Nov 21, 2024

Cổ thi Việt Nam

Đề sát viện Bùi công
Cao Bá Quát - 高伯适 * đăng lúc 12:02:34 PM, Jul 03, 2008 * Số lần xem: 2548
*
Thể thơ: Cổ phong (cổ thể) (thời kỳ: Cổ đại)

*
Đề sát viện Bùi công "Yên Đài anh ngữ" khúc hậu

Hành Nhạc, Thái Hàng thiên hạ sơn
Hoàng Hà, Giang Hán thiên hạ thủy
Thúy khiển tam xích thằng sàng gian
Điệp điệp trùng trùng kiến lưu trĩ
Thử trung vô số thánh hiền hào
Dữ ngã lai vãng tận tri kỷ
Bệnh trung hốt tọa, tọa hốt khỉ (khởi)
Hạp ngô lưỡng mục, bế ngô nhĩ
Trừng thần địch lự mặc dĩ du
Nhược thân ngô lịch, túc ngô lý
Khởi dư giả thùy? Bùi sứ quân!
Cước để giang sơn vạn dư lý
Quy lai mãn phúc trữ đồ thư
Đốt đốt nam nhi chân khoái sự!
Ta ngã bế hộ điêu trùng, xỉ khẩu giảo văn tự
Hữu như xích hoạch lượng thiên địa
Tự tòng phiếm hải lịch Ba Sơn
Thủy giác lục hợp hà mang mang!
Hướng tích văn chương đẳng nhi hí!
Thế gian thùy thị chân nam tử
Uổng cá bình sinh độc thư sử
Yên Đài sứ giả lão thế đồ
Thượng học anh ngôn dục hà xĩ?
Quân bất kiến:
Cao ngọa thất trung quyện du sĩ
Tứ bích danh sơn lạn như ỷ
Cầm Hướng cao tung mịch bất phan
Nhất danh cơ bạn trường như thử!
Ô hô! Nhất danh cơ bạn trường như thử
Bạch phát, thanh bào, ngô lão hĩ!
Đề sau khúc "Yên Đài anh ngữ" của quan
Đô sát họ Bùi (Người dịch: Trúc Khê)

Thái Hàng, Hành Nhạc non cao,
Hoàng Hà, Giang Hán biết bao sông dài.
Xó giường cuộn khúc hôm mai,
Non xa nước lạ dường phơi cạnh mình.
Thánh hiền hào kiệt gần quanh,
Cùng ta đi lại ra tình chí thân.
Gượng đau vùng dậy bước lần,
Bít tai nhắm mắt thả thần ra chơi,
Tinh thần bay vượt ngàn khơi,
Chính mình đương được xa chơi cõi ngoài.
Ai bằng quan sứ Yên Đài,
Giang sơn nghìn vạn dặm dài ruổi dong.
Khi về chứa đựng đầy lòng,
Đời nam nhi ấy mới khơng uổng mà.
Nhai văn nhả chữ buồn ta,
Con giun còn biết đâu là cao sâu.
Tân Gia từ vượt con tầu,
Mới hay vũ trụ một bầu bao la.
Giật mình khi ở xó nhà,
Văn chương chữ nghĩa khéo là trò chơi.
Không đi khắp bốn phương trời,
Vùi đầu án sách uổng đời làm trai.
Bùi công sứ giả Yên Đài,
Môn chân tuế lộ, khiêm lời anh ngôn.
Thương ai bó gối nằm tròn,
Ngùi trông bốn mặt danh sơn rõ ràng.
Cao nhân dấu cũ mơ màng,
Chút danh chi để buộc ràng thân nhau.
Nỗi mình tưởng đến mà đau,
Chút danh theo đuổi, mái đầu hoa râm.


***
*

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.