桃源行
漁舟逐水愛山春,
兩岸桃花夾古津。
坐看紅樹不知遠,
行盡青溪不見人。
山口潛行始隈隩,
山開曠望旋平陸。
遙看一處攢雲樹,
近入千家散花竹。
樵客初傳漢姓名,
居人未改秦衣服。
居人共住武陵源,
還從物外起田園。
月明松下房櫳靜,
日出雲中雞犬喧。
驚聞俗客爭來集,
競引還家問都邑。
平明閭巷掃花開,
薄暮漁樵乘水入。
初因避地去人間,
及至成仙遂不還。
峽裡誰知有人事,
世中遙望空雲山。
不疑靈境難聞見,
塵心未盡思鄉縣。
出洞無論隔山水,
辭家終擬長游衍。
自謂經過舊不迷,
安知峰壑今來變。
當時只記入山深,
青溪幾曲到雲林?
春來遍是桃花水,
不辨仙源何處尋?
Đào Nguyên Hành
Ngư chu trục thủy ái sơn xuân,
Lưỡng ngạn đào hoa giáp cổ tân.
Tọa khan hồng thụ bất tri viễn,
Hành tận thanh khê bất kiến nhân.
Sơn khẩu tiềm hành thủy ôi úc,
Sơn khai khoáng vọng triền bình lục.
Dao khan nhất xứ toản vân thụ,
Cận nhập thiên gia tán hoa trúc.
Tiều khách sơ truyền hán tính danh,
Cư nhân vị cải tần y phục.
Cư nhân cộng trú vũ lăng nguyên,
Hoàn tùng vật ngoại khởi điền viên.
Nguyệt minh tùng hạ phòng lung tĩnh,
Nhật xuất vân trung kê khuyển huyên.
Kinh văn tục khách tranh lai tập,
Cạnh dẫn hoàn gia vấn đô ấp.
Bình minh lư hạng tảo hoa khai,
Bạc mộ ngư tiều thừa thủy nhập
Sơ nhân tị địa khứ nhân gian,
Cánh vấn thần tiên toại bất hoàn.
Giáp lý thùy tri hữu nhân sự,
Thế gian dao vọng không vân sơn.
Bất nghi linh cảnh nan văn kiến,
Trần tâm vị tận tư hương huyện.
Xuất động vô luận cách sơn thủy,
Từ gia chung nghĩ trường du diễn.
Tự vị kinh qua cựu bất mê,
An tri phong hác kim lai biến.
Đương thì chỉ ký nhập sơn thâm,
Thanh khê kỷ độ đáo vân lâm.
Xuân lai biến thị đào hoa thủy,
Bất biện tiên nguyên hà xứ tầm.
~Vương-Duy~
Dịch:
Suối hoa đào
Núi xuân, theo nước thuyền bơi,
Hai bờ đào nở tận nơi bến đò.
Ngắm hoa, đường xá chẳng lo,
Thanh-Khê đi tới, trước đò thấy ai!...
Quanh co vào núi đoạn dài,
Bỗng đâu núi mở, đất lài phẳng phiu.
Xa nhìn, cây nấp mây chiều,
Gần, nghìn nhà lẫn vào nhiều trúc, hoa.
Truyền: tiều, gốc Hán sanh ra,
Ở lâu, chưa đổi được ra áo Tần.
Vũ-Lăng vốn gốc là dân,
Bỏ theo ngoại vật, sống gần cỏ cây.
Trăng soi, phòng bóng thông đầy,
Hừng đông, chó sủa lẫn bầy gà kêu.
Người nghe khách tục, lại nhiều,
Dẫn về, tranh hỏi những điều quê xưa.
Quét hoa sáng sớm rụng bừa,
Ngư tiều theo nước, chiều vừa về đây.
Xưa vào lánh nạn chốn này,
Cảnh tiên, như gặp nên nay không về.
Có người trong núi, ai ngờ,
Ngoài đời chỉ thấy mây mờ núi cao.
Cảnh u linh dễ thấy sao!
Nhưng quê sao vẫn nao nao lòng trần.
Động, rời, sông, núi, qua dần...
Giã nhà, lại tính một lần chơi xa.
Đinh ninh đến chốn đã qua,
Nào hay khe, núi, khác xa bấy giờ.
Núi sâu, vượt, nhớ lờ mờ,
Thanh-Khê bao độ cách bờ rừng mây?
Xuân, đào ven suối nở đầy,
Nguồn tiên, khó nhận, tìm nay chốn nào?!...
~Anh-Nguyên~