Lưu Vong Hành
Đất mẹ còn xa cách vạn trùng
Ta còn phiêu bạt – đã mười đông
Mười đông – vật vã vì cơm áo
Lòng vẫn chưa nguôi, nhớ chẳng cùng !
Ta nhớ một thời chinh chiến cũ
Học làm tráng sĩ luyện đao cung
Bút nghiên xếp lại, yêu đời lính
Theo gót người xưa sống vẫy vùng
Quân đội trưởng thành trong khói lửa
Dựng cờ đại nghĩa, diệt thù chung
Tình dân đã quyện theo tình nước
Thề quyết xông pha, vượt bão bùng
Bao địa danh ngời trang chiến sử
Đã làm khiếp vía giặc tàn hung
Kontum, Quảng Trị, ...cùng An Lộc
Phất phới cờ bay rợp khí hùng
Rồi đến một ngày kia, súng gãy
Ôi, trời nghiêng ngửa, đất đang rung
Tướng quân tuẫn tiết ngoài biên ải
Sĩ tốt điêu linh giữa khốn cùng
Một lũ bất tài lo tháo chạy
Những vì sao bạc rụng như sung
Bao năm chễm chệ ngồi vơ vét
Bỏ nước ra đi chẳng thẹn thùng
Ta cũng như trăm nghìn chiến hữu
Nổi trôi cùng vận nước long đong
Sa cơ mắc bẫy vòng lao cải
Rừng thẳm rào ngăn vó ngựa hồng
Ôi những ngựa hồng nay chiến bại
Cơ trời chuyển hóa, có thành không!
Đòn thù giáng xuống đâu thương tiếc
Oán hận triền miên mãi chất chồng
Lao động khổ sai, thêm đói rét
Mỗi ngày hai bữa bát ngô lưng
Thân phơi gió lộng đồi heo hút
Xác bỏ đìu hiu giữa mịt mùng
Nhớ lại những ngày đi chiến đấu
Lòng hằng giữ vững chữ kiên trung
Dù cho đã ở trong tay giặc
Đầu ngẩng lên cao, gối chẳng chùng
Đất nước tuy còn, như đã mất
Người người mang một nỗi đau chung
Hỡi ơi, hăm tám năm rồi nhỉ ?
Mà vẫn không chung một chữ “đồng”
Tự buổi lên đường, xa tổ quốc
Làm người tị nạn, sống lưu vong
Những ai nếu vẫn còn tâm huyết
Thấy cảnh nhiều khi cũng nản lòng
Chiến hữu một thời, nay cấu xé
Bạn tù quên hết thuở lao lung
Cai thầu chống Cộng nhân danh hão
Chụp mũ cho nhau chẳng ngại ngùng
Một lũ túi cơm, phường giá áo
Như bầy ngan ngỗng khoác lông công
Học làm con rối lăng xăng múa
Đã nát càng thêm nát cộng đồng
Báo bổ dăm ba tờ lá cải
Tập tành chữ nghĩa viết bung xung
Bôi tro trát trấu người thiên hạ
Vẫn sống dằng dai mới lạ lùng
Văn sĩ nửa mùa khoe múa bút
Phơi bày dâm dật, cũng văn phong !
Xênh xang áo gấm về quê mẹ
Đú đởn ăn chơi cốt thỏa lòng
Chính khứa trở cờ khoe ái quốc
Ngồi chờ đón gió giữa sa lông
Nhìn quanh cũng một phường xôi thịt
Miệng lưỡi còn đang bốc rượu nồng
Đâu xót dân lành đang thống khổ ?
Đêm ngày rên xiết dưới xiềng gông
Những cô ca sĩ về ăn Tết
Hát “Hậu Đình Hoa” chẳng ngại ngùng
Ôi, biết bao điều, sao nói hết
Nói càng thẹn mặt với non sông
Gươm cùn, súng gãy từ bao thuở
Bút mực này đây trải mấy giòng
Mái tóc xanh xưa giờ đã bạc
Thù nhà, nợ nước trả nào xong
Chiều nay lặng lẽ nhìn mây phủ
Đất mẹ còn xa cách vạn trùng
Nguyễn Kinh Bắc
|
Sài Môn Chủ Nhân họa:
Hận Tát Sao Vơi
Cuối năm gió lạnh thổi trùng trùng
Sắp đến mùa Xuân hết tiết Đông
Băm mấy năm trời xa đất Mẹ
Sài Gòn, Đà Lạt nhớ vô cùng!
Nhớ sao giọt nắng trên hè phố
Khói lửa tuy buồn chuyện kiếm cung
Nhớ tiếng rao hàng khuya vắng vẻ
Nhớ khi còn giặc, đất khoanh vùng
Nhớ như là nhớ ta ngày ấy!
Đất nước chung và trách nhiệm chung
Nhớ những anh hùng vừa mới lớn
Câu thơ Chính Khí, tiệc vui bùng
Viết sao cho đủ tình trai trẻ
Đối kẻ thù đầy nét hiểm hung ?
Ai ngược Chu Prong, về Quảng Trị
Có xem trang sử thật hào hùng
Quân ta như thác lưng chừng đổ
Trời đất vì ta cũng chuyển rung
Cứ tưởng lại về vui đất Mẹ
Đầu hàng ! - Ban lệnh, tủi khôn cùng !
Bao năm lạc lõng nơi quê tạm
Đâu thể nằm chờ rụng trái sung ?
Đâu thể mỗi người riêng mỗi ý ?
Chỉ biết chờ nghe trống điểm thùng
Lời nào cứu được cơn nguy khốn
Hận tát sao vơi, đấu khó đong !
Hận diệt chưa xong phường ác thú
Làm sao xé nát mảnh cờ hồng ?
Ta nhìn bằng hữu mà đau đớn
Ta có mà như có vẫn không
Để mẹ tìm con, con gọi bố
Để lòng đau đớn vợ xa chồng
Cúi mình cam phận làm nô lệ
Đạp cổ, tha hồ chúng cỡi lưng
Mùng Một, mùng Hai, mùng mấy nữa
Còn bao nhiêu tháng bấy nhiêu mùng
Còn không những tấm lòng son sắt
Còn có còn không chữ Hiếu Trung ?
Sao lại đi về vui với giặc
Dây đàn không lẽ đã cam chùng ?
Chẳng đành hổ thẹn cùng tiên tổ
Ôi chữ giang sơn đất nước chung
Băm mấy năm trời như mới đó
Chưa sao viết được chữ tương đồng!
Chia năm xẻ bảy càng đau xót
Chưa thấm ngày nào nhục bại vong
Nhìn đến cháu con thêm ngượng mặt
Hỏi ai có thấy xót xa lòng ?
Sao không nhìn lại gương người cũ
Cứ cứ đêm đêm nghĩ ngợi lung
Gặp nhau quên nhắc câu đoàn kết
Thấy như là ngại, thấy như ngùng
Ngại ngùng khi ngoảnh về quê mẹ
Chỉ thấy điêu tàn, thấy bất công
Chụp mũ nhau chơi cho bõ ghét
Chao ơi ! Toàn những chuyện bao đồng!
Cuối năm, nhớ lại trang hùng sử
Đọc lại câu thơ: Nộ khí xung
Cộng Sản dựng lên nhà cải tạo
Quốc Gia tất cả bị săn lùng ...
Tự do thống nhất là vô nghĩa
Nhìn kỹ quân thù nhớ tác phong
Nhìn lại để đừng quên oán hận
Để con cháu Việt lại chung lòng
Để mùa Xuân tới trong bàn tiệc
Sống chết coi như một cọng lông
Ta rót mời nhau cùng cạn chén
Để xem men rượu ngất ngây nồng
Mùa Xuân nay đến ta vui chứ !
Phá nát nhà tù, bẻ xích gông
Khúc Hậu Đình Hoa không hát nữa
Chẳng ai còn ngại, chẳng ai ngùng
Chỉ còn máu đỏ, da vàng mẹ
Quang phục cùng lo chuyện núi sông
Tôi đọc bài thơ mà thổn thức
Nối điêu cùng thử viết đôi dòng
Tóc xanh, tóc bạc là vô nghĩa
Khi nợ, muôn nhà chửa trả xong
Xứ lạ đêm buồn nhớ cố hương
Cuối năm gió lạnh thổi trùng trùng
SÀI MÔN CHỦ NHÂN |