Quê hương tàn chinh chiến…/ Sầu đông trong cải tạo! / Sàigon mùa đông chinh chiến!
Quê hương tàn chinh chiến…
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ Lệ Huỳnh
Ngồi ngắm mây qua khung trời Cải-Tạo,
Lắng tiếng bomb rền…vọng tiếng rừng sâu…
Mắt lệ hỏa châu hết buồn chinh chiến,
Pháo hoa chiến thắng nhỏ lệ trong tù,
Một đời chinh chiến trọn giành tổ quốc…
Một thưỡ hòa bình cho đất nước tôi,
Mà sao cay đắng dành riêng Cải Tạo…
Góc tối tù đày phần thưởng chiến tranh,
Thương đau chấp nhận vì anh chiến sĩ,
Ngục tù cải tạo…quê hương hòa bình,
-0-
Quê hương một dảy nước non dân tộc,
Một thoáng hòa bình…phải giá đắng cay…
Đời là hạnh phúc “Thiên-đàng Cộng-Sản”
Sống đời nô cộng chịu kiếp sắn khoai…
Bắp ngô độn bửa người thành trâu ngựa…
Hòa bình êm-ả trên đồng cỏ xanh,
Đó là hạnh phúc cho người phản chiến,
Con vật tế thần chủ nghĩa cộng nô…
Đành lở rồi quê hương tàn chinh chiến,
Hòa bình không thấy…thấy toàn thương đau…?
-0-
Hởi người chiến sĩ đừng buồn cải tạo…
Quê hương mình vận nước…hãy chưa thôi,
“Hòa bình phản chiến”ý người dân muốn,
Anh phải ngồi tù…phản chiến theo dân…
“Hòa bình gảy súng” thôi đành chấp nhận,
Danh dự trách nhiệm…đâu bằng hiếu dân,
Chiến đấu hy sinh cũng vì tổ quốc…
Cải tạo tù đày chết cũng vì dân…
Dù chiến bại chí hùng anh bất khuất,
Không hổ thẹn lòng chết cũng vì dân,
-0-
Lâu lắm rồi vận nước chưa đổi thay…
Ba lăm năm chiến thắng,giấc ngủ dài,
Thở ngắn than dài mình ta thức trọn…
Canh xác Tự-Do cạnh xác người say,
Người dân chưa tỉnh…Tự-Do còn chết
Đấu tranh đơn độc…hiểm nguy riêng mình,
Chiến hữu Tự-Do tìm đường xứ ngoại…
Bỏ lại mình ta chôn xác Tự-Do…
Không kèn không trống… không ai đưa tiễn,
Tù trong, tù ngoài mộ chí Tự-Do…
-0-
Ta biết tủi hờn…hồn thiêng sông nùi,
Sống chặt đời thà nát với cỏ cây…
Thấy được mình.làm phân cho hoa lá,
Tô điểm thêm đời…thiếu vắng Tự-Do,
Mất Tự-Do rồi…đời đâu nghĩa sống…?
Mồ hoang chiến sĩ…sung gảy vẫn còn…
Lưu dấu một thời hòa bình chiến đấu…
Để lại lòng người….một chút nhớ thương,
Sống chi một kiếp…đời người nô cộng…?
Quê hương tàn chinh chiến…mất Tự-Do,
Huỳnh-Mai
“Tàn chinh chiến”
Thơ,
Sầu đông trong cải tạo!
{Nước Mắt…kẽm gai}
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ lệ Huỳnh
Mù sương trắng xóa phủ trùm láng trại!
Một màu tang tóc cỏi chết mùa đông!
Tiếng kẽng vang lên chiêu hồn sức sống,
Một đám thây ma sống cảnh vô hồn!
Chiến bào tơi-tả…lắm đầy bụi muối,
Mồ hôi hản-mã lao cải nông trường…
Nợ nước tình nhà nay vào cải tạo!
Cày xới vun trồng sỏi đá thành cơm…
Đá lên bông…vút cao miền kiêu hãnh!?
Nhìn rào kẽm thép thấy lạnh buồn thêm!
-0-
Cái lạnh Miền Nam đâ bằng rét Bắc!
Mà sao tím-tái lòng người Miền Nam!?
Gió bấc đem đông tràn vào Cải-Tạo!?
Mang theo rau muống ngập đầu bếp ăn…
Bắp ngô, khoai sắn…lẽ người chiếng thắng!
Con sâu cái kiến…cũng lẽ trời nuôi…
Rét lòng lượm nhặt tàn dư thuốc cáng!?
Phì phà khói thuốc cho tù…lên hương…!?
Gió đông thuốc cáng…lên đời sâu bọ!
Thuốc rê cải tạo…chịu đời đắng cay…
-0-
Mưa phùn gió bấc lạnh lòng lao cải!
Run…tiếng bomb rền vang chiến trường xưa…
Điếu thuốc lượm được! năm ba đứa hút!!!
Ấm lòng chiến sĩ trong tù gió đông…
Bắp, khoai cải tạo:”là của nhân dân?
Không quyền nướng cắp”…no lòng tù nhân!?
Thoát cơn đói lạnh…tình người chiến bại!
Đòn thù độc ác…”thú-người “rừng xanh…!?
Dù đói lạnh người tù không biết khóc!?
Để dành nước mắt khóc cho quê hương!?
-0-
Bên kia trời…nhìn qua rào kẽm thép…!
Bình minh còn phủ sương đông quá dày…!
Mắt thép kẽm gai…lạnh lùng nhìn cảnh báo!?
Bên ngoài rào…” chuồng trại của nhân dân”…!?
Xem ra nó khổ còn hơn người tưởng!?
Bắp khoai ngô sắn….nghẹn lời khóc than!
Giọt sương đọng…nước mắt trên rào kẽm!
Tiếng hạt buồn rơi rụng…mắt kẽm gai!
Nước mắt kẽm gai vì đời đổ lệ!?
Cho người quên lãng…cho mình lãng quên!
-0-
Ngục tù cải tạo khí hùng bất khuất!
Đã quen rồi, hổ lại nhớ rừng xanh…?
Nước mắt kẽm gai khóc đời chiến sĩ!
Cũng không ngăn nổi”đạn nổ trong tù!
Trong cơn đạn nổ…thấy lòng rộng mở!
Ấm lại quê hương…một chút kiêu hùng!?
Tặng lại quê hương tất lòng Cải-Tạo!?
Không còn non nước…vẫn lòng Quốc-Gia!
Trong kiếp đọa đày nào ai có biết!?
Đêm đông khóc hận nước non một mình…!
Huỳnh-Mai
{Nước mắt kẽm gai}
Thơ,
Sàigon mùa đông chinh chiến!
Huỳnh-Mai.St.8872
Bh.Dạ lệ Hùnh
Đông về thành phố từng cơn buốt lạnh!
Lạnh lắm không anh cải tạo trong tù!?
Nơi đây sương lạnh một trời thiếu vắng…!
Ai dìu bước em trong nắng mùa đông!
-0-
Sàigon đó anh…đông nầy lạnh lắm!!!
Cái lạnh se lòng gió Bắc vào Nam…!
Me già rụng lá, lệ rơi lã chã…!
Rơi trên ghế đá để sầu công viên!
-0-
Vắng anh là cả mùa đông cõi chết!
Nghe lòng buốt lạnh thiếu vắng chinh nhân,
Anh mang hơi ấm từng vùng hỏa tuyến!
Sưởi ấm lòng em lúc giá đông về!
-0-
Anh đi biền biệt mang theo nồng ấm…!
Bỏ lại Sàigon…cho mặc giá đông!
Cái lạnh rừng sâu…chiến trường anh đó!
Tràn về phố thị giá buốt lòng em!
-0-
Đèn đường ngơ ngẩn thẩn thờ soi bóng…!
Cúi đầu ngấn lệ sầu đông vắn-dài!
Ai đem cái lạnh từ phương Bắc đến…!?
Cho kiếp má hồng khóc bạn tình xưa!
-0-
Áo ấm mùa đông, chiếc khăn choàng cổ!
Chưa kịp trao anh…dung duỗi chiến trường!
Anh có biết cái lạnh mùa đông cải tạo!?
Cái lạnh Sàigon thấu buốt tim côi…!
-0-
Sàigon mùa đông phủ đầy sương trắng!
Ào ành dần lên…áo trắng học trò!
Tung bay tà áo dệt trời thơ mộng…!
Sao nay…trắng xóa khăn tang Sàigon!
-0-
Sương đông mờ ảo nhạt nhòa phố thị!
Anh đâu có biết tên đường nhà em!?
Đổi đường đổi phố đổi cả mùa đông…!?
Chỉ còn giá lạnh… cái trong lòng người!?
-0-
Thành Hồ sương trắng chìm trong ảo vọng!
Lộ nét trang đài vóc dáng kiêu sa…!
Nét người con gái hồng lên đôi má!
Mùa đông Sàigon khuất bóng trong mơ!
-0-
Sàigon buốt lạnh mùa đông xứ Bắc,
Không có tuyết rơi…lệ đổ ngập lòng!
Ngắm nhìn sương trắng phủ “Thành chiến bại”!
Thương “Cây súng gảy bên rào kẽm gai…!
Huỳnh-Mai
{Mùa đông chinh chiến}