ta cười: đến chết vẩn tơ vương
Một lần đứng trước dinh Độc Lập
Thổn thức trong ta cuộc hí trường
Khách kéo vào thăm nơi Tổng Thống
Lắc đầu: - Không thích bọn gian thương
Ta về gác lạnh nhìn sao rụng
Cánh nhạn ngang trời thả tiếng sương*
Đêm nay ta trút bầu tâm sự
Hỏi anh hùng hào kiệt bốn phương
Nghĩa trang quân đội Biên Hòa ấy
Đã mấy ai về thắp nén hương?
Ta con chim nhốt trong lồng săt
Xin hỏi người đi vạn nẻo đường:
Kẻ thù truyền kiếp ngày ngang ngược
Tiền đồ dân tộc quá thê lương
Anh hùng hào kiệt chừ không thấy
Kẻ thất phu đâu cũng thất thường
Năm tháng kéo dài như thế mãi
Sơn hà xã tắc nát như tương
Kẻ đi cũng chẳng buồn quay lại
Miệt mài cuộc sống phẳng như gương
Tha hương chẳng động lòng cố quốc
Vương giả cho nên ngại chiến trường ?
Có nghe tiếng gọi hồn non nước
Vọng từ Hải đảo đến Biên cương
Nước non còn đó lòng ai thấu !!!
Tổ quốc đang thoi thóp cuối đường
Đọc thơ chớ giận lời chân thật
Sang hèn đâu nở bỏ quê hương
Quốc Việt
mùa Xuân 2013
* giử nguyên 2 câu của tg, vì quá hay, không thể thay thế được
Bài hoạ 4
Bài Mừng Tuổi Muộn
“Một mai dù gục ở bên đường” (1)
Thơ viết ngày nào gợi mến thương
Mấy chục năm vèo trong chớp mắt
Người còn phiêu bạt giữa quê hương
Trăng xưa đã hết treo đầu súng (2)
Chiến mã bên trời lạc mất cương
Nay lắng hồn thơ trong phẫn hận
Lời đau vang vọng suốt canh trường
Canh trường độc ẩm riêng ai nhỉ ?
Bằng hữu chia lìa khắp bốn phương
Tâm sự gửi đâu, này giấy bút
Chong đèn đối bóng đã nhòa gương
Nhân sinh chỉ một tuồng dâu bể
Thành bại, hơn thua ấy lẽ thường
Nay tuổi đã già như bóng xế
Con đường trước mặt vẫn mù sương
Con đường trước mặt còn gai góc
Dù chẳng binh đao cũng chiến trường
Dĩ vãng qua rồi khôn níu lại
Cây đời mai sẽ trổ mầm ương
Muôn thuở anh hùng đâu thiếu nhỉ ?
Bao giờ tái hiện bóng Long Nhương ? (3)
Phá tan xiềng xích đời nô lệ
Ngày ấy quê hương lại cát tường
Dân chủ chan hòa trên khắp cõi
Để hoa đua nở đẹp trong vườn
Để thêm thắm đượm hồn sông núi
Rực rỡ cờ vàng dưới ánh dương
Chính nghĩa rạng ngời xua bóng tối
Quỷ ma tan tác, mặt thôi chường
Qua mùa tị nạn lưu vong ấy
Trở gót quay về không vấn vương
Tâm sự có đâu như Bá Trác
Mà ngâm nga mãi khúc Hồ Trường
Yêu quê, quê chẳng bao giờ mất
Mỗi bước lâm hành mỗi luyến thương
Hai chục năm dài xa đất mẹ
Vẫn còn lưu lạc giữa phong sương
Gợi bao kỷ niệm trong thời trẻ (4)
Khi đọc thơ người nơi viễn phương
Ôi những tâm tình pha máu lệ
Nhưng lòng mãi mãi giữ thơm hương
Biết đâu sẽ có ngày tao ngộ
Sánh bước bên nhau vạn nẻo đường
Đất nước vươn mình thêm lớn dậy
Dân tình rồi cũng hết thê lương
Ai xây ảo vọng trên nhung gấm
Người vẫn an vui giấc mộng thường
Đây một bài thơ mừng tuổi muộn
Thay lời, như một chén quỳnh tương
Xóa tan những nỗi sầu nhân thế
Mình lại soi mình trước giá gương
Soi mình, ừ nhỉ, đâu ai khác
Nào phải Kiều nhi khóc đoạn trường
Đã có một thời quen lửa đạn
Tinh thần vững tựa đá hoa cương
Trăng xưa đã hết treo đầu súng
Nhưng vẫn còn soi những dặm đường
Những cuộc hành trình đang tiếp tục
Đất trời ngan ngát bóng quê hương
(1) Một mai dù gục bên đường
Đời sau sẽ rước nắm xương khải hoàn
(Thơ Tường Linh- Trăng Treo Đầu Súng)
(2) Trăng Treo Đầu Súng : Thơ Tường Linh, (không nhớ rõ năm ấn hành) bìa Tạ Tỵ, lời tựa của Tô Kiều Ngân, trong đó có câu kết mà tôi rất thích "Đọc thơ Tường Linh để yêu đời lính, yêu loài người, và yêu nhau hơn".
(3) Long Nhương : tức Long Nhương Tướng Quân, một tước hiệu của Nguyễn Huệ trước khi lên ngôi vua.
(4) Thi sĩ Tường Linh đã tặng thân phụ tôi tập thơ Trăng Treo Đầu Súng. Đây là tập thơ đầu tiên trong đời tôi đã được đọc, khi mới 12 tuổi.
Nguyễn Kinh Bắc
Philadelphia 12-5-2013
Ý kiến bạn đọcVui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
|
|