Nguyên tác: The Pasha’s daughter
Của: Nagib Mahfouz
Bản dịch: Mây-cao-Nguyên
Vào lúc nửa đêm; đôi cánh của sự im lặng đáp một cách nặng nề trên những con đường vắng vẻ và trên những căn biệt thự sang trọng tại vùng ngoại ô của thành phố Cairo. Bóng tối chỉ bị ngắt khoản đó đây bởi những ngọn đèn đường hắt ánh sáng mờ nhạt trên những cành cây bất động dọc theo những lề đường rộng rãi và đìu hiu.
Sự yên lặng bỗng nhiên bị phá tan do tiếng còi của chiếc xe li-mô-din bóng lộn đang chạy vù qua đường và đến dừng trước cổng của một căn biệt thự lộng lẫy.
Tại cổng, người tài xế nhấn còi một vài lần để đánh thức người gác cổng đang ngủ trong chòi canh làm bằng gỗ. Cuối cùng, cổng được mở rộng, chiếc xe chạy lướt tới, chạy hết một vòng hình bán nguyệt và dừng lại trước cửa biệt thự.
Tắt máy xong, người tài xế bấm một cái nút nhỏ sau vai hắn và bên trong chiếc li-mô-din tỏa ngập một thứ ánh sáng màu xanh nhợt nhạt. Rồi thì, hắn bước xuống xe, mở cánh cửa sau và đứng bất động như một tượng đá tay vẫn giữ nắm cửa.
Hắn chờ ở tư thế này trong một vài giây, nhưng lâu quá không thấy ai xuống xe, cuối cùng hắn nhìn vào và hốt hoảng khám phá ra rằng ông bà Bá Hộ đang đắm chìm trong giấc ngủ say mê.
Bà Hạnh Nhi, vợ ông bá hộ, nằm ngã trên ghế, đầu tựa vào góc xe phía sau. Trong khi tấm thân hình phì nộn của bà được trang sức một chiếc áo rực rỡ bó sát người giống như một con trâu nước đang nằm bất động trên mặt ghế nệm láng mướt và đắt tiền.
Ông Bá tựa vào bả vai to lớn của bà vợ, ông là một người đàn ông nhỏ thó, vóc dáng mảnh khảnh, dễ bị nhầm lẫn như một cậu thanh niên, lại để một bộ râu mép một cách dị hợm, một đám râu dày rậm rạp to gần bằng cái thân hình nhỏ bé của ông.
Thấy không còn cách gì khác ngoại trừ đánh thức ông bà chủ, người tài xế gọi nhỏ nhẹ:
-“Bẩm ngài, bẩm ngài….”
Khi thấy ông bà vẫn không cục cựa, nhúc nhích, hắn lên giọng và gọi lại:
-“Bẩm ngài….”.
Lần này hắn thành công, ông bá hộ bắt đầu nhúc nhích một cách khó khăn, bộ râu rậm rạp của ông động đậy như đôi cánh của con phụng hoàng.
-“Ai đó?” Ông ta càm ràm với một giọng còn ngáy ngủ.
-“Bẩm ông chủ đã đến nhà rồi”.
-“Và mày muốn gì?”.
-“Xin lỗi ông chủ, mời ông bà chủ vào nhà để ngủ”.
Ông bá hộ mở đôi mắt đỏ kè vì buồn ngủ, nhưng phải nhắm ngay lại vì những tia sáng xanh dịu của ánh đèn trong xe chiếu rọi vào mắt. Ông ta đưa tay và lắc cánh tay trần của bà vợ, nhìn trong tối cánh tay của bà như cái túi da bọng nước khổng lồ.
-“Hạnh Nhi….Phan thị Hạnh Nhi”.
Bà bá hộ nghe tiếng gọi giật nẩy mình, nhìn dáo dác:
-“Ai đó?” bà hỏi với một giọng gắt gỏng và khó chịu.
-“Mình về tới nhà rồi, Hạnh Nhi”.
-“Và ông muốn gì đây?”.
-“Mình vào nhà ngủ chứ?”.
-“Vào nhà? Tôi không nhúc nhích, cụ cựa gì được, làm thế nào vào nhà?”.
-“Như vậy biết làm sao đây? Ngủ đêm trong xe sao?”.
-“Tại sao không? Nệm xe cũng êm ái như cái giường vậy”.
-“Ba Khía, mày đi ngủ đi. Chúng tao ngủ ở đây”, Ông bá hộ nói với người tài xế, đôi mắt của ông vẫn còn nhắm cứng.
-“Bẩm ông chủ”, người tài xế rất luống cuống, “Nhưng ngủ như vậy bất tiện quá. Sáng ra người gác cổng và tôi tớ trong nhà sẽ trông thấy....”Ông bá quay qua hướng vợ:
-“Hạnh Nhi à, ngủ như vậy bất tiện quá. Sáng ra tên gác cổng và tôi tớ trong nhà sẽ trông thấy”.
-“Ai đang nói chuyện với ông vậy?”.
-“Tài xế”.
-“Ôi, đừng làm rộn tôi. Quan tâm gì đến thằng gác cổng, bọn tôi tớ hoặc thằng tài xế?”. Ông bá hộ nhái y giọng của bà vợ.
Người tài xế không trả lời. Hắn ta không có gì để nói nữa, cùng lúc hắn không thể để ông bà chủ của hắn nằm đó một mình, vì thế hắn vẫn đứng yên ở vị trí cũ cạnh chiếc xe.
-“Trời nóng nực quá”, ông bá hộ phàn nàn và bắt đầu nới lỏng chiếc cà-vạt và lau những hạt mồ hôi trên mặt. Bà Hạnh Nhi cũng ngồi thẳng dậy, và rên nho nhỏ:
-“Chúa ơi!....”
-“Gì vậy, Hạnh Nhi?” ông Bá thắc mắc hỏi.
-“Cái ghế ngồi sao mà nó quay mòng mòng như cái đèn kéo quân như thế này?”.
-“Hay chưa, bà có thả bộ râu của tôi ra không? Râu của tôi chứ phải sợi dây thừng đâu mà bà nắm vậy?”.
Lúc gượng ngồi dậy, vợ ông chới với cố giữ thăng bằng và đã quơ nhằm bộ râu dài và dị hợm của ông Bá.
-“Hạnh Nhi, đêm nay bà uống quá nhiều, nhiều quá không tốt cho bà đâu”, ông Bá vừa nói, vừa đưa tay gỡ cái nắm tay của mụ vợ trên bộ râu mép của ông.
-“Tôi có thể làm gì khác được? Mọi người đều uống như hủ chìm, đàn ông cũng như đàn bà. Chính ông cũng uống quá trời”.
-“Tôi quen rồi bà ơi!. Tôi có thể uống hết quày rượu trong quán chỉ trong một đêm”.
-“Tuy nhiên đêm nay sao ông hứng quá xá cỡ. Ông cười nói quá lớn, ông lại còn chế diễu tôi nữa chứ, cha mắc dịch”.
-“Không thể nào có chuyện đó. Chế diễu bà hồi nào?”.
-“Không thể nào à? Ông đâu có nhớ con mụ Ánh trơ trẽn nói gì khi mình rời bữa tiệc sao?” Mụ ta nhìn tụi mình và nói:
-“Tội nghiệp thằng cha Bá Hộ, hắn vừa làm chồng vừa làm tên chăn thú”. Mọi người đều cười và ông cũng cười theo với họ nữa chứ.
-“Tôi không nhớ”.
-“Dĩ nhiên, ông còn trí ở đâu nữa mà nhớ, như vậy mà còn dám tuyên bố uống hết quày rượu chỉ trong một đêm. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng trả đũa lại ông bằng cách phụ họa với bọn họ để chế nhạo lại ông”.
-“Lúc nào mà tôi không biết?”.
-“Một vài người khách lấy làm lạ về cái vóc dáng nhỏ bé của ông và tướng Vỹ nói thêm tại cái bộ râu rậm rạp đè nặng trên cái thân hình nhỏ thó cho nên nó không phát triển được”.
-“Thằng cha xấc xược”.
-“Ối! Cũng tại bộ râu của ông mà đi đâu mình cũng bị người ta chế nhạo. Tại sao ông không cạo phứt nó đi cho rồi?”.
-“Cạo? Bà có điên không, Hạnh Nhi?”.
-“Thật vậy, tại sao ông không cạo phứt nó đi cho rồi? Trông có vẻ nặng nề trên cái thân thể gầy gò của ông quá đi thôi”.
-“Nam tu, nữ nhũ, bà không nhớ điều đó sao? Nam tính đâu phải đo lường qua cái thể xác của hắn?”.
-“Như vậy chứ đo lường qua cái bộ râu của hắn ta ư?”.
-“Chắc chắn như vậy rồi. Giả dụ như nhìn thử bà coi. Bà là một người đàn bà, tuy nhiên thân thể to như con voi. Nhưng nói một cách khác, bà có bao giờ thấy đàn bà để râu không?”.
-“Sự thật mà nói, có lần tôi muốn cạo phứt bộ râu của ông khi ông đang ngủ, nhưng tôi sợ..”.
-“Bà sợ gì?”.
-“Tôi sợ hôn nhân của mình sẽ bị đổ vỡ”.
-“Tại sao lại bị đổ vỡ?”.
-“Ông biết không, không để râu ông trông giống như đứa trẻ vị-thành-niên chưa đến tuổi lập gia đình”.
-“Bà say rồi nói tầm bậy, tầm bạ Hạnh Nhi à. Bà nên làm cách nào cho bớt mỡ trên cái thân thể phì nộn của bà đi. Mập quá cỡ là nguyên do mình làm trò cười cho thiên hạ. Ai cũng trông mảnh khảnh và xinh đẹp; ngay chính mụ Ánh Nguyệt cũng chỉ mập bằng nửa bà”.
-“Ông phải chịu trách nhiệm về sự lên cân của tôi”.
-“Tôi?”.
-“Ừ, chính ông. Ông luôn luôn nói rằng ông thích những người đàn bà mát da, mát thịt, ông rất ghét những người đàn bà gày gò, xương xẩu. Nhưng sao bây giờ ông lại nói ngang, nói ngược trốn tránh trách nhiệm như khi ông còn làm ở trong nội các chính phủ”.
-“Chúa ơi! Bà đang ăn nói như đối thủ chính trị của tôi không bằng. Tôi rất tiếc chứng kiến cái cảnh vong ơn bạc nghĩa ngay trong chính căn nhà này cũng như trên chính trường. Tôi đã mất hết cả rồi”.
-“Không, ông đâu có mất hết. Chắc chắn ông đã hoàn tất được một vài thứ”.
-“Vài thứ gì?”.
-“Ông đã trở nên một người đàn ông “có vóc dáng cao ráo, đẹp trai” trên quả đất này”.
-“Hạnh Nhi, bà say quá rồi, bà ăn nói vô duyên không giữ gìn y’ tứ gì hết. Thật vậy, với thân hình và lời ăn, tiếng nói của bà đêm nay, tôi phải chọn cho bà một biệt danh mới được. Để tôi xem....Biệt danh nầy?”.
Vào lúc đó, cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn bởi tiếng kêu la inh ỏi:
-“Mở cổng gấp, mở cổng’.
Hốt hoảng, ông bà Bá Hộ ngồi thẳng dậy trên ghế và lắng nghe, trong khi đó tên tài xế chạy ra hướng cổng để xem có chuyện gì đã xảy ra.
Viên cảnh sát tuần tiễu ban đêm vừa đi ngang qua dãy tường căn biệt thự của ông bà Bá Hộ, ông ta chợt trông thấy một thanh niên từ bên trong nhảy phóc qua tường và rớt ngay trước mặt ông. Người thanh niên giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của viên cảnh sát, anh ta đứng tiu ngỉu.
-“Tên trộm kia, mày nghĩ ở xứ này không có luật lệ hay sao?” Viên cảnh sát hét lên và phóng tới ghì chặt đôi cánh tay của người thanh niên.
Người thanh niên vừa mới bị bắt còn rất trẻ ăn diện rất bảnh bao, hình dáng nhờ ngọn đèn soi rõ trông có vẻ hiền hậu và rụt rè chứ không có vẻ gì hung tợn cả. Phóng một cái nhìn dữ dằn , viên cảnh sát bắt đầu lục soát cái túi áo của người thanh niên.
-“Tao nghĩ là mày chưa kịp ăn trộm những thứ gì khác ngoại trừ bộ áo vét tông mày đang mặc.
-“Làm ơn thả tôi đi, thầy cảnh sát, tôi không phải ăn trộm đâu, người thanh niên van xin một cách sợ hãi.
–“Ngài không phải là ăn trộm, như vậy ngài là ai vậy, bẩm hoàng thượng?”.
-“Tôi thề với trời tôi không phải là tên ăn trộm, suốt cuộc đời tôi chưa hề biết ăn trộm là gì. Túi của tôi đây, xin thầy lục soát đi”.
-“Như vậy là mày đang đi viếng thăm căn biệt thự này thì phải?”.
-“Tôi...tôi ở trong biệt thự đó mà”.
-“Ồ, tôi biết, bẩm công tử. Chắc công tử là con cái của ông Bá Hộ nửa đêm nghịch ngợm leo tường giỡn chơi chắc?”.
-“Không phải vậy đâu. Tôi muốn đi tắt cho nhanh đấy thôi”.
-“Tại sao mày lại bỏ nhà đi vào lúc nửa đêm?”.
-“Tôi không có đủ thì giờ”.
-“Biệt thự này không có cổng hay sao?”.
-“Tôi không muốn mất thì giờ để đánh thức người gác cổng”.
-“Chúa ơi! Thực sự đây là thời đại của tốc độ. Chắc rồi đây tao sẽ nghe thấy người ta nhảy từ lầu ba hoặc lầu tư vì họ không có đủ thời gian để dùng cầu thang.”
_”Thầy không tin tôi, tôi đã nói với thầy tôi ở trong biệt thự đó. Và thầy nhìn xem, những dãy tường đó đâu có cao gì mấy, nhảy một cái là qua ngay”.
-“Dĩ nhiên, thưa công tử, dĩ nhiên thật sự không phải là lỗi tại công tử. Đó là lỗi của mấy tên lực sĩ nhảy cao đã nêu gương xấu cho người khác. Nhưng, tôi sợ tôi sẽ xúc phạm đến công tử bằng cách cho công tử nếm mùi đồn bót vài ngày hoặc có thể vài tháng không biết chừng”.
Nói xong, viên cảnh sát đẩy người thanh niên đi trước, nhưng hắn bỗng đứng khựng lại và tiếp tục phân trần.
-“Tôi không phải là ăn trộm. Tôi thề với Trời tôi không phải mà. Tôi sống trong căn biệt thự đó.”
-“Như vậy thôi được, nếu những điều mày đang nói là sự thật mày thử trở vào lại căn biệt thự đó, tao sẽ tin mày”.
-“Tốt, thầy hãy thả tôi ra đi và thầy sẽ thấy”.
-“Nhưng lần này mày phải vào bằng cổng chính”.
Viên cảnh sát dẫn hắn đến cổng và gọi người gác cổng.
-“Tôi bắt được một tên nhảy tường. Nó nói nó ở trong căn biệt thự này. Ông có biết nó hay không?”.
Viên cảnh sát nhìn người gác cổng và người tài xế vừa mới xuất hiện qua tiếng kêu mở cổng của người cảnh sát. Người gác cổng bật đèn và nhìn đăm đăm vào mặt của chàng thanh niên.
-“Đây là lần đầu tiên tôi mới thấy người này. Thầy có tìm thấy vật gì trên người của hắn không?”.
-“Nó sẽ được lục soát tại bót cảnh sát”.
Vào lúc đó giọng say rượu của ông Bá Hộ vang lên:
-“Ba Khía, chuyện gì đó vậy?”.
Gã tài xế chạy nhanh lại báo cáo với chủ, viên cảnh sát theo sau hy vọng được ông Bá Hộ khen tặng về thành tích bắt được ăn trộm trong đêm hôm nay.
-“Một tên ăn trộm nhảy tường vừa mới bị cảnh sát bắt, thưa ông chủ”, Ba khía báo cáo với chủ của hắn.
-“Tên ăn trộm! Chúa ơi! Con Lượm ở nhà một mình”.
Nói xong, ông bà Bá Hộ nhảy vội xuống xe và đi nhanh đến bậc thềm gọi đứa con gái cưng, bà Bá Hộ lệt bệt theo sau súyt té mấy lần. Cửa mở, một người con gái xinh đẹp mặc một chiếc áo ngủ trắng mỏng hiện ra, tỏa một vẻ thanh thoát chung quanh nàng.
-“Cảm tạ trời đất, con gái của tôi không hề gì”. Bà vợ thở ra nhẹ nhõm.
-“Cái gì xảy ra vậy má?”. Nàng hỏi với một giọng thánh thót, êm dịu.
-“Họ vừa mới bắt được một tên ăn trộm vừa mới nhảy tường nhà mình”.
Vẻ mặt xinh đẹp của nàng tái hẳn và tim bắt đầu đập nhanh hơn trong khi nàng hỏi với một giọng căng thẳng, lo sợ:
-“Tên ăn trộm!”.
-“Con không nghe thấy gì sao?”
-“Không”.
Ông bà Bá Hộ cùng người con gái trở lại chỗ người cảnh sát, gã tài xế và tên thanh niên đang đứng. Khi nàng Lượm trông thấy mặt người thanh niên bị bắt, đôi môi của nàng rung rung và nàng cúi gầm mặt nhìn xuống đất để tránh bối rối.
-“Tên đạo tặc này khai là hắn ở trong biệt thự, bẩm ngài”, viên cảnh sát lên tiếng.
Bà Bá Hộ nhíu mày lim dim vì hơi men nhìn đăm đăm vào mặt người thanh niên.
-“Tên ăn trộm này là một tên nói láo có căn”.
Không chắc lắm về nhãn quan của mình, tuy nhiên, bà xoay qua phía chồng và thì thầm vào tai ông:
-“Tôi nói có đúng không mình?”
Ông Bá chỉ nhìn thoáng qua và cuối cùng quả quyết nói:
-“Hắn chính là tên ăn trộm, không sai chút nào hết. Đúng vậy không, con gái cưng của ba?” Ông hỏi con gái của ông một cách nhỏ nhẹ. Thấy con gái không trả lời, ông hỏi thẳng người tài xế cùng một câu như vậy.
-“Ba Khía, mày có biết tên thanh niên này không?Nó có ở trong biệt thự này không?”.
Gã tài xế đang mãi mê nhìn Lượm với đầy vẻ nghi ngờ, hắn đáp lại câu hỏi của ông Bá với một giọng đầy cảm xúc:
-“Bẩm ông chủ, hắn chính là một tên trộm trọng tội”
-“Sao mày dám cả gan khai mày là người nhà của tao?” Ông Bá xoay qua hỏi người thanh niên.
-“Thưa ông, tôi không phải tên ăn trộm”.
-“Như vậy chứ mày làm gì ở đây?”
-“Thưa ông, tôi không biết”.
-“Phi cơ thả mày xuống khu vườn của tao chắc?”.
-“Không phải, thưa ông. Tôi không biết “ma đưa lối, quỷ đưa đường” hay sao mà tôi lại lạc bước vào chốn này. Bỗng nhiên tôi y’ thức ra thì tôi đã ở trong khuôn viên nhà ông”.
-“Tốt, rồi mày sẽ bỗng nhiên tự thấy mày nằm trong nhà tù, tao hy vọng như vậy”, viên cảnh sát nói chen vào.
-“Đừng làm gián đoạn cuộc điều tra, ông cảnh sát”.
-“Thưa, vâng”.
-“Mày nói tiếp đi”.
-“Thưa ông, tôi rất lấy làm tiếc. Tôi bị say và đã lạc bước vào đây mà không có ai thấy hết. Tôi đã ngủ trên bãi cỏ, và khi tôi thức dậy tôi hơi tỉnh táo và nhận thức mình có lỗi. Tôi cố chuộc lỗi bằng cách chạy trốn, nhưng thầy cảnh sát này đã bắt giữ tôi lại. Tôi không phải là ăn trộm. Lục soát, ông sẽ không tìm thấy gì hết”.
-“Mày uống thứ gì mà say?”.
Nhưng trước khi người thanh niên trả lời, gã tài xế nổi giận đùng đùng:
-“Tên ăn trộm này nói láo, bẩm ông chủ. Ngài hãy ra lệnh tống cổ hắn về bót cảnh sát ngay lập tức”.
-“Tao đã bảo đừng làm gián đoạn cuộc điều tra”, ông Bá nhìn gã tài xế một cách nẩy lửa, rồi ông gật đầu hỏi người thanh niên:
-“Và mày đã uống gì?”.
-“Thưa ông, Whisky”.
-“Có pha không? Ông Bá muốn biết.
Bà Bá trao đổi một vài lời nho nhỏ cùng với ông Bá, rồi ông tiến lại người thanh niên, tuyên bố:
-“Bây giờ, tao phải lục soát mày”.
Chàng thanh niên miễn cưỡng chấp nhận để bị lục soát, ông Bá đã lần mò lục soát các túi áo, quần của hắn một cách cẩn thận. Nhưng khi ông Bá tìm thấy cái ví muốn mở ra xem, hắn phản đối và không chịu. Hành động này đã gây một sự nghi ngờ, viên cảnh sát chạy lại khóa chặt đôi cánh tay ra sau lưng để cho ông Bá dễ dàng tiếp tục lục soát.
Khám trong ví, ông Bá tìm thấy một ít bạc cắc, một vài tấm bưu thiếp và một tấm hình. Nhìn một cách chăm chú vào tấm hình, ông tròn xoe đôi mắt kinh ngạc và nhìn thật kỹ hơn. Hình của con Lượm. Chính hình của con Lượm. Ông có tin cặp mắt của ông không, ông nghĩ, hay là mình bị say rượu? Ông xoay qua cầu cứu bà Bá và thấy bà đang nhướng người qua vai của ông để nhìn tấm hình với cặp mắt hoài nghi. Ông xoay mặt qua hướng con gái cưng của ông và thấy nàng đang lặng lẽ rút lui một cách nhanh chóng vào nhà.
-“Thưa ngài có tìm thấy gì bị mất cắp trong ví của hắn không ạ? Viên cảnh sát trờ đến hỏi.
Trả lại cái ví cho người thanh niên, ông Bá trả lời với một giọng khàn khàn.
-“Không có gì ngoài những vật dụng của nó”.
Nhưng, đứng cách ông chủ một vài bước, gã tài xế đã thấy hết mọi sự với cặp mắt cú vọ của hắn, và sự tức giận đang như cơn bão lửa sùng sục trong lòng gã.
-“Không tìm thấy gì trên người của hắn không có nghĩa là hắn vô tội. Có thể hắn dự định ăn trộm mà chưa thực hiện được”. Gã tài xế nói với một giọng tức nghẹn vì phẫn nộ.
-“Tao muốn biết chắc là hắn có say không cái đã”, ông Bá chồm người tới để ngửi hơi miệng của người thanh niên.
-“Nó đúng là tên say rượu, không còn nghi ngờ gì nữa”.
-“Bẩm ông chủ, nhưng thường thường, một người không thể đánh hơi để biết người khác uống rượu trong lúc chính mình đã uống rượu và đang say.
Ông Bá phùng mang, trợn mắt một cách giận dữ khi nghe gã tài xế nói như vậy và ông đưa tay lên vuốt hàng râu mép, rồi hét lớn:
-“Tao nói hắn bị say rượu, đồ ngu như lợn”.
-“Xin lỗi, bẩm ông chủ, tôi định nói….”
-“Thằng vô lại kia, tao không muốn nghe một lời nào của mày nữa. Từ đây mày không được đặt chân vào nhà này nữa. Cảnh sát, tống cổ thằng hỗn xược này đi và để cậu thanh niên đó lại cho tôi”.
Người cảnh sát tuân hành đến dắt người tài xế vừa bị cho nghỉ việc ra khỏi biệt thự, để ông bà Bá Hộ và người thanh niên ở lại.
-“Cậu có biết tôi là ai không?” Ông Bá hỏi một cách đe dọa.
-“Vâng, dĩ nhiên, tôi biết”
-“Biết, sao cậu dám cả gan xâm phạm vào nhà riêng của chúng tôi?”.
-“Thưa ông, hành động của tôi không có gì bất chánh cả”.
-“Quá nửa đêm mà cậu cho rằng hành động của cậu là liêm chính đấy hả?”.
-“Cậu làm nghề gì?” bà Bá hỏi.
-“Dạ, tôi là công chức”.
-‘‘Có nghĩa là cậu cũng chỉ là một tên khố rách, áo ôm’’.
-‘‘Khố rách, áo ôm?’’
-‘‘Chứ còn gì nữa, một tên không nghề ngỗng như cậu có thể rất hãnh diện được in vài ba chữ : ‘‘công chức chính phủ’’ trên tấm danh thiếp, lương tiền của cậu chỉ là ba cọc, ba đồng chứ mấy’’.
-‘‘Cậu có bằng cấp, kinh nghiệm gì không?’’
-‘‘....’’
-‘‘Cậu học hành tới đâu rồi? Trả lời cho tôi biết’’.
-‘‘Tôi tốt nghiệp lớp văn phạm’’
-‘‘Lớp văn phạm! Lạy Chúa tôi. Và lương tiền của cậu?’’
-‘‘.....’’
-‘‘Tiền lương tháng của cậu? Cậu nên cho tôi biết’’.
-‘‘Mười đồng một tháng’’.
-‘‘Mười đồng!’’
-‘‘Thôi được! Và tôi muốn biết tại sao cậu lại si tình con gái của gia đình Bá hộ?’’
-‘‘Thưa bà.....’’
-‘‘Tại sao cậu không đi si tình với một đứa con gái của một tên công chức quèn cùng giai cấp với cậu?’’
-‘‘....’’
-‘‘Bây giờ cậu hãy đi đi’’, cuối cùng ông Bá hộ nói trong tiếng thở dài ngao ngán.
Quá mệt mỏi, ông bà Bá Hộ rút lên lầu đi vào phòng ngủ, ông Bá vật người trên chiếc ghế bành và vợ ông thì nằm ngửa người trên giường. Cả hai ông bà chìm đắm trong yên lặng.
-‘‘Bà đã thấy hài lòng chưa?’’ ông Bá hỏi xong và thở dài một cách ngao ngán.
-‘‘Ông cứ ‘‘trăm dâu đổ đầu tằm’’, hở một chút ông cứ nói : ‘‘con hư tại mẹ’’.
-‘‘Bởi vì bà cũng biết quá rõ rằng tôi là một người đàn ông trên vai mang không biết bao nhiêu trách nhiệm quá nặng nề và nghĩa vụ trong nội các chính phủ, trong thượng viện, hoặc trong ban giám đốc công ty mà tôi có chân ở trong đó. Chính bà phải chịu trách nhiệm về những hành vi bất chánh của mấy đứa con gái của bà’’.
-‘‘Này, đừng có nói đến mấy đứa con gái của tôi bằng cái luận điệu đó. Tụi nó là những đứa con có phẩm hạnh, đoan chính nhất đó, tôi nói cho ông biết’’.
-‘‘Như vậy là bà cũng chấp nhận những hành vi làm điếm nhục gia phong của tụi nó. Con Thanh con gái đầu của bà không thấy nó diễn lại cái trò khỉ đó hay sao?. Tôi đã sắp xếp nhờ người mai mối cho nó một ông bác sĩ với một tương lai rực rỡ, đứa con gái cứng đầu cứng cổ, ngu dốt đó lại đi yêu một thằng lang thang, rách rưới tự vỗ ngực xưng tên là nhạc sỹ’’.
-‘‘Đừng có giở giọng đó khi ông đề cập đến người con rể của ông. Nó đâu phải là thằng khố rách, áo ôm, nó dầu gì đi nữa cũng là một ông Giám thị của Viện Âm Nhạc tại Bộ Giáo Dục cơ mà ’’.
-‘‘Tôi đã bổ nhiệm nó vào đó, Chúa ơi! Hoàn toàn nó không xứng đáng một chút nào cả. Chính tôi đã tạo điều kiện cho hắn.’’
-‘‘Thôi cũng được, như vậy, vì tình thương của con Lượm, ông giúp cho thằng này cơ hội đi’’.
-‘‘Nhưng thằng này thì không thể được. Thằng đầu là một ca sĩ và tôi dựa vào đó mới bổ nhiệm hắn làm Giám Thị Viện Âm Nhạc mặc dầu nó không biết khỉ mốc gì về nhạc ly’ cả. Còn tôi làm gì được với thằng sau này? Hắn chỉ tốt nghiệp lớp sư phạm. Tôi nghĩ cách hay nhất là cho nó làm nghề gói hàng’’.
-‘‘Ông cũng biết là con Lượm nó cứng đầu, cứng cổ lắm. Nó không chịu đâu. Thôi kệ, mình cũng ráng cho nó một công việc gì danh giá một chút’’.
-‘‘Tôi có ráng cách mấy, hắn cũng chỉ đạt được đến chân thư ky’ là tối đa’’.
-‘‘Trời đất, quỉ thần ơi! Ông Bá, sao ông lại nói vậy? Con gái của một vị danh gia, vọng tộc như ông-một cựu Bộ trưởng và một tân Bộ trưởng trong tương lai lại đi lấy một thằng thư ky’ quèn hay sao?’’.
-‘‘Vậy thì lỗi của ai, thuở đời con gái của nhà Bá hộ lại đi phải tình một thằng chó chết khùng điên như vậy làm chi?’’.
-‘‘Bây giờ ông hãy nguôi giận đi và cho tôi biết; ông không thể nào cho nó làm việc một trong những sứ quán tại ngoại quốc được hay sao?’’.
-‘‘Sứ quán! Bà muốn tôi bổ nhiệm một thằng chỉ tốt nghiệp lớp sư phạm vào trong lãnh vực ngoại giao!?’’.
-‘‘Hứ, tôi mệt ông quá rồi. Bất cứ giá nào, tiển lương của nó không được thấp hơn ba mươi đồng một tháng. Ông có rất nhiều bạn bè trong nội các hiện nay. Xin họ nhận cho nó làm thư ky’ riêng’’.
-‘‘Chuyện này không đơn giản như bà tưởng đâu, Hạnh Nhi à. Báo chí tụi nó đánh hơi rất nhanh, không khéo thì chính mình là đề tài ăn khách của tụi nó’’.
-‘‘Báo chí chắc gì tụi nó sẽ để yên nếu chúng biết được con gái Bá hộ lấy một thằng thư ky’ quèn lương tháng mười đồng?’’.
-‘‘Báo chí tụi nó cũng có nhiều vấn đề khác hơn là đi tốn giấy mực đi phanh phui chuyện hôn nhân của con Lượm’’.
-‘‘Không nói gì hết, ông phải lo cho tương lai của con Lượm. Nếu ông biết thương con thì phải lo cho rể’’.
-‘‘Tôi phải có nghĩa vụ để làm điều đó hay sao?’’.
-‘‘Ông nên nhớ rằng ông cũng là một thư ky’ khốn khổ khi tôi lấy ông, và nếu không nhờ cha tôi – Thôi để ổng được an bình nơi chín suối....’’
-‘‘Ông già của bà không tạo ra tôi. Ông chỉ cho tôi dịp may để chứng tỏ cái tài năng lỗi lạc của tôi mà thôi’’.
-‘‘Hứ. Nếu không nhờ ông già của tôi, thì ngày nay ông vẫn còn là một tên thư ky’ ba cọc, ba đồng. Đừng nói phét’’.
-‘‘Đây là cái cách chống chế để bà bao bọc cho những hành vi gớm ghiếc, đốn mạt của đám con gái của bà đấy à?’’.
-‘‘Trời đất, quỉ thần, thiên địa ơi! Ông Bá Hộ, tôi nói cho ông nghe, chúng nó đã thừa hưởng hành vi đốn mạt của tôi đó và chính cái hành vi đốn mạt đó cho nên tôi mới lấy ông’’.
Ngoài đường, gã tài xế la hét và chửi rủa một cách phẫn nộ liên hồi, trong khi đó viên cảnh sát cố gắng trấn tỉnh và an ủi gã tài xế vừa mới bị mất việc làm.
-‘‘Lỗi tại anh’’, viên cảnh sát nói, ‘‘Tại sao anh lại đi xía vào công việc của người khác?’’.
-‘‘Hắn có phải là con người, thầy cho tôi biết, đó có phải là con người hay không?’’ Gã tài xế cáu kỉnh hỏi.
‘‘Nhưng tại sao anh lại đi nổi giận chứ? Cô ta là con gái của ông Bá Hộ, đâu phải con gái của anh’’. Rồi thì, viên cảnh sát nháy mắt với gã tài xế một cách lém lỉnh :
-‘‘Hay có ly’ do nào khác làm cho anh nổi giận? Có phải anh ghen không? Nói thiệt đi cha nội’’.
Viên cảnh sát thấy gã tài xế không trả lời, ông ta vỗ vai chào tạm biệt và nói :
-‘‘Anh Ba Khía à. Thành thật mà nói, ông Bá hộ chỉ thật sự thành công trong vấn đề nuôi dưỡng và chăm sóc bộ râu của ông ta mà thôi....’’.
MÂY-CAO-NGUYÊN