Tưởng Lạc Phong
Tác giả tự xuất bản
Bài 1
Ôi làm gì mãi cả đêm
Không thể khóc mãi vì cũng có lúc nước mắt khô cạn
Không thể buồn mãi vì cũng có lúc gục ngã lúc nào
Không thể nói không thể im lặng
Thơ thẩn trước tiếng nhạc trầm
Màn đêm đang bao trùm chạm vào thân lạnh lẽo
Đích đến đợi chờ ta trốn vào trong tủ áo
Trong căn phòng như giếng nước sâu thẳm đến tận cùng
Bóng trăng trong đó ngẩng ngơ trước cõi lạ
Bài 2
Thẩn thơ chưa hoàn tỉnh
Buổi sớm có những giấc mơ của ban ngày
Sự sống ai đã ban cho
Sự hiện diện của không rồi có
Không chẳng hiểu nổi những gì xung quanh
Cứ bước đi lúc chậm rùi nhanh
Thời gian là tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng trống, tiếng mõ
Vang lên sự bình tâm
Con dao, nhát chém khứa vào điểm sống
Con người đang giẫy giụa từng giờ
Những rơi rớt không thể giữa lại
Ta đưa tay không để cho giọt sương sẽ rụng
Nhưng lại vỡ mất trước sự thô thiển của tâm hồn
Chỉ có tâm hồn - dòng suối tâm thức hòa tan tất cả
Bài 3
Hãy sống để thương yêu
Một con người không thể xác
Vì ý thức của tâm hồn lấn áp
Ta chỉ dạt dào tình yêu và chẳng còn thấy chính ta
Ta vẫn thấy sự vô nghĩa nhàm chán
Sự lao đầu vào thương yêu
Sự quan tâm và thấu hiểu
Một cách không tồn tại
Một cách luôn tồn tại
Sẽ quên đi những đau không hôm nay và ngày mai
Bài 3
Hàng thế kỷ kéo dài
Nó không dài bằng một trăm năm
Nó lại ngắn hơn một đời người ngắn ngủi
Vì sao những lối rẽ và bế tắt có mặt tại nơi này
Con người muốn vươn lên những đỉnh cao của cuộc sống
Muốn tâm hồn là gió lộng
Đã bay qua nhiều miền xa xăm
Đã hứng quá nhiều vì sao rơi rớt
Yêu ai! Đã biết quá nhiều đau khổ không thể dịu đi
Đã biết hành lý đã vác đầy
Nhưng một lần chạm đến nó
Cho thiên thu đã vô tận kéo dài thêm chút nữa
Cho cái chết cận kề lại cận hơn
Trên những tinh cầu giá lạnh chứa thêm một nỗi buồn dai dẳng
Bài 4
Chỉ một lần
Ai đã bỏ lỡ hết bầu trời xanh
Lỡ một lần
Hối hận tàn phá đi những ngày giờ còn lại
Một lần con tim đau dai dẳng
Một lần nụ cười không thể cất trên bờ môi
Một lần cả cuộc đời chỉ còn hai chữ thôi thôi
Bài 5
Ngoảnh mặt để làm ngơ
Lại đến diện với vực thẳm lòng trước mặt
Từng bước dần xa
Lại đánh rơi con tim một chốn
Một tương lai về trong ánh mắt buồn quá khứ
Bài 6
Tan biến vào hư không
Có những người mất nhau mãi mãi
Sao lại để ai đó đợi chờ
Đợi đến khi không còn thở
Đợi đến khi giấc ngủ triền miên làm lắng yên nỗi nhớ
Những con tim dại khờ cứ thế tìm nhau
Chẳng lẽ những tâm hồn không hoàn toàn độc lập
Mỗi chúng ta
Một mảnh vỡ cố tìm nhau
Mỗi chúng ta
Quả tim xén làm đôi
Giữa muôn ngàn mảnh vỡ tìm cho ra một mảnh vừa khít
Con tim đập thình thịch
Những chuyển động rất riêng
Hãy tìm cho ra chuyển động nào cùng lúc
Bài 7
Thân xác này thuộc về cha mẹ
Đã sinh ra và nuôi lớn khôn ta
Nhưng tâm hồn này đã thuộc về tất cả
Mẹ không hiểu nhưng biết rằng mẹ vẫn thương yêu
Hàng vạn những kết tinh của nỗi buồn cho thể xác chẳng vô hồn
Hàng vạn mảnh đời cần ánh mắt trìu mến thương yêu
Cho trái tim con chẳng đơn thuần là nhịp đập duy trì sự sống bản thân
Mẹ hãy nhìn những nhịp đập của quả lắc đồng hồ, chuyển động của cỗ máy, bánh xe
Tất cả đâu thể làm nên linh hồn con
Mẹ chọn lựa cho con một kịch bản viết toàn bao điều hạnh phúc
Nhưng con không thể diễn theo vì con muốn con là chính con
Không phải là bất kỳ nhân vật nào trong chuyện cổ tích
Con thể thể vĩnh viễn sống dưới mái nhà, sống dưới sự chở che
Nhưng đất nước cũng là ngôi nhà của con
Quê hương cũng là tổ ấm của con
Và những khoảng trống gió lạnh lùa vào
Dù với chiến nệm êm và lò sưởi ấm
Nhưng con không thể ngủ yên trước sự điêu đứng của những người xung quanh
Con chỉ muốn nở những nụ cười hiền lành thật mỉm
Con oán ghét súng gươm
Ghét chém giết hận thù
Và do đó dù không thích dính líu nhưng con không chấp nhận cho nó tồn tại
Con chỉ là một người yếu đuối
Nhưng một người yếu đuối yêu đất nước quê hương
Và vì sao bóng dáng con có mặt ở chiến trường
Và vì sao con tập hát nhạc tranh đấu
Và vì sao bạn bè con giật mình thất vọng về con
Nhận ra con chẳng hiền lành nhút nhát giống ngày xưa
Con chẳng muốn khi chết người ta đúc cho mình tượng đài
Và cũng chẳng muốn người ta xem con là anh hùng nếu tương lai lịch sử xét lại
Con chỉ muốn người ta biết con có tình thương
Thương tất cả thì chẳng lẽ nào lại không tranh đấu cho quê hương tươi sáng
Bài 8
Tôi muốn chết khi tương lai phía trước
Hiểu rõ rồi sự vô nghĩa của ngày mai
Tôi muốn chết khi quanh tôi hạnh phúc
Để giây phút này bất tử ở đời tôi
Bài 9
Em còn quá dại khờ
Tôi cũng quá dại khờ
Khi ôm mãi những mộng mờ
Tôi già hơn em sâu sắc hơn em không phải đã hiểu được những gì
Mà chính vì càng ngoan cố càng điên càng dại
Em chỉ biết khóc
Tôi thì vừa khóc vừa làm thơ
Em đói rách bơ vơ lạc lỏng không nhà
Thân xác tôi thì giam hãm dưới một căn nhà
Nhưng linh hồn tôi vẫn còn ở một miền lạc lòng
Nếu một mai em gặp một chiếc bóng bơ vơ
Khi trong một ngày mà con người đã hò reo, đã tự do hạnh phúc
Thì đó chính là tôi
Một kẻ vẫn mãi mãi dại khờ
Bài 10
Tôi không dám tỏ tình
Bối rối trước mặt em
Nhưng linh hồn tôi thì mãi dõi theo em
Nhưng tôi biết tôi không thể bắt em theo tôi mãi mãi
Tôi có thể giống như bao kẻ khác có thể dừng chân bước sát lại
Nhưng những kẻ đó một ngày kia cũng sẽ bỏ rơi em
Thà không ở gần, không bao giờ nói tiếng yêu em
Vì sự thật tình yêu kia là bất diệt
Bài 11
Một ngày đến rồi lại qua
Màn đêm xuống nghe cõi lòng xót xa
Một ngày qua màn đêm đang chờ đợi
Cõi lòng chờ giây phút chơi vơi
Bài 12
Rồi mọi thứ sẽ ra đi
Sự rời tay trong nuối tiếc
Lòng giếng sâu đã cạn
Niềm vô hạn của tiếc thương
Sự cân đếm của nhung nhớ
Có lẽ nhiều hơn trong từng hơi thở
Một khoảnh khắc buông tay
Nhưng hàng vạn năm níu lại
Một lần môi mỉm nụ cười không nói lên gì cả
Một giọt sầu rơi hóa đời thành bể khổ
Một lần nhìn thấy ai
Cảm xúc chợt trào tuôn không êm đềm như suối nhỏ
Máy dệt nào đang kéo mãi chỉ thời gian
Dài đến hàng ngàn năm tiếp
Bài 13
Gần đến đích bước chân cùng không bước
Vì không biết phải làm gì tiếp đây
Cuộc đời dài trôi mãi
Mệt lúc này không hay
Xin nằm yên trong lòng đất
Hơi đất lạnh quấn thân
Cỏ mọc xanh cho kín
Bình minh chẳng hề đến và bóng tối cũng chẳng qua
Hình như tiếng ngựa bước
Chắc một kiếp cũng đã trôi qua
Hình như tiếng trùng kêu trên kia inh ỉ
Nỗi buồn vẫn cứ ngồi lỳ
Đừng bắt cuộc đời và buồn khổ xa nhau
Họ yêu nhau, muốn ở bên nhau trong khi chúng ta lại chia rẻ
Con người cũng như thế
Xin đừng cách chia.
Hãy tập chấp nhận, hãy tập kết thân
Như tôi nằm im trong lòng đất
Không cực nhọc và trói buộc
Tâm hồn cuồng rộn cũng dịu lúc nào
Tất cả đều chờ khoảng thời gian dài để giải quyết
Nhưng ở mỗi con người giờ phút ấy dài ngắn rất khác nhau
Bài 14
Chối bỏ, chối bỏ
Đừng nói những lời nào
Đừng khuyên hay an ủi
Dịu một phút rồi sao
Thân người sao nhàm chán
Kiếp người quá não nề
Tương lai và số phận
Thôi tìm về ăn năn
Tôi nhìn trên tượng Phật
Nụ cười có của bàn tay con người tạo tác
Tôi cũng có thể bắt trước cười theo
Nụ cười tỉnh thức và hạnh phúc vĩ đại
Nhưng tôi không phải là Đức Phật
Rồi tôi đã bỏ cuộc quay về với những người tôi yêu
Tôi đã bỏ lỡ những cơ hội giải thoát
Đổi lại tôi lại yêu và phiền muộn nhiều hơn
Tôi đã đi rất xa điểm khởi đâu của mình
Tôi đã lạc tới nơi không còn có thể ngoái đầu lại
Tôi không thể quay về, và cũng không muốn bước tiếp
Nhưng trong ba lô hành lý kia có những hình ảnh về nơi một ngày nào đó tui sẽ quay về
Bài 15
Một vòng quay bỗng dưng tóc bạc
một vòng quay cất lên lời hát
Khi sự thật lô thiên trong sự mê thiếp
Đèn đốt lên đưa lối dẫn kẻ mù
Ánh sáng sẽ soi sáng những gì
Mà cái gì sẽ lộ đầu tiên trong ánh sáng
Hãy đem soi vạn vật dưới những vòng quay
Sẽ không còn ai nghi ngại khi thiếu những ánh đèn được đốt bằng quả tim
Cánh bèo mãi dạt không chìm
Thà hãy để nó chìm xuống hay là thoát hoàn toàn lên không
Sông chằng chịt tuyệt vọng hóa mênh mông
Tiếng sáo lên tận trời còn người thổi ở tận đây
Bài 16
Tôi hiện diện ở đây
Số phận hay đọa đày
Một mảnh đất hàng ngàn tấn bom cấy
Một hoang mồ tức tưởi xác chất cao
Tôi kể cho ai nghe
Chuyện tình yêu rồi thu hận
Ai tham cướp giành tranh trong khi ai đó xuôi tay về cõi chết
Những mảnh bom đạn vỡ
Rồi những ước mơ cũng tanh tành
Và khi con người ta đạt đến sự yên lành
Sự còm cõi già nua cũng gãy vỡ
Tôi nhắc cho ai nhớ
Biển vẫn dạt dào rừng núi vẫn xanh cao
Và nơi những hòn đảo
Sóng gầm gừ giờ phút thiêng liêng
Những vết thương không lành
Nó sưng mủ buốt đau chạm vào nhau nụ cười gượng gạo
Đã quá thân quen tắm dưới nắng mưa
Trầm mình nơi bùn hồ vẫn đục
Tôi đang thúc giục
Con người ta chùn bước và cũng để tiến lên
Tôi vẫn muốn một đêm trăng an lành trong thành phố
Bóng quốc kỳ vẫn rực rỡ trong tim
Hai chữ Việt Nam vẫn đang thét thanh giữa im lìm
Việt Nam là Việt Nam
Việt Nam là tiếng nói cất lên từ chính Việt Nam
Những mảnh vỡ sẽ ghét lại thành mảnh đất chữ S
Bài 17
Trước nhà là sông rộng
Trong lòng cũng là sông
Thôi hãy lênh thênh trên sông mãi
Trán đầu đầy vết nhăn
Chiều về nhìn ngơ ngác
Bóng con đò mờ sương
Dải lụa mềm uốn lượn
Niềm tin ẩm mốc trong rơm
Trách đời vì dục vọng
Chán đời có rồi không, không rồi có
Trước nhà là con sông
Chảy đến miền viễn mộng
Chiều tôi qua quá rộng
Bước chân cố gượng cười
Những con người. Ôi những con người
Giống hệt tôi màu da mái tóc
Giống hệt tôi buổi sáng nay mệt nhọc
Cùng đường, cuối phố
Vẫn biết chung quanh mình cô độc
Vẫn biết vô số người cô đơn
Tôi là tôi, hiểu rõ mình hơn hết
Bóng bé nhỏ nhưng tại sao cảm xúc quá khổng lồ
Sự mất cân bằng bùng nổ
Rồi những bước chân rủi rong cũng đưa tôi về đó
Về một nơi trong giật mình ngờ ngượng
Một khu vườn
Tôi phải cố gắng gieo những hạt giống yêu thương
Cho mai này hoa lại nở
Bài 17
Những vụn nhỏ kỳ diệu
Những mảnh vỡ đìu hiu
Tiếng vọng vang vào núi
Âm vang chứa bao điều
Rồi cỏ cây vẫn mọc
Dù đất có bạc màu
Nắng nấu nung cấu càu
Mưa dội tung cầy xốp
Màu xanh tươi cũng chết
Màu trắng lạnh buốt người
Những tiếng rống đười ươi
Gọi bày đàn chủng loại
Đáy vực đã gọi tên
Lãng quên là nhớ mãi
Điên cuồng không sợ hãi
Vui cười lấp tương lai
Tỉ tỉ tế bào hóa thành nhịp cánh
Về tối cổ hoang sơ
Quỷ hóa hiện thành thơ
Máu tim bơm thành lệ
Một mùa mưa năm kế
Một kiếp của tương lai
Không kịp chớp con mắt
Không kịp níu được gì
Bài 18
Những hòn đất bị ném
Những hòn ngọc được nâng niu
Vùi thân người chôn vào sâu kín
Hòn đất đen và không sáng
Nó trải bạc ngàn khắp quả địa cầu
Những hòn ngọc không giá trị
Chỉ cảm nhận được sự sắc màu
Chỉ có danh vật báu, là châu báu trên đời
Ai đem bán nó như đang vứt nó
Thế thì giá trị nó là chi
Hòn đất không suy nghĩ
Những hòn đất vẫn muôn đời gần gũi thiết thân
Bàn chân trên đất
Tình yêu và sự sống ngày trước ngày mai
Sự tạo hình của bàn tay
Đem vứt đi một ngày nào đó sẽ gặp lại
Dù không thể chốn tránh
Chưa chắc đã kết thân
Hòn đất không bao giờ trắng
Nhưng nó sẽ trắng nếu giá trị không là giá trị
Và con người vẫn cứ vứt nó đi
Bài 19
Anh nằm xuống
Không hề nghe tiếng gọi
Của tim tôi của chính cả đất trời
Anh nằm xuống
Chưa chán nản cuộc chơi
Nhưng để bình yên thật sớm
Và để ngày mai khỏi lẫn chốn cuộc đời
Anh vẫn sống
Đón sớm tối luân phiên
Không cơm thì anh đói
Không áo mặc tả tơi
Ai cũng có thời trai trẻ
Rồi đi kiếm tình yêu,
Hay lao đầu tạo lập những gì đó thật nhiều
Trời về chiều xô đổ sập
Ung dung được phút nào trong giấc ngủ
Ánh sáng có soi đủ cho đời để mọi thứ mãi rõ trong
Ngọn đồi, khu rừng quá quen thuộc
Cảm xúc về ngồi chốn đó trói buộc buồn vui
Phút mong manh
Anh đứng dậy mà đi về chốn sẽ dừng chân vĩnh viễn
Bên đường hàng mộ bia dày đặc
Cố tìm cho ra ngôi mộ có tên anh
Cái chớp mắt nụ cười cuối cùng cất
Tỉnh dậy lại bước đi
Để làm chi
Bài 20
Giấc mô không có thật đâu
Xin hãy mơ để nhìn sự vật qua khói trắng
Xin hãy mơ bất chấp, bất chấp giờ phút trôi
Vẫn cảm nhận thoải mái vô cùng
Sống trên đời cần mơ để đạt được
Những thứ muốn mong và đón chào cái chết trong buồn bã
Cây xương rồng gian khổ giữa sa mạc
Óc đảo ở trong gai
Nó vẫn tồn tại niềm vui nước cạn khô
Người năm cũ lại về
Cảnh này cũ không đổi hát
Lúc này tôi biết hát
Yêu đời trong giấc mơ nhịp nhàng từ hơi thở
Chầm chậm lại phút giây
Ai có gọi tôi dậy
Khổ sầu tôi lại mơ
Nửa ngày của sự sống chính là nửa ngày vẫn ước mơ
Bài 21
Cánh hoa theo gió rụng
Thật nhẹ trên mặt hồ
Xác hoa lờ lờ nổi
Sắc hương nhận chìm đi
Yêu em không suy nghĩ
Lưng ngựa và vòng tay
Trên thảo nguyên gió lộng
Trên sa mạc cát bay
Trong đêm trăng huyền ảo
Em đến từ chốn nào
Hay từ trong tiền kiếp
Thổi bay mất hồn anh
Tặng em nhịp tim đập
Tặng em lời yêu thương
Lời yêu nghìn năm tỏ
Nẻo chung vạn kiếp cùng
Bài 22
Tôi sẽ cố, tôi sẽ cố
Rồi tất cả cũng chỉ hư vô
Ngay cả niềm tin quyết tâm và nghị lực
Đến nỗi buồn tuyệt vọng lẫn đọa đầy
Sao ngây ngô đến thế
Tất cả mọi thứ còn lại bám quanh tôi
Dường như trút bỏ nhẹ nhàng
Vô hình lõa lồ thể trạng
Tôi sẽ cố, tôi sẽ cố
Để thấy lại chính tôi
Một linh hồn tự do tự tại
Chẳng ngáp ngày dài
Chẳng lo sợ một ngày chết tương lai
Bài 23
Người giang hồ rủi rong
Đường ào ạt ngơ ngác
Nét mặt của người đang đi lạc
Những hạt cát động lại trên áo trên tay anh
Tiếng ngày vui phố hội
Bỗng rộn lên giữa ảo giác âm u
Người giang hồ đi đến phía trước bằng linh hồn ủ rũ
Kéo xệch xác cái xác chính mình
Rơi rớt quét dài trên nền bùn đất
Người giang hồ chỉ có ánh nhìn
Không sáo cũng không đàn
Hoảng kinh rồi yên tĩnh
Ngày hay đêm một dáng hình quái dị bước đi
Mảnh tim vỡ lại nát vào hòn đá
Dòng lệ khô ngay giữa cái nóng đốt thiêu
Không ai đến để đỡ để dìu
Buông lời an ủi
Rong ruổi trên bóng tròn quả đất
Sự hãi trước sự thật
Kéo tiếp cỗ xe người đến lâu đài nguy nga lộng lẫy
Vẫn không có ai sao lời hứa hẹn
Một ngục tù trở lại
Tiếp tục giam người giang hồ ở trong chốn lao tù của lao tù
Tiếp tục được sinh ra trên bàn tay khéo léo
Cây đèn tàn lụi vẫn có thể sắp sáng
Cây đậu quấn lấy mặt trăng
Trong giếng nước bóng tròn vằng vặc
Vô sẽ tình nhìn thấy
Chỉ thoáng qua sự tập trung nhức cả đầu.
*
* *