Đôi Mắt Em Buồn Vời Vợi Mexico
Mỗi ngày đúng hai giờ chiều
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng chờ đợi
Em đã ngồi đây nhìn quanh không nói
Tôi im lặng nhìn suốt dãy hành lang
Đúng hai giờ mười lăm
Lớp trè nhỏ rộn ràng
Tuông ra lớp reo hò inh ỏi
Tràn ngập bốn phía
Tiếng cười, tiếng nói
Có đứa ôm chầm cô giáo
Hôn vội vàng, từ giã
Hẹn trở về gặp lại hôm sau
Em đứng lên
Ánh mắt nhìn quanh nôn nao
Tôi cũng lóng ngóng chờ
Thằng bé mắt tròn xoe
Như ánh mắt em nhiều nhung nhớ
Tiếng gọi “Mama” giữa bạn bè tở mở
Em ôm chầm con
Rồi đẩy cửa đi ra…
Trong bất ngờ
Em quay vội lại nhìn tôi
Rổi cuồn cuộn theo bầy ong vở ổ
Angie ôm tôi
Julie cười hớn hở
“Thôi mình về !”
Nhiều tháng nhiều ngày
Mình đã gặp nhau
Đâu có một lần quen
Tôi ra tới sân
Xe em vừa quanh ngã rẻ
“Thôi mình về!”
Mai lại gặp nhau giữa lớp lớp hàng hàng bọn trẻ
Không ai chờ ai
Nhưng tôi biết
Lúc hai giờ chiều
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng đợi
Em đã ngồi sẵn, nhìn quanh không nói
Màu da ngăm ngăm
Đôi mắt tròn tròn
Ơi thương quá Mexico !
20-9-2005
Nguyễn Tấn Bi
Hoa Mưa
Những đoá hoa mưa nở trắng trời
Hoa bay từng cánh vướng từng nơi
Hoa hôn đôi má em về muộn
Ngàn đoá chen lên mái tóc dài
Em chẳng dù che đi trong mưa
Hoa rơi từng sơị mỏng như tơ
Em về lầm lũi trong chiều lạnh
Gió thổi tung vờn những ý thơ
Trời nở hoa mưa xuống mặt đường
Cửa hờ ai khép trắng hoa vương
Đèn chiều thấp vội khiêu vàng vọt
Hoa giục người đi chẳng ngập ngừng
Anh đi bên em trong hoa mưa
Đường dài bóng nhỏ tựa vào nhau
Dơ tay anh hứng đài hoa rụng
Ướn ướt hoa bay lạnh mái đầu
Em ước hoa mưa nở suốt mùa
Theo em từng bước dệt tình thơ
Em lau nước mắt : hoa mưa khóc
Như kẻ ngàn xưa dứng Vọng Phu
Và những lần em thức một mình
Nghe hoa mưa nở giữa trời đêm
Bay bay từng cánh về trên ngói
Em gục vào tay để khóc thầm
Anh ở phương nầy nhiều hoa mưa
Vẫn màu vần vũ cuối trời xa
Mỗi lần hoa trắng trời rơi rụng
Vẫy bút về em vạn ý thơ
Mưa nở rồi tan thành nước mắt
Làm sao anh nhặt được đài hoa
Để dành ép gởi về em đó
Tình của người đi khó nhạt nhoà
Mùa mưa dai dẳng ở Bossier City
14-02-2003