Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Tôi Muốn Thấy Gì Nơi Quê Hương Yêu Dấu
Quang Hy * đăng lúc 09:14:48 AM, Aug 18, 2020 * Số lần xem: 2596
Hình ảnh
#1
#2
#3
#4
#5
#6


* đăng lúc 10:12:58 AM, Aug 17, 2017 * Số lần xem: 1712

 

Tôi Muốn Thấy Gì Nơi Quê Hương Yêu Dấu

(Cảm tác sau khi đọc bài thơ Hãy Chụp Giùm Tôi - của Trần Văn Lương .)


Tôi sẽ về thăm Việt Nam lần nữa.
Nơi quê hương nay đã được đổi đời
Tôi sẽ chụp hình nhũng trẻ mồ côi.
Sống lăn lóc nơi đầu đường xó chợ.

Những mẹ trẻ thiếu ăn không đủ sữa.
Tiếng thở dài trằn trọc suốt năm canh.
Tôi sẽ ghi những áo cũ chẳng lành.
Của nhiều cuộc đời sinh ra đã nát.

Tôi sẽ chụp bao con người đói khát.
Làm cả ngày chỉ đủ một bữa trưa.
Nước Việt tôi yêu đau đớn có thừa.
Cái còn thiếu là tình yêu chân thật.

Tôi muốn ghi bao mảnh đời chật vật.
Mua tập cho con bố nhịn cơm chiều.
Tôi muốn xem bao làng xóm tiêu điều.
Trẻ mười lăm bỏ quê đi kiếm sống.
Tôi muốn xem nơi các em đang sống.
Mười hai em xếp kín một căn buồng.


Tôi muốn ghi những thiếu nữ trần truồng.
Cho khách ngoại lựa mình như lựa cá.
Chỉ những con người lương tâm chai đá.
Mới không đau khi nhìn tấm ảnh này.

Ba mươi lăm năm sự vật đổi thay.
Nước đã nghèo nay chịu thêm hèn nhục.
Đạo đức còn hay đã thành vẩn đục.
Suy tôn kim tiền quên mất cả lương tri.
Còn biết bao điều tôi chẳng muốn ghi.
Chẳng muốn nhớ để cho lòng đau xót.

Quang Hy 8/12/2010




Hãy Chụp Giùm Tôi

Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.

Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
Mà bạn nghĩ đang trên đà "đổi mới",
Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.

Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.

Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.

Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
Của những kẻ đã một thời chui nhủi,
Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.

Đừng khoe tôi những con phố "bưng biền",
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.

Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.

Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.

Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.
x
x x
Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.

Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
Bị bán làm nô lệ ở phương xa.

Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.

Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
Mà giờ đây ôm hận,
Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.

Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.

Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,
Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
Chở cha, anh lao động Mã Lai về.

Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,
Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.

Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
Lấn vào đất của ông cha để lại,
Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.

Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.
x
x x
Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.

Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
Rồi tha phương lữ thứ,
Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.

Lòng người chóng nguôi ngoai,
Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ!

Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc Hận, 2010

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.