LM. Damien
Thánh Damien của Molokai, Hawaì
Cuối góc phố chợ đời thấp thoáng
Rên siết già cùi, buốt tâm tư
Run rẩy lếch… tứ chi không ngón
Lở hằn sâu, da khãm sa cừ…
Cơn gió thoảng đũ tàn, tan rã
Cành khẳng khiu gẩy rạp theo đà
Bàn tay cụt chìa ra muôn ngã
Như lắc chào … người đứng cách xa
Oằn oại đau, quắp ghìm cơn đói
Vi khuẫn ngậm từng lóng xương khô
Trăng cao ốc tròn khuôn mặt nỗi
Lạnh chiều hoang chôn kín đáy mồ
Đa-Miên, Đa-Miên, người có phải?
Sừng sững dang tay rộng, ôm chầm
Giờ hấp hối, bạn ươm tình êm ái
Mo-la-kai* quay quắc …tình thâm
***
Lặng nhìn trân hồn thung lũng chết:
Xiêu vẹo hình hài ai ma trơi?
Vầng nguyệt tận xuyên thân khiếm khuyết
Thay phiên chờ lưỡi hái…gọi mời
Lữa trong tim chảy tràn nhựa sống
Chọn chiến trường cho cuộc xông pha
Sư Phụ xưa thây phơi gió lộng
Kết lại tình một thuở phôi pha…
Như mũi tên lao vào lữa đạn
Nhắm “hồng tâm” từng bị lãng quên
Gây mầm sống bạn cùi, tủi phận
Xẽ chia cùng xương tủy đau, rên**…
***
Giữa hung tàn: Lậu, phong, cùi, hủi
Hoa tình yêu nỡ rộ đầy đồng
Dắt dùi nhau qua đời nhục, tũi
Hy vọng tràn, lan … khắp mênh mông
Trận quyết tử lẩy lừng chiến tích
Lữa tin yêu ngời sáng tối tăm
Dẫu Han-sen lỡ loang da, thịt
Xương cốt tàn theo … bạn trăm năm!
Tuổi xanh xưa dấn thân thắp lữa
hy vọng bừng, địa ngục kinh tâm
Hủi tâm linh ghê hơn xác rữa
Đem tình thương xóa bỏ hờn căm
Lời Tình Yêu vang vang óc não:
hãy theo ta gánh hết đọan trường
Đem yêu thương cấy lòng giông bão
Thập tự vai mang hết đọan đường
Đừng tự hào: Trung tâm vũ trụ!
Nhưng khiêm cung bơi ngược dòng đời
Giữa thấp hèn – tha nhân phục vụ
Cõi trầm luân gầy lại nụ cười
***
Bừng trẩy hội năm châu bốn bể
Gió hân hoan trãi khắp địa cầu
Từ trong tim muôn phương tàn phế
Ngợi ca Thầy, đồ đệ - tình sâu
Muc tử “Phong” - hình ma, tướng cóc!
Nay vinh danh hiễn thánh huy hoàng
Theo chân Thầy trùng trùng thảm khốc
Dẫu nhiễm cùi… phục vụ kiên gan
Cõi Thiên Cung rộn ràng tấu khúc
Nhạc hòa vang bàng bạc chân tình
Mời mục tử xương tàn, cốt mục
Ngồi cạnh “Thầy Cứu Rỗi” nhân sinh …
Mai Khan Thượng
* Molakai, Hawaì: Thung lủng tử thần dưới chân vách núi đá sừng sững, sát mặt biển, nơi lưu đày cho đến chết những người mang chừng bệnh một thời nan y - phong hũi.
** Sau 16 năm phục vụ, tận tình chăm sóc những bạn cùi thân yêu bị xã hội khinh nhờm, ruồng bỏ, Đa-miên bị nhiễm vi trùng cùi Hasen. Thân thể lở lói, mất dần từng lóng xương tay, chân, hình thù biến dạng trông gớm giếc… Chết 49 tuổi…