Tà aó trinh nguyên hồn thu thaỏ,
ngàn năm thương nhớ dễ ai quên..
Gió bay khép nép đôi tà áo.
Hò hẹn lâu rồi em nói đi !
( thơ Đinh Hùng )
Chiếc áo dài hình như có cách riêng để tôn đẹp mọi thân hình. Phần trên ôm sát thân nhưng hai vạt buông thật mềm mại trên đôi ống quần rộng. Hai tà xẻ chí trên vòng eo khiến cho cử chỉ người mặc thật thoải mái, lại tạo dáng thướt tha, tôn vẻ nữ tính, vừa kín kẽ vì toàn thân được bao bọc bởi lụa mềm, lại cũng vừa khiêu gợi vì chiếc áo làm lộ ra sống eo.
Chiếc áo dài vì vậy mang tính cá nhân hóa rất cao: mỗi chiếc chỉ may riêng cho một người, dành cho riêng người đó; không thể có một công nghệ "sản xuất đại trà" cho chiếc áo dài. Người đi may được lấy số đo thật kỹ. Khi may xong phải qua một lần mặc thử để sửa nhỏ nữa mới hoàn thiện.
"Tháng giêng em áo dài trang nhã
Tỉnh lỵ còn nguyên nét Việt Nam
Đài các chân ngà ai bước khẽ
Quyện theo tà lụa cả phương đông"
(Nguyễn Tất Nhiên)
..Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng,
Nở bừng ánh sáng, em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng ...
(Áo Trắng,
thơ Huy Cận)
Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là em gói mây trong áoRồi thở cho làn áo trắng bay
(Nguyên Sa)
Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn,
Tuổi hai mươi đến đã ai ngờ.
Một hôm trận gió tình yêu lại,
Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ.