Có Những Giọt Lệ Riêng Cho Một Người
Bà Ngô Đình Nhu đã về nước Chúa.
Đúng ngày Phục Sinh. Bà đi êm ả.
Báo loan tin Bà. Nhẹ nhàng. Thương quá!
Lịch Sử khép rồi. Không gì nữa cả!
Không là tin lạ. Vẫn tin bình thường.
Chỉ có ngỡ ngàng, Bà đi ngày Lễ
Không ai muốn kể chuyện Bà ngày xưa
Mà chuyện ngày xưa…chỉ là giấc mơ!
Nửa Thế Kỷ mờ. Mờ như trăng lặn
Bà đi không nhắn một cuộc hồi loan
Chỉ để tiếc thương một thời nhan sắc
Bà đi là mất. Mất một Giai Nhân!
Nén nhang ân cần tiễn đưa người đẹp
Cửa trần gian khép, Thiên Đàng mở ra
Bà là đóa hoa kính dâng lên Chúa
Nghĩa tận nghĩa tử. Xin vĩnh biệt Bà!
*
Tôi có thời xa nhìn Bà áo mỏng
Gió bay hương bay cổ tròn da ngọc
Người người nao nức đón Bà hoan hô
Bà là cháu Vua xinh như Công Chúa!
Dĩ nhiên Bà lỡ (đôi khi lỡ lời)
Nhưng Bà là người, ai không đã lỡ?
Có điều kỳ ngộ, Bà lỡ trăm năm
Bên chồng thâm trầm, bên con đĩnh ngộ!
Thôi đành ý Chúa!
Thôi đành chia tay!
Xin những đám mây nâng Bà gió nhẹ
Có những giọt lệ dành riêng một người…
Trần Vấn Lệ
Thế Giới Này Em Duy Nhất Em
Hôm nay nắng đẹp. Đẹp thua em! Anh nói thật lòng: Em Có Duyên … nên mới khiến cho ngày nắng đẹp và anh yêu quý em vô biên!
Phải chi đừng gặp, đừng quen biết, anh có bao giờ nói với ai! Tội nghiệp anh sao mà xấu số, gặp em có thể chuyện-an-bài?
Nhiều khi anh muốn anh theo Đạo – Đạo Phật, Đạo Trời để hỏi thăm: Có phải tại em không sánh được Tình nào muôn thuở, Nghĩa muôn năm?
Em là Trường Sơn, Hoàng Liên Sơn. Em trong như nước tự trên nguồn. Em xinh như mộng anh từng mộng. Em đẹp như chiều mây vấn vương…
Em một mình em, duy nhất đó. Hai vầng Nhật Nguyệt có vì em! Và hoa kia nở vì em hết! Trời đất đã dành em cõi riêng!
Cõi của anh đi tìm phải tới, để nghe chuông rót buổi bình minh, để nghe sáo nổi chiều ly vãn, để thấy Hoài Ân một Bến Tình!
Hàn Tín khom lưng quỳ giữa chợ, anh dang tay đón một nàng Tiên, nếu Trời không muốn anh không có, tu đã ngàn năm, cảm tạ em!
Chiều nay tan tầm, em ngó đi: mùa Xuân nguyên vẹn tuổi Xuân thì. Và em hãy mở gương xem thử: “Em đẹp hèn chi…” anh ngẩn ngơ…
Trần Vấn Lệ
Bữa Tiệc Bún Bò Bên Châu Úc
Bạn khoe chiều nấu bún bò ăn. Mời bạn xa xôi với bạn gần. Cuộc tiệc chùm nhum mười đứa chẵn. Ăn nhà, thoải mái, nói lung tung…
Tưởng tượng bạn mình vui với bạn, mình xa, xa quá, biết sao giờ? Úc và Mỹ cách nhau muôn dặm. Thôi, dọn cho mình…cái bát, mơ!
Đã sáu mươi năm, nhận mặt nhau. Thương thì thương lắm, nhớ làm sao! Ngày xưa tóc biếc tung đường gió, nay bạc tóc đầu, mi với tao!
Tiên học Lễ mà…vô lễ thiệt. Cười vang trong máy, nói oang oang, làm như một lũ còn con nít, xếp lại bên đời chuyện ngỗn ngang!
Bạn khoe bà xã nấu mê tơi. Mệt nhọc, gian nan mấy cũng cười. Ra tiệm ra hàng chi tốn kém. Ở nhà, xum xít, rẻ và vui…
Bạn yên phần bạn, thế là yên. Mình ở đây không có chuyện phiền. Cơm chỉ trỏ vui ngày một bữa, buồn buồn ra quán cà-phê-hiên!
Mai mình ra quán, gặp ai thân, kể chuyện tình xa, chắc họ mừng. Không khéo có người kêu đóng góp, bún bò một bữa nhắc Quê Hương!
Rồi thì trong bữa ăn, mai mốt, chuyện xứ (Kan)gooroo lại ngọt ngào. Ăn, một phần ngon vì món thích, còn ngon thêm nữa, chuyện xưa, sau!
Cuộc đời tỵ nạn trôi qua thế. Dặm biển đường mây đã mệt mề. Một bát bún bò, ôi Huế nhớ, chiều bên châu Úc cũng chiều quê!
Bốn câu kết thúc mail qua bạn, bữa bún bò ngon chắc mở màn? Đôi đũa bạn cầm chưa tới miệng, đù cha thằng Lệ chẳng bay sang!
Trần Vấn Lệ
Nam Mô A Di Đà Phật
Tây Thi không biết bao nhiêu tuổi. Mãi mãi vẫn là một Mỹ Nhân! Trần Lệ Xuân, tên, không có Thị, đẹp hoài muôn thuở áng Phù Vân!
Một đời chịu mất hai con gái. Lòng Mẹ thương con mấy đoạn trường. Phận gái theo chồng Vinh với Nhục, luận bàn chi nữa, Sử sang chương!
Trần Lệ Xuân không muốn oán thù, chỉ vì vận nước phải hơn thua. Cờ khi đã đến tay ai đó, thì phải giương lên chớ bẻ cờ!
Chuyện rõ ràng như hai với hai. Xem lưng xé áo người ta hoài. Năm mươi năm biết mình thua cuộc. Nay mất rồi, xin, hết mĩa mai…
Nếu oán thù, ta, cứ oán thù. Kìa, tàn lửa ngúm, ngúm thêm lâu, một mai cháy phựt lên ai khổ? Có lửa nào không cháy xém lầu?
Sống oán thù nhau chẳng ích gì. Người ta im lặng, cúi đầu đi. Lời rằng Nghĩa Tử coi như Tận. Níu kéo chỉ dài cuộc Biệt Ly!
Chúa bảo không nên phẩm với bình. Sự sinh sinh sự sự thường sinh…Bây giờ người đã nên tro bụi, hãy nghĩ mai kia tới lượt mình!
Bây giờ đất nước cơn dâu biển, mình chưởi một người cứu được ai? Tôi chép Thơ này, xong, chẳng xé, đem gài cửa để nắng mưa phai…
Trần Vấn Lệ
Every Morning
Sáng, gọi thăm em. Không bắt máy. Nhưng nghe giọng nói của em rồi! Sớm mà, chưa có ai vô sở, Điện thoại chỉ gài câu đáp thôi…
Sáng, gọi thăm em, vì nhớ em! Có em, chắc nhận tiếng Dô Diên. Sáng vừa bảnh mắt làm em giận. Ờ giận hoài đi…rồi sẽ điên!
Mà lúc em điên, anh có tỉnh, hay là ghét quá cũng điên theo? Buồn cười em nhỉ khi-không-nhớ, Nhớ hiểu là sao? Nhớ tại yêu?
Sáng, gọi thăm em, mỗi sáng ngày. Em không trước máy, kệ mây bay. Thơ không mây khói thơ không đẹp, thơ đó dẫu mình nói với ai…
Sáng, mỗi bình minh một tiếng lòng. Gặp em, cầu vậy để vui mừng. Không em thì vẫn lưu con số, em sẽ nhìn anh không dửng dưng!
Sáng! Mỗi ngày, em, một chút thăm. Chút gì kéo lại sự xa xăm? Trời chia trăm hướng, lòng duy nhất: Em, trọn đời anh: Một Mỹ Nhân!
Trần Vấn Lệ
Hiện Đại
Máy mở sáng nhìn, mail chẳng thấy
Uổng câu mình chúc Good Morning!
Bạn bè cách mặt, xa lòng hết
Ta vẻ vời suông một chữ Tình?
Chữ Tình, ta vẽ, ta tô phết
Màu đỏ, xanh, hồng, tím…tựa mây
Gắn tạm lên tường, coi cũng đẹp
Mình nhìn, xúc động, tại sao ai?
Hỏi, vì không biết nên còn hỏi
Bốn vách tường không tiếng trả lời
Chỉ vọng âm thôi, chuông giác ngộ
Mấy dòng Kinh Kệ nước xuôi xuôi…
Có con quạ mới bay ngang ngõ
Đen một màu đen, xanh lá xanh
Một đóa hoa hồng chum chúm nở
Một ngày mơ mộng chắc mong manh?
Ta đi rút điện. Không ngồi, mệt
Bạn với mình, đây, chỉ một người
Vuốt tóc, soi gương: đầu đã bạc
Bạc lòng, thôi vậy trách chi ai!
*
Em à, lát nữa em qua ngõ
Nhấn nhé ga và cho khói lên
Nếu thấy lá cờ đang ngóng gió
Hiểu giùm: anh vẫn rất mong em!
Trần Vấn Lệ
Temple City
Thành phố Temple (*) không có Chùa. Đó đây chỉ mấy ngôi Nhà Thờ, không to lớn mấy, không đường bệ, tầm vóc chẳng vừa một ý Thơ!
Tôi mộng. Tôi mơ. Tôi kiếm Chúa. Parking thì rộng, một vài xe. Tôi vào đó đậu, nhìn lên ngói chỉ thấy bồ câu đứng mãi mê…
Chúa chắc chê đây Thành Phố Nhỏ? Và Sư thì…phải xuống Bolsa? Tôi đi tu được, tôi lên núi, tém cỏ đi trồng mấy khóm hoa…
Đôi lúc thấy sao mình…bất mãn giống như ông lão đi ăn mày, vào Chùa, Sư ném bùa…cho, ngọng, cho trọn đời “mi-phải-lất-lây”! (**)
Ôi mỗi ngày tôi một thoáng qua. Đi như đom đóm giữa canh tà. Đi như bụi phớt trên lòng lộ. Đi…để nghe lòng thêm xót xa!
Giữa chốn phồn vinh, tôi bệ rạc. Còn may hơn ở lại Quê Hương, Đình, Chùa, Miếu Mạo…giờ son phấn thay lớp vôi tô bốn vách tường…
(*) Thành phố Temple, Temple City, nằm kế Rosemead, San Gabriel, Arcadia, Santa Marino.
(**) Thơ Đồng Đức Bổn:
Đang trưa ăn mày vào Chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm chi
Ăn mày nhét túi, lại đi ăn mày!
Trần Vấn Lệ
Luận Bàn Sinh Tử
Bỏ hết mà đi, chớ tiếc gì. Tham Lam bỏ hết, tiếp Sân, Si. Lâu đài kia chỉ là hư ảo. Mây trắng bay qua chẳng trở về…
Bỏ hết mà đi, dẫu chút buồn, cái còn vương víu, tội tình vương! Dĩ nhiên người sống thì lưu luyến, người chết lạnh từ thịt đến xương!
Mai mốt thịt xương thành cát bụi, con diều con quạ cũng nhìn lơ. Điều chân lý đó, ai không biết, sao sống một ngày cứ ước mơ?
Ước ta độc đảng dân toàn trị. Mơ thủ đô ta nhà chọc trời. Ngó lại: Bác Hồ khu đất xéo, Ba Đình, một chỗ chẳng xa xôi!
Ngó lại, cụ Đồng và cụ Đào (*), nghĩa trang Mai Dịch, cỏ lao xao. Người không soạn được thêm từ điển, kẻ đất còn đâu biếu tặng Tàu!
Bỏ hết mà đi…cho nhẹ gánh, như nhà tu nhẹ bước chân không, như sen chỉ nở trong ao đục thơm ngát trời xanh những đóa hồng!
Bỏ hết mà đi? Không bỏ được! Tình em anh đã khắc vào tim. Trái tim có nát, tình không nát, muôn thuở em là duy nhất em!
Chẳng biết làm chi, tôi bá láp. Luận bàn Sinh Tử, cũng vui vui. Nhưng khi tôi nói em-duy-nhất, tôi chết làm sao khỏi ngậm ngùi?
(*) Phạm Văn Đồng, Thủ Tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa lâu nhất thế giới, ở tuổi gần trăm vẫn bị gọi bằng Ông Đồng! Đào Duy Anh, soạn nhiều Từ Điển, sống cũng thọ, cũng bị gọi là ông Đào! Hay ghê tiếng miền Bắc nước ta!
Trần Vấn Lệ
Bắt Đầu Những Ngày Mùa Hạ
Em mặc quần ngắn ngũn, vì hai chân quá dài? Cũng vì trời quá nóng? Cũng vì anh hay ai?
Hỏi, hỏi hoài hỏi hủy…nào em đâu có đi! Em ngồi nghe anh hỏi, em đi…người ta chê!
Hai chân em dài thật, nhờ mặc quần không dài. Mùa Hè, thế là mát. Mùa Đông thì đừng nghe!
Tưởng tượng mùa Đông lạnh, hai chân em chắc buồn? Không ai nhìn buổi sáng, không ai khen chiều hôm!
Mùa Hè không bất tận, chỉ chừng ba tháng trời. Em cất dành lương tháng mua quần dài nghe em!
Tưởng tượng chân em ấm, anh nhắm mắt ngủ ngon. Mùa Hè còn lâu lắm, sáng nay tự dưng buồn…
Em mà ra phố nhỉ lắm người ngó chân em…Giận biết bao cho phỉ? Ai yêu mà không ghen?
Ai yêu mà nhắm mắt khi em mặc quần đùi? Chỉ có Tiên có Phật, nhìn em và đi thôi!
Trần Vấn Lệ
Cờ Ta Cờ Mỹ
Hôm Tết Con Mèo, cờ ôi cờ. Bolsa vàng mướt đẹp như mơ. Cờ ta, cờ Mỹ treo khăng khít, tình nghĩa Đồng Minh thật mặn mà…
Treo cờ là để mừng Nguyên Đán! Thích quá, đầu năm có sắc màu. Thích quá, đi đâu nghe cũng Tết, quê người có Tết mới vui sao!
Cuối tháng Tư rồi, không lẽ Tết còn lưu luyến mãi ở đây à? Cờ bay! Cờ lại bay trong nắng! Trong gió, cờ bay, đẹp xuýt xoa!
Tôi ngạc nhiên đi hỏi mấy người, cờ treo chi vậy, có gì vui? Người ta nheo mắt nhìn tôi nói: Không biết gì ư? Nước mất rồi!
Nước mất…hèn chi cờ “được” treo! Cờ bay trong nắng, nắng trong veo. Cờ bay trong gió thơm lừng gió. Trong mắt ai kìa. Sao đăm chiêu?
Lớp lớp bạn tôi lon với lá. Tượng Đài lũ lượt đi chào quân. Từng hàng Úy, Tá Nghiêm Phăng Phắc, ngó Lính và chào mặt sáng trưng!
Đẹp mặt, đẹp mày, ưng cả dạ! Cờ bay mừng Tết, tiếp mừng thêm: dẫu cho đất nước quân thù chiếm, ta có quê người sống đã yên!
Ta có Đồng Minh đứng cạnh kề, áo quần xốc xếch chẳng nên chê, Quân Phong, Quân Kỷ không cần thiết, ta vẫn còn đây, cứ đứng đây!
Dạ Lính! Từ nay tôi dạ Lính. Xin trình diện Lính Cái Lon Tôi!. Chi Binh Huynh Đệ nay bình đẳng, Sáu chữ xin còn một chữ…Vui!
Cờ bay! Vui lắm lá cờ bay. Nhất định rồi ta phải có ngày, về dựng cờ xưa thành phố cũ, Mỹ và Việt lại tay trong tay!
Đau đớn Trời ơi đau đớn quá, Tết và không Tết, giống như nhau?
Trần Vấn Lệ
Chiều Nay
Chiều nay em về, ngọn gió mùa Hè có làm em mệt? Tóc em bay hết hay còn cho anh? Chiều nay xe nhanh hay là xe chậm, mồ hôi lấm tấm ai thấm cho em?
Chiều nay rồi đêm, em mền chắc xếp, cái quạt quay miết hay là ngập ngừng? Khuya không có mùng, nhớ không con muỗi? Hồi xưa em đuổi mà quên đuổi anh cho nên cuối ghềnh vẫn chưa tới biển.
Em ơi lưu luyến làm sao mình xa? Em ơi nụ hoa vì em mà nở. Mùa Xuân anh nhớ mỗi một mình em. Mùa Hạ anh quen mỗi em hồi đó. Mùa Thu đồi cỏ chưa mờ dấu chân! Mùa Đông bao dung, cảm ơn Má lắm, bảo em đi chậm cho anh được nhìn, thấy em thật xinh, xinh hơn từng bữa…
Em làm anh nhớ mỗi em suốt đời. Anh làm em cười nói anh ngộ thiệt! Nắng Hè xanh biếc, chiều nay em về, gió thổi tóc thề…Em biết anh mê em từ giọng nói, cả khi em hỏi êm ru tình ca.
Chiều nay anh ra ngã ba anh đợi. Em chưa về tới. Gió Hè chới với thổi bay hồn anh…
Trần Vấn Lệ
Tình Yêu
Hai con bồ câu
Ăn rồi. Vỗ cánh
Sáng còn sương lạnh
Chúng bay về đâu?
Kìa, trên mái lầu
Chúng đang kề mỏ
Chúng đang đứng đó…
Chúng mớm cho nhau…
Chút cháo chút rau
Chút nào yêu quý…
*
Đôi bồ câu ấy
Đang mớm Tình Yêu
Đời có bao nhiêu
Không thương nhau với!
Tôi không chấm hỏi
Khi viết câu thơ
Nếu có dấu mơ
Đẹp ơi chữ nghĩa!
Đôi bồ câu nhé
Trái tim tôi đâu
Có trên mái lầu?
Đếm giùm tôi ngói…
Và Tình Yêu hỡi
Ngói nhiều bao nhiêu?
Trần Vấn Lệ
Đốt Hết Thơ Tình
Có những bài thơ tình yêu rất ngọt.nối từng sợi tóc của người tôi thương.
Có những bài thơ dọc đường chưa kịp viết vào giấy hoa.
Có những bài thơ nhớ nước thương nhà chứa chan dòng lệ.
Những bài thơ nhẹ gió bay hết rồi…
Có lúc lòng tôi nghe buồn chi lạ. Đếm từng chiếc lá của cây sầu riêng. Nhớ lắm tháng Giêng giữ vườn cho Ngoại. Nhớ ai ra hỏi “sầu riêng chín chưa”. Rồi những đêm mưa nghe sầu riêng rụng. Mơ màng tiếng súng xa xa đồn xưa…
Có những bài thơ viết không bố cục bởi vì em khóc nhòe con mắt tôi. Chưa gì xa xôi một thời yêu dấu. Không chỗ nào xấu trên bàn tay em…
Bây giờ mông mênh ôi trời ôi biển. Em niềm lưu luyến một chuyến trùng dương những gì yêu thương vỡ tan bọt sóng. Em không còn sống mà tôi còn thơ…
Em ơi nắng mưa tôi ngồi vuốt mặt. Cây sầu riêng chất trái sầu riêng xanh. Em nói “này anh, trái tim em đó, vuốt đi cái vỏ những gai những gai…”. Giấc mơ kéo dài nhiều đêm em hiện. Rồi thì mất biến…
Nhiều sợi tóc quyện trong bài thơ tôi. Những dấu nụ môi còn tươi son đỏ. Em giờ là gió. Em giờ là mây. Những bài thơ đây đốt cho em hết…
Buồn ơi sống chết kẻ ở người đi…
Trần Vấn Lệ
Một Chút Lòng Xanh
Trưa nay em làm gì / sau khi xong công việc? Chắc là em lại mệt / và em đi nghỉ trưa? Em nghỉ, em ngủ, em mơ, giấc mơ ban ngày / chan đầy mồ hôi nước mắt. Em ơi đừng khóc / anh hoài bên em…
Những gì nói trên / không ai hiểu cả.
Buồn ơi hoa lá. Hoa lá ban trưa.
Buồn ơi bài thơ / tôi không muốn có.
Em là tất cả. Tôi nghĩ về ai. Tôi nói dông dài / bởi chân em mượt. Tôi nói cho được / trọn đời yêu em.
Có những bài thơ, viết thêm cũng vậy. Em từng đã thấy tờ giấy hoa tiên. Em từng làm duyên…thơ anh còn dở!
Vâng thì muôn thuở / phải có câu hay. Là em,không ai! Là em, duy nhất!
Một câu…như thật!
Anh không dối em!
Anh biết em ghen / mà ai để ghét?
*
Lá vườn, em ạ đang xanh, xanh biếc. Anh chút lòng xanh, anh dâng hiến em!
Trần Vấn Lệ
Non Nước Người Yêu Một Khối Tình
Tháng Mười, rất đẹp, Thu đang chín. Em cũng đang vừa chín ước mơ: được đọc một bài thơ đẹp nhất viết vì Non Nước tự ngàn xưa. Bài thơ chưa tới ba mươi chữ, hăm tám thôi, mà, linh hiển thay. Quan với Quân cùng chung một dạ, bọn Tàu xâm lược bị tan thây! (*).
Em đọc bài thơ xong em khóc: “Anh à em hết ở cùng anh! Em đau, anh biết em đau nặng. Non Nước và Anh: một khối Tình. Em sắp tàn hơi, em sắp chết, anh thù phải trả cứu Non Sông. Non Sông không chỉ là Sông Núi, còn Biển Nam kia, sóng chập chùng. Đừng để quân Tàu lai vãng tới. Tiên Sa muôn thuở phải Tiên Sa (**). Em thiêng chắc chắn em phù hộ, Dân với Quân Ta cứu Nước Nhà!”.
Rồi em nhắm mắt. Rồi em chết.
Giường chiếu bao la buổi tối Rằm. Non Nước từ khi em vĩnh biệt, vẫn còn đứng vững tới muôn năm!
Em đi. Yên nhé. Đi yên nhé. Anh có Tình Em, có ngọn đèn. Dù ánh Thái Dương chưa nở trọn, phương Đông vẫn sáng mãi Tình Em!
*
Người yêu tôi mất khi Thu chín, tôi cũng chín lòng một chiến binh. Lá rụng, anh hùng đâu có rụng? (***). Quê Hương nhất định có Bình Minh!
Ba năm em mất, ba năm chẵn, bọn cướp Tàu kia biết liệu hồn. Em hãy yên tâm về với Phật: Tình yêu duy nhất: Tình Quê Hương!
Người yêu tôi mất, đang yên ngủ. Tôi lậy Trời cho em ngủ ngon…
(*) Thơ Lý Thường Kiệt: “Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế cư, tiệt nhiên định phận tại Thiên Thư, như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!” (1076).
(**) Năm 1968, Phó Tổng Thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ, thay mặt Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, ra Đà Nẵng đón nhận 5,000 Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đến giúp VN đánh đuổi Việt Cộng; Mỹ dựng trại tại bãi Tiên Sa tự tiện đổi tên là China Beach, Hồ Cẩm Đào và Giang Trạch Dân qua Hà Nội tới đó, tắm biển! Nhất định có ngày bọn Tàu sẽ tắm máu!
(***) Nguyễn Trãi khẳng định: “Anh hùng như lá mùa Thu, nhưng Hào Kiệt thời nào cũng có!” (Bình Ngô Đại Cáo)
Trần Vấn Lệ
Năm Nay Lạnh Muộn
Em nói dễ thương chi lạ: Năm nay lạnh muộn đó anh. Đêm ngủ đắp mền cho ấm, ra đường nhớ mặc áo laine.
Em nói y như hồi nhỏ Má thường nhắc nhỡ các con mỗi lần tiết trời thay đổi, mỗi lần có đứa biếng ăn…
Em giống Má sao mà giống. Lo từng cái áo cái chăn. Không lo cho mình gì cả. Trọn đời chỉ biết hy sinh!
Em dặn anh từng li tí … làm như anh còn bé thơ. Mà anh bé thơ thật nhỉ nên em lo lắng từng giờ!
Tại anh còn trôi còn nổi. Tại em còn xa quá xa…Trời chưa mở đường mình tới, thôi thì ta cứ là ta!
Tiếng mình chừng nào mới nói? Tiếng yêu thương nói…nói liều? Phải chi đừng sông đừng suối, đừng ngăn cách nhỉ núi đèo…
Một chuyến máy bay nào đó anh về cho em mùa Xuân, cho em cái nồng cái ấm, em bù anh lại Quê Hương…
Rồi mình qua Đình ngã nón, đếm bao nhiêu ngói trên Đình. Rồi anh thưa Ba thưa Má…cho con gọi “nẫu” bằng Mình!
Ôi chao cái ngày đó…lạ! Em còn gì lạ, dặn thêm! Anh đang trong vườn ngắm lá, em ơi lá giống trái tim!
Trần Vấn Lệ
Good Night M
Tháng Năm chưa nằm đã sáng…Coi như ngủ chẳng bao nhiêu! Em làm về muộn buổi chiều, em đi ngủ muộn buổi tối. Em vừa gối đầu lên gối, nhìn ra đã mặt trời lên! Một ngày thật dài của em, ai đong mồ hôi nước mắt?
Một ngày của em mệt ngất. Một đêm của em chưa bù. Tháng Năm mùa Hạ chưa Thu…chưa thể giả đò ngũ nán! Em vẫn cười vui không nãn. Sống ơi, vở kịch-làm-người! Sống là mình bơi, mình bơi, sải hai cánh tay cho rộng, lướt qua trên đầu ngọn sóng và giữ hai chân cho đều.
Một, đi xa nước đã liều. Hai, trên xứ lạ ai dìu dắt ai!
*
Biết em đang mệt, mệt đừ. Anh nói với em đủ chuyện. Anh để đâu lời thân mến mà anh không nói với em? Nói chi chuyện ngày, chuyện đêm, chuyện tháng Năm rồi mưa nắng? Mà nếu làm thinh lẵng lặng, giận hờn không khéo vu vơ?
Khi em ngủ, anh làm thơ. Anh kéo màn cho em ngủ…Ngủ ngon, như hồi như thuở em chưa xa khỏi Sài Gòn…
Trần Vấn Lệ
Buổi Sáng
Con chim học nói
Trên cành mĩa mai…
Nó nói với ai
Chuyện gì mỗi sáng?
Tưởng là chuyện ngắn
Té ra chuyện dài
Nó mở đầu ngày
Những lời mai mĩa!
Sáng nào cũng thế
Tôi nghe tiếng chim
Nghe cả tiếng tim
Của tôi đang đập
Đều đều trong ngực
Đều đều thời gian…
Bình minh thật vàng
Những tia nắng mới.
Con chim chờ đợi
Nắng lên và bay
Nhà Thờ gần đây
Tiếp hồi chuông đổ
Tôi nghe tiếng Chúa
Trong từng tiếng chuông
Hình như Chúa buồn
Đời chưa vui vẻ?
Tiếng chuông lặng lẽ
Rớt trên cỏ xanh…
Tiếng chuông lặng lẽ
Rớt trên cỏ xanh…
Trần Vấn Lệ
Chim Thành Phố
Một ngày nào đó những con bồ câu hết rồi chỗ đậu trên mái nhà lầu! Một ngày nào đó những tếp đinh gai người ta cài đặt cho chim bay, đi!
Người ta ghét chim vì chúng dơ quá! Chim có núi rừng phải bay về đó! Những đường dây điện cực lòng đón chim. Giữa trời nắng gió, kệ nó, hãy quên!
Người ta có ăn cho mình là đủ! Nếu có dư thừa người ta cất giấu. Nếu quá giàu sang khoe khoang cho thỏa! Người ta “bất nhân” đối với muông thú…bởi “vật dưỡng nhân”, bởi “nhân sát vật”.
Thương cho Đạo Phật dạy Đạo Từ Bi.
Thương cho Đạo Chúa, Bác Ái mà chi?
Động đất đôi khi không làm ai sợ. Thiên tai đôi khi xảy ra…chỗ khác. Chim chóc họp bầy, người ta họp đảng. Cuối cùng đều tan! Trần gian bát ngát! Những con chim buồn hót lời mai mĩa. Sống không Nghĩa - Tình, cát, bụi, chim…Bay!
*
Tôi ngó bầy chim sáng nay tản lạc Parking đầy xe, vài con chim chết. Tôi hiểu vì sao? Bài thơ chấm hết!
Trần Vấn Lệ
Bèo Bọt Trôi Sông
Bạn nói chờ tôi mỗi sáng đọc vài cái emails chơi…Nhiều hôm tôi hứa, giữ lời, một ngày bạn không đáp lại. Nhiều ngày, hơn nhiều, thì phải: Đất trời đường xa gió chạy… Thư đi vẫn gửi rất đều, thư đáp…mặt máy buồn hiu. Mặt người, chắc tôi cũng thế?
Buồn không ai đem khoe cả. Tôi buồn lẩm nhẩm mình tôi. Biết gần vì có xa xôi. Xa xôi không gần, xa biệt! Ai sống mà rồi chẳng chết? Nụ cười rồi ngậm Thiên Thu!
Buổi sáng nay trời mờ mờ. Những đóa hoa hồng đang nở. Bạn ơi tôi nhớ tôi nhớ những bình minh nắng bướm bay…
Tôi không viết nữa email. Từ nay, lòng tôi thầm nhủ: để cho cái máy nó ngủ và mình cũng ngủ, quên nhau! Con sông qua lại cần cầu, không cầu đi đò cũng được. Chúng ta một thời sông nước, bây giờ bèo bọt trôi trôi…
Trần Vấn Lệ
Thân Tâm An Lạc
Chuyện rất bình thường! Rất bình thường!
Người ta hết nhớ bởi quên thương!
Sống mà mòn mỏi, vui chi sống?
Mỗi một người đi có một đường!
Đường đến Niết Bàn, đường đến Chúa
Đường trôi mất xác: chỗ trùng dương
Đường không nhang khói: nơi biên ải
Đường nước mắt nhòe: Quê! Cố Hương!
Cha Mẹ sinh con không ở mãi
Với con, mà cũng đã đi rồi!
Nghĩa trang nếu được nằm yên chỗ
Tro cốt bình kia chẳng ngậm ngùi!
Chuyện rất bình thường: Tôi với bạn
Gặp nhau dù giữa chốn ba quân
Sớm chia chén rượu, chiều chia khói
Rượu khói tàn hơi một xó rừng!
Đã không lấy sống làm vui được (*)
Sự thiệt thòi nào cũng chịu thôi!
Ông Trạng Trình kia ngồi ngó núi
Mai chiều ông hóa đám mây trôi…
Hoành Sơn Nhất Đái, nghiêng lưng tựa:
Huế, tại sao là Huế Cố Đô?
Và nước sông Hương thì cứ chảy
Ngự Bình tỉnh giấc mấy đời Vua?
“Tay dơ lấy nước chi mà rữa?
Nước bẩn nào hay máu cạn rồi!”
Hoàng Đế Duy Tân từng gạt lệ
Quê người, cố quận, Nước Non Ơi!
(*) thơ Nguyễn Du:
“Đã không lấy sống làm vui
Tấm thân nào thấy thiệt thòi mà thương!”
Trần Vấn Lệ
Xế Chiều Hồi Tưởng
Xế chiều. Nắng ngã. Cây xiêu. Năm ba đứa nhỏ thả diều, hò khoan. Con sông cũng ngã mơ màng, núi cao ngã bóng đò ngang ngập ngừng. Người về, tất cả người dưng, giống nhau là nón lá nâng tay cầm…
Xế chiều, hồi đó xa xăm, nay trong mường tượng thấy gần Quê Hương. Nhớ con diều giấy dễ thương, nhớ con sông rộng một đường phù vân… Cuối trời mây duỗi đôi chân, nắng loang loang tím, ai chừng như em?
Chân mây tím nhạt thèm thèm cái êm ả thuở ta em tay dìu. Mái nhà tranh khói cao nghêu có con ó lượn bay trêu bầy gà. Bên hiên Cha thở khói phà, sau hiên Mẹ lấy chổi chà quét sân.
Thương sao mắt Mẹ mông lung. Thương sao Cha ngã thớt lưng mệt nhoài. Em về sông bến ngã hai, anh theo đã kịp bước dài đường thôn. Mình đi hoa cỏ chờn vờn thay câu chào hỏi khi buồn khi vui.
*
Xế nghiêng trời đất ôi trời, tôi nghiêng mặt nhớ ôi người ngày xưa…
Trần Vấn Lệ
Mây Mờ Bên Kia Sông
Sáng nay chim không hót. Trời lại lạnh bất ngờ. Mặt trời chưa muốn mọc và trời như…muốn mưa!
Cuối tháng Tư buồn thật. Ba mươi sáu năm buồn. Kể từ miền Nam mất, trời không mưa thì sương…
Hàng triệu người hớn hở. Hàng triệu người ngậm ngùi. Ông Võ Văn Kiệt nói, nửa khóc và nửa cười!
Đất nước hoài hai nửa khi người còn phân tâm. Sáng nay chim không hót…buồn cả lá rau răm!
Những bông cải vàng rực gió đã bay về trời. Như rồng bay đã mất…còn lại Hà Nội thôi!
*
Tôi xé tờ lịch cuối. Quên ngày cuối tháng Tư. Tại sao dòng nước mắt tự nhiên chảy vào Thơ!
Em à, thôi, vĩnh biệt những con đường lá me. Những con đường thân thiết, chìm trong mưa trong mê…
Anh đi về lại núi, em về vườn Ngoại đi! Thắp nhang bàn thờ Ngoại, thổi tàn nhang phân ly!
Ba sáu năm về trước như đứng chựng trong lòng. Tôi cúi đầu đếm bước. Mây mờ bên kia sông…
Trần Vấn Lệ
Buổi Trưa Một Buổi Trưa
Buổi trưa.
Trời hết nắng.
Cả Sài Gòn im lặng
Hôm đó, cuối tháng Tư!
Trời hết nắng. Không mưa
Mưa trong lòng sùi sụt
Có cơn mưa khóc ngất
Người đàn bà hóa điên.
Ông Trời thật dô diên
Giữa trưa mà hết nắng
Con phố dài bỗng ngắn
Không ai buồn bước chân!
Chuông nhà thờ không ngân
Chuông chùa như cũng bể
Chỉ còn những giọt lệ
Rớt trên mặt mỗi người…
Tháng Tư có tiếng cười
Của những người dạ thú
Đứa con nhỏ vạch vú
Sữa đắng chằn. Khóc ngon!
Chỉ tiếng khóc là ngon.
Bữa cơm trưa thật dở
Chưa bao giờ như thế
Việt Nam ôi Việt Nam!
*
Tôi gối đầu cuốn sách
Nhủ thầm đang nửa đêm
Mưa, không mưa ngoài thềm
Sao trong lòng tí tách?
Trần Vấn Lệ
Với Nhiều Đối Tượng
Chắc sẽ có một ngày / em không còn bịn rịn. Cục đá biết câm nín / huống chi trái tim chì? Những con chim đen sì: Quạ, đậu trên dây thép. Để lòng anh khép nép / như đứa học trò ngoan. Và con đường thênh thang có một hàng cây lạnh…
Em à nắng óng ánh / sân trường Bùi Thị Xuân. Thầy chỉ là phù vân / các em tung áo trắng. Nếu có gì nằng nặng là ngói đỏ trưa Hè. Lúc đó trường im khe. Hành lang nào cũng rộng. Thầy là cơn gió lộng, các em còn bóng sương…
Bóng sương mờ bóng sương. Thầy sẽ xòe tay ngắm / những đường gân hết đậm. Tình yêu nào cũng mờ.
Mười năm trong bài thơ, em thấy Thầy hiện hữu. Không phải điều tiếc nuối thì thổi đi, gió bay.
Mười năm anh ở đây, em cầm cây bút ném. Em đi về con hẽm, sáng trưa chiều ủ ê…
Mười năm con tỉnh mê, Má ơi đừng thăm nữa. Gói thuốc thơm nằm đó, khói chiều xanh mái tranh…
*
Chắc anh có để dành / cho em nhiều nước mắt. T. ơi xin với Phật / cho anh đi bình yên! Tưởng tượng em mái hiên / nhìn mê con bướm lượn. Tưởng tượng trong đời sống không một lần chia ly…
Trần Vấn Lệ
Ba Mươi Sáu Năm
Trưa. Đã là trưa
Mười một giờ.
Mây trời ai đuổi
Cứ bay qua…
Tại sao em khóc
Trưa này nhỉ?
Em nhớ. À!
Trưa cuối-tháng-tư!
Lúc đó Ba về
Hai ngấn lệ
Và thì em biết
Sắp chia ly!
Tháng Tư không có
Ngày Sum Họp
Má xếp cho Ba
Ít áo quần
Má xếp cho Ba
Lòng của Má
Một vài hột muối
Một vuông gừng…
Và em đã nói gì
Hôm đó?
Em khóc thôi mà
Em nhớ không?
Hôm nay em cũng
Chưa ngừng khóc
Ba sáu năm còn
Giọt lệ xưa!
Trần Vấn Lệ
Một Trong Những Bài Thơ
Bây giờ anh đi ngủ. Anh đi ngủ nghe em! Bây giờ đã nửa đêm, thức, em đâu có gọi. Ngày hôm qua em nói “Em không quên anh đâu”, nhưng hôm nay thì sao? Em quên anh rồi đó!
Anh không là đứa nhỏ, vẫn rất thích phỉnh phờ. Có lẽ nhờ làm thơ, anh thấy mình trẻ lại? Em, qua thời con gái, anh vẫn thấy thanh xuân, em không mấy bằng lòng, muốn mình người đứng tuổi. Ờ thì trưa nắng rọi, ai dễ thấy được mình! Cái bóng và cái hình, giữa trưa nhập làm một. Chỉ có anh thấy nhột…vì mình còn trẻ thơ? Dại gì giữa ban trưa ra sân khoe đầu bạc? Thà ngồi trong bóng mát mà ngó trời bao la…
Ngày hôm qua, hôm qua, là một ngày qua mất. Anh tin em nói thật, em mãi mãi dễ thương. Ngày hôm nay anh buồn chắc tại anh còn đợi?
Bây giờ nửa đêm, tối. Anh đi ngủ cũng vừa. Mai anh có bài thơ nói về em rất đẹp. Em không hề khiếm khuyết trong đời anh yêu em. Anh chẳng có gì thêm ngoài tấm lòng chung thủy. Ngàn năm ngàn năm nữa, anh chỉ chờ em thôi! Lời dẫu lời đầu môi, mắt cuối mày cũng nhớ…Em là Tình Muôn Thuở những bài thơ của anh!
Trần Vấn Lệ
Cổ Tích
Hôm nay ngày buồn nhất của những người tha hương, anh thật không dễ thương, chúc em vui Thứ Bảy!
Quả thật anh cũng ngại nếu nhắc em ngày buồn. Cái gì qua, qua luôn / như sông không chảy ngược!
Cái gì mất, đã mất. Cái gì còn, còn chi? Hai bàn chân gót chì, hai bàn tay thô kệch.
Có người nói mất hết / rồi than vắn thở dài. Có người buồn bật cười: “Đời Vô Thường, Thôi Kệ”.
Thời gian, chuyện thường lệ, mỗi năm có bốn mùa. Nhân gian thì được – thua, còn chỉ còn tiếc nuối.
Hôm nay là ngày cuối / của Tháng Tư…bao giờ. Anh vẫn như đang mơ / mặt trời mọc đừng lặn.
Em là người thương lắm, anh chúc cho em vui. Thứ Bảy nhìn mây trôi, anh hứng chuông từng giọt.
Nước mắt nghe thật ngọt khi chảy xuống tới môi. Câu anh nói lỡ lời, em cười đi cô bé!
Có nhiều điều đáng lẽ, nếu không thể lặng thinh, chỉ nên nói…một mình. Không thì qua chuyện khác…
Em nghe kìa, tiếng nhạc:
Đám cưới Thái Tử Anh, đi giữa hàng cây xanh. Một thế giới thanh bình tưởng như trong cổ tích!
Trần Vấn Lệ
Nhớ Con Bướm Trắng Lạ Lùng
Nhớ Tơ Vàng Nữa…
Nguyễn Bính thương cô hàng xóm
Thương như thương trộm nhớ thầm
Chưa nghĩ tới cuộc trăm năm
Thì cô hàng xóm ấy chết…
Những con bướm trắng bay biệt
Tơ vàng con nhện giăng giăng
Nguyễn Bính “hành” xuống phương Nam
Đi cho sương mòn cỏ lợt…
Tình Yêu là điều mong ước
Ước mong đâu có được gì
Nguyễn Bính lại ngược đường về
Chết bên bờ tre bến cũ…
*
Có những câu thơ “tuyệt cú”
Nửa chừng thôi, cũng bâng khuâng
Nguyễn Bính chết sắp vào Xuân
Con bướm trắng còn bay biệt…
Tơ vàng chưa giăng ngày Tết
Cánh đồng trắng toát khăn tang…
Không biết có ai thương chàng
Đọc giùm câu thơ cho trọn…
Em ơi cầm chi chiếc nón
Bài thơ mưa nắng ngày xưa
Ai làm con gái không mơ
Ai làm thi nhân không tủi?
Nguyễn Bính mất rôi, sương khói
Chiều bay, buồn quá Quê Hương
Một mai tôi khách lỡ đường
Tựa lưng chỗ nào mà khóc…
Trần Vấn Lệ
Còn Sống Còn Đi
Hôm qua thăm người bạn. Bạn già, tuổi tám lăm. Bạn khen mình còn trẻ (bảy mươi còn như trai!}. Mình mặc áo bỏ ngoài, chắc cũng nhờ bê bối / thấy chưa già trước tuổi, thấy còn sống còn vui?
Chuyện vãn chơi một hồi, uống ly trà đá lạnh, một buổi chiều đặc quánh / nỗi nhớ và niềm thương. Bạn ở Đông, mình Nam, thăm được nhau thật hiếm, ngày xưa ở chung hẽm, bây giờ thì…freeway! Nhớ hỏi thăm từng ngày, thương mười năm mới gặp. Nhìn bạn ứa nước mắt, mình thấy trời mờ mờ…
Bao nhiêu năm không ngờ / hai bàn tay còn ấm. Biết bao người xa lắm, con đường về nghĩa trang! Bạn tuổi tám mươi lăm / ôm mùa Xuân, đẹp quá!
Hôm qua không gì lạ…vì gặp được người quen. Chiều, khi đường sáng đèn, thấy bạn mình lẫm liệt. Hẹn hò hai tay siết một ngày biết chừng nao, nhưng nghĩ đời chiêm bao / thì mình còn mơ mộng!
*
Hôm qua mình còn sống, sống như là đang mơ. Bạn tám lăm vẫn chưa / nói trước lời giã biệt. Chúng ta còn đi miết…cho tới ngày hồi hương! Nếu có câu dễ thương, cảm ơn Trời, câu đó!
Trần Vấn Lệ
Cà Phê Hiên
Cali nhiều quán cà phê hiên. Khách hút thuốc, nhìn, ngó các em…các chị, có khi là các mợ, ai thì cũng đẹp, cũng như Tiên!
Cà phê hiên gặp khi mưa gió / thì quả thật buồn: quán vắng hoe. Đường phố bồ câu không hạ cánh, parking thưa thớt, chỉ vài xe…
Cali hiên gặp ngày Đông rét, tuy có đông mà ít tiếng ồn, vì những ông già không thể đến ngồi lâu và ngắm người đi ngang…
Cali nhộn nhịp không đều đặn. Khách của hôm này khác sáng mai. Có kẻ phải đi ra nghĩa địa, người còn vắng bạn biết chờ ai!
Buôn may, bán rủi, qua ngày tháng, chuyện quán-hàng-hiên chỉ chuyện cười. Thấy đó, lát rồi đâu mất hết? Lát rồi, chỉ có bóng mây trôi!
Cuộc đời tị nạn nhiều khi chán, cũng có nhiều khi thấy khó quên: một cốc cà phê không mấy đắt, hàn huyên mới chính chỗ đi, về!
Ai đến Cali đều có nhớ: tha hồ tàn thuốc ném lung tung. Cô hàng cầm chổi lom khom quét, áo mỏng tung vờn gió vuốt lưng…
Trần Vấn Lệ
Cõi Vô Thường
Tháng Năm. Chúa Nhật. Ngày đầu tháng. Nắng đẹp như là Mới Tết Ra! Cà Phê Hiên rất đông, đông khách. Và parking xe đậu, ối chà…
Tháng Năm, chờ đợi, không ai nhắc / gì nữa ngày qua, cuối tháng Tư! Ừ nhỉ, nhìn lui, về chẳng được, thì nên đi tới, rộng đường mơ!
Tháng Năm bươm bướm bay nhiều quá, trắng nghĩa trang mùi nhang khói vương Người chết không ai ngồi dậy cả. Mỗi vầng mây chở một yêu thương!
Tháng Năm, tôi có bài thơ mới, lòng dặn “Thơ Ơi Chớ Nói Buồn”, mà lạ, trời ơi sao nước mắt, tay cầm không được, mặc tình tuôn!
Tháng Năm, tôi nhớ về Phan Thiết, mùa của hoa vông nở đỏ hườm. Hoa phượng cũng đang chum chúm nụ, mùa Hè bát ngát một mùa thơm!
Tháng Năm, tôi chẳng quên Đà Lạt. Thương học trò tôi vẫn đợi Thầy. Mái ngói trường xưa, ai đếm ngói và ai nói nhỏ nhớ thương ai?
Tháng Năm, ra quán ngồi bên bạn, thả khói mù sương, bạn mỉm cười: “Đời, thủy, đời, chung, sương với khói, cõi Vô Thường, nghĩ, cũng vui vui…”.
Trần Vấn Lệ
Một Mai Mai Một
Em ngã vào anh. Em nhắm mắt. Không nhìn gì nữa. Cõi vô minh. Những hoa sen cứ trong ao nở. Những chuyện tình thơm mãi chuyện tình!
Nếu ngày nào đó bùn thôi đọng, hỏi cái ao kia còn hoa không? Phật, tự Ta Bà ra Thế Giới, ba ngàn biển chỉ Một Non Sông!
Không ai nói Phật từ bên Mỹ. Mà nói Phật từ Ấn Độ đi. Phật cũng giống mình: Yêu Đất Nước. Thì mình là Phật! Một Lòng Quê!
Lòng Quê, không có ai xua đuổi / những kẻ ăn mày rất thảm thương. Vẫn biết ở đây là Đất Khách…chúng ta chưa tới Cõi Thiên Đường!
Em ngã vào anh. Em nhắm mắt. Anh lau nước mắt của em sa. Nghĩ ai cũng có lòng như Phật, mỗi tiếng chuông là Một Đóa Hoa!
Một ngày nào đó, sen thôi nở. Ao hết bùn, đời có vui không? Thưa em, chắc có, khi mình ngộ: Mỗi Đóa Sen kia Một Đóa Lòng.
Em ngã vào anh, em cứ ngủ, và anh rồi cũng ngủ Thiên Thu! Một mai về cõi không rào giậu, anh trải Thơ và em ngắm Thơ…
Trần Vấn Lệ
Chuyện Bình Thường
Ở Mỹ thiên tai chuyện rất thường. Miền Nam, vừa diễn cảnh tang thương: Triệu nhà gió lốc bay tan nát, xe cộ bay nghiêng cản hết đường.
Tổng Thống vo cao quần tới gối, lội từng vũng lội đến thăm dân. Hai trăm người chết, ba trăm chẵn. Rồi bốn trăm hơn, chửa muộn màng?
Chuyện đó báo in và báo nói, người ta ai cũng phớt ăng-lê! Bảo rằng: Kệ Mỹ, giàu muôn tỉ, bão tố, mưa dông, chẳng nghĩa gì!
Cũng có người “phê”: Ai biểu ác thì Trời có phạt, Chúa không thương, chẳng qua là cái vòng nhân quả, chẳng tội tình chi mình phải vương!
Người ta quyên góp để mà vui, không một câu chia nỗi ngậm ngùi. Tiền ít, kêu thêm, còn quá đẹp thì thôi khép sổ, gửi đi thôi!
Tiền cho như thể tiền đem ném. Hao hụt đường xa sự dĩ nhiên! Công của người này, công kẻ khác, bao nhiêu công phải tính ra tiền!
Mỹ có cái hay: ai mặc kệ. Cá Nhân Chủ Nghĩa đội trên đầu. Làm điều nhân đạo, làm-cho-có…có tiếng tăm là Có-Với-Nhau!
Tôi không gì giúp người lâm nạn, chỉ có bài thơ…ngồi rung đùi. Sống ở thế gian, ai cũng tội. Đọc Kinh, cầu nguyện, tội tình vơi…
Chúa ở muôn nơi, ở khắp lòng. Chuông chiều chuông sáng gõ boong boong…Nghe chuông cũng đỡ cơn phiền muộn. Và…thế gian chưa lúc tận cùng!
Trần Vấn Lệ
Gáo Nước Dừa Quê Hương
Buổi trưa. Buồn. Đi ngủ. Tự hỏi: Sao mà buồn? Mà buồn sao đi ngủ? Hỏi. Tha hồ mà hỏi. Đáp được, chắc hết buồn?
Nằm. Nghĩ mình ngu quá. Lắc đầu…cái gối rêm. Và, cái đầu để lên cũng trên cái gối đó! Gối và đầu đều đỡ một câu hỏi buồn hiu!
Hỏi. Không một lời đáp. Buồn buồn và ngáp ngáp. Mắt nhắm tự bao giờ. Từ lúc đó vào mơ…
*
Đôi khi buồn vu vơ. Hỏi chơi rồi buồn ngủ. Hỏi bao nhiêu cho đủ lòng trống trải buổi trưa?
Bạn bè bao đứa gục trên chiến trường ngày xưa. Nghe gió rung ngọn dừa, nhớ câu hò, thương quá…Quê Hương, về chắc lạ. Chiếc đò ngang còn đâu! Nghe nói sông có cầu. Nghe nói người ấy chết…
Vườn dừa Ngoại xanh biếc, còn xanh không Ngoại ơi! Buổi trưa, buồn, ngủ hoài, lời ai nghe thảng thốt!
Trong giấc trưa bỗng ngọt gáo nước dừa Quê Hương!
Trần Vấn Lệ
Một Chỗ Chiều Chiều
Sân sau một bức tường vôi, một cây cổ thụ, một tôi vòng vòng. Mình theo Đạo của Cha, Ông, ngó mây giỡn bóng thấy lòng cũng yên. Hai mươi năm một nhãn tiền, một trăm quan bán ai khiêng đời mình? Hai mươi năm một làm thinh / giống như cải tạo nhân tình chưa qua! Hai mươi năm một mái nhà, sớt chia mấy giọt mưa sa ngậm ngùi!
Sân sau có một niềm vui: Bầy chim nhớ tổ chiều hồi cố hương! Vui thêm mình kẻ lạc đường, nghe chim hót tiếng ngàn phương ấm lòng.
Mình đi theo Đạo vòng vòng, mỏi chân ngồi xuống tựa lưng vào tường. Đời tàn duỗi cánh tay xương / ước chi ôm được dãy Trường Sơn xưa. Ước chi còn nắng đừng mưa / mình bay theo tóc ai vừa mới bay…
Mình bay theo tóc ai bay! Trời ơi tôi nói như ngày hôm qua…
Trần Vấn Lệ
Đường Xa Xanh Gió
Đường xa xanh gió nắng xanh trong. Em thấy gì không lá chập chùng / em nhớ hay quên thời vượt biển / lòng bay như lá ở trên rừng…
Đường xa hao hớt mộng ngày Xuân, lửng thửng kìa ai bước ngập ngừng / đâu phải vì chim vừa xuống đất / mà mây hiện tới bớt mênh mông…
Đường xa bao nhớ bao thương trải / em đếm nhiều chưa gạch mấy ô / em đếm giùm đi nhà mấy cửa / cửa nào lồng lộng gió bay mơ…
Đường xa không thể không xa tiếp / dù ngã tư, ba có hẹn thầm / người thoáng ngang qua nào ghé lại / để đường xa mãi gió lâng lâng…
Đường xa xanh gió nắng xanh trong / gió chắc có bay chút má hồng / nhưng để lại đây từng cột điện / nhớ dài sợi tóc buổi mưa dông..
Sáng nay nếu được làm thi sĩ / anh sẽ làm thơ em ngỡ ngàng / chút gió tình ơi lòng cũng bận / ai vừa qua mặt nhớ qua ngang…
Trần Vấn Lệ
Gió Dù Chỉ Một Thoáng
Nhớ từ một thoáng gió. Nhớ từ mấy giọt mưa. Nhớ, nhớ em ngày xưa, gió mưa thời phố thị. Em tan trường chiều ấy, gió và mưa ngẩn ngơ / huống chi anh đồn xa / về Sài Gòn công tác.
Tuổi nào tuổi ngơ ngác / hỡi người lính vô danh? Tuổi nào em với anh thấy không còn cách biệt? Me Sài Gòn xanh biếc, tóc em xanh hồn nhiên…Chiều xưa, xa, sao quên, nên đời đời cứ nhớ. Em đi hay còn ở / thì nhớ vẫn trong lòng…
Nhớ dù nói viễn vông ai cấm mình đừng nói? Mưa Sài Gòn hẽm lội, anh đâu quản gì đâu. Mưa dù suốt canh thâu, gió dù rầu ngọn cỏ. Và…những cơn mưa nhỏ. Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi!
Nhớ từ một tiếng cười. Bây giờ thì lặng lẽ. Gió đại dương vừa ghé, gió đại dương vừa bay. Tóc em còn trong tay những sợi dài tưởng tượng. Gió chỉ dù một thoáng, em ơi ngàn năm ơi!
Trần Vấn Lệ
Người Đi Để Lại
Nhiều khi muốn tỏ muốn bày một câu tâm sự cho ngày đầy vơi. Mà mưa như đã thay lời, mưa như là khóc chắc người cảm thông?
Nhiều khi muốn viết đôi dòng, kính thưa…rồi lại ngập ngừng, rồi ngưng. Thư đi, ai sẽ nhận mừng, người ta đã dặn “thôi đừng gửi thêm”.
Vâng thì từ khi “hết” em, tiếc thơ chất chứa trong tim cứ còn. Mà thơ nào cũng là buồn, thơ vui gửi hết từ hôm em rời…
Em đi để lại nụ cười, héo hon thấy ở lá ngoài cổng kia. Con chim buồn đứng tới khuya đã bay từ lúc trăng lìa ngọn cây.
Chim buồn còn có chỗ bay. Người buồn không có chỗ thay chỗ ngồi! Dòng dòng nước cuốn hoa trôi, tắp đây bèo bọt một đời phù hoa…
Còn hoa, còn cỏ, còn ta, còn vơ vẩn nghĩ người xa kẻ gần. Thương ai dưới mộ gối trăng, nghiêng qua chắc thấy dấu hằn Thiên Thu?
Dang tay níu tiếng tạ từ, em đi để lại nụ cười…hay quên? Cảm ơn mình nụ cười duyên. Cảm ơn trăng nữa, một thềm hoang liêu…
Trần Vấn Lệ
Một Năm Qua
Một năm. Mười hai tháng. Ba trăm sáu lăm ngày.
Câu thơ? Kỳ ơi kỳ! Thời gian đâu thấy gì
Ngoài bóng-câu-cửa-sổ!
Một ngày đã muôn thuở. Ngàn ngày chớp mắt tan!
Phật rời bỏ ngai vàng
Đâu màng câu Vạn Tuế!
Chúng ta còn Kinh, Kệ
Ai mới là Huệ Năng?
Chúng ta đi lang thang
Huệ Năng thì giã gạo
Rồi thành Tổ…nhờ Thơ!
Một năm, một giấc mơ, em đâu ngờ em tỉnh!
Qua hai mùa nóng lạnh, những câu thơ bay bay
Con bướm cánh vàng phai vệ đường dài hoa cỏ…
Vệ đường em đi đó bơ vơ từng hoàng hôn!
Một năm đêm trăng sương biết bao lần cỏ lợt.
Giàn hoa giấy phất phơ cũng nhạt nhòa mưa nắng.
Một năm. Buồn lẵng lặng em già thêm bao nhiêu?
Những nếp nhăn mây chiều tím thêm trời chạng vạng!
Một năm mười hai tháng, tháng nào cũng giống nhau.
Cầm câu thơ em lau, lau sạch lòng sạch dạ
Câu thơ giống như lá em ép lòng vở xưa
Cái thuở còn học trò. Thầy ơi, đâu Đà Lạt?
Chùa Linh Sơn xanh mướt
Thông xanh mướt quanh Chùa
Từng bậc cấp lưa thưa đưa chân người tới đỉnh
Em nhớ thương người Lính, anh nhớ về Hậu Phương.
Huệ Năng vừa rung chuông, Ở đâu trên Yên Tử
Một năm em xa xứ…hồn còn trên Quê Hương
Mười hai tháng dễ thương vương vương chiều mây tím
Một câu thơ kỷ niệm quả thật hiếm bây giờ…
Anh nhớ lắm ngày xưa em đi theo bài hát
Ai Lên Xứ Hoa Đào…
Những đóa hoa chiêm bao dễ chi màu đã nhạt?
Một năm em mất mát cái gì, em nói đi!
Trần Vấn Lệ
Tiếng Chuông Trong Ngày Mưa
Em ơi ngàn năm ơi! Anh nói chi mà thảm! Anh bao nhiêu tuổi rồi / hỡi mưa phùn gió cuốn / hỡi tóc người trong mơ / có bao giờ trời mưa / tóc kia nằm sóng soãi / bờ vai ôi em thương!
Anh đang đứng giữa đường / hứng mưa phùn chợt nhớ / Sài Gòn hai mươi năm / hồi đó em bước thầm / trong bài thơ Kim Tuấn / hồi đó anh ngường ngượng / yêu em mà ngó lơ. Ôi Sài Gòn mưa mưa, những cơn mưa rất nhỏ / thật hiếm hoi trong đời. Anh đâu ở đây hoài / chỉ là người ở đậu / lòng như mây nương náu / hợp đó rồi tan thôi! Còn em, đây suốt đời / yêu em nên ngường ngượng / nói ra sợ nghẹn lời / anh vẫn nghĩ mệnh Trời / dành cho anh mệnh yểu / tuổi bao nhiêu vẫn thiếu ngày ngàn năm ngàn năm…
Những bước những bước thầm. Em đi như thế đó. Hàng me xanh lâm thâm. Lá me đầy trên áo.
Áo em trắng một dạo / một thời cô nữ sinh. Áo anh lem luốc sình / một thời non nước loạn. Cảm ơn em chiếc nón / che một khoảng trời mưa. Anh đi như khách đò, hai đứa mình chung chuyến. Em là niềm lưu luyến mình anh biết tương tư!
Sài Gòn mưa mưa mưa / nhớ em từ hồi đó. Bây giờ anh giữa phố / thấy ai kìa trong mưa…Ngàn năm đã tới chưa / gọi em vừa ướt mắt! Có hay không có Phật? Có chăng đời kiếp sau? Tiếng chuông Chùa rơi mau / rớt chỗ nào thăm thẳm…
Trần Vấn Lệ
Vuốt Giùm Anh Tóc Nhớ
Em đã thấy rồi đó: vài ba chiếc lá vàng. Năm nay Thu về sớm dù mùa Hạ mới sang…
Mỗi năm trời mỗi khác, mong mình đừng như trời, mong em đừng hờn mát, mãi mãi là em thôi!
Anh nói như Thầy Giáo. Ba mươi mấy năm qua, anh uống nước bằng gáo, tưởng bia…và hít hà!
Hãy sống bằng tưởng tượng mình đang vườn Bích Câu. Mặt trời có dậy muộn, mình chờ nắng không lâu…
Chim hoàng oanh vừa đậu trên nhành liễu đong đưa. Thời tiết chắc không xấu. Em nhìn đi, hãy mơ!
Hãy nghĩ mình sen mọc trong ao tù rong rêu. Hãy nghĩ giọt nước mắt nào cũng là Tình Yêu!
Hãy nghĩ ngày em chết anh nhớ em thế nào. Ngày nào anh vĩnh biệt trần gian, em ra sao?
Thôi, nghĩ chi cũng mệt. Em cười lên, đi, coi! Lá vàng từ lá biếc, đời là bóng mây trôi…
Vườn Bích Câu mai mốt lá rụng mình trở về, hái cho em ngọn nắng để em ngồi mân mê!
Anh làm thơ như thể thở bên vành tai em. Vuốt giùm anh tóc nhớ cho hồn anh bay lên…
Trần Vấn Lệ
Après La Pluie
Cơn mưa nào cũng tạnh…Sau cơn mưa đẹp trời. Nói thế, ai cũng cười (nếu mưa hồi trưa xế). Mưa sau chiều thật tệ, vì tiếp đó đêm đen!
Anh nói chuyện với em sau cơn mưa chạng vạng. Dĩ nhiên trời hết nắng mà anh thì còn em! Anh nói thật dễ thương, đố mà em ghét được!
Sống để mà mơ ước mình có người nỉ non. Sống để mà thấy còn, còn cái gì chưa mất! Cái gì là sự thật đều có nghĩa đau lòng.
Thà cứ nói hơn không. Đi đường vòng cũng tới!
Anh thích em mệt mỏi để anh bồng đi chơi. Chúng ta đi lên trời hay chúng ta xuống biển. Chúng ta làm chim én bay đi tìm mùa Xuân!
Mùa Xuân trong mênh mông, phận người là dấu chấm. Dấu chấm mờ hoặc đậm…ấn tượng là Tình Yêu! Em bước, bước xiêu xiêu, anh dìu em bến mộng…
Hoa vàng chao trên sóng, ngày mơ hồ trong mơ. Coi như sau cơn mưa, cảnh nào nhìn cũng đẹp! Và em đôi mắt khép giống Tiên ngủ trong rừng…
Anh sẽ làm chú Lùn không làm em thức giấc. Đó không là chuyện thật vì cổ tích đã qua, em về chốn phồn hoa, em quên rồi quá khứ.
Trăm năm ngàn năm nữa, mưa còn mưa, mưa bay…Mai mốt bài thơ này ước chi em ghé mắt. Anh ngồi trên cõi Phật, ba ngàn biển bao la.
Em ở cõi người ta nhang tàn và khói tạ…Sau cơn mưa, lòng lá còn ướt đẵm em ơi…
Trần Vấn Lệ
Khói Bình Minh
Gió rất nhẹ rất mơ hồ rất gió. Buổi bình minh có hoa nở thật xinh. Gió đi qua, chầm chậm không nhanh. Gió như thể mơ hồ không phải gió. Nhưng em ơi cành cây chao động đó! Anh đứng chờ con bướm tới hôn hoa. Gió chắc như anh còn núp mái nhà chờ bướm tới và bay ra với bướm?
Gió rất nhẹ rất mơ hồ hơi hướm rất là thơ anh vừa vẫy mực tuôn. Trang giấy hoa tiên có chút gió vờn mà gờn gợn như lòng sông lòng biển. Em có chờ không những lời thương mến anh gửi cho ngày đang mới có em xưa. Em, anh yêu không biết tự bao giờ nhưng rất nhớ từ muôn ngàn kiếp trước. Anh gọi em “em xưa” vì chân bước anh đang về một cõi ngàn sau.
Bài thơ hôm nay em chắc thấy ngọt ngào? Em cũng thấy anh chào em qua gió? Em của anh là hoa, hoa nở; em của anh là tất cả…mơ hồ!
Em của anh trời ạ chỉ là mơ! Anh nằm mộng giữa ban ngày tịch mịch. Em của anh giống như những tờ lịch anh ngồi nhìn ngày tháng trôi trôi! Anh gọi em mai mốt cạn lời, chuyện mai mốt, còn, hôm nay, cứ gọi…Anh cứ làm thơ như là anh nói với người thương rất đỗi là thương…
*
Làm xong bài thơ, đọc lại, buồn buồn. Người trong mộng có bao giờ hiện thực? Em trong mộng, cầm như em mất, tôi làm thơ rồi đốt nhé em yêu!
Trần Vấn Lệ
Năm Giờ Mỗi Buổi Chiều
Bây giờ, năm giờ chiều. Chuông báo giờ tan sở. Em tắt computer. Đứng dậy, để gọn ghế.
Và em đi ra về, chiều nào thì cũng vậy. Công việc chẳng nặng nề nhưng nhiều khi chán ngấy!
Sống vì ba bữa cơm. Em ăn ngày một bữa. Em có nhớ Việt Nam. Nhưng mà thôi, đừng nhớ.
Em bật công tắc xe. Tiếng máy nghe rờn rợn. Tiếng tim em bình thường. Cuối ngày còn nắng chói.
Không gặp ai để nói câu chào Good Evening. Và em cũng làm thinh. Đường xa bao ngã rẽ…
Anh nhìn em như thế. Mỗi chiều. Mỗi buổi chiều.
*
Trái tim anh đang đập có giống em hay không? Một đời xa Tổ Quốc, chúng ta đều…mênh mông!
Em theo dòng đại lộ. Anh ngược con phố chiều. Em về nơi em trọ. Anh về chỗ buồn hiu…
Mỗi buổi chiều như thế anh để vào trang thơ giống như là nhật ký…không giống những ngày xưa!
Trần Vấn Lệ
Hoạt Cảnh Đêm
Trời có sao. Không nhiều
Có mưa. Không bao nhiêu
Đêm lạnh và ướt
Một ít vì sao rơi theo mưa.
Gió nhẹ và lướt thướt
Một ít vì sao bay theo gió.
Đêm xông lên mùi cỏ
Cây dạ lý không vui
Hương bay lên thoang thoảng.
Đêm không có ai ngồi
Trên ghế chờ xe bus
Chiếc xe bus chạy qua
Mờ mờ xa ánh điện
Người đàn bà bịn rịn
Chia tay người đàn ông
Chỗ đó con đường vòng
Chiếc xe quay trở ngược.
Gió nhẹ và lướt thướt
Một ít vì sao bay theo gió
Một ít hạt mưa nằm trên cỏ
Lung linh lung linh đèn khuya…
Trần Vấn Lệ
Những Ngày Xưa Thân Ái
Những ngày xưa thân ái…Ai nói thế hả em? Ngày xưa, nghe bắt thèm / cái thời thơ ấu nhỉ! Đã qua hai Thế Kỷ, nhắc mà thương ngày xưa!
Thường người ta mơ / những tháng ngày sắp tới. Và người ta chờ đợi / ngày hôm nay trôi đi. Không ai nói tuổi Xuân Thì là đẹp…vì có ai mang giép / không muốn có đôi giày?
Anh đứng nhìn bóng mây. Không có ai đứng cạnh. Hôm nay trời không lạnh. Nhớ em nắng thật nhiều!
Trời bao nhiêu nắng, nắng bao nhiêu? Không đo không đếm xuể. Em cũng thừa biết thế…là Tình Yêu vô biên. Biết bao người đã điên / vì Tình Yêu không có / nhưng người ta ngờ ngợ mình có một-tình-yêu. Và làm thơ buồn hiu, chẳng hạn như Hồ Dzếnh; “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến…”.
Anh và em, mình đâu có hẹn. “Những ngày xưa thân ái…” đâu nào? Chắc chỉ là vườn Ngoại, hàng cau, có bầy sáo chiều chiều bay về đậu. Hồi đó em là cô bé “nẫu”, áo bà ba đen hở một vạt lưng hồng…
Ôi ngày xưa ngày xưa lưng lưng / hôm nay nắng anh nhớ chừng nhiêu đó. Vườn của Ngoại xanh xanh bờ cỏ, em giận gì mà cắn trái dưa leo? Anh nói gì? Có phải nói anh yêu. Em mắc cỡ chạy về méc Ngoại. Những ngày xưa thân ái, có còn chăng còn chút đó Quê Hương!
Trần Vấn Lệ
Nơi Nhận Sài Gòn
Gửi gì về cho bạn? Tôi suy nghĩ nhiều ngày. Bạn tôi là ngọn cây, tôi gửi mây cho bạn? Bạn tôi yêu đời lắm, tôi gửi kẹo bạn nhai? Tôi chẳng biết hỏi ai về cuộc sống của bạn. Bảy mươi năm bạn nán sống có ngày tôi về. Nhưng tôi gửi quà đi / thay tôi về gặp bạn…
Một buổi chiều còn nắng. Tôi cũng còn tâm tư. Trong thùng quà không thư, tôi nói thầm với nắng: “Mình nhớ bạn như rặng cây xanh mờ chân mây!”. Bạn tôi không chửi thề. Tôi biết rõ điều đó, coi như tôi gửi gió / cho bạn thổi mây bay…
Bạn tôi nghĩ sao đây / khi thùng quà về tới? Rất nhiều ngày bạn đợi / thùng quà chỉ mười pounds!
Tôi biết bạn thế nào / cũng rơi vài giọt lệ. “Nó không đến nỗi tệ / còn nhớ về cố nhân!”. Tôi tưởng tượng lung tung / bạn tôi hôn từng món / từ hộp bánh gói gọn đến mấy cục xà bông, bạn tung chiếc khăn lông / đi tìm từng sợi tóc…
Ngọc ơi! Ngọc ơi! Ngọc! Mình bên bạn đấy thôi. Lúc đó mây trên trời chắc sà trên ngọn bưởi. Chắc lúc đó gió nổi một cơn mưa dễ thương…
Trần Vấn Lệ
Một Chuyến Đò Ngang
Ôi nắng vàng ơi nắng rất vàng, một ngày thêm nữa một ngày tan. Một ngày thêm nữa, dòng sông biếc / chảy mượt mà trên vóc áo nàng…
Tôi tưởng tượng em về giữa nắng hoàng hôn hoàng hôn mây bay bay. Vàng mơ đôi cánh con diều vội / về với cây đa với xóm làng…
Tôi ở đâu đây mà nói vậy? Chiều trên nước Mỹ rất bình yên. Phải chăng tôi nhớ thời tôi nhớ / tôi gặp em về chiều nghiêng nghiêng…
Tôi gặp em về trong mộng ước / trong hoàng hôn có nắng vàng chan / con đò rẽ nhánh trăm luồng nước / thương quá chiều ơi một chuyến ngang…
Thương quá em à đang nắng đó / mà đây xa tít một chân mây. Em về ai sẽ lau đôi gót / để ngắm sen bừng má đỏ hây?
Là nhớ trời ơi là nhớ chết! Mười năm có hẹn mười năm thôi. Mà hai mươi mấy năm, ai biết, một chuyến đò ngang lỡ hẹn hoài!
Trần Vấn Lệ
Ngó Qua Bên Nhà Thờ
Sáng nay trời thấp lưng chừng núi
Mây cũng lưng chừng trên tháp chuông
Một buổi Kinh cầu chưa chấm dứt
Mưa sa. Tí tách. Tự nhiên buồn…
Trong sân, bầy quạ không về đậu
Gạch đỏ loang loang tím cả nền
Hoa ấp hoa e nằm núp lá
Đợi chờ ong bướm, nắng chưa lên!
Sáng nay, tôi đứng hứng chuông rơi
Từng giọt mưa bay rớt rã rời
Tự hỏi sao mình không có Đạo
Đường mưa cùng Chúa chắc là vui?
Sáng nay tôi biết tôi buồn lắm
Quạ chẳng về chơi, chim sẻ đâu?
Tôi sẽ làm chi cho hết sáng?
Hết ngày? Hết Hạ…Sắp sang Thu!
*
Trời vươn vai đứng trên đầu núi
Mây cũng tan rồi, sáng tháp chuông
Cô bé nhà ai đi nhặt nắng
Hình như có nhặt của tôi buồn?
Trần Vấn Lệ
Những Nhành Cây
Những nhành cây. Ôi những nhành cây. Trơ trụi giữa mùa Thu rét mướt. Gió mùa Thu bay em mái tóc. Liệu có ngày trơ trụi tình anh?
Những nhành cây. Ôi những nhành cây xanh. Xuân bất tận mà sao giờ không thấy? Em có bao giờ ra sân tóc chải hút hồn anh về lại núi non xưa?
Ôi những nhành cây. Những nhành cây mưa. Có buổi chiều về em không đội nón. Trời không chừa dù sợi tóc mai suông. Những nhành cây mưa gió thật buồn…
Em hay trách anh làm thơ lão đão, em dạo vườn không đỡ kịp hoa nghiêng. Em trách anh hay ví em hoa sen, ai bơi thuyền để em ra giữa lòng ao em hái?
Những nhành cây. Những nhành cây trĩu trái. Trời cho đời nhiều quá trái tim Thơ! Em ở đâu anh vẫn ở đây chờ…rồi trái chín rụng bơ phờ sân gạch!
Rồi từ đó những nhành cây lau lách mọc chen lên che kín mít thời gian. Lá hồi xanh cho tới lá khi vàng, em xa vắng anh quên luôn màu nắng…
Trần Vấn Lệ
Một Bài Thơ Buổi Trưa
Bây giờ không còn Ngoại. Không còn Má. Ôi buồn. Tôi, gần trăm tuổi hạc lòng vẫn còn trẻ con!
Buổi trưa mà có Ngoại, hay Má nằm võng đưa. Những bài ca dao cũ, ôi chao những lời ru!
Tôi thèm nghe tiếng hát Ngoại lỏm bỏm miếng trầu. Mái hiên nhà trưa mát. Gió và Ngoại ầu ơ…
Tôi thèm nghe tiếng nói của Má vừa la Cha. Hàng xóm thì rất xa. Má nói như Má hát.
Những ngày xưa xa xăm. Bao nhiêu người gãy gánh. Như tôi, một tàn quân. Ở đâu cũng hiu quạnh.
Ngồi ở cà phê hiên ngó khói bay nhàn nhạt. Con chim lẻ loi chuyền. Nhành cây rung rinh nắng…
Tôi cầm muỗng khua ly. Cái ly còn nước đá. Sóng sánh chút cà phê. Đời không còn gì cả…
Buổi trưa. Trưa thật xanh. Trời cao. Xanh vời vợi. Trưa quê nhà lung linh. Nhớ ao sen nhà Ngoại…
Bây giờ có ai về chắc tôi theo níu áo? Tôi nhớ sao bờ tre. Buổi trưa. Bầy chim sáo…
Trần Vấn Lệ
Mưa Bay Lem Từng Chữ
Bạn tôi ra nghĩa địa, mỗi buổi sáng chín giờ, ngày nắng như ngày mưa, bạn tôi đi thăm mộ…
Bạn tôi vừa mất vợ, đúng vào tuổi về hưu. Bạn tôi buồn bao nhiêu (không cân nào cân nổi).
Bạn tôi gần trăm tuổi (còn ba mươi năm thôi). Những ước mơ cuối đời…trời ơi ngày lẻ bóng!
Bạn chưa đi lọng cọng. Từng bước từng bước thầm. Tôi thấy bạn xa xăm, và, tôi gần như bạn?
Ba cây nhang khói xám bay lên trời vật vờ. Tôi nghĩ tới bài thơ tôi sắp làm, buồn lắm.
Cái dấu nào in đậm bằng dấu ấn trăm năm? Bạn tôi nhìn đăm đăm từng nụ hoa hé nở…
Bạn tôi đi thăm mộ. Tôi không đi thăm ai. (Nếu sẽ có một ngày, tôi, không ai thăm cả!).
Tôi núp trong chòm lá. Lá lao xao lao xao. Tiếng chim hót như chào bình minh thế giới khác.
Bạn tôi ngồi một lát rồi lên xe ra về. Khói mấy luồng rẽ chia cõi âm dương đôi ngã…
Tôi không làm sao cả. Vẫn hồn nhiên như Thơ. Lúc đó là buổi trưa mưa bay lem từng chữ…
Trần Vấn Lệ
Tân Mỹ Cảm
Người ta làm thơ Tân Hình Thức, tôi làm thơ Tân Mỹ Cảm
Dở hay Hay thì đó cũng là Thơ. Chữ Thơ này tôi viết chữ Hoa.
Em cứ nói. Nói gì đi cứ nói
Anh nghe mà! Em cứ nói đi em!
Gió cứ gió. Gió làm nghiêng cây rạp cỏ
Tôi che tay. Tôi xấu hỗ làm người.
Lá cứ rụng. Rụng đi hỡi lá
Chuyện tử sinh đâu chỉ của con người?
Những con quạ chiều đậu trên dây điện
Tôi đậu trong lòng em dây lưu luyến vô hình.
Bạn tôi hỏi: Mày uống gì tao gọi
Một chai bia. Đây là quán cà phê!
Bạn tôi cười phô hàm răng đã khuyết
Chuyện không có gì mà cũng mất…thời gian!
*
Mỗi buổi chiều trôi qua
Mỗi buổi tối trăng tà…
Ngày đã hết. Và từng ngày đã chết
Không ai đưa đám ma cuốn lịch năm rồi
Hết một năm, mừng năm mới, vui chơi
Cây nhang thắp dành nhớ người dưới mộ!
Tôi làm người và tôi xấu hỗ
Làm cho em thất vọng. Làm thinh.
Trần Vấn Lệ
Tứ Tuyệt
Hay nhỉ bình minh thiếu mặt trời
Vườn không hoa bướm chẳng chi vui
Mặt sân xám xịt còn sương đọng
Gạch đỏ hôm qua nắng đỏ ngời…
Trần Vấn Lệ
Tỉnh Một Cơn Mơ
Con kéc mồ côi đã chết rồi? Tôi buồn, tôi nghĩ thế, chao ôi. Cây đang đơm trái, mùa sang Hạ, con kéc không về chơi với tôi!
Con kéc nhớ chi ngày-của-Mẹ! Rừng sâu xa thẳm nó làm sao? Gục đầu vào cánh che mưa gió? Mặc kệ đường xa lau lách lau…
Hôm nay, ngày Mẹ, Mother’s Day. Con kéc mồ côi…cứ ngủ say? Nó chết, xác nằm trên mặt đất…hồn thì muôn thuở ở trong mây?
Nghĩ con kéc chết, lòng tôi muốn, mình bỏ Thơ đi, bỏ cõi đời. Mình hóa làm chim về cõi mộng, bao nhiêu nước mắt hóa sương rơi…
Và ai có hỏi tôi đâu vắng chắc cũng buồn hiu chút xót xa …Rồi tất cả như tờ giấy trắng làm con diều giấy thả chiều qua!
“Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ, nhìn cuối chân mây khói tỏa mờ…” (*) có thấy bụi hồng trên lối gió, nói giùm cho Chị tỉnh cơn mơ…
(*) Thơ Thanh Tịnh
Trần Vấn Lệ
Đôi Giép
Đôi giép đó vẫn nằm nguyên chỗ đó. Căn phòng xưa và đôi giép cũng xưa. Người “chủ nhân” đôi giép chắc không ngờ mình để lại cái gì không mất…
Đôi giép đó khiến căn phòng như chật, vẫn người xưa còn say ngủ trên giường, vẫn ngoài sân buổi sáng còn sương, ai có xa nỡ nào xa sớm vậy?
Đôi giép đó trong tấm hình, em thấy, vẫn còn em trong trái tim ai. Vẫn còn em trong nỗi nhớ thương hoài, mai mốt có…dẫu gì đi nữa…
Đôi giép đó không là bong bóng vỡ một chiều mưa hay trưa nắng chang chang. Ngô Phù Sai xưa tạc những hoa vàng…vì đôi giép của Tây Thi để lại!
“Ai bảo em được sinh làm con gái để anh thề chê hết thảy giai nhân!”. Mỗi một năm chỉ có một mùa Xuân, nhưng muôn thuở, em, một người, anh nhớ…
Em, một người anh ngờ anh ngợ mới trở lưng một buổi tối còn sâu. Nếu có ngày anh bật hỏi “em đâu?”, đôi giép đó có phai màu năm tháng?
Trần Vấn Lệ
Mail Email
Hôm nay tôi không gửi cho bạn một mail nào. Tôi nhớ bạn “làm sao”. Mà làm sao không nhớ? Bạn tôi đang ngoài phố, bạn tôi đang ở đâu, bạn vắng nhà chắc lâu, gửi mail về, ai đọc?
Bao nhiêu lần bạn nhắc: Mình hay đi vắng nhà. Vâng, thì bạn đi xa, tôi nhớ gần, tôi lỗi…Nhiều khi tôi thật tội “sao mình nhớ người ta?”. Nhiều khi tôi xót xa, bạn thương mình ít quá. Nhiều khi tôi như lá bay trong mùa Thu vàng…
Ôi tôi nói lan man, thì ra thơ tôi thế. Nhiều khi tôi muốn kể, một chuyện trên quê người. Mà thôi!
Mà thôi, nghĩa là thôi. Tôi không mail cho bạn, tôi chỉ viết cho mình. Trong buổi sáng làm thinh, tôi nhìn không gian rộng. Mình luôn luôn lạc lõng trong cõi ta bà này…
Tôi thấy mình đang bay giống như bầy chim sẻ. Tôi, lát nữa sẽ ghé mái ngói nhà ai, kia? Tại sao tôi không về đường Quê Hương xanh biếc. Ngoại ơi Ngoại đừng chết thì chắc con hồi hương. Bầy chim sẻ dễ thương véo von từng buổi sáng…
Hồn tôi bay lãng đãng. Sáng nay, mail mail, maillllllllllllllllllllll !
Trần Vấn Lệ
Về Thăm Lại Là Xa Thêm Lần Nữa
Con đường cũ, lâu lắm rồi trở lại, chẳng có gì khác lạ, vẫn hàng cây, vẫn trời xanh, vẫn lác đác mây bay, vẫn xe bus dừng đây, dừng đó…Con đường xưa nằm ngoại ô thành phố, có hoa xinh và lối cỏ mượt mà. Một vài ngôi lầu lạc lõng, kiêu sa, bầy hải âu bay qua không đậu…
Con đường cũ, tôi trở về đau đáu, rất nhớ người, đâu nữa người xưa? Em bỏ đây rồi, bỏ nắng, bỏ mưa, bỏ giọng nói của bà chủ nhà dễ ghét…
Con đường cũ, tôi trở về cho biết mình không còn gì để vẽ chiêm bao. Mở cửa xe, tôi đứng cạnh hàng rào, châm điếu thuốc làm như người lịch sự. Tàn điếu thuốc tôi vùi gốc cỏ. Tôi vùi tôi một tiếng thở dài…
*
Tôi ngước nhìn, mây, mấy đám mây – chỉ một đám, Thế Kỷ này u ám. Nếu người ta sống đừng ai “vô cảm”, người thương người, em đâu bỏ đây đi! Bây giờ em ở đâu, tôi chẳng biết gì. Có còn hận tại sao mình chậm bước?
Con đường cũ, tôi trở về, muốn khóc, không được cầm tay em, mình đi ngắm hoa…Thôi, đường nào thì cũng…đường xa, về thăm lại là xa thêm lần nữa…
Trần Vấn Lệ
Chiều Trở Lạnh
Chiều trở lạnh. Mây mù đặc quánh. Sắp mưa chăng? Đang giữa mùa Hè. Một con quạ ở đâu bay về, sà xuống cỏ nhặt cái gì, bay mất. Chiều trở lạnh. Một buổi chiều có thật. Tôi viết như…không phải một câu thơ!
Em biết dư, tôi nhớ em mà. Chiều trở lạnh, em có mang áo ấm hay lại quên và đang co ro? Tôi giống như người khách lỡ đò, ngó lên ngọn dừa nhớ người xa lắm…Bên kia sông, thấy như thăm thẳm bóng hoàng hôn lướt thướt vườn cây. Bên kia sông trời cũng đặc mây, đem cân được biết bao nhiêu là nặng?
Chiều trở lạnh. Mới năm giờ hết nắng. Gió buồn hiu. Và gió thật buồn hiu. Tôi làm thơ…em nói yếu xìu mà cũng có một thời đánh trận!
Những chiều đó, bây giờ lấn cấn, nỗi thương người, nỗi nhớ bao la. Sợ mai kia hai đứa mình già, không biết ai sẽ ngó chiều ngơ ngác? Những chiều đó, hồi xưa đã lạc, và hôm nay mình cũng lạc quê người! Em biết không mây đặc quánh trên trời, anh không thể đưa tay lên phủi!
Ai khiến Việt Nam có thời trôi nổi? Ai khiến em buồn tủi hôm qua? Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu rút cái mù soa / lau lệ (*) và miền Nam bay mất! Chuông ngân nga hỡi ơi lời Chúa, Phật, rót vào đâu, vào đâu, mênh mông? Em khóc đi em cho nát cõi lòng, rồi gom lại cho…thơ anh lóng lánh!
Chiều trở lạnh. Mây mù đặc quánh. Sắp mưa chăng? Đang giữa mùa Hè. Thơ tôi làm, em đọc, em chê; sao em khóc, tại sao em khóc?
(*) Lúc 6 giờ 30 chiều 21 tháng 4 năm 1975, tại phòng họp Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tuyên bố từ chức vì áp lực của Mỹ, ông giao quyền cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương. Ông nói ông trở về sát cánh với anh em chiến đấu…Ông nói xong, rút khăn mouchoir trong túi ra lau hai hàng lệ. Lịch sử Việt Nam sang trang như thế…
Trần Vấn Lệ
Nhật Ký Mother’s Day 2011
Đã tám giờ hơn, mặt trời vẫn chưa lên.
Hôm nay ngày Lễ Mẹ, Mother’s Day, sao trời buồn quá thế?
Những con chim se sẻ chưa bay ra mái nhà.
Và tất cả những khóm hoa chưa nụ nào hé nở.
Mặt trời còn im ngủ. Gió bay êm như ru.
Tháng Năm là mùa Hạ, đâu phải là mùa Thu.
Người đàn bà chải đầu, chải bao nhiêu giọt lệ?
Ngày Lễ Mẹ, buồn ơi, buồn thế!
Tôi đang viết Nhật Ký về một-ngày-phải-vui
Những lời, đó, là buồn lắm đó
Tôi không thể hỏi gió vì gió vốn vô tình
Tôi chỉ biết hỏi mình và mình, tim chỉ đập.
Trời buổi mai thật thấp dù đã tám giờ hơn
Cả nước Mỹ ai cầm những tấm thiếp rất đẹp?
Những núi cao xanh biếc chìm ở đâu, rừng sâu?
Những con suối róc rách tại sao chưa tới biển?
Lòng Mẹ chưa nghe tiếng suối trong nguồn vỡ ra
Không lẽ tiếng vỡ òa vẫn trong lòng chinh phụ?
Buổi mai đầy thạch nhủ đọng trên từng nhánh cây
Những mạng nhện giăng mây lắc lay vài lá rụng
Ngày Lễ Mẹ lúng túng những tiếng mừng, chắc trưa?
Gió chỉ mang hơi mưa đủ cho lòng ướt đẵm
Một ngày không có nắng, mắt Mẹ càng âm u…
Nhật Ký tôi, bài Thơ, em không chờ để đọc
Sáng nay em chải tóc, có rớt vài câu thơ
Tôi nhặt lên chép lại, buồn như trời sắp mưa…
Buồn như Sài Gòn xưa, ngày bỏ đi mưa tới!
Trần Vấn Lệ
***********************
Vĩnh Biệt Phạm Công Thiện
Mày hơn tao một tuổi mà mày đã “xong” rồi!..Chết mà được, hỡi ơi, đời không buồn thêm nữa!
Hôm qua không mưa gió. Mày đi. Đi thản nhiên. Mày chắc nhớ chưa quên cái thời trên Đà Lạt…
7, Trần Bình Trọng, cỏ rạp mày đi qua, đi qua. Ở đó, Hoàng Vĩnh Lộc, ở đó, Bùi Giáng, sống chưa hết tuổi già…
Con Mộng Ngân hít hà: “Ôi mấy cha nội đó, nhiều khi như mưa gió, ồn muốn nát nhà tôi”.
Tao cũng đó một thời, khi mày về Yagut, số 12 dưới hụp, một phòng đầy văn chương…
Mày bỏ xuống Nha Trang, mày đi tu đạo Phật, mày là người giỏi nhất: thuộc bảy hai vạn Kinh!
Nhiều năm tao hỏi mình: Phạm Công Thiện đâu nhỉ? Ông Giáo Sư Lê Phỉ, nói: “Nó đã về Trời”.
Hồi đó, mày, mày ơi, mày sống mà, chưa chết, Con Rắn còn bò miết trên Đồi Cù đấy thôi!
Tao giận mày một thời, tu chi hai đường Đạo – con đường nào Sáng Tạo Con Rắn Cho Trần Gian?
Mày không ở Tiền Giang, tỉnh mày viết Ý Thức. Mày làm ong hút mật trường Vạn Hạnh lêu nghêu…
Thiện ơi có một chiều, mình gặp nhau ở Mỹ. Mày nhìn tao hỏi khẽ: “Đà Lạt giờ vui kh6ng?”.
Hăm mốt năm trôi sông, bây giờ thì mày chết. Bảy mươi mốt tuổi, mệt, Thôi, mày đi bình an!
Đà Lạt mình vội vàng sống một thời tạm bợ. Nước Mỹ không muôn thuở…mà mày đành Thiên Thu!
*
Phạm Công Thiện, tuổi Con Rắn, 1941, sinh tại Định Tường (sau 4-1975 gọi là Tiền Giang). Tôi quen PCT đầu thập niên 1960, lúc đó PCT dạy tại trường Việt Anh 2 Hải Thượng Đà Lạt, GS Lê Phỉ Hiệu Trưởng. PCT từng trọ tại 7 Trần Bình Trọng, chủ nhà là cô Mộng Ngân con gái Đại Úy Quý tử trận tại Đơn Dương, nơi đạo diễn ciné Hoàng Vĩnh Lộc, thi sĩ Bùi Giáng cũng có thuê phòng trọ. PCT có thời ở tại 12 Yagut, phòng sous sol. Năm 1967, PCT về Nha Trang đi tu đạo Phật, sau đó về dạy tại Đại Học Vạn Hạnh Sài Gòn. Chúng tôi, PCT và tôi, gặp nhau lại, tình cờ, ở Nam California, năm 1990, tại nhà bà Tưởng Thị Kim Xuyến, lần duy nhất, và bây giờ tôi nghe tin PCT mất tại Houston, 8 tháng 3 năm 2011.
PCT là người “tự tin”, rất “tự hào” mình…là Con Rắn!
Trần Vấn Lệ
Coi Như Thời Hưu Trí
Tôi ở đây không có đồng hồ, không có lịch. Tôi có đêm tối mịt và ngày sáng trưng. Đêm tôi ngủ không mùng, không muỗi. Ngày ra vườn nhổ cỏ, tỉa hoa. Đời sống tôi không mặn không mà, không bằng hữu khề khà cốc rượu. Ngày thản nhiên như chim kêu líu ríu. Đêm bình yên không nghe chó sủa trăng. Ngày như chiếc đò ngang, bơi qua sông rồi lại về bến cũ. Những bài thơ tôi làm cho có, cho hồn nhiên tôi đếm mỗi ngày qua…
Tôi ở đây, không biết trẻ hay già. Cỏ thì xanh và hoa tươi thắm. Nghĩ cho cùng: đời sống đã trăm năm!
Nói như mơ, ai nhỉ cười thầm. Một tích tắc cũng thiên thu đấy chứ? Ngày của tôi không ừ không hử. Đôi khi ngồi nghe gió vi vu. Và đêm tôi, đêm tối mịt, tối mù…
Đừng hỏi tôi sao bây giờ lại thế. Bảng xanh và phấn trắng giờ đâu? Những con chim bồ câu và tiếng reo của đạn…Dạ thưa người, tất cả xa xăm!
Trần Vấn Lệ
Chim Và Người
Bầy chim én đang bay về lại Mỹ
Chỗ dừng chân là Santa Barbara
Hoa muôn hoa nở chào chim én
Người muôn người lòng cũng nở hoa!
Mùa Xuân đẹp hơn nhờ mặt trời rực rỡ
Ngày vui hơn vì chắc chắn hết mưa
Xe phơi phới chạy dài đại lộ
Những hàng cây không còn đứng bơ vơ…
Chim én chọn mái nhà thờ làm tổ
Chắc không vì chúng có Đạo đâu
Nhưng ở đó chúng nhìn đau khổ
Đã tan đi như những đám sương mù…
Người thì chon góc nhà thờ cầu nguyện
Ngẩn ngơ buồn khi tiếng chuông rơi
Nhưng chỉ thể rời xa chỗ đó
Khi ngàn Thu gọi một kiếp người!
*
Người đi tìm mùa Xuân chỗ khác
Đi lạc, lầm, thành những kẻ tha hương!
Đi bên nhau mà lòng không san sát
Không ai cầm tay nhau không nói nhớ nói thương!
Tôi đứng nhìn chim bay về lại tổ
Tự hỏi lòng: Rừng Núi Của Ta Đâu?
Trước mắt tôi núi rừng nhấp nhố
Bỗng dưng mà hiểu chữ Biển Dâu!
Trần Vấn Lệ
Em Ơi Một Thuở
Hồi tối nằm mơ thấy hoa tím nở bỗng nhớ quê nhà, cây ô môi đó…
Hoa bay trong gió tím một chiều xưa. Em nói mưa hoa và em cười ngất…
Hồi xưa ngộ thật, cái gì cũng mưa, cả bụi đường xa ngựa tung cánh gió…
Hồi đó hồi đó, em giờ ở đâu? Cây ô môi ơi đang mùa hoa mới…
Em còn đứng đợi chiều Ba về không? Em chắc ngó mông ra cánh đồng mạ?
Nếu em còn Má chắc Má la em “con này chắc điên, mong chờ ai vậy?”.
*
Hồi tối anh thấy anh ở Bù Đăng, rừng cây bằng lăng đơm hoa tím rịm.
Anh khơi kỷ niệm: cây ô môi nhà, em áo bà ba tím hoa màu nhớ…
Em ơi một thuở hay là muôn năm anh vẫn xa xăm chân trời mây tím…
Trần Vấn Lệ
***
Nhai Tuyết
Đúng mà! Trời chưa vào Xuân, còn hoa tuyết nở trắng sân nhà nhà…Tuyết từ Bắc Cạn, Sapa, tuyết bay qua tới xứ Hoa Kỳ này…Tuyết rơi không mỏng mà dày hèn chi thương nhớ cứ đầy ngăn tim! Hèn chi buột miệng là Em, mùa Đông bất tử, buồn nguyên vẹn buồn!
Bài thơ từ đẵm mù sương, giờ thêm tuyết nữa, nằm ngoan trên bàn! Đợi chờ em mãi không sang, ai cho tôi nắng chiều tàn năm xưa?
Dẫu đầu năm mà mưa mưa…biết đâu lát nắng em vừa tới đây! Em ơi nhớ tối thương ngày, đưa tay vọc tuyết mặt mày chắc đen? Em nhìn tôi lạ hay quen, hoa môi có nở làm duyên với tình?
Đường xa cản lối ta, mình, tôi nhai tuyết tưởng cắn hình bóng ai…
Trần Vấn Lệ
Ngày Xuân Không Nắng
Có lẽ từ hôm em có vẻ không vui khi nói với anh rằng: “Mùa Xuân là của chung thiên hạ, riêng với em thì…mùa giá băng!”.
Em ngước đầu lên, em hất tóc. Ngày Xuân không nắng tóc không xanh mà xanh vầng trán em hiu hắt, mà tím bàn tay nỗi bực mình!
Em cúi đầu đi suốt dọc hiên. Cành soan lộc nở gió đơm nghiêng, em không ve vuốt mùa Xuân mới mà hứng mưa tung những hạt huyền…
Cũng ngộ, năm nay, năm rất ngộ, tháng Ba giờ đổi, có gì đâu! Bảy giờ sáng vẫn còn trăng hiện như tháng Giêng, Hai, lạnh, tối mù!
Ờ nhỉ năm này năm địa chấn, rung trời chuyển đất động tâm can. Em buồn gậm nhấm câu thời tiết, anh cũng nghe lòng anh xốn xang…
Có lẽ từ hôm Tết tới giờ, anh làm không được một bài thơ! Em chờ em đợi em ngao ngán, mình mất niềm vui như ước mơ…
Trần Vấn Lệ
Nụ Hôn Mùa Xuân
Sáng nay trời có nắng! Cảm ơn trời đã lặng cơn thịnh nộ đêm qua! Cảm ơn những cành hoa vươn mình sau bão tố. Cảm ơn những ngon cỏ còn nước mắt sắp khô…Ôi đời như giấc mơ! Cảm ơn ngày đã sáng!
Cảm ơn tôi lãng mạn chào em Good Morning! Những câu nói ân tình lại thơm như nắng mới. Những câu em chờ đợi chắc còn lòng thiết tha…
Suốt một đêm hôm qua, gió trời ơi là gió, mưa trời ơi là mưa. Những chiếc xe hết khua máy nổ giòn đại lộ để nhường cho tiếng gió đuổi hết ngàn sao khuya…Đêm hôm qua mệt mề, mền bao nhiêu cũng mỏng. Và cửa sổ gợn sóng và màn rung nhấp nhô. Em ơi cơn bão khô ngay trong căn phòng nhỏ. Nghĩ tới em mờ tỏ ngọn đèn chong nhớ nhung…
Có khi những tiếng lòng chỉ là hai chữ đậm. Nhớ nhung ơi nồng thắm anh bụm trong lòng tay, em có vậy không, hay em trải dài trên giấy? Những ngày xưa xa ấy, những tờ thư gió bay!
Cảm ơn sáng hôm nay mặt trời lên rực rỡ. Em từ trong rất nhớ hiện hình một bình minh! Những tờ giấy màu xanh thơm ơi tình một thuở. Nếu không duyên thì nợ, mình nợ nhau gì em? Anh nợ em cái quên, không bao giờ anh trả…Em ơi nghiêng giùm má cho anh hôn mùa Xuân!
Trần Vấn Lệ