Tưởng Lạc Phong
http://vn.360plus.yahoo.com/tuonglacphong/article?new=1&mid=524
Đau thêm nữa một chữ tình
Đau thêm nữa vẫn một mình ta đau
1.
Lấy bóng ta đối bóng cuộc đời
Bởi nhỏ bé nên chưa từng hiện hữu
2.
Lòng mở rộng thương ngàn năm dĩ dãng
Để hồn mình tường cổ hóa rêu phong
Tiếc đôi mắt trôi lỡ áng mây hồng
Vì yêu quá nên đời ta lạc lỏng
Cũng tình yêu đây bến bờ yên tĩnh
Kia dạt dào hàng vạn sóng về xô
Có lẽ đã thần tiên dạo khắp hư vô
Yêu người quá ta đeo xiềng chịu khổ
Đành im lặng dù ngàn lời muốn ngõ
Bước chần chừ trước ngõ yêu đương
Chợt lặng nghe tiếng gọi phố phường
Lời nước giục lên đường rửa hận
Ta người trai chưa một lần chiến trận
Sao mắt buồn đượm kín bâng khuâng
Bởi một trái tim hay kiếp trót nợ nần
Đau thêm nữa - một tình người - dân tộc
3.
Thương cuộc đời bao lần ta khóc
Tiếc cuộc tình năm tháng lạnh lùng trôi
Hỏi đơn côi những bóng vô hình
Càng hiện rõ đời mình trong tất cả
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
4.
Ở rất xa chưa một lần với tới
Ở rất gần với tới lại mong manh
Ta bước về cuối nẻo vắng tanh
Níu ảo giác tìm loài người thân thuộc
Níu những ràng buộc chỉ có thể ở chữ tình
Bước một mình gọi đêm cùng đáp lại
Lời tim thoi thóp đợi chờ
một bóng hình thiếu vắng
Khóe mi trũi nặng
Giọt lệ của đất trời
Bước lê như kéo cả cuộc đời lăn về đáy vực
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
5.
Bước hoài đời mãi trầm luân
Đôi lần đứng lại ngập ngừng đợi ai
Ánh nhìn có hạt nắng mai
Liễu mềm tóc xỏa sợi dài nhớ thương
Đắm say trong phút vô thường
Vầng trăng, mây, nước bốn phương đồng hòa
Sắc đời thắm tựa sắc hoa
Lẽ đời dối trá phôi pha ngậm ngùi
Bước hoài ngỡ bước dạo chơi
Ngày kia quỵ gối nhẹ hơi thở dần
Bước hoài nhầm bước bâng khuâng
Sớm khuya năm tháng xoay vần thiên thu
Tình không hay có cũng tù
Đời không hay có thù lù bóng đau
Vạn người tuy có khác nhau
Tử sinh cũng chỉ ngõ vào chốn chung
Trễ mau cũng hóa không cùng
Tỉnh ra hay cứ mộng cùng có nhau
Chưa từng uống chén ly tao
Làm sao hiểu được nỗi đau con người
Ai ơi chớ nở nụ cười
Cũng đừng than khóc cuộc đời phù du.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
6.
Chuyện người có kể trăm năm
Tình người có kể ngàn năm cũng rồi
Vinh quang nào cũng than ôi
Bẽ bàng đứng trước đơn côi nấm mồ
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
7.
Tôi ga nhỏ đứng nhìn tàu lăn bánh
Đến rồi đi cuối nẻo trời mây
Tôi hóa mình những trong thép đường ray
Yêu như số kiếp nằm nhìn tàu xa khuất
Tôi ánh đèn mới hiểu đêm cùng tận
Tôi ánh đèn soi qua bờ môi lặng
Vàng vọt soi lên cuối nẻo tình người
Mờ ảo soi lên bóng mấy con đường
có bóng nhọc nhằn, có bóng tương tư
Có bóng chần chừ có bóng bàn chân đi biệt
Có bóng những bước qua mãi miết
Bóng lăn tròn những bánh xe lăn
Dù soi rõ nhưng đời đâu rõ
Cảnh ga chiều và đêm tối người mơ
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
8.
quá khứ dù tầm thường qua từng lời kể
nhưng sẽ hóa thành cổ tích trái tim tôi
quá khứ dù không còn thời gian xa trôi
nhưng sẽ ở ngự mãi trong hai từ bất tử
nét cười đọng lại
nước mắt không rơi tiếp giữa khoảng không
trải nỗi đời , tình về thắm lại
như những ngày thơ dại năm xưa
nếu bảo thoáng chốc chưa vừa
thân quen em có còn nhận được ?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
9.
Khép lại?
Tương lai?
Còn lại?
Ban mai?
Hình hài, số kiếp?
Thơ tình tôi viết
Mơ đôi cánh tung bay
Đêm tối hôm nay
Người hãy nghe tôi gọi
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
10.
Có bao giờ ta bước cùng nhau
vượt qua màn đêm sâu thẳm
Anh sẽ làm gì khi người bạn anh bật khóc
Anh sẽ an ủi như thế nào khi những hốc mắt là vực sâu
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Nỗi sợ hãi hiểm nguy trùng vây phía trước
Những trận mưa dầm làm cả người ta u ướt sũng
Cái nắng cháy nung vầng trán tối sầm
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Khi nắng chiều nhạt xuống ở quanh mình
Về đâu mà đôi chân dường như kiên định
Mà một cái nhìn thẳng tiến đến bình minh
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Vì một tình yêu chung hỡi những người xả thân vì đại nghĩa
Những mũi tên tẩm độc hận thù từ muôn phía
Những hố hầm cài sẵn đợi chân ai
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Về những cố gắng chắc không hề đáp lại
có lời nào hứa hẹn cho ngày mai
mà quá khứ làm tim ta đau quặng
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Thứ lý tưởng dường như là đá lặng
Ta dừng lại gót trần trên đá sỏi
Triệu vì sao và lấp lánh xa vời
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Cười vang một tiếng kiếp người du tử
Hay kẻ tội đồ mang xích xiềng đày ải
Một cánh chim trời từ độ nhớ trời xưa
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Làm những người trói bỏ ái tình
Để buộc mình vào những niềm tương tư khác
Khi dối gạt và thù hận trùng vây
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Đến thành trì cổ ta gõ lên tường vách
Hỏi còn ai và quá khứ không lời
Để gió về thổi lá rụng sầu rơi
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Mà khoảng cách dường là không thật
Ta thấy tình yêu vẫn chan hòa vạn vật
Sao có những điều cố phân biệt cách ngăn
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Chợt sắc trời chỉ rò rõ một màu
Biển quanh mình từ lệ đổ ngàn thâu
Hờn thiên cổ ẩn trong từng vết máu
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Sợi tóc bạc nhuộm tô màu ký ức
Trong ngờ vực ngày thơ dại tìm về
Đại lộ vắng và bóng lớn lê thê
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Nhớ cổ tích khi lầm yêu cát bụi
Rừng hoang lạnh không rượu hồng bếp lửa
Tiếng trùng kêu hồn gọi những oan hồn
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Nay hạnh ngộ vậy khi nào ly biệt
Những cánh bèo giữa thủy triều mãi miết
Một cuộc tình vạn kiếp tìm nhau
Có bao giờ ta bước cùng nhau
Để sự lẻ loi sẽ nở hoa mầu nhiệm
Này hạnh phúc và thứ ta tìm kiếm
Sẽ chẳng là gì nếu bạn bước cùng ta
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
11.
Gió thổi gió mây rủi mây
Hồn phách nghìn năm phiêu bạt bay
Vách đá đồi cao lời thông đổ
Một tiếng em reo điệu không lời
Thị thành phố chợ bụi dẵm vách thành xưa
Đôi mắt em xa ngàn trùng thăm thẳm
Ánh nhìn vũ trụ sâu lắng
Ánh nhìn vạn vật sắc lời câm
Gõ nhìn thiên không vọng âm thiền
Huyễn hoặc khóe mắt ngưng châu lệ
Nụ cười em sen vươn từ dâu bể
Bốn biển huyết hòa quyện yêu thương
Từ độ ấy lữ khách lên đường
Gió thổi gió lời biên cương bóng cờ phất phơ trong hồn cũ
Mây rủi mây cuộc đuổi chạy của sắc sắc tình tình
Thiên cổ lắc đầu rồi vô niệm
Chỉ đá dung tình trơ nguyệt đêm thâu
Phật hóa tượng buông cho đời đi kiếm
Bí tịch dưới chân người mà ẩn mãi cô đơn
Ta tỉnh dậy dưới ánh bình mình
Soi chi từng lá rừng sinh tử
Kiếm chi mà chần chừng trước bước thực bức hư
Cố quơ tay đón trọn làn hư ảo
Gói vào lòng vạn kiếp thương đau
Chỉ quơ tay xua nhẹ làn hư ảo
Gói vào lòng vạn kiếp an nhiên
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
12.
Chợ tàn ta ngồi lì chi nhỉ
Trăng tàn ta ngồi lừ hóa đá
Tâm niệm trôi đến đâu xa
Ta lạc loài vô thức
Ta ngờ vực trong biển lửa quanh mình
Đuổi đuổi trông trông chỉ quẩn quanh trốn tìm trò con trẻ
Bước bước xa xa lạc mãi chốn chân trời
Đến nơi dù có ngàn lời
Thương nhau đến độ không lời mà thương
Gió tạc ngang tượng hình du tử
Phấn hương cũ buổi chia ly điểm lại dư ảnh buồn
Chiều mỏi cánh bay biển đang thở
Mắt ngác ngơ loài chim lạc nghiêng mình
Hồn không ấm từ buổi đi hoang
Để mưa đêm bao lành ướt sũng
Hồn không ấm từ buổi đi sớm
Để giá rét thấm vào một vạc áo manh nâu
Có về đâu thì gót hồng đã nát dấu gai
Vết thương sâu chạy dài hằng lên tâm khảm
Có về đâu từ độ quê hương mất
Ôm khối tình lạc lạc hóa thành quen
Đèo hun hút bạc ngàn mây còn rải
Đuổi thời gian ngựa chiến cũng sẽ già
Hoang cho mấy gục dưới nẻo mù sa
Mà mơ tưởng là cội hoa bất diệt
Hoang cho mấy cũng một chiều đứng lặng
Ôm núi gọi mây hoang lại trông hoang
Đã trải đêm đã bao lần khói lửa
Tim vẫn đỏ hồng chưa hóa sắc thép nung
Đã trải không cùng không cùng sao còn lẻ
Vẫn thấy hồn mình giam biệt bóng mờ trăng?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
13.
Không cầu nguyện người hành hương vẫn đi về thánh tích
Vượt đêm cùng bỏ lại những mời gọi vinh quang
Đêm trốn khỏi địa đàng hóa làm thân đi biệt
Bởi nhớ bụi đời yêu lắm cõi đất hoang
Có người tình là loài hoa nở muộn
Tiếng hát nàng giữa lá thấp một loài chim
Có người yêu là nàng tiên kiều diễm
Bởi đã lớn lên bằng chuyện cổ và điển tích thần kỳ
Quê hương tôi từ một thưở hồng hoang
Và số mệnh tưởng chừng ta dũng sĩ
Lời tình yêu từ đâu thì thầm trong đêm lửa
Lời tình yêu từ đâu ta không biết nữa đi tìm
Ngày đâu tiên hay đã là bao kiếp
Và mắt lệ tuôn trào vượt thức lại giấc xa khơi
Không cầu nguyện người hành hương vẫn đi về thánh tích
Qua lời kể một chốn linh thiêng
Tôi bỏ lại một rừng đầy hoang độc
Có loài quỷ bên dòng đỏ thắm dấu thời gian
Chẳng quen ngửi hương hoa bằng mùi tử khí
Ngại thấy nhìn nhau bởi sự thật trụi trần
Tôi phân vân
khi ươm trồng hạt giống tình yêu trên mãnh đất đầy thù hận
Tôi phân vân
Chỉ có thể đáp lại một nụ hôn chân thành lên người đã chết
Cho tôi nói hết, hát hết trọn vẹn đêm nay để cứu rỗi hồn người
Cho tôi gượng cười với em nói về một bến bờ hạnh phúc
Giữa con thuyền đang lênh đênh nhạt nhẽo trong tranh vẽ một màu
Tôi lê bước bước đi vác theo thánh giá lưu đày
Cố che chở em và quả tim nhét vào cho trọn hết quê hương
Tôi sẽ không bỏ lại dù chỉ một chút tình hương đất
Và cả mặt trời ngủ mãi trong cõi chết hôm nay
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
14.
Khủng khiếp thay bước ngoảnh mặt
Hình bóng đau ở trong lòng
Còn lại máu và lệ chảy ròng
Hay sẽ khô hết giữa mịt mùng hoang lạnh
Ta sẽ chẳng biết về tương lai phía trước
Vì chỉ chừng mé thôi ta vừa thức dậy vực sâu
Thiên đường vỡ tan ngàn tiếng kinh cầu
Lao đầu chạy vào tối tăm vô định
Tình yêu như cái bóng
Tổ quốc như vết bầm tím thâm
Ta đã trót yêu trót chuốc nợ nần
Dầu chỉ ước ao những điều nho nhỏ
Ngày bước qua sẽ sắc màu??
Dù bão giông và con tim run sợ
Chỉ có hơi thở ngày qua ngày
Tiếng cười mang nửa ánh bình mình
Ta có ước mơ của riêng mà hòa vào tất cả
Ta có hạnh phúc riêng mà tất cả sẽ đều vui
Ôi vùng tối đen phủ kín khuôn mặt người
Ôi những bước chân và thời gian đang nhảy múa
Trêu ta bằng những tiếng cười sau vở tuồng điên
Khủng khiếp thay cuối gầm mặt
Số kiếp đau chỉ trong lòng
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
15.
Mơ hồ như hình bóng em bẻng lẻng
Bước vào hồn mộng ảo anh đan
Âm điệu tình yêu sao quá vội vàng
Ngại không nói diệu kỳ anh say đắm
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
16.
Cần một khoảng trời thật vắng
Cần một khoảng cách thật ngắn
để nhìn
một mình âm điệu
tình ca bãng lãng như gió thoảng bên tai
khơi dạy hồn hình hài
oan nghiệt
bám riết không buông
Khi từng hơi thở, từng phút từng giây
từng đêm vắng và trong những giấc mơ
Nghìn xưa chưa dứt
Lời oán và mộng và mộng thực và thực
Lòng thương hoài dĩ vãng trăm năm
Kiếp chung tình là kiếp cô đơn
Chưa nguôi hẹn ước chập chờn
Đưa tay anh gãy điệu đờn oán than
Anh thả hồn tơ tưởng suy tư
Cần một lời thơ hãy lóe lên
vì cảm xúc chẳng cần vội vàng
Bên ta luôn hiện hữu
Thù lù bóng đau, bóng thương hại
Bóng buộc ràng.
Chần chừ đặt bút là lúc anh vượt qua giới hạn
Để bước lang thang kiếp người du lãng
hát tình ca bằng đàn đá u trầm
Nhặt lá rao trăng ngại rằng nhìn nước chảy
Gót nối thời gian thở tiếng tan đời
Ngược dòng quá khứ tìm gì chiêm bao
Từ xưa người bảo
Soi suốt thế gian mấy kẻ chung tình?
Thế người si tình từ nay bảo lại
Đã lỡ cho đi sao người không đáp lại
Thôi thì mất
mất luôn người điên dại
Hỏi gì vô vọng cả hai?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
17.
Phải chăng từ độ phong trần
Đã cho ta biết mình cần thứ chi
Ngược xuôi ta kiếm được gì
Ôm mê đi mãi ôm si đi hoài
Đuối mây một tiếng u hoài
Mờ theo hình bóng trải dài quê xưa
Chợt nhìn thấy lệ trong mưa
Phải chăng có thứ vẫn chưa hay còn
Chợt nhìn thấy dáng hao mòn
Rùi đây hai chữ vàng son não nùng
Lần theo dấu vết không cùng
Mới hay từng đã ngại ngùng cõi tiên
Sải chân đành đắm ưu phiền
Nào buông cho sạch về liền chốn xưa
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
18.
Còn đâu nữa những đồi thông cô quạnh
Đứng trăm năm hay nữa ích gì
Như giữ mãi những con người đau khổ
Để ngậm ngùi lời kể mai sau
Nếu chắc không lãng quên
hay sẽ còn nhớ mãi
Dấu tích nào lưu lại để làm chi
Những hình hài đã hòa trong tro bụi
Gọi tên nhau gọi trời đất từ bi
Gọi quá khứ hay vết thương đau buốt
Xin đừng trói buộc
Như những dòng hoa và tất cả nước mắt cuối cùng
Hãy còn níu kéo
Những hư ảo chập chờn và điều đè nặng ở tim
họ đã nằm im, ta còn khổ não
Còn bảo nhau về thứ gọi là tình yêu mà mãi hận thù
Còn bảo nhau về thứ gọi là tự do mà mãi cầm tù
Còn đây mãi trùng trùng dâu bể
Giăng kín đời xưa và kín cả mai sau
Sao cảm xúc luôn ẩn chứa nghẹn ngào
Sao dang dở dang dở hoài chưa trọn
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
19.
Đêm bây giờ và đêm có ngày mai
Đèn mờ soi mà tâm hồn lại tỏ
Giữa ngục tù nào đã có tự do
Đêm bật ho và đêm ưu uất sầu lo
Có tiếng nói nhỏ
Xin tuyệt vọng đáp lại
Đêm hôm nay đã đến không cùng?
Những màn đen đã giăng kín mịt mùng
Sao dường như vẫn còn trong ta ánh sáng
Mặt trời vẫn còn tỏa rạng
Sẽ nay mai hay chỉ cách bức tường
Đêm bây giờ đêm của vô thường
Sẽ vô thường qua từ cảm nhận
Cơn đau quặng và những gì mang nặng
Ta lắng nghe đêm đã trả lời
Hoang mang cho lời giải đáp
Sợ nghe sự thật
Sợ sự trần trụi như chính mình
Sợ hiểu rõ kẻ đáng thương tâm người chính ngục hình
Đêm bây giờ đêm có còn yên tĩnh
Thế giới quanh mình đang chuyển động xung quanh
Tất cả như cùng nói cùng đau
Rùi bỗng chuyển sang cùng nhảy múa cùng cười
Hạnh phúc khổ đau cũng chính soi bằng đêm
Cũng chính chưa từng soi nhiều thứ bằng đêm
Mà đã che khuất bởi những gì quá sáng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
20.
em sẽ không thể nhận ra quanh mình là tuyệt vọng
nếu chưa từng chờ ngóng một tình yêu
vào một buổi chiều buông mình đơn độc
em sẽ chưa thể một lần thật khóc
nếu chưa từng đưa tiễn một sự ra đi
quang trọng hơn cả mạng sống mình
bầu trời nơi ấy còn xanh hơn
khu vườn nơi ấy còn yên tĩnh hơn
mặt trời nơi ấy còn rực rỡ hơn
thoáng về phía tôi buồn bã và nụ cười
cô đơn ôm chầm
phải chăng có một cuộc tình tuyệt đẹp đã qua
những giấc mơ đến như cuộc đời thực
rồi trôi qua như sự cảm nhận dù rất nhẹ nhàng
như còn lưu lại
mãi mãi những giấc mơ đầu
tôi đi tìm sự khao khát đến từ đâu
và hôm qua sự hẹn hò có mặt
và hôm sau sự hẹn hò sẽ báo trước rằng vắng mặt
một ngày và định mệnh
thoáng về phía tôi định mệnh nghiệt ngã nhưng êm đềm
có tiếng gọi tôi từ xa vắng
tiếng gọi tôi từ lẻ loi
phải chăng có điều gì đứng đợi mặc thời gian trôi
một người của tôi
duy nhất và vĩnh cửu
sẽ không làm bốn mùa quay trở lại
chỉ có thể đánh thức tôi trong một giấc ngủ dài
miệt mài tìm kiếm
sẽ không có những phép màu nhiệm
trong từng kẽ tóc ngón tay
rũ lên một hình hài vùi chôn dưới lòng đất lặng
tôi quay về bần cùng và bất hạnh
sau khi sự sụp đổ hoàn toàn của những điện đài
kiến tạo bởi mơ ước hai con người
bởi nụ cười dự định và đôi mắt soi mình dưới những bước bình mình
thình lình tôi buông vuột
chỉ còn tiếng cười nghe nhỏ lệ
càng cách xa nhưng lại gần
căn phòng thênh thang và trống vắng
để tôi đối diện với tận cùng
lần lượt tìm ra từng khám phá
tại sao sự thấu hiểu và một cái giá
và cái gì đến cũng đi
đi để còn lưu lại
mất để thành mãi mãi
khắc hằng vào cõi thiên thu
nếu tôi còn hiện hữu
hiện hữu vào một ngày nào nữa chăng?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
21.
không cửa
vắng để chờ
thời gian lặng lẽ trôi
chông chênh rất vội
không cửa vắng
để chờ
không còn khoảng cách cơn mơ
cứ thể mù trút hết cội mù
vu vơ để lại
không cửa
vắng để chờ
ánh mắt buông quả tim thấy
động đậy từ cử chỉ
vũ điệu của đêm
không cửa
vắng để chờ
gió qua mang hương tóc lạ
cả hình bóng của xa
mờ trong vóc hình nhỏ
không cửa
vắng để chờ
ai điểm tô khung cảnh
mong manh nghiêng ngã
một góc trời
chưa từng được biết tới
nơi ấy có em
thế giới đã tận cùng
anh không cần đôi cánh hóa tiên
ngủ say dưới những cội đào
lả tả rơi
cánh đồng hoang em kể về những giấc mơ
của cánh diều băng dây
cười
đôi mắt ấy sáng nơi đây
những vì sao nằm trên lòng tay anh
quả tim đập rộn ràng nhịp sống lạ
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
22.
Rời khỏi cội rừng mê
miền chân không mở cửa
đã bước vào, đã đến rồi
ta mới hiểu ước mơ là tìm lại
ta mới ngỡ xa lạ là thân quen
quê xưa trăng vàng tỏ
từng bước nhỏ hiện về
con đường cũ
của những tháng năm rong rủi dệt mộng trời
lả lơi gọi mời nay chân thật
gió còn thoảng hương thơm tuổi cũ
sông còn nhuộm ký ức tháng ngày nao
cỏ còn xanh ngát một màu
nhớ thương thương nhớ
ta mới thấy đất trời còn độ lượng
những cánh chim vun vút lên cao
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
23.
người đau cuộc dưới ngàn sao
người qua dâu bể bến nào đợi chăng
rời khỏi cội mê bước đường rằng
miền chân không mở nghe hoang vu lạ
con đường cũ càng bước càng xa
ta về ta hỏi quanh ta
còn ai? tiếng vọng ngân nga điệu buồn
đêm tự trầm tang tóc màn buôn
ta mới hiểu ước mơ dù tìm lại
sao vắng một đời xa vắng ngàn năm
Trăng xưa dù có tỏ vằng
Mình ai đối cảnh bội phần buồn trông
sông xưa về biển mênh mông
người về thiên cổ người mong đợi người
nghe đau nát nửa nụ cười
nghe hoang nát cả một đời người đi
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
24.
Dù có rất yêu
nhưng những bất chợt cũng rất nhiều
và xa lạ như một cơn gió
như em đã từng đến bên ta bằng một cái mình
anh bước đến đó trong số phận
nếu chỉ một chút lùi lại hoặc tiến hơn
mọi thứ đã đổi khác
nếu chỉ một chút nhợt nhạt hoặc đậm hơn
Bầu trời cũng sẽ nói thay cho cảm xúc lúc này
anh hồn đá lẻ loi
anh ở chốn này em ở chốn khác
ở hai đầu nỗi nhớ và cách xa
hẳn vẫn nhìn về phía của chúng ta
có biết bao nhiêu những nụ hoa lại bung nỡ
có biết bao nhiêu duyên cớ lại tìm đến trong lúc này
khi những bước say mê còn rong rủi với một chiếc bóng thật buồn
cơn gió sẽ đến
hẳn chưa thổi bay đi
hẳn chưa thôi đến
Anh đã biết và cũng chưa biết thứ gì
sẽ lại đến ở đầu của lối đi xa
hay khi anh dừng lại cảm nhận
Rồi anh sẽ lại thấy anh
Em đi đến
nhưng khi đã thấy em đi đến
Em lại quay đi
Có niềm vui
Vui được chút nào
Có ái tình
Nhưng sẽ là niềm đau
Anh không thể dửng dưng khi vị thần gõ cửa
Và trái tim anh chưa có cửa bao giờ
đối với chỉ mình em
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
25.
Mòn phế phủ lên
Chỉ ánh mắt ta còn đi tới
Dẫu ngàn lời
Chỉ khi còn đi tới
Những ngòi bút vun thành gươm
Khi lương tri đòi sự thật
Khi tình thương đòi nước mắt
Khi khoảnh khắc của sự cảm động làm tan đi nỗi sợ hãi
những thi sĩ vùng lên
Này khóe mắt đừng rơi mãi
Đừng rơi mà hãy hóa thành hành động
Ánh mắt này nhìn và đi
gan lì và thẳng
thì cả linh hồn không gục gã
Ta phút chốc gì cương phi ngưạ
vượt qua bao trận địa thành trì
quân thù hung ác lăm li chờ đợi
ta chiến đấu cả với giấc mơ
Vô cảm với tử thần
Chả tiếc lối mòn mà đi mãi
Chả tiếc lối phù du đi lại
Lịch sử nào lần nữa sẽ đi qua
Dẫu có ta, mất ta hay còn ta
một chấm nhỏ giữa đọa đày
khoảnh khắc ngắn ngủi giữa trùng vây
Đã thả lời thơ bay
Đã kêu gào thành nhân bản
Đã trút sạch hồn sầu
Hôn tha thiết lên những gì thương nhớ
Lộn vào tim cất chứa tình người
Vào cái thời dã thú hoành tung
Vào buổi mặt trời chìm sâu
vùi trong giấc ngủ
kinh hoảng và hãi sùng sắt thép
Chảy nung những gì thơ mộng
Đau quặng từng tấc đất quê hương
Thịt và xương vun vãy
Đứa con nhỏ không cười
Người vợ hiền mòn trông khối đá
hoang phế phủ lên
Quá khứ não nề
Thời gian phó mặc
Cho nỗi thảm này ngán ngẫm đến hôm nao
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
26.
Kiếp người trôi mỗi chuyến lang thang
Con nước lớn sóng hờn thiên cổ
Gặp nhau giữa những lần gian khổ
Khắc mà thương nhớ để mà thương
Chung cái nghiệp nào đâu ta hẹn trước
Đến rồi đi chỉ phó mặc cho trời
Sống và chết lát đây ai biết được
Khổ chung thân choàng bước lên đường
Như cánh chim bay về muôn hướng
Dưới tràm xanh trải thảm mịt mùng
Trên là gió và trời thăm thẳm
Gửi mắt vào hẹn ước xa xăm
Vui trong rượu xuân về hư ảo
Mộng đang đi ngỡ bước quay về
Cười cuộc thế trần gian như thế
Con đường lầy phút chốc lê thê
Lần giam hãm cận kề nỗi chết
Mỗi suy tư âm cảnh đan vào
Nghe cay quá đắng đến làm sao
Hồn trong gió (chăng) rì rào đang thổi
Bước âm thầm gục cũng âm thầm
Chả điệu hờn từ tận đất câm
Cho yên vắng vùng quê đang tới
Bỏ lại đây bao tiếng than trời
Cho lạnh tanh lạnh những phút rời
Cho thế cuộc chừ như đã định
Cây cỏ có về người đã im hơi
Nơi bến vắng từng hồi đưa tiễn
Tiếng âm thầm ẩn điệu oan khiêng
Mây rong rủi như người du lãng
Vẫn ôm theo bao kiếp muộn phiền
Về khoảng vắng từng tự ăn năn
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
27.
Chờ buổi đón mình trong hư ảo
Thì hôm nay người cứ cố mơ
Vui đi nào mặc sức lì trơ
Tiễn mây qua gợi niềm nhung nhớ
vu vơ ta hát về người
Thiêu cho ngắn khoảng thời gian rộng
Để cỏ cây có khóc mơ màng
Để tình yêu chớm nở chớm tan
Để những vẩn vơ lại đưa chân ta về điểm hẹn
thăm hỏi những ai duyên số dọc hành trình
bước dài bước ngắn u minh
lẫn trong trí tuệ bóng hình bướm tiên
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
28.
Tôi sinh ra từ lâu quê nhà mất
Kỷ niệm nào lưu lại tháng ngày sau?
Rùi đây xa không nhớ gần không tha thiết
Lạc lỏng như tựa đất trời tôi chơi vơi
Cũng con sông cạn dần theo nguồn sống
Đất phì phiêu trong cảnh đói bơ vơ
Người không hiểu buông mình theo hơi thở
Trong cánh chim trời tự có lúc ngẩng ngơ
Trong tăm tối tôi lần soi sự thật
Tháng ngày qua cũng ngót mấy mươi năm
Bao gian dối còn quay quanh bức phá
Sự thật không về - thôi vĩnh biệt lên ngôi
Dù ở lại vẫn như người đi biệt
Ngỡ lạ xa không chịu nỗi trong hồn
Nghe hoang vắng vắng thêm từng giây phút
Cõi tạm chìm dần cuối nẻo hoàng hôn
Loài bướm lạ có về khi xuân đến
Quên tiếng ca người vuốt trán nhọc nhằn
Nên nhung nhớ đưa thuyền đi xa bến
Kết cục này xót đến cuối boăn khoăn
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
29.
Còn chi lại chút gì xưa cũ
Dù cố chăng làm mới lại hồn
Cũng không hết một lần hoang phế
Như mạng sống này còn lại để u mê
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
30.
Cố làm lắm điều chi cho lớn
Một chút thôi mà yêu mãi hoang sơ
Cố nghe rõ nhịp tim trong thầm lặng
Để tìm lời yếu đuối để buông phăng
Nhưng bao lần quăng rồi lại nhặt
Thứ ân tình càng ứa mắt đêm thâu
Để vô ngôn lặng trước cảnh buồn rầu
Bức rức quá buông lời thơ rạo rực
Như thứ lòng sôi sục những hờn căm.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
31.
Thơ cho Trần Văn Bá
-------------------------------------
Nơi anh đó ngàn năm pho sử lạ
Một con người hiện hữu giữa lòng ta
Bao cảm xúc như triều dâng khó tả
Chỉ biết riêng anh độc nhất một con người
Ngẫm từ khi thiếu mất một nụ cười
Rồi tang tóc trùm lên ngày tận thế
Mất mát đau thương chia ngàn sống bể
Bước ai đi chỉ thấy bước anh về
Có bước anh về
Từ nẻo khuất nghìn xa
Có bước chân anh qua
Sử soi ghi lặng lẽ
Có cánh tay anh - người trai trẻ
Ôm trọn vào lòng tổ quốc thân thương
Có trái tim anh - chan chứa thứ tình thương
Nên hiểm nguy là nơi anh cất bước
Nên trùng vây là nơi anh quyết vượt
Sảy chân - tổ quốc lại mất một anh hùng
Để tình yêu lại chan chứa vào chung
Nhưng ngặt nỗi chỉ tuôn từ thơ cảm
Có một tượng đài trên xứ lạ vô danh
Có hình bóng anh trong khắp con tim
nhưng chỉ là thiểu số
Bởi đã trót lớn lao nên đời cam chịu lỗ
Có chuyện hy sinh vì những lý tưởng không mình
Ta chung một mối tình
Không hoa hồng không lãng mạn
Chỉ có những lằn tên mũi đạn
Chỉ có tổ quốc đang kêu gào trong tuyệt tận
Nỗi đau này có thể căm
Nhưng tình yêu này buộc phải cất
Lấy máu mình buộc thép sắt phải lui
Để rồi đây kết cục có ngậm ngùi
Cành hoa đó có vì anh đặt muộn
Có một người cuối mặt dưới hoàng hôn
Này chim ơi có cất điệu hát buồn
Về một con người trong tình ta đặc biệt
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
32.
Dừng lại hỡi thời gian
Tôi đến bên em và em không đi mất
Tôi sẽ không bao giờ hỏi mơ hay là thật
khi đã có điều mãn nguyện ở tình yêu
không ít cũng không nhìêu
tôi nâng niu khoảnh khắc
vì tất cả mỗi lần nhìn vào ánh mắt
thời gian sẽ dừng ngây ngất dưới bình minh
hãy chảy tuông và đừng đọng lại như vô hình
cho cảm xúc biết yêu bao nhiêu chừ chưa đủ
khi lúc này không cần nữa hỡi thời gian
mọi thứ không còn của tôi
tôi không bị buộc ràng
chỉ có em và hồn tôi cuốn mất
chỉ có luyến lưu từng giây qua chất ngất
chỉ có bây giờ nhớ mãi sống ngàn năm
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
33.
Những con đường chẳng đến nơi
Cũng có lúc ta về trong cô vắng
Bỏ lại nơi đâu? những thứ gì?
Có bàn chân bước như đi mãi
Có cõi lòng đi nhưng chẳng đi
Như vật thể rơi không trăn trối
Bạt ngàn xa xăm không đáp lời
Có con chim vui thì ca hát
Có ngọn gió chiều mãi rong chơi
Điệu ca sầu lắng thêm chất vất
Khi cánh hoa tàn đã tắt hương
Và như thế con đường như đang đuổi
Bóng dáng ai hay bóng dáng thiên đường
Thầm nhớ nụ cười theo nhau mãi
Ly biệt từ lâu sao vấn vương
Còn ngơ ngẩn mãi tìm phương hướng
Dò trong sâu thẳm dấu vô thường
Từ đó bình minh trong xa lạ
Sâu sắc màn đêm mở bao điều
Lặng thinh là tiếng đời ân xá
Thôi cố tìm ra cũng đã xa
Có những lúc ta cần tiếng vọng
Bởi bước trăm năm lúc ngập ngừng
Núp dưới hoang tàn làm chiếc bóng
Soi hờn trong mỗi tích rưng rưng
Những điều như thấy giờ mê ảo
Ảnh tượng nằm sau những tường rào
Vượt qua để thoáng mình đang có
Vẫn lại quay về nẻo quanh co
Mộng trước trường sinh nay bừng tỉnh
Đọa đày là sống hỡi sinh linh
Hận một phút say chiều thét lớn
Buộc sầu neo mãi giữa bờ mê
Giá mà thưở trước không hay được
Vẫn cũng xa bay hương khói bay
Vô định bao điều ta trông thấy
Nhưng nặng thêm lòng không áng mây
Lạnh lùng lắm bài ca gió cát
Đã từng khi lưu chốn quan hà
Đôi bờ trận địa sầu tan dấu
Bóng dáng nào đâu trong biển dâu
Một phút lớn lao rồi lại thấp
Vũ trụ không cùng vẫn cô đơn
Nào huống chi là hạt cát bé
Nằm phơi mình sa mạc trống trơn
Giờ mới biết kiếp người như thế
Thế rồi chi chi nữa những vinh lầm
Không nhận kịp để bàn tay phủ mắt
Cứ nằm chờ tiếng gọi xa xăm
Giá mà một lần thôi ta có
Hiện hữu thôi đã đủ vô cùng
Sẽ giẫm tiếp hay hình vẽ mới
Về những con đường chẳng đến nơi
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
34.
Tình ca đặc biệt
-----------------------
Nếu cố lý giải chuyện tình
Chỉ là ngôn ngữ để mình anh nghe
Về một hữu hạn
hữu hạn nhưng không bao giờ với tới
Về một vô hạn
không còn có thể diễn tả bằng một thông tin nào
Bởi làm sao một vài ngôn từ có thể đúng
Chuyện tình của đời ta
chuyện tình của những người ngốc
của những chia ly
những bánh xe lăn lốc
ngổng ngang như thứ tâm trạng tận cùng
của nỗi đau chạm đến
của thứ đi và thứ sẽ ở lại
mất và được theo quy luật không cần giải thích
như bốn mùa mỗi sắc thái thật riêng
nhưng cố giấu điều chi mà người ta hay diễn tả
về những lầm và sai lệch từ khi nao
bước ta thì thầm
cố chăng đang nói mà ta không hay biết
quả tim cũng có ngôn ngữ riêng của mình
đừng đày đọa lây những cảm giác khác
đừng tô lên bức màn dối gạt
khung cảnh này và hiện thực chung quanh
ta chỉ loài người bé nhỏ
hữu hạn ở cuộc đời ngắn ngủi trăm năm
sao cố lần tìm chi trong vĩnh cửu
về những chuyện tình được kể lại khi đã thú nhận tất cả đều mù
và những gã tù đôi khi điên với nụ cười lạ lẫm
trần gian
Anh cố lý giải và cố hiểu chi được gì
khi chờ nỗi đau một ngày kia ngã quỵ
khi nỗi đau là khi anh đã mất
hay nhẹ nhàng buông trả
những làm xàm vô tác dụng
sự thật là điếc
những thuyết phục không đủ sức xiêu lòng
sự thật là những khoảng trống
không bao giờ có thể lấp
nên huyền thoại mới ra đời
và huyền thoại sống mãi
từ khi nào và chẳng thật ở chính ai
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
35.
Hờn câm nào xóa nỗi đời
Đau thương nào cất được lời thương đau
Ngàn xưa buông bỏ được sao
Bởi trong cảm xúc nao nao con người
Có khi khóc quá hóa cười
Nào khi vui quá ngậm ngùi không hay
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
36.
Tất cả đều góp vào
Và cuộc vui để diễn để thưởng
có cần lưu lại
nên những hình hài từng tự đã tan đi
cuộc sống là những đóm trắng xóa
và định mệnh tự đã giao phó vai diễn mỗi người
Đời cần nước mắt tiếng cười
Đời cần khoảnh khắc để người luyến lưu
chúng ta phải ngủ
vì sự tồn tại tiếp nữa cũng thừa
hãy gửi hiện tại lại xa xưa
để từ đó ta choàng tay khát vọng
để từ đó ta quay tròn trong chuyển động
để vô tình ẩn dấu tiếc thương
ta giả dạng cải trang để khoác lên nỗi hình
để đi tìm những bóng tình khác
đã tự trong ta và tự dối đã bao giờ
nỗi sầu muộn vẩn vơ
về mối sầu đáng nhớ
Hơn những điều và còn lại nơi ta
ta còn gì và ta là gì?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
37.
Cảm xúc có nào xa
Bụi mê lầm
người lở bước
Hay bước ai còn lạc trăm năm
Trời mênh mông
ta nhỏ bé
Sải cánh dài cùng tận chốn nao
Chỉ có tình là mãi chẳng xa nhau
Người trầm luân trong dâu bể
Cồn bãi bờ hoang gợn não nề
Giật mình bất gặp trong lời kể
Sống dậy đi bao là bao khoảnh khắc
Cố mở lòng ôm trọn hết ngày xưa
Gió ngang mặt nước đìu hiu
Hồn như ngủ lại bên bờ sậy lao
Từng bày chim Lạc lao đao
Ta nghe mặt đất kêu gào tiếc than
Để lòng với những buộc ràng
Để bàn chân mỏi tiêu tan mảnh hồn
Về lại đây, xích lại gần đây
Để như đau cả hình hài
Đau từng ngọn cỏ xơ trong gió
Tấc đất chôn vùi hài cốt xưa
Ta đến đây, đã đến đây
Trong cõi lòng im là tiếng hát
Của những đoàn người phất phới bóng cờ xưa
Cửa những trận mưa rừng cây khép
Câu chuyện kể thầm chôn tháng năm
Này kẻ thù rủi khi đối mặt
Là chút ân tình trong kiếp xưa
Lạnh lùng nhìn nhau hay thiên đường cuối
Kẻ khuất hay là kẻ sống vui
Có những chiều buông cứ mặt người
Mặc những việc làm vô nghĩa
Mặc những chuyện tình vơ vẩn vẩn vơ
Đất trời cũng dỗi hờn buông về mây xám
Hay cũng buồn dài đổ những cơn mưa
Đất lầy lội ngăn bàn chân ta bước
Những bước quân hành hay cuối mặt giã từ
Buồn tương tư
Rượu và khói thuốc
Môi đắng cay sần cái nhìn thơ
Phải chăng con người khác chi thú
Chỉ sinh tồn trong chém giết đấu tranh
Để cảm xúc và tình yêu nở như những đóa hoa dại mong manh
Ta yếu ta hèn
Đứng giữa mây chiều như phủ lấp
Những hoài nghi hồ tưởng như hồn bị cuốn đi
khi số phận kẹt bên bờ lịch sử
khi đã lầm từ gian dối sản sinh
nhớ quá tên em
nhớ quá những con người
con đường đã bước và con đường đã vượt
Lưu lại những gì kể cả cuộc đời nhau
nhớ quá mà đau
buồn lên bất tận
Tạ ơn những oán hận loài người
Vì ta vẫn còn nhìn và thương nhau cả khi trong tăm tối
Cả bây giờ mà cảm xúc có nào xa
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
38.Hoang đường
Em đến trong đêm dài mái tóc
Con đường có những dấu men say
Câu hỏi trong tim không lời đáp
Cuộc hạnh ngộ nào buổi hôm nay
từng bước ngắn dài ta lang thang
Hồn ta rong mãi cũng buộc ràng
như trò chơi cứ đuổi rùi bắt
Cứ thấy đã gần rồi xa thêm
Em có nghe chăng trong vô vọng
từ buổi đi tìm lúc hừng đông
Ta như đứa trẻ chờ sao rớt
đợi mãi một đời em biết không
Ta ngồi quay mặt với vô biên
Đời hát mãi tình ca bất tử
con chim vô tình rủ cánh bay
và những mộng ước tan theo gió
Có nỗi sầu bất tận tháng năm
Như muốn truyền rao điều chân lý
Những điều không thật vẫn hằng theo
Những điều không trọn nên không hết
Bước về trên bóng đen ngờ nghệch
Con ngựa chiều hoang đứng một mình
Cánh bướm ngủ say dường như chết
Trên cánh hoa tàn trong lặng thinh
Thắp ngọn đèn hư ảo lung linh
Mặc cho trăng buông lời hò hẹn
Em đã xa dòng xuôi về bát ngát
Những đời tựa bèo dạt mây trôi
---------------------------------------------------------------------------------------
39.
Đừng hỏi bước khi yêu lầm cát bụi
Hỏi vì ai mà năm tháng đi hoang
Đừng hỏi mắt khi đứng trước thiên đàng
Hỏi cảm xúc con tim trong hỏa ngục
------------------------------------------------------------------------------------------
40.
Này đôi mắt sao buông lời say đắm
Khi ái tình chưa bắt dấu con tim
--------------------------------------------------------------------------------------------
41. Vẫn đối mặt
Vẫn đối mặt với điều chi không rõ
Vẫn lần mò soi bước trong đêm
Vắng thời gian vắng luôn hồn ma quỷ
Còn lại đây một thứ vẩn vơ trơ
Nên tưởng chừng kia trùng dương trắng xóa
Trên một con đường dẫn lối đến thiên thu
Có đảo hoang trôi dần trong sương ảo
Cửa đóng rồi lòng chợt thắt cơn đau
Ở nửa bờ vang lên lời khốc liệt
Ở nửa bờ dòng chảy miết buông xui
Người chẻ đôi nếm hương vị ngậm ngùi
Rồi chát đắng trên bờ môi hờn lạnh
Điều chi hối thúc thúc đẩy sự sinh tồn
Có sự giã từ lặng lẽ giữa đêm hồn
Chìm sâu lòng đất ô là con suối
chảy ngầm như huyết quản đang tuôn
Mặt trời đen lặng không người đón
Ngọn khói đen quờn mặc đi qua
Như khoác bóng một cõi buồn côi cút
Ta nghe rồi đôi lúc bước chân than
Đèn thắp lên soi cho bao điều rõ
Một thoáng nhìn ôm đi mất hư vô
Để chân như ngơ ngàng như chấm đỏ
Giọt máu rơi ướt thắm lá sen tàn
Mái đầu cuối sâu sâu về đất
Vì tất cả sự vật dường hiu hắt vô hình
Ta đang mò tìm kim trong bể kín
Như nhớ một cuộc tình chỉ thấy lúc về đêm
Người đang gọi càng gọi ta tha thiết
Thức dậy rồi đôi mắt nhắm nghìn năm
Và cơn gió phải chăng chừ ngoái lại
Cất tiếng chào bên nắm mộ hoang xưa
Lời thỏ thẻ gửi lời trong búp nụ
Để mai này hoa nở ngát đưa hương
Chợt xuyến xao như bắt tín hiệu buồn
Dù không hiểu vẫn buông say chìm đắm
Kéo lại gần đây lại xa thêm khoảng cách
Hướng thiên đường vẫn lại lối trăng sao
Động tiên đâu? buổi lạc bước hôm nào
người lạc tiếp. Ôi chìm vào đâu hỡi?
--------------------------------------------------------------------------------------------
42.Đất lạ
Chiều buông như khóe mi tưởng niệm
Sắc màu buồn như cảm xúc con tim
Luyến tiếc gì những khi còn lại
Đợi chờ gì như cát phủ tương lai
Có bước đuổi trên đường đê vắng
Bước độc hành khuất dưới ngàn dâu
Bước vẩn vơ qua lại quanh cầu
Bước về muộn quanh trời nắng tắt
Từng chuyển biến phải chăng đang thật
Thời gian dài đứt quãng tâm tư
Bao đổi khoác cười nhau xa lạ
Như hẹn hò từ buổi đầu đau
Nhìn mỏi mắt trời xanh thăm thẳm
Mây giấu mình những lớp màn đen
Sao hiện dần như nụ cười lẻ
Hàng cây già gió khẽ ngân nga
Chiều như thế chết trong niềm nhớ
Đã bao lần khóc lại tuổi thơ
Ôm trăng hiền khi lòng cô quạnh
Quàng lẻ loi lá hát vang rừng
Và như thế lưu dấu đã từng
Nỗi tương tư lên miền đất lạ
Ta vẫn bước chia xa bao thứ
Nhưng cõi lòng vô vạn nhớ thương
-------------------------------------------------------------------
43.Nơi đây
Nơi đây giữa bóng thị thành
Lại nghe hiu quạnh nhớ đồng chiều xưa
Nơi đây có những cơn mưa
Chẳng rơi ướt áo lại rơi ướt lòng
Nơi đây năm tháng long thong
Ngược xuôi trăm nỗi dấu dòng lệ thương
Nơi đây khói bụi xe đường
Hoang vu như giữa đoạn trường vực sâu
Nơi đây có những gác lầu
Chiều chiều ra đứng hiên sầu ngẩng ngơ
Nơi đây sáng tối bao giờ
Ngẩng ngơ giữa biển bơ vơ cõi người
Nơi đây có những nụ cười
Gượng lên khi nỗi bùi ngùi nhớ ai
Nơi đây có những sớm mai
Tỉnh ra cứ ngỡ đêm dài còn quanh
Nơi đây có những lằn ranh
Không bằng khoảng cách mong manh chữ tình
-------------------------------------------------------------------
44. Đổi thay
Hận cứng đôi tay buông bỏ lại
Vác theo một nửa thể xác thừa
Ta hát tình ca mặc năm tháng
Tỉnh dậy đi này tháng năm xưa
Cảm thương hết dù không hiện hữu
Đau tận cùng dấu tích còn lưu
Trời chợt tím vì chiều như thế
Hay ta - trời đồng cảm cùng nhau?
Em đừng hỏi về mùa xuân trước
Hạ luôn buồn tiếp cuộc chia ly
Thu như tiễn bằng rừng thay lớp áo
Để đông rồi một bước chân đi
Rồi năm tháng xóa chăng năm tháng
Sống hay còn sống tiếp sống thôi
Đừng hỏi cảm xúc buồn - vui - khác
Như hỏi đất trời còn đổi nữa hay thôi
-------------------------------------------------------------------
45. Cách chia
Ngọn núi cao cao một ước mơ
Chắn ngang dấu cách nửa đôi bờ
Em bên này anh bên còn lại
Có bao giờ ta đến được nhau
Người ở lại một người kia vượt
Biệt xứ đi rồi hội tắt vui
Rồi năm tháng rồi ngàn năm nhớ
Hồn của ai ai đó còn chờ
Một cánh chim bằng khi sảy cánh
Hóa ngàn cội rễ buộc đời anh
Bao lớp tầng sâu tầng lá mục
Phủ hết bao giờ thôi nhớ mong
Mùa hoa rụng dở dang hò hẹn
Thoáng buồn trông ngỡ lúc em nhìn
Cửa chưa khép tựa chi sầu nhớ
Để đêm về vỗ giấc (mộng) tìm nhau
-------------------------------------------------------------------
46. Chợt anh thấy em còn như chưa mất
Chợt thoáng thấy loài chim thần thoại
Hớt hãi bay ngang một góc trời
Dưới lửa đỏ loan đầy mặt đất
Giữa tiếng gọi nhau chẳng nên lời
Anh nhớ em khi rừng khuya ngủ
Tổ quốc tàn hơi sóng dạt chân trời
Gió cổ tích không đưa người tìm mộng
Vô nghĩa ca dao ngôn ngữ quê người
Tình yêu đã khóc và anh đã khóc
Khóc nốt cho xưa nếu chưa từng
Còn khóc tiếp khi cuối chiều trông biển
Biển có hiểu không mà con sóng rì rầm
Em có hiểu không, anh biết là em hiểu
Dù lặng im và dấu vết biệt tăm
Em đã ngủ kỹ trong hồn anh yên giấc
Sẽ chẳng có gì chia cách được đôi ta
-------------------------------------------------------------------
47.
Được thấy em cười dù rồi anh chết
Cả cuộc đời bỏ hết lại sao lưng
-------------------------------------------------------------------
48.
Khi tất cả đều khóc hợp tan
Vì tất cả một phần của non nước
Nếu hỏi tình yêu có từ đâu để trả lời bạo ngược
Bởi tất cả là phần máu thịt của đời anh
Bởi đất nước là em em cũng là đất nước
Bởi anh kẻ si tình và vạn kiếp vẫn thủy chung
-------------------------------------------------------------------
49.
Nếu hỏi anh đã lang thang đâu gốc bể chân trời
Anh chưa đi mất miền quê và quá khứ
Anh đang tìm về và đứng lặng dưới thời gian
Anh thách đố dối gian
Anh xem thường sự thay đổi
Bởi có bao giờ anh cảm thấy lẻ loi
Khi chính anh đang yêu đã yêu dù xa cách
Mãi đợi em lặng lẽ cuối con đường
-------------------------------------------------------------------
50. Về quê cũ
Quanh mình là trùng trùng con nước
Lớp sóng sầu đưa đẩy dấu thời gian
Có ngọn gió chiều hiu hiu thổi
Đón người qua khi chốn cũ chân về
Lịch sử trăm năm soi thêm dấu
Cỏ bên bờ chẳng nhớ nổi nghìn năm
Thuyền về như tròn lời ước hẹn
Nào bến xa người cũ không còn
Nơi đây có chừng miền quê khác
Hỏi ai đây hay nắm đất chôn mình
Hồn còn rũ bên tàu lá muộn
Lau nốt lệ đi sám hối muộn màng
Lữ khách ơi về ngang đò một chuyến
Ký ức sẽ biên lưu lại chốn này
Linh ảnh không còn trong sương khói
đọc lại cổ thi vỡ cõi lòng
-------------------------------------------------------------------
51.
Sáng lạnh se người chết trên đê
Nỗi ám ảnh đêm không cổ tích
Tuổi thơ vạch ký ức một đường
Đau thương quá đỗi đoạn trường
Người co cụm lại sầu bên đám cỏ
Giọt sương chờ sầu trắng thời gian
Cửa nửa tung nửa khép hờ tạm đó
Đắp chiếc chăn dấu kín sao trời
Và như trải qua từng âm điệu
Đôi lúc lòng bần bật rưng rưng
Trái tim tưởng lúc như ngừng đập
Gặp lại tuổi thơ đôi mắt khóc òa
Hy vọng vươn lên rồi lặng xuống
Lá vàng rơi tựa khóc ngày thu
Chim về vườn cũ kêu đôi tiếng
Giữa mùa vải chín chín từ lâu
Lòng ai vẫn từng đêm theo thức
Đến hẹn nào trăng lại vàng lên
Cuối đường có dăm ba sợi tóc
Đắp mộ chôn người - chính mình thôi
Đời lại rền chảy ngang khóe mắt
Vào lại lao hay giấc ngủ vùi
Thương ai nữa khi đã không còn nữa
Hay vẫn lời bia vọng khắp muôn lời
Vẫn tình thiêng âm thầm trao lại
Mạch suối ngầm mang vọng ước ngày mai
Thế giới mới kết tự tiếng thở dài
Và thù hận sẽ giao thành oan giải
----------------------------------------------------------
52.
Ta đợi em cả đêm còn thức
Lịch sử đang đi và lưu lại những gì
Từ đấy vực hiện lên bao hiện thực
Hiện thực ta còn, chẳng còn chi
Ta cô độc chừ khi sống sót
Bước một mình một bước vào đêm
Tình yêu đã chết, nén chặt vào tim
sao vẫn thức trước bóng im lìm
Soi cho rõ đâu là thực tại
Có phải đêm nay rừng hoang lại
Để nhớ nhung quỷ mỵ lại ru hồn
Những rã rời thất bại bị vùi chôn
Cơn gió lốc bỗng về ngang qua cửa
Nghe chừng rất lạ cả không gian
thấy chừng lưu lại rất vội vàng
Nào cảm xúc nào dấu ta hiện hữu
Giữa cái thời thù thận mất niềm vui
Ta tưởng chừng như ta cát bụi
để hiểu rằng vùi dập cát còn đau
để giữa lặng im nỗi trở mình trăn trở
hai bên bờ cát lở xóa bờ xưa
Ta đến đó khi nào
Về qua rồi mất biệt
Bởi những đổi khác từng phút từng giờ
giữa những tiếng rên rỉ
lạnh lùng tự trong sâu thẳm
linh hồn ta bị giam hãm
tột cùng tù tội kiếp người mang
ta đã mang đuổi chạy khắp luân hồi
nếu có hiểu rõ kiếp mình và thân phận
vẫn nợ nần chồng chất kiếp nào ngui
----------------------------------------------------------
53.
Này anh từ độ ôm mây lãng
Đây ta góc núi nhớ nhung trời
Thoáng nghe xa cách đôi đường lở
Đôi lần tin báo nhạn lại bay
Từng đoàn xe qua người xuôi ngược
Năm tháng chất đầy lệ vấn vươn
Lịch sử bao giờ cho độ lượng
Tình người tìm lại cội nguồn thương
Từ buổi giã từ chim muôn hướng
Hồn sậy bờ lao úa những chiều
Có cơn gió lạc đìu hiu thổi
Chập chờn bước lạc chốn ngàn liêu
Tàn sắc úa thời gian biến đuổi
Tiếng ngàn năm đổi cuộc bể dâu
Rồi mai về nắng rắc ngang đầu
Soi tích cũ bạc hờn sương điểm
Rồi khao khát cạn dần con lạch
Nỗi nhớ nào như vết thương sâu
Từng con sóng rã rời cuối bãi
Tan như thể xóa tận không cùng
Rồi như thế đợi trông hóa đá
Giấc hoang ca vỗ cánh địa đàng
Cát lao lung ngổn ngang bức phá
Cuộc diện tàn chờ hội giải oan
Qua bước nữa cảnh xa ngàn dặm
Hiện giữa lòng thực tại vô ngôn
Nghe thêm vắng ngôn từ ủy mỵ
Trong tiền thân tự nỗi đau nào
Buông như thể u minh chẳng định
Tượng thành chi dấu tích hưng tàn
Hiểu để rồi đâu khỏi hoang man
Xiêm y bỏ giữa ngàn sấm động
Này anh từ độ tàn khuya thức
Để đón sao mai hay việc chi
Mà nghe cười mỉm vang ba cõi
Cuối nẻo ngoái ngang lại gặp gì?
---------------------------------------------------------------------
54.
Mai đi tiếp niềm vui chôn lẻ
Biết hành trình chẳng có đích nơi
Ngang tháp cổ trơ như còn đợi
Với lầu hoang dịu vợi quê nhà
Mai đi tiếp xạc xào xác lá
Dưới bụi chân nghiền ngẫm kiếp người
Ôm mây hỏi chi tình du lãng
Chưa đủ thân đã vội yêu thầm
Mai đi tiếp hai từ giã biệt
Sóng u mê vỗ tiếp đôi bờ
Bao giờ biển hóa hơi khô
Bấy giờ ta vẫn ngây ngô yêu người
Mai đi tiếp quê nghèo con lũ
Giữa đồi hôn nhè nhẹ cành thông
Quặng những tình sỏi đá mòn trông
Vang lên khúc rộn lòng quân bước
---------------------------------------------------------------------
55.
Quả tim đập như cơn nhức nhói
Hơi thở dồn thở như trân trối
Vỡ toan từng mãnh vụn mạt tàn
Ta vịn lên bờ thành sắt rỉ
Mà nghe đau cả cõi đất trời
Mà chơi vơi giữa bờ đất phẳng
Cõi lòng ta chợt im - im trống vắng
Lịch sử ơi biến động không cười
Đã mấy khi lưu được tên người
Giữ được chăng? có không còn mất
Trao lại ai mấy điều sự thật
Nuốt tận vào tiếng nghẹn non sông
Còn chi chốn bình nguyên hoang dại
Nếp trán nhăn đùa đẩy cỏ bay
Như trêu người đất dài cuối lối
Mở những lối đi cõi tít mù
Mười năm thôi mấy ai còn nhớ
Thơ để đề ai? vạc áo phai
Nghe mỗi thân sâu hồn đêm quặng
Hóa kiếp bướm mai kiếp mới chăng?
Ta dẫu có về nhà khóa cửa
Đóng chặt tháng năm lớp bụi mờ
Hãy thử gõ nhẹ xem còn nhớ
Tiếng động trong đêm sáng lập lờ
Từng pho tượng cũ đâu cất cánh
Đá sỏi chuyển mình thoát tự bao
Trầm luân người vẫn ôm dâu bể
Đi hoài đi mãi cõi chiêm bao
Về lại nghe chăng gì trống vắng
Có phải quên hồn cuối bể xa
Chợt làn hương tận xông lên mũi
Có cũng không bốn biển quê nhà
Hội cũ xanh lên màu hoang áo
Khói chiều lam biên biếc sông buồn
Sợi tơ trắng rơi ngang tỉnh thức
Ai gọi chăng giữa cõi mưa nguồn
Còn hoang lắm gửi đây hoang dại
Cát đã lên cuối bãi lấp đầy
Bờ giếng cổ vẫn hoang hoang lắm
Tiếng hát từ thăm thẳm đâu hay
Lời ngàn kiếp nguyền lên tất cả
Quan hà xưa chiến địa u linh
Cờ treo rũ ngùi chôn xác lính
Cõi nhện tơ giăng mắc ân tình
Còn sót lại đôi bờ cách trở
Gió về ngang tứ tán tro bay
Thổi tung hết tàn cơn mộng dữ
Hỏi là đâu cuối nẻo mây bay
---------------------------------------------------------------------
56.
Đầu đã bạc tình chi còn giữ
Phá tử gia sảy mất sơn hà
Đời như thể cũng không rồi kiệt
Mắt đã sâu năm tháng buông mình
Một cõi vắng vắng không đồng vọng
Lớp đẩy xô vùi lắp anh hùng
Sông về biển còn chi thân phận
Cát về qua bụi cát thân lầm
Cười như thể nuốt tươi dòng lệ
Khóc như trời hòa điệu tương tư
Khắp thế gian ngược xuôi còn gặp
Lúc cuối tuồng tàn cuộc chia ly
Tìm đâu nữa biết tìm đâu nữa
Gặp lại em gặp lại môi hồng
Dù biết rõ nào riêng tình vội
Cũng tương tư như thưở xa rồi
Vườn cổ tích từng đêm hay nhắc
Ngụ ngôn xưa bầng bật tiếng lòng
Điều thần bí đâu giữa mênh mông
Mở toan cõi đưa ta tìm mộng
Những tối vui rồi những tối buồn
Những chiều theo đuổi ánh hoàng hôn
Giữa khuya chờ mãi bình minh thức
Chỉ để thân quen để hóa sầu
---------------------------------------------------------------------
57.
Cho ta lặp lại yêu người
tự do thi tự lặp hoài một câu
Cho ta giăng khắp hồn sầu
không cần niêm luật quơ câu trải lòng
Cho ta tùy tiện xuống dòng
Bởi hay cảm xúc buông thòng từ đâu
Đời ôm một vết thương lâu
Tình ôm một vết thương sầu nghìn thu
Cho ta diễn tả lu bu
Chi là rối rắm lớp từ bóng đen
Gửi chi đêm thắp ngọn đèn
Soi chi trang giấy lắm lem kiếp người
Cho ta trong cuộc đón mời
Cuối cùng đáp lại bằng lời qua thơ
Cho ta một kiếp ngu ngơ
Nên lòng cứ cố vẩn vơ đôi dòng