THU TÂM
Thu rậy men sao chếnh choáng say
Chiều hôm thoi thóp lụn theo ngày
Chòm ba sao tỏ trăng lồng khuyết(1)
Bốn hướng sương mờ đất chuyển xoay
Nỗi nhớ thẳm sâu hồn chất ngất
Niềm riêng vơi cạn bóng hoen gầy
Buồn rơi đêm vỡ loang tiềm thức
Xào xạc vườn sau lá rụng đầy .
(1) : phỏng theo chữ nho ,hình chữ TÂM
THU XƯA
Thu mãi nghìn năm của nhạt nhòa
Mây vờn lá rụng ngả mầu hoa
Ngày xưa non nước ngùi chinh chiến
Nay kiếp tha hương chẳng thái hòa
Duyên dáng áo dài ai ấp ủ
Oai phong binh giáp kẻ can qua
Vời trông cố quốc mùa thu cũ
Luyến nhớ người xưa chốn hải hà .
THU CẢM
Thu không nhỏ giọt ngâu đêm
Màn sương rũ thấm trăng mềm vân du
Ướt thềm , cửa lạnh , gió thu
Đèn chong , bàn chiếc hầu lu ánh vàng
Đêm thức trắng giở trang sách cổ
Nhớ người xưa thơ ở muôn nơi
Thi nhân đã khuất , thơ đi mãi
Nhạc , điệu , vần gieo cảm đất trời
Cảnh đó giờ nay chực biến mầu
Âm binh Cộng dẫm nát ngàn dâu
Thơ văn tô điểm xây quê Việt
Lộng ngữ ngụy trang khuấy địa cầu
Uất nghẹn đêm thâu nồng giọt lệ
Ngấu buồn lòng trải lạnh mưa ngâu
Thu về sực tỉnh hồn thi vẫn ...
Sống mãi cảnh xưa nguyệt trước lầu .
TIẾNG THU
Xa rồi - chạnh nhớ lũy tre thôn
Tiếng gió thu xưa ngỡ sóng cồn
Non nước ngậm ngùi trang sử cũ
Vàng thu lá rụng nỗi thần hôn (1)
" Quốc Quốc" chim xưa gáy bụi cây
" À ơi " tiếng mẹ ru thân gầy
Chao ôi ngần ấy thu rưng rức
Sương chã từng giọt đọng lối mây
Người đi - xa lắm hồn ngu ngơ
Thu dõi theo người bóng mịt mờ
Thu đến - thu đi - thu lại tới
Tiếng thu loang trải ngọn nguồn thơ .../
(1) thần hôn : trong truyện Kiều của Nguyễn Du - ý nói
sự con cái hàn huyên hỏi han chăm sóc cha mẹ
ý cả câu : mùa thu lá rụng úa vàng trên đất quê ngưi
khiến lòng nhớ cha mẹ ở quê nhà không ai chăm sóc
ĐÊM THU
thong thả dạo thu thao thức thơ
trên cao trời sáng quá không ngờ
quanh vườn ngập ánh lung linh chiếu
kẽ lá xuyên tia lấp ló chờ
in áo toàn thân lồ lộ mảnh
soi vầng một tấm mướt nghìn tơ
đong đầy trăng trắng tâm tư lắng
ai nhớ ai mà ngóng ngẩn ngơ ?
09-04-2004
THU VỚI THI ĐÀN
Mùa thu vốn hợp với mùa thơ
Bỗng họp nhau đây thật bất ngờ
Trăm nỗi vong tình càng thổn thức
Bốn phương có bạn hết bơ vơ
Trước hiên nay cũng ngồi say đắm
Bên ngõ xưa từng đứng ngẩn ngơ
Các bạn thi đoàn vui góp mặt
Tương lai đã hẹn tự bây giờ .
THU VIỄN XỨ
Thu này đã mấy mùa thu
Quê hương gần gũi mặc dù xa xăm
Ai về ta gởi lời thăm
Trung thu mỗi độ trăng rằm còn vui ?
ở đây lòng vẫn bùi ngùi
ngựa xe như nước thiếu mùi hoa cau
những đêm đứng ở vườn sau
trông mây gợi nhớ đến màu tóc ai …
MÂY THU
Mây thu lại ngẩn ngơ bay
Bỗng nhiện sực nhớ những ngày quê hương
Đường xa muôn vạn dặm trường
Phải vì bè bạn Bốn Phương ân tình
Nửa đời đã trải nhục vinh
Nhìn mây thu lại giật mình chiều nay
SƯƠNG THU
Sương thu giọt ngọc long lanh
Tóc mây em đứng bên mành nhìn ra
Hỡi ôi ! trời đất bao la
Tìm đâu cho thấy quê nhà nhớ thương
Nghìn năm một tiếng cố hương
đủ làm bao kẻ đoạn trường như ta !
GIÓ THU
Gió thu từng trận tơi bời
Thoảng trong tiếng gió có lời mẹ ru
Vườn sau có tiếng chim gù
Chưa nghe sương lạnh mịt mù song trăng
Đêm nay thôi cũng cầm bằng
Thở dài trước chén nghĩ rằng nhớ ai.
MƯA THU
Mưa thu từng giọt vắn dài
Nghĩ thôi chữ sắc chữ tài hại nhau
Trăm năm ai xóa niềm đau
Chuyện tình ả chức , chàng Ngưu vẫn còn
Thuỷ chung còn chữ sắt son
Thời gian chẳng dễ làm mòn lòng nhau
THU GIAO CẢM
Thu chưa vội đến đã nghe thu
Đã thấy vườn sau mấy tiếng gù
Dù chẳng tiếc thương mà khắc khoải
Không nhiều công việc vẫn lu bu
Tưởng đem máu đỏ xây dân chủ
Lại dạy dân đen chữ oán thù
Giáo dục mỗi ngày càng xuống cấp
Lo xây thêm mãi những nhà tù .
THU TÌNH TỰ
Em có bao giờ nhớ đến anh
khi con chim đứng hót trên cành
khi hoa cúc nở đầy trong gió
khi lá trên cây đã bớt xanh
anh gởi về em một chút lòng
với bao khắc khoải mấy chờ mong
em ơi thu đã vàng theo gió
em có buồn thêm đôi mắt trong
đôi mắt trong và tóc xõa vai
trăng trên mái tóc lỏng tay cài
anh về bất chợt cơn mưa lạnh
tiếng gió vô tình chạnh gởi ai ?
THU QUÊ NHÀ
Quê nhà mỗi lúc bạn sang thăm
Ôi nhớ làm sao những tối rằm
Trăng sáng lung linh thôn xóm cũ
Yêu thương nỡ đổi lấy hờn căm
Đấu tranh giai cấp trời đau đớn
Người một quê hương giết hại nhau
Họ cứ nhân danh vì cách mạng
Càng lâu càng rõ những vàng thau
Bỏ nước ra đi tự bấy giờ
Mùa thu có phải cũng mùa thơ
Bốn phương họp lại chung tâm sự
Tìm lại quê hương thật bất ngờ
THU XA NHÀ
Băm mốt năm trời xa cố hương
Gió thu về thổi lạnh canh trường
Quê ta lễ lạy còn không nhỉ
Còn tiếng chuông ngân nóc giáo đường
Xóm đạo mùa thu cha với con
Trăm năm tình nghĩa vẫn vuông tròn
Trung ương xía cả vào tôn giáo
Mãi mãi lòng tin vẫn sắt son
Già Hồ nếu đúng người lương thiện
Văn hóa làm sao xuống cấp dần
Tham nhũng từ trên cho đến dưới
Quanh năm đói khổ đời lương dân
Ta nhớ quê ta nhớ giáo đường
Thu nào đem lại những tai ương
Mùa thu cách mạng là vô đạo
Cộng Sản toàn là những bất lương .
THU TÀN
Thấy lá vàng rơi thu sắp tàn
Nghĩ càng kinh sợ với thời gian
Hôm qua vừa mới là trai trẻ
Nay thấm bao lần lẽ hợp tan
Nay mỗi soi gương lại thấy già
Thương người mà nghĩ cũng thương ta
Thương chi sợi tóc lơ thơ bạc
Tóc mới đen giờ tóc muối pha
Có khác gì đâu lúc cuối thu
Ởû đây chẳng có lớp sương mù
Ta nghe ngọn gió heo may nổi
Bỗng thấy lòng dâng những oán thù
Mai mốt quê nhà có tự do
Ta về xóm đạo có cơm no
Có ngài linh mục bên đường vẫy
Lại nhớ ngày xưa thuở học trò .
SẦU THU
Sầu thu ơi giữa đất Hoa Kỳ
Nhớ quá quê nhà lúc biệt ly
Cha xứ đã già im lặng đứng
Làm sao có nước phải ra đi
Trăng sáng trời cao mây vẩn vơ
Mùa thu lẽ hẳn cũng mùa thơ
Nai vàng ngơ nga’c là thơ đó
Bỗng nhớ vô cùng Lưu Trọng Lư.
THU GIÀ
Thu đã non đâu đã vội già
Ngồi đây theo dõi đám mây xa
Quê hương khuất bóng hoàng hôn xuống
Nơi ấy còn bao bạn hữu ta
Bạn ta năm mỗi già thêm nhỉ
Có giống mùa thu của đất trời
Bọn nhỏ giờ đây khôn lớn cả
Nào ra chi nữa một đời người
ĐÊM THU
Đêm thu ai đó cất lời than
Cụ Tản Đà xưa nước mắt tràn
Cung quảng vẫn còn thương chú cuội
Người thơ hoảng hốt trước thời gian
Một mảnh trăng thu treo trước cửa
Ngày xưa đứa trẻ vẫn vui chơi
Bây giờ ở những chân trời lạ
Nhớ lại quê hương dạ rối bời .
EM LÀ MÙA THU
Em chính là mùa thu
Tóc sầu như liễu biếc
Chiều sương tỏa mịt mù
Em ơi ! em có tiếc
Khối nào trên mái tranh
Trăng nào trên ngõ trúc ?
Anh muốn trắng thâu canh
Nghe dế mèn thổn thức
Vì em là mùa thu
Mắt sầu thiên vạn cổ
Ngoài trời nghe lá đổ
Vàng go’t chân phiêu du.
CHỚM THU
Mới chớm thu mà em nhớ không
Mà hoa cúc đã nở ven sông
Mà em đã soạn thay màu áo
Tóc mẹ già anh trắng tựa bông
Anh chớm 60 rồi đấy nhỉ
Cuộc đời như một giấc chiêm bao
Vừa nghe thu chớm trên cành liễu
Đã nhớ mùa xuân chợt thuở nào .
HƯƠNG THU
Hương của hoa lan ngát tối nay
Em về vạt áo cứ tung bay
Làm sao tặng được hoa lan ấy
Để giữ dùm nhau một chút này
Để biết rằng anh nhớ tới nàng
Hương thu dù muộn cứ mang mang
Hoa thơm khéo ướp trong tà áo
Sẽ thấy mùa thu sắp lá vàng .
THU SỚM
Cúc vàng lưng chậu thu về sớm
Mây bạc phiêu du tự chốn nào
Ta đứng bên này sông nước lớn
Tưởng như vừa tỉnh giấc chiêm bao
Mới đó mà xa đất nước mình
Bên đình cây trúc liệu còn xinh
Ao thu ai thả con thuyền đó
Áo ấy ngày xưa trắng tuyết trinh
Áo trắng bây giờ ở mãi đâu
Biết là đất Mỹ hay trời Âu
Em ơi mới đó mà xa cách
Tưởng gió thu bay mái tóc sầu
THU MUỘN
Thu muộn bên trời cánh nhạn bay
Chẳng cần khóc mướn cũng thương vay
Mùa thu cũng đã mùa thu muộn
Mà gió thu sao lạnh cõi này
Lạnh cõi tạm dung em của anh
Mây xanh lá cỏ một màu xanh
Tóc em xanh cả niềm thương nhớ
Trăng sáng rưng rưng tỏa trước mành
Mành trúc ngày xưa em đứng đợi
Bây giờ ai muốn đợi chờ ai
Chỉ nghe trăng sáng mùa thu muộn
Tiếng gió đêm đêm cứ thở dài.
NGẪU THU
Chợt thấy đầy sân sắc lá vàng
Bỗng nghe gió lạnh nhớ mang mang
Hình như là mới vừa đi khỏi
Thu đã vỡ trên mái tóc nàng
Mái tóc như mây cài trễ nải
Chiều nay buông xõa xuống đôi vai
Anh nghe nhung nhớ dâng đôi ngả
Tưởng nhớ ai mà biết nhớ ai
Ta ngẫu nhiên mà gặp lại thơ
Gió heo may thổi rạt đôi bờ
Đôi bờ lau lách nghe rào rạt
Họ Bạch ngày xưa chắc ngẩn ngơ
THU HỨNG
Tám bài “ Thu Hứng “ nay còn đó
Đỗ Phủ ngày nao nhớ cố hương
Đất nước vẫn tràn bọn dịch Đỏ
Nhìn về quê cũ ngậm ngùi thương .
Ý THU
Thu khiến đất trời chóng tối meo
Lối đi lá rải xác xơ queo
Sau vườn hồ cá koi mơ ngủ
Giữa khóm trúc già lóng ốm teo
Mây xõa ngày tàn sương lã chã
Trăng cài tháng tận lưỡi cong veo
Nhìn Thu mà thấy thương Thu quá
Bóng dáng ai như thoáng cái vèo .
HƯƠNG XƯA
THUẬN :
hương đơm chất ngất đậm tình thơ
bóng ngả sầu ai neo bến bờ
thương nhủ lòng buông lời ước vọng
lãng quên dạ quyện giấc mòng mơ
phương xa chạnh nhớ mềm hoa nắng
phố viễn loang đìa đằm gió mưa
vương vãi hoa tàn rơi ngõ xóm
sương chiều xúc cảm hồn thi xưa .
NGHỊCH :
xưa thi hồn cảm xúc chiều sương
xóm ngõ rơi tàn hoa vãi vương
mưa gió đằm đìa loang viễn phố
nắng hoa mềm nhớ chạnh xa phương
mơ mòng giấc quyện dạ quên lãng
vọng ước lời buông lòng nhủ thương
bờ bến neo ai sầu ngả bóng
thơ tình đậm ngất chất đơm hương .
Tố Nguyên
=======
SẦU THU QUÊ HƯƠNG
THUẬN :
sang trở trời thu tàn sắc hương
nước non dâu bể ngàn sầu thương
vàng hoa cúc đóa nở ven giậu
biếc sẫm rêu phong loang vách tường
ngang ngổn rối tơ khép quốc tổ
chất chồng mây cuộn đan màn sương
tang hồn trắng phủ quyện tê tái
sang trở trời thu tàn sắc hương
NGHỊCH :
hương sắc tàn thu trời trở sang
tái tê quyện phủ trắng hồn tang
sương màn đan cuộn mây chồng chất
tổ quốc khép tơ rối ngổn ngang
tường vách loang phong rêu sẫm biếc
giậu ven nở đóa cúc hoa vàng
thương sầu ngàn bể dâu non nước
hương sắc tàn thu trời trở sang
Tố Nguyên ( Thu 2003 )
CÕI THƠ
Lênh đênh triền sóng lướt thuyền thơ
Khua mái chèo xuông khỏi bến bờ
Ngắm ánh trăng trôi dòng nước bạc
Xem câu tứ trải cõi xanh mơ
Vui , buồn chuỗi chắp niềm tâm sự
Ẩn , hiện trang bày áng cổ xưa
Một chút bâng khuâng êm ái mộng
Thơ hòa nhịp sống mịn nhung tơ.
Tố Nguyên (04 - 10 - 2006)
KHÔNG GÌ CẢ
Chẳng rõ nơi đâu bến với bờ
Không còn gì nữa chuyện ngày xưa
Chẳng hơn đời chỉ ba cơn mộng
Không kém tình đầy một giấc mơ
Chẳng thấy biển dù muôn đợt sóng
Không nhìn vườn cũ một vần thơ
Chẳng mong chờ cả nồi kê chín (*)
Không ánh trăng xanh vẫn đợi chờ …
Tố Nguyên (04-04-2008)
(*) tích có người nằm mơ mong đạt được thành công khi tỉnh ra nồi kê vẫn chưa chin
TRẰN TRỌC
trằn trọc canh trường không trọn giấc
nhớ về đất Việt khổ triền miên
mong không còn ách búa liềm đỏ
Tổ Quốc mai sau khỏi lụy phiền
năm tháng qua , mà Xuân cũng qua
ngoảnh về quê Mẹ mịt mờ xa
suốt đời khó thể đền ơn mẹ
trọn kiếp làm sao đáp nghĩa cha
đã đẹp bằng chưa lòng nhớ Nước
gì hơn cho được mối tình nhà
giao hòa xướng họa cùng nhau vậy
trời đất riêng dành cho chúng ta .
Tố Nguyên ( 29-08-2007)
MỎI MÒN
Khắc khoải mòn chờ tiếng nước non
Quê hương tuy mất vẫn như còn
Phút giây trở gót lòng đau đớn
Ngày tháng nhìn về dạ héo hon
Lúc ấy văn chương chừng chửa thạo
Khi xưa quân phục cũng đeo lon
Chiều hôm những lúc nhìn mây trắng .
Chờ đợi bao lâu cũng mỏi mòn .
THU ĐI RỒI
Thu đi để lại sầu thơ
im tăm đáy nước trăng chờ bóng em
càng khuya càng khuất càng thêm
càng xa nghìn dặm càng phiền muộn anh
đêm sâu lặng ngắt vô thanh
đâu vàng đá đó ? mà thành ái ân .
---------------
GIỌT NGÂU
Mưa ngâu thấm gót vào Thu
bay bay lất phất mịt mù khôn ngơi
buông rơi gợi cảnh chơi vơi
lênh đênh tựa sóng duềnh trôi lạnh lùng
lưng trời kín mít hạt vung,
bay theo gió cuốn mù tung mịt mờ
giọt ngâu như có sợi tơ
giăng giăng lối rẽ phất phơ ngang trời
rơi rơi từng hạt rơi rơi
hạt rơi trên phiến lá xuôi buông cành
hạt rơi trên thảm cỏ xanh
cho ươm giọt ngọc long lanh sau vườn
rơi rơi từng sợi tơ buông
rơi sâu tâm khảm nỗi buồn vu vơ
rơi trên từng chữ bài thơ
rơi từng cảm xúc mùa Thu đang về
rơi trên đường phố làng quê
rơi theo chân bước đi về mẹ cha
rơi trên đồng lúa mái nhà
cho muôn truyền cảm thiết tha thêu tình
rơi trên sóng mắt kết tinh
hạt châu lã chã cho mình nhớ nhau
rơi trên những mảnh thương đau
đọng sâu đậm kín bể dâu cuộc đời
giọt ngâu rơi mãi còn rơi …..
MƯA NGÂU
thánh thót trăng nhòa đắm giọt ngâu
ánh vàng hiu hắt ướt canh thâu
hạt rơi phiến lá hong trên cát
giọt đọng hàng hiên hứng mái lầu
đã hẳn chia xa mưa ngấu đất
hay rằng ly biệt lệ tuôn châu
ngâu bay , lá đổ , tình ngăn cách
cảnh đó người đi u ẩn sầu .
.
TẾT TRUNG THU
1
Trăng Thu vằng vặc sáng mênh mông
đường phố làng quê khắp cánh đồng
tia hắt muôn soi rọi ngõ ngách
ánh quang bừng chiếu tỏa tơ lòng
lúc tròn lúc khuyết duyên con cháu
khi tỏ khi lu phận vợ chồng
trời đất vào mùa Thu lễ hội
trăng rằm gợi nhớ những chờ trông
2
Trung Thu là Tết của Nhi Đồng
Trăng sáng không cần đốt pháo bông
trẻ Việt kéo đèn quân , cá chép
cháu Nam sao, xếp, thỏ, đèn lồng
trà sen một ấm đậm thơm chát
bánh dẻo bốn vuông ngọt mặn nồng
già trẻ gái trai chào chú cuội
chị Hằng tiên nữ Việt Nam Tông
3
nghìn năm trăng vẫn trôi bềnh bồng
trái đất muôn trùng được thế không
Việt Cộng luận cuồng buôn đất nước
Đại Đồng thuyết thoái bỏ non sông
tù nhân Búa nện xô cùm ngục
gạo thóc Liềm vơ cướp ruộng đồng
dân đói dân than dân bỏ xứ
mùa “Thu Cách Mạng” với xiềng gông .
DƯỚI THỀM ĐÓ EM
vớt lá thắm xuôi giòng
một năm trôi trên sông
quện vôi cau trắng nõn
têm duyên thắm tình nồng
*+*
Hình như trời sắp sang Thu
nhạt dần nắng ngả mịt mù mây che
năm tròn chập chững bước về
báo tin tình đã cập kề trôi qua
niềm yêu nỗi nhớ đậm đà
chưa lần đối mặt thịt da hong chờ
thời gian như có giây tơ
cột nhau ước hẹn quấn vơ bóng hình
không gian lơ lửng mông mênh
chứa bao kỷ niệm của mình cho nhau
dẫu đời có lắm bể dâu
cũng đành lá thắm trầu cau vôi mềm
cùng nhau quấn quít trao têm
ánh Thu quyến rũ dưới thềm đó em
LÁ THẮM
trăng ướt câu thề lờ lững trôi
ánh vàng rời rụng dưới ngâu rơi
thời giờ lầm lũi không lui trở
tâm sự nỉ non có tái hồi
đã biết sinh ly là tử biệt
thế thì thơ nhạc để lưu đời
nghìn năm tình sử người yêu dấu!
lá thắm năm nao vẫn thắm lời .
MÒN MONG
Mình hẹn gặp nhau cuối tháng này
ngẩn ngơ thầm tính nhẩm từng ngày
thời gian giống bánh xe quay chậm
ước muốn tựa guồng tơ cuốn ngay
cảm thấy đợi chờ sao nặng nặng
rằng hay sợi nhớ cứ bay bay
em ơi nhanh chóng làm sao được
trong cái dần dà có cái may .
TRĂNG ĐÓ NGƯỜI ĐÂU
Ánh trăng vằng vặc xế ngang đầu
nỗi nhớ vô cùng thấm bấy lâu
khắc khoải niềm mong mòn mỏi mỏi
ngọn ngành ý ngấu thuộc lầu lầu
xưa gần hai đứa chong canh sáng
nay lẻ một mình thắp nến thâu
trăng đó ,người đi … bao trở lại ?
Tương giang ai bắc nhịp Ô cầu ?.
MÙA THU VÀ TÌNH ĐẦU
Dễ hằn quên được mối tình đầu
Thu nhả lưng trời mấy giọt ngâu
sương móc rơi rơi giòng suối lệ
ngân hà lấm tấm đốm sao sầu
còn ai đâu đó vàng nhung nhớ
để nỗi riêng này tím quặn đau
trăng trôi lạnh lẽo đêm cô tịch
cõi lòng xao xuyến có còn nhau
Trang 6 :
THUYỀN TRĂNG
Thuyền trăng ai đó vững tay chèo
Ngõ vắng lâu rồi mốc thếch rêu
Sóng bão ngày đêm ra sức đỡ
Hồn thi năm tháng gắng công đeo
Bâng khuâng nhớ thưở quen đường rộng
Thanh đạm quên chưa biết phận nghèo
Vò rượu , trang thơ chờ mỏi đợi
Mong ai thuyền cập bến tình neo
CON THUYỀN ĐÊM
Ánh trăng đơn lạnh hắt ghe song
mất Nước lâu tình vẫn rực lòng
hận nén cho nguôi càng chất ngất
sầu đâu càng lắc sầu càng đong
thuyền đêm suốt sóng duềnh xuôi mái
nguồn sáng thâu canh chẳng ngược dòng
thức trắng tròn đêm chong giấc ngủ
mơ về Bến Cũ vắt ngang sông .
Tố Nguyên