ĐÊM GIAO THỪA ANH VIẾT CHO EM
Ở trong Sàigòn có lạnh không?
Đêm giao thừa, em ơi! Trời chuyển rét
Nghe hàng đêm lá cây xào xạc
Đón xuân về anh thảo bút viết cho em.
Vẫn là cô áo trắng xinh xinh
Chắc đêm nay em quên anh rồi nhỉ?
Dù như thế lòng anh vẫn nhớ
Gửi nụ hôn lên trời cho gió mang đi!
Trăng chẳng thấy đâu, chỉ những mây che
Phố trong em, phố nơi anh ánh đèn vẫn sáng
Trái tim em có run lên trong gió lạnh?
Con tim anh bàng hoàng nhớ lắm, em ơi!
Ôi, vần thơ xao xác cả đất trời
Em bé bỏng... anh mừng em thêm tuổi
Dẫu chẳng phải của anh người đàn bà trẻ tuổi
Giao thừa về mừng hạnh phúc tới em!
Nếu đêm nào em cảm thấy cô đơn
Thì nhớ anh vẫn về bên em ấp ủ
Làm con gió đêm ru cho em giấc ngủ
Xoa lên mình em hơi ấm trái tim anh...
Đêm giao thừa hôn em nhé, nghe em !
Viết đêm 30 sang ngày 1 Tết
Phạm Ngọc Thái
SÁNG XUÂN NAY
Sáng xuân nay không chít khăn tang, không mang áo cưới
Gió đi đâu không thấy thổi trên đường
Thơ nằm khóc trong nấm mồ êm ái
Anh chỉ ngồi thầm lặng bên em.
Hương phảng phất bay lên từ mái tóc
Tình trắng tinh như ngửa đôi bàn tay
Đôi mắt em hóa thành mây trôi đi mất
Hồn anh chao dưới những lá cây rơi!
Cứ yên lặng!
Ông lão Giăng Van Giăng yên lặng…
Tôi cũng như ông chỉ thấy lá vàng thôi,
Người đàn bà ấy đẹp giống cô Cô Dét
Nàng yêu tôi, nhưng nàng đã đi rồi!
Em về nơi Bờ- bãi- con- người
Anh trở lại viết thơ tình rồi rót lệ,
Đời là thế! Thế thôi, đời là thế!
Mối tình mình chẳng thể cưới, cũng không tang...
Phạm Ngọc Thái
Trên đời này có bạc bẽo nào hơn cái bạc bẽo đối với lão Giăng Van Giăng cơ chứ? (tiểu thuyết " Những người cùng khổ" của V.Huygô). Suốt cuộc đời lão dành tình yêu thương cho nàng Cô Dét, lão sống hết cho nàng! Ấy vậy mà, tới khi lão chết vẫn chỉ một nấm mồ thui thủi cô đơn. Đành rằng, trước lúc lão mất - nàng cũng đã cùng người yêu đảo qua thăm lão một lần. Chỉ có những chiếc lá vàng, hết tháng năm này sang tháng năm khác là đều đặn rơi trên mồ lão. Gặp lại em buổi sáng xuân ấy, ngồi bên em giây lát… tôi lại nhớ tới cái lão Giăng Van Giăng kia! Lão có khác tôi không?
CHIỀU XUÂN MƯA QUÁN
Quán chiều mưa ... cô nàng áo trắng
Bay như sương phủ loáng mặt hồ.
Mang nỗi tình anh vào quán chiều mưa
Mùa xuân trắng hay lòng anh đã trắng...
Mưa trước phố người qua trông rất mỏng
Mặc ta ngồi với cái bóng của mình.
Nghe trong người bao mảnh ly tan
Đời khát vọng tránh sao không đổ vỡ?
Cứ để hồn ta cho trời đất rêu phong
Lấy mưa gió làm bạn lòng thân thiết
Quán chiều mưa, chiều nay trùm giá rét
Nào, hãy cùng ta! Đập vỡ hết, vào xuân...
HOA TÀN SAU TẾT
Mới có mấy ngày tết đã qua
Đào phai, quất rụng và ta
Hữu tình ngắm lọ vi-ô-lét
Lại thấy trên đầu tóc nở hoa...
Quất héo, đào tan hoá ra thu
Mưa bay mấy hạt não nùng chưa
Sáu mươi lẻ chút già chưa nhỉ?
Ngồi mãi cũng thành đứa ngẩn ngơ.
Em trắng như là trắng hoa cau
Thơm như hương trái, say như sao
Đêm nay mình nhớ! Chao... nhớ thế!
Nghe lá hoa rơi bạc trắng đầu...
Phạm Ngọc Thái