Từ khi em bước qua cầu,
Thơ ta bỗng gọi niềm đau trở về.
Hạt buồn nhỏ xuống lê thê,
Rượu không đắng lắm mà tê tái lòng.
Dù không phải sợi chỉ hồng,
Ai xui đem buộc tấc lòng cho đau!
Nhớ ai rượu cũng nặng sầu,
Ơ hay! Trong rượu có màu tương tư!
Em đi từ độ bấy giờ,
Ta đong thương nhớ mấy hồ mới say?
Ta say vì tóc em dài,
Rượu say nên rượu cũng ngây vì tình?
Đời ta, một kiếp phiêu linh,
Rượu đời ta uống một mình cũng quen!
Ai xui rượu ngọt, môi mềm,
Để ta nợ rượu, để thèm má em?
Bâng khuậng lá rụng bên thềm,
Lá rơi phận lá, ta buồn phận ta.
Ai làm sương nợ hương hoa,
Yêu thương một chốc, phong ba một đời!
Nhạt tình, chén rượu luôn vơi,
Gối bên, sợi tóc mồ côi một mình!
Kha Tiệm Ly
**********************
Xin Trả Lại Người
Đã quen nếm đủ mùi cay đắng,
Sao mỗi dở dang mỗi thấy buồn?
Đọc lại những trang thư ngày trước,
Cám ơn người cho chút nhớ thương.
Rượu đắng chứa men tình nhợt nhạt,
Đáy li mờ tỏ bóng liêu trai.
Giọt sương cợt cánh bèo phiêu bạt,
Cám ơn người cho chút đắm say…
Cát lặng lẽ tìm về sa mạc,
Xa rồi năm tháng giọt mưa nguồn.
Nắng lửa dội chai lòng sỏi cát,
Trả lại người một mối tơ vương!
Vàng đá ngày nay đã rẻ hời,
Mang nhiều thương nhớ chỉ buồn thôi.
Cho ta giữ lại lời chua chat.
Tất cả thương yêu, trả lại người.
Kha Tiệm Ly
Nguồn internet