Nov 24, 2024

Thơ mới hiện đại VN

HTN Mừng Sinh Nhật HuệThu: Đọc lại thơ cũ
Hà Thượng Nhân * đăng lúc 12:22:10 AM, Apr 19, 2015 * Số lần xem: 2687
Hình ảnh
#1

 

        

Gần tới ngày sinh nhật huệthu xin giở lại thơ cũ :
      

Duy Một Tấm Lòng
Hà Thượng Nhân * đăng lúc 03:32:07 PM, Aug 27, 2008

thơ mừng Sinh Nhật của người thơ Huệ Thu

 

             Đã lạnh rồi đây một cõi thơ

             Sao chưa mùa Hạ tưởng mùa Thu?

 

 

Mồng mười lại đã tháng Ba,

Mừng ngày giỗ tổ cũng là mừng em.

Mây xanh lồng lộng trước thềm,

Áo xưa lại nhuộm trăng thêm màu vàng.

Lại thêm chút nắng muộn màng

Khi nghe Thu lạnh đôi hàng cây phong.

Tại sao vừa mới lọt lòng,

Hoặc ngày giỗ Tổ nằm trong đổi dời?

Mồng Mười, lại đã Mồng Mười,

Tháng Ba lại có con người tên Thu.

Mùa Xuân, mà cũng mùa thơ,

Trăng non ướt đẫm đôi bờ sông Tương.

Nẻo nào về lại Cố Hương?

Nẻo nào chín nhớ, mười thương cũng đành!

Còn đây một mảnh trăng thanh,

Để hương thơm mãi trên cành ngọc lan.

Hiểu rồi: một mảnh hồng nhan,

Phổ câu bạc mệnh cung đàn từ xưa.

Tài hoa không thiếu lại thừa,

Làm sao san sớt cho vừa thế nhân?

Nói xa có nghĩa là gần,

Một lời nói nhớ muôn lần chẳng quên.

Trăng treo cửa sổ phòng bên,

Ở đây nào biết trăng lên thuở nào?

Có ai đứng giữa trời sao,

Hỏi ai ngọn gió lạc vào phòng ai?

Đốt trầm thơm ngát trong ngoài

“Rải hoa đầy đất”* mừng người Bạn Thơ.

Ta từ có Bạn đến giờ,

Lời Thơ lại bỗng bất ngờ thành vui!

“Tóc thơm lừng lựng”** giữa trời,

Trăng bao giờ rớt, cầm chơi bao giờ!

Cầm chơi? Câu chuyện là thơ!

Tiền thân dẫu chẳng Nguyễn Du thuở nào.

Ngàn năm mấy vận tiêu tao,

Thiên Lưu Hương Ký tại sao lại buồn?

Làm sao lại có Xuân Hương?

Làm sao có khúc Đoạn Trường Tân Thanh?

Làm sao cốt nhạc, nòi tình

Chúng mình đâu biết chúng mình gặp nhau?

Người xưa lưu giọt lệ sầu,

Ta lưu gì lại mai sau hở người?

Tháng Ba, giờ lại Mồng Mười,

Hoa đào, môi ấy còn cười gió Đông.

Mà người, người thấy gì không?

Thấy chung nỗi nhớ, niềm mong rã rời!

Thấy chung chén rượu xưa mời,

Bỗng dưng lạnh một phương trời riêng tư!

Trước, au, còn mất là dư,

Nỗi lòng thuở ấy coi như thuở này.

Nâng ly xin rót cho đầy,

Một lần, chỉ một lần say đã hào!

Phải trong câu nói ngọt ngào

Trăm năm một giấc chiêm bao cũng vừa

Người nay cùng với người xưa...

 

 

Hà Thượng nhân

San Jose

Mồng Mười Tháng Ba năm 2000 

 
***********

 

Mừng Sinh Nhật

Huệ Thu

 

 

Người sinh ở xứ thơ và mộng,

Xứ của hoa đào của nắng Thu.

Xứ của mùa Xuân xanh lá biếc

Của thông buồn bã, của sương mù

 

Bởi vì Đà Lạt từ muôn thuở

Than Thở hồ chung một giấc mơ

Chính thế cho nên ai chẳng biết

Rằng Thu cũng có nghĩa là Thơ

 

Rằng Thu từ nhỏ trong lòng mẹ

Đã thuộc Đoạn Trường của Nguyễn Du,

Mà lạ ! Tháng Ba ngày Giỗ Tổ

Mồng Mười trăng sáng đẹp như thơ.

 

Giở trang tài tử trong thiên hạ

Kim cổ còn ai chẳng ước mơ :

Thơ gửi muôn đời còn kẻ nhớ

Còn người rỏ lệ khóc ngu ngơ,

 

Người không chìm nổi, không oan khổ

Sao tiếng thơ đau đến bấy giờ !

Ta đọc thơ người ta chợt hỏi :

Đời còn thật sự tấm lòng thơ ?

 

Cùng chung thời đại, chung lưu lạc

Cùng đứng chung trong một thế cờ.

Ta nghĩ Bá Nha như lá úa

Nếu không bạn với gã tiều phu.

 

Tử Kỳ ! Tri kỷ tìm đâu dễ

Đâu dễ tìm ra một Huệ Thu ?

Ta thật biết ơn người lắm lắm,

Biết ơn người lắm đó người thơ !

 

Thơ như xóa được ngàn oan khốc,

Đời dễ gì còn những Nguyễu Du ?

Ta mỗi ngậm ngùi cho tóc bạc,

Lại thương ngàn trước gái Ngu Cơ !

 

 

 

Đời như là mộng ai không biết

Cái lụy tài hoa vẫn đón chờ.

Lục Bát người gom làm mấy tập,

Đọc lên như tiếng mẹ hiền ru.

 

Ca dao thuở nhỏ ai từng hát,

Lòng vẫn nôn nao thật bất ngờ !

Nhìn lịch trên tường ta chợt nhớ

Mồng Mười Giỗ Tổ Tháng Ba ư ?

 

Mồng Mười Sinh Nhật người thơ ấy

Ta gửi gì hơn một tiếng thơ ?

Mà tiếng thơ ta chưa dễ đủ,

Hỡi ai tri kỹ tự ngàn xưa.

 

Cuộc đời ngoảnh lại tuy dâu bể

Một tiếng trăm năm đọc sững sờ.

Giàn lý người trồng bay mấy lá ?

Tưởng như bay mấy mảnh trăng Thu.

 

Người yêu muôn thú yêu trời đất

Yêu cá, yêu cây ngọn gió đùa...

Ta thấy lòng người như vũ trụ

Ta mừng từ có một người thơ

 

Ta mừng Sinh Nhật người trân trọng

Xin rót mời nhau chén rượu chờ .

 

 

Hà Thượng Nhân

*******

Sinh Nhật Mồng Mười Tháng Ba
(gửi ht người có ngày sinh 10 tháng 3)

giỗ tổ mồng mười, nhớ tháng ba,
Ngày vui của nước của muôn nhà.
Sao em sinh giữa ngày vui ấy,
Mà giọt thơ buồn như lệ sa ?
Nếu bởi tài hoa đành mệnh bạc,
Anh về đốt hết cả thi ca !
Nếu vì nhan sắc mà đau đớn
Truyện Thúy Kiều còn giữa chúng ta.
Lạ thật! Hoa không vì bướm nở,
Mây không vì gió thổi la đà,
Sông không vì núi quanh co chảy,
Núi chẳng vì sông nhớ thiết tha.
Ta có tấm lòng tha thiết vậy,
Gần bao nhiêu nữa vẫn còn xa .
Bông hoa em hái thơm cơn mộng,
Mộng đẹp hay là mộng nở hoa ?
Mây trắng đầy trời, Thu đã muộn,
Mối sầu kim cổ rượu nào pha ?
Gặp nhau trên bước đường lưu lạc,
Trăng rớt mùa Thu mái tóc già.
Ai rót mời nhau đêm nhạc ấy ?
Có nghe đáy chén nổi phong ba ?
Thôi rồi ! Ðã hẹn nhau tiền kiếp,
Ngửa mặt nghe vui một tiếng khà !
Ta nắm tay mình nhìn mắt ướt,
“Ngàn Thu danh ấy lẽ tiêu ma” *
Em ơi ! Xuân chẳng hồng trên má,
Sáo trúc say gì một khúc ca ?

*

Những sở thích anh, em biết cả,
Ta vui ta khóc mẹ hiền ta ?
Trời vừa trở lạnh, ta chưa lạnh
Áo vội mua, lòng thật xót xa.
Mẹ ơi ! Con mẹ từ không mẹ,
Câu nói yêu thương hết đậm đà.
Sao thấy lại cùng đôi mắt ấy ?
Mẹ ơi! Trời đất rộng bao la !
Hôm nay con mẹ đang tìm lại,
Giọng mẹ hiền xưa thật mặn mà,
Con cứ tưởng như còn có mẹ,
Hỡi ơi cúc đã mấy mùa hoa ?
Quê nhà mù mịt xa muôn dặm,
Ơi! Nhớ làm sao nắng tháng Ba !
Giỗ tổ mồng Mười con sáo ấy,
Sang sông. Từ đó cũng như là...
Ta không có cả bài thơ nhớ,
Ướp tận lòng đau nỗi thiết tha.
Xin tạ em! Người em mắt biếc !
Tiếng thơ ai đó lại ngâm nga ?
Tạ em ! Giọt nắng chiều Thu tạ,
Dựng lại hình như một mái nhà !
Khói sóng trên sông dù đứt ruột
Chẳng hơn úp mặt khóc quê cha ?
Anh còn gì gửi về em nữa ?
Có Tử Kỳ không hỡi Bá Nha ?

Hà Thượng Nhân

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.