Biên khảo: Mây-cao-Nguyên
Khi bạn đọc những dòng chữ này, ngày 30 tháng 4 vừa mới trôi qua, đã nhắc nhở cho tất cả chúng ta nhớ lại cái khoảng thời gian đen tối và hãi hùng nhất trong cuộc đời làm người. Đã trên 35 năm, riêng tôi, nhiều đêm vẫn còn giựt mình tỉnh giấc vì những cơn ác mộng, để rồi chỉ biết khóc thầm thương nhớ mảnh đất thân thương đã từng nuôi tôi khôn lớn, cả một trời thơ mộng của tuổi thơ đã in sâu trong buồng tim, khối óc. Những đêm trăng thanh, gió mát văng vẳng tiếng sáo buồn não nuột, những ngày trốn học cùng bè bạn dùng mủ mít đi vấn chân ve sầu, be đìa tát cá, đánh bi, đánh đáo trên những con đường rợp bóng tre xanh….Khi tôi khôn lớn, tôi đã có rất nhiều cơ may đi khắp nơi từ Bến Hải đến mũi Cà Mau, nơi nào cũng để lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Tình cờ đọc được bài thơ: “Chiều ni ngoài nớ” của nữ sĩ Nguyễn thị Hoàng, làm tôi nhớ vô vàn đến Huế đô cổ kính:
“Có biết chi không chiều ni ngoài nớ,
Anh đi rồi trời Huế có buồn không?
Hàng Phượng Ngự Viên sắc nắng bềnh bồng,
Chiều tháng bảy hoa rắc đầy lối nhớ.
Có biết chi không chiều ni ngoài nớ,
Ai đưa em về “xóm Học-Hàng-Me”.
Anh nhớ mây bay trời Huế đêm Hè,
Thuyền ai đó chở trăng về Gia Hội.
Rứa em có nghe thu từ Thành Nội,
Đem buồn gieo ngơ ngác bến sông Hương”.
Du khách đến thăm Huế ngơ ngẩn với muôn câu hò, điệu hát vào những đêm trăng sáng của các cô lái đò trên dòng sông Hương. Khách đa tình si dại trước những cô gái Huế xinh đẹp e ấp sau vành nón lá. Huế còn nổi tiếng về các món ngon vật lạ như: nhãn lồng, bún bò Huế, kẹo mè xửng, nem, tré, bánh khoái, bánh ít ram, bánh bèo, bấm nậm, cơm nuốc, cơm âm phủ, cơm hến, bún sứa, cơm nhộng…là những món đặc thù của thành phố này. Ngôi chợ nổi tiếng của Đế Đô:
“Chợ Đông Ba đem ra ngoài dại,
Cầu Trường Tiền đúc lại xi-mon.
Ôi người lỡ hội chồng con,
Về đây gá nghĩa vuông tròn với ta”.
Và những lời thơ kêu gọi các sĩ phu tham gia cứu nước một cách thống thiết:
“Tiếng hát ngư ông giữa sông Nhật Lệ,
Tiếng kêu đàn nhạn trên ánh Hoành Sơn.
Một mình em ngồi giữa sông Hương,
Tiếng ca theo khúc đoạn trường ai nghe!”.
Nhớ Huế, viết về Huế mà quên thi phẩm: “Đây thôn Vĩ Giạ” của nhà thơ Hàn-Mặc-Tử thì thật là một điều thiếu sót: “Sao anh không về chơi thôn Vỹ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc, Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay. Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa, Áo em trắng quá nhìn không ra, Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà?”
Sở dĩ tôi phải dài dòng tâm sự cùng bạn về những kỷ niệm của riêng tôi, vì tôi đã lỡ “bỏ quên con tim” ngay trên bãi biển Thuận An lúc tôi tròn mười tám tuổi với một cô nữ sinh Đồng Khánh sắc nước, hương trời. Ai nói yêu là sướng? “Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp”.
Kể từ khi “lên xe hoa về nhà vợ” tôi đã nguôi ngoai một phần nào về mối tình đầu dang dở. Nhưng, thỉnh thoảng tôi cũng bị nhà tôi làm tình, làm tội vể những phút giây ngồi tư lự một mình trong thư phòng.
Xin bạn hãy nghe đây: “Không ai giàu có hơn kẻ biết tận dụng dấn thân vào việc thể hiện tình yêu; vì mãnh lực là hình thức biểu hiện cao độ niềm khát vọng của con người. Sức mạnh là mối liên lạc giữa sự đòi hỏi và sự đáp ứng những nhu cầu nhân sinh, là kẻ đi tiên phong đề xướng mọi tiến bộ của nhân loại, là phương tiện giúp trí tưởng tượng chấp cánh hành động. Và mọi động lực của tình yêu đều được thánh hóa vì nó mang lại niềm vui tự mãn cho ai thực hiện được nó”.
Tình yêu đẹp lắm bạn ạ, như cái ông đại-thi-hào của Pháp quốc: Victor Hugo đã từng van lơn người tình: “Chúng ta mãi mãi yêu nhau nghe em! Tình yêu…như ngọn lửa không thể dập tắt, như bông hoa không bao giờ tàn”. Nhưng, cũng một thi hào người Pháp bị tình yêu đá giò lái mấy cú cũng khá đau nên đã để lại hai câu thơ thời danh:
“Bể tình là cánh đồng hoa,
Đố ai mắc phải không sa lệ sầu”.
Như vậy, TÌNH YÊU CÓ PHẢI LÀ MỘT NGHỆ THUẬT hay không?. Nó đòi hỏi sự hiểu biết và sự cố gắng hay tình yêu chỉ là một cảm giác lâng lâng được kinh qua nhờ cơ hội may mắn gặp phải một đối tượng chỉ mới thoáng nhìn đã bị ngay “tiếng sét ái tình” giáng xuống: “Môi mấp máy nhưng lòng không dám ngỏ, Ngại ngùng thay xa cách biết bao nhiêu! Nhìn ngay ta này đôi mắt yêu kiều, Đừng e ấp, hỡi làn môi thắm đỏ”.
Không phải người ta nghĩ tình yêu là không quan trọng. Họ khao khát nó; họ đã đi xem vô số những phim ảnh nói về những cuộc tình đẹp đẽ hoặc bi đát, họ nghe hàng trăm những nhạc phẩm nói lên sự dang dở của tình yêu, họ đọc hàng chục cuốn sách của Vô-danh-Thị, Quỳnh Dao….Đa số con người trên cái hành tinh này chỉ nhìn tình yêu một cách rất là phiến diện, muốn mình được người khác yêu thương chứ không tìm cách học hỏi để yêu thương người khác. Đàn ông, con trai thì cố học hành cho thành tài để có một địa vị cao sang trong xã hội, để được giàu có, danh vọng, quyền hành bao la, ai thấy cũng phải đem lòng ao ước….Về phía nữ giới, trang điểm, chải chuốt, phấn son, áo quần đúng “mode”…Để có một vóc dáng khêu gợi, hấp dẫn, ngực nở, eo thon. Cách khác được cả hai phái nam và nữ thường áp dụng để tạo nên sự duyên dáng: ăn nói có duyên, cử chỉ đàng hoàng, đúng đắn, lịch sự, nhã nhặn, khiêm nhường, chăm sóc, giúp đỡ người khác….
Thực sự mà nói, đa số để gây được cảm tình và lòng quí mến của người khác phải có sự tổng hợp: thành công, nổi tiếng và hấp dẫn.
Người ta nghĩ rằng yêu đương là một vấn đề đơn giản thôi chỉ cần tìm thấy một đối tượng hợp nhãn “tâm đầu, y’ hợp” để trao trọn vẹn tình cảm của mình và đối tượng cũng phải rung động và yêu lại mình là đủ rồi. Tình yêu cũng chuyển biến qua nhiều giai đoạn. Thời cựu hoàng Bảo Đại còn ở truồng, thì vấn đề hôn nhân cha mẹ “đặt đâu con ngồi đó”, phải “môn đăng, hộ đối”….dần dà, có những cuộc tình lãng mạn ảnh hưởng qua sách vỡ, phim ảnh từ phương Tây du nhập, trai gái tự đi tìm cho mình “người yêu ly’ tưởng”. Nhưng không phải bản chất cổ hủ “môn đăng, hộ đối” biến mất trong đầu óc của những bậc làm cha mẹ.
Nhưng đối với trai và gái đang ở lứa tuổi yêu đương, khi đi mua sắm, chúng say mê ao ước được mua hết tất cả những hàng hóa đang trưng bày trong tủ kính dù trả tiền mặt hay chà thẻ nợ. Cách nhìn con người cũng tương tự như vậy. Đối với chàng thanh niên một cô gái hấp dẫn- và đối với cô thiếu nữ một chàng trai đáng yêu là những phần thưởng mà chúng quyết đạt cho bằng được. “Hấp dẫn” thường thường có nghĩa là đối tượng đạt đúng tiêu chuẩn và phẩm chất mà mình đang theo đuổi và tìm kiếm. Mẫu “người yêu ly’ tưởng” tùy theo thời điểm, thể xác cũng như tình thần. Thời của các cụ Tú Xương, Tản Đà….mẫu người yêu ly’ tưởng của các cụ bà là: các ông Nghè, ông Thám….Còn các cụ ông chọn các cụ bà do hai gia đình hứa hẹn hoặc qua trung gian mai mối nhưng phải là “môn đăng, hộ đối”. Bản chất của các nhà thơ này thì lè phè, đàn ca xướng họa, cầm kỳ thi tửu và chai lười lao động: “Lúc nhỏ sống nhờ mẹ cha, Lớn lên nhờ vợ, lúc già nhờ con”.
Nếu bản vàng bia đá đề tên, đường hương lộ khởi sắc được ra làm quan thì “cả họ được nhờ”. Còn lận đận như ông Tú làng Vị Xuyên của chúng ta thì bà Tú phải nai lưng: “Quanh năm buôn bán ở ven sông, Nuôi đủ năm con với một chồng. Lặn lội thân cò khi khoảng vắng, Eo sèo mặt nước chuyến đò đông, Một duyên hai nợ âu đành phận, Năm nắng, mười mưa dám quản công?”
Dần dần, với chủ trương Tây học “bẻ bút lông đi, nắm bút chì”. Sự tự do đi tìm đối tượng hơi hé mở một chút nhưng cũng phải nằm trong giới hạn đạo đức lúc bấy giờ. Quá quắc lắm mới có một ít nam, nữ vượt ra khỏi khuôn khổ để nói bóng, nói gió, liếc mắt đưa tình như một bài hát đã tả: “Nhớ khi xưa là nhau, chung nhịp cầu kẻ trước người sau. Chàng lặng yên vô tình hát vu vơ mấy câu nhạc lòng…” Hoặc phải lòng qua những câu hò đối đáp:
“Thân em như trái mãng cầu,
Ở trên bàn án, hạc chầu, lọng che”
-“Thân anh như thể con dơi,
Bay lên bàn án mà xơi trái mãng cầu”.
-“Thân em như cái giường ngà,
Thân anh như manh chiếu rách người mà ngồi trên”
-“Lạy trời cho gió thổi lên,
Cho manh chiếu rách nằm trên giường ngà”.
Thường thường khi mua một bất-động-sản, đa số người Á Đông của chúng ta muốn chọn căn nhà rộng rãi, khang trang, nhà phải xây mặt về hướng Nam: “Mua nhà xây mặt hướng Nam, Quanh năm suốt tháng không làm vẫn có ăn”.
Khu đất đó trong tương lai có thể trở thành khu thương mại sầm uất, lúc đó bạn bán lại có lời..v.v..Chính những khả năng tiềm ẩn đóng một vai trò đáng kể. Một điều đáng ngạc nhiên, sự liên hệ tình yêu của con người cũng rập khuôn theo mẫu mực đó. Khi hai người phải tình nhau là họ đã tìm thấy ở nhau có những điểm tương đồng mà họ đang cố công mà cả.
Một nhầm lẫn nữa, có người cho rằng tình yêu đâu cần phải học hỏi, miễn sao hợp nhãn với nhau là đủ rồi. Nhiều cô, nhiều cậu lần đầu tiên bị tiếng sét ái tình giáng một cú xây xẩm cả mặt mày. Hai người trước đây là hai kẻ xa lạ, như tất cả chúng ta, bỗng nhiên bức tường ngăn cách giữa họ sụp đổ, họ xáp lại gần gủi nhau và cảm thấy: “Mình với ta tuy hai mà một, Ta với mình tuy một mà hai”.
Cái giây phút nhập thể là kinh nghiệm thích thú nhất trong cuộc sống. Đối với những cô, cậu từ hồi nào đến giờ sống đời “kín cổng, cao tường”, chưa biết tình yêu là gì sẽ cảm thấy thật thần diệu cho tình yêu đầu đời. Tuy nhiên loại tình yêu đầu này xét theo bản chất sẽ không tồn tại lâu. Như cái ông thi sĩ thời tiền chiến đã viết: “Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở, Đời mất vui khi đã vẹn câu thề”.
Tình yêu nếu đứng xa mà nhìn nó lóng lánh như một hạt kim cương, nhưng lại gần chỉ là hạt nước mắt. Vì, sau khi hai người đã quen biết nhau, sự thân mật giữa hai người đã mất đi dần dần cái đặc tính kỳ diệu, cho đến khi sự đối nghịch, bất mãn, nhàm chán giết đi sự thích thú còn lại giữa hai người. Lúc ban đầu họ say đắm bao nhiêu thì bây giờ họ mới thấy cô đơn chồng chất.
Trên bất cứ lãnh vực nào nếu thất bại người ta phải tìm hiểu nguyên nhân đưa đến thất bại để vượt qua hoặc đầu hàng để chuyển hướng. Trong trường hợp tình yêu, chỉ có một cách thích đáng để vượt qua sự thất bại đưa đến đổ vỡ giữa tình yêu đôi lứa là phải khám phá ra ly’ do đưa đến sự đổ vỡ và tiến hành nghiên cứu học hỏi y’ nghĩa của tình yêu.
Bước tiên khởi để học hỏi là phải y’ thức TÌNH YÊU LÀ MỘT NGHỆ THUẬT, cũng như sống ở trên đời là một nghệ thuật; nếu muốn học hỏi yêu thương như thế nào chúng ta phải tiến hành cùng một cách thức như khi chúng ta muốn học một môn nghệ thuật khác như âm nhạc, hội họa, kiến trúc, y khoa hoặc kỹ sư chẳng hạn.
Những bước cần thiết để học một môn nghệ thuật là gì?
Tiến trình để học một môn nghệ thuật được chia ra làm hai phần rõ rệt: Thứ nhứt, quán triệt về phần ly’ thuyết, thứ hai, quán triệt về thực hành. Nếu bạn muốn học y khoa, trước hết bạn phải biết những sự kiện về thân thể con người và những bệnh trạng khác nhau. Khi bạn thâu thập tất cả những kiến thức về ly’ thuyết, bạn không còn khó khăn về vấn đề học ngành này. Bạn sẽ trở nên một người am hiểu tường tận sau khi thực hành liên tục, cho đến khi ly’ thuyết và thực hành chỉ là MỘT. Nhưng bên cạnh ly’ thuyết và thực hành, còn có một yếu tố quan trọng thứ ba để trở nên nhuần nhuyễn bất cứ một môn nghệ thuật nào –Sự quán triệt một môn nghệ thuật phải là một vấn đề quan hệ tối hậu; có nghĩa là không có cái gì khác trên thế giới này quan trọng hơn là môn nghệ thuật mà bạn đang theo đuổi. Điều này cũng đúng cho các ngành nghề và cũng đúng cho vấn đề học hỏi yêu thương.
Đa số chúng ta rất ít có người để hết tâm trí để học hỏi về nghệ thuật yêu thương mặc dầu đã thất bại rất nhiều lần trên tình trường. Ai ai cũng khao khát có một đời sống hạnh phúc, có một tình yêu nồng cháy để sưởi ấm những giây phút cô đơn. Nhưng tất cả chúng ta đều xem tình yêu chỉ là một thứ phụ so với những thứ khác như: sự thành công, danh tiếng, tiền bạc và quyền hành. Hầu như chúng ta đã dồn hết năng lực của mình để học hỏi thực hiện những mục tiêu này, và không ai để tâm học hỏi nghệ thuật yêu thương.
Hầu hết đều cho rằng “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” hoặc “đa kim ngân, phá luật lệ” hoặc “Có tiền mua tiên cũng được”, và tình yêu chỉ có lợi cho tâm hồn. Quan niệm “một mái nhà tranh, hai quả tim vàng” chỉ là giấc mơ rẻ tiền không thích hợp với thời đại văn minh vật chất của nhân loại và không đáng tiêu phí quá nhiều năng lực và thì giờ để học hỏi môn nghệ thuật này.
Nhân ngày lễ Phục Sinh, tôi được nghĩ xả hơi bốn ngày, đủ để tôi viết những gì tôi muốn viết.
Tôi quan niệm tất cả chúng ta là những khách bộ hành hèn mọn trên quả đất này, nếu không có được tình yêu và tình bạn chân thật, thì cuộc đời thật khô cằn không thua gì sỏi đá.
Cách đây trên ba mươi lăm năm về trước, tôi có quen với một vị Giáo Sư nguyên Khoa Trưởng Phân Khoa Triết Học tại Đà Lạt. Bỗng nhiên ông ta chán nản tất cả, trở về Đơn Dương mua đất làm nhà máy xay gạo và chăn nuôi gia súc. Ông tự tay làm hết mọi việc, từ vỡ đất, sàn gạo, trồng rau, cho heo, lừa ngựa ăn…ông sống một cuộc đời ung dung tự tại, ẩn dật như Đào Tiềm (Đào-uyên-Minh người đất Tầm Dương tự là Nguyên Lượng, được người đời gọi là Ngũ Liễu Tiên Sinh vì nhà có trồng năm cây liễu. Ông từ quan về quê sống đời thung dung tự tại, bảo rằng không muốn vì “năm đấu gạo” mà phải ràng buộc cái thân). Ông đã nói với tôi một câu bất hủ: “Tôi không còn tha thiết gì cái xã hội loài người vì bộ mặt của con người biến hóa nhiều quá, chỉ có mặt lừa ngựa trước sau như vậy”. Cách so sánh của giáo sư thật dễ thương, Hàng ngày, khi bóng đêm phủ xuống dày dặc, ông bắt đầu đi xay gạo và cũng để nhìn đám gia súc. Tuy nhiên cái ly’ luận của ông đã bị rạn nứt. Vào một đêm ông đốt đèn để cho lừa ngựa ăn, ông đã vô y’ bị con vật cắn ngay cái “của qúy”. Hiện nay, ông vẫn còn sống độc thân. Như vậy, bạn thấy đó, lừa ngựa cũng chả có tình nghĩa gì hết.
Khi bạn đọc những lời này, ngày 30 tháng 4 cũng sắp cận kề. Những biến cố đau thương, tàn khốc, kinh hoàng đã giáng xuống thân phận của một dân tộc lầm than kể từ ngày lập quốc cho đến nay, thì bạn cũng đã biết qua hình ảnh, sách vỡ, báo chí…Nhưng có một điều bạn chưa bao giờ biết đến, đó là cuốn nhật ky’ ghi lại những tình tiết éo le tràn đầy nước mắt tôi đã tìm thấy trong thư phòng của tôi, dưới tựa đề: “Em đang khóc dưới trời Bắc Mỹ”, trên ba trăm trang giấy nhạt nhòa nước mắt, người góa phụ đã nhờ tôi đọc và được toàn quyền xử dụng trước khi nàng đưa hai con trở về VN để tìm tông tích người tình, cha của một trong hai đứa con của nàng.
Tôi nhận thấy có một vài tình tiết liên quan đến chủ đề mà tôi đang gửi đến bạn. Tôi xin tóm tắc câu chuyện có thật và sẽ trích ra một vài đoạn để thấy tình yêu có phải là một hạt kim cương hay những dòng nước mắt!?. Xin mời bạn đọc:
“Xuân là một chàng trai sinh ra trong thời ly loạn, chàng đành xếp bút nghiên để theo việc đao cung. Bích là một người con gái có một vẻ đẹp đài các, cao sang. Hai người cùng lớn lên và cùng học chung một trường. Họ đã yêu nhau thắm thiết. Bích là một người con gái lãng mạn, khi yêu, nàng muốn dâng hiến cả thể xác và tinh thần cho người tình mà không chút e dè, tính toán. Nhưng định mệnh đất nước thật cay nghiệt, cộng quân từ phương Bắc tràn vô đã cướp đi một miền Nam trù phú, đã gây đau thương tang tóc cho mọi gia đình và chúng đã cướp đi nụ cười ngay trên đôi mắt của trẻ thơ. Bích tưởng Xuân đã theo đoàn người di tản ra nước ngoài, nhưng ngược lại, Xuân đã trốn vào rừng lập chiến khu phục quốc. Xuân cho liên lạc viên về báo cho Bích để ra điểm hẹn gặp chàng. Và Bích đã tự nguyện trao thân cho Xuân ngay tại bìa rừng không một chút hối tiếc. Bởi vì Bích quan niệm: “Trinh tiết của người con gái chỉ xứng đáng cho người mình yêu”: Nàng viết:“ Xuân của em đang đứng đó, nước da rám nắng, thân người cao lớn như một bức tượng đồng uy nghi lẫm liệt. Em đang sững sờ nhìn anh không chớp mắt, ngơ ngác như một kẻ mất hồn. Em đã để nỗi say đắm phủ ngập lòng em đến độ không chịu đựng nổi nữa. Em đã phóng người chạy bay lại bên anh như con thú vồ mồi. Cả trời đất, vũ trụ đang quay cuồng trước những vòng tay siết chặt, những nụ hôn tham lam nóng bỏng, cuồng nhiệt tới tấp trên mắt, trên môi của hai kẻ yêu nhau. Em vừa hôn anh, vừa thì thầm như điên dại. Em nghe nhịp tim anh cũng đập rộn ràng. Em chưa bao giờ thấy đôi tay anh ôm em rắn chắc như thế này, đôi tay em cũng quấn lấy anh như sợi dây leo để ép nốt trong anh chút tình yêu còn lại, vì sợ ngày mai đời sẽ ra sao? Sự rung động thật sự chạy khắp châu thân, sự thèm khát tột độ làm em nóng ran cả người. Trên đường để đi đến điểm hẹn, em đã tâm nguyện sẽ dâng hiến cuộc đời của em cho anh không một chút hối tiếc, ăn năn…như anh đang hy sinh tuổi trẻ của anh cho quê hương và dân tộc. Chỉ cần có anh bên em dù chỉ một ngày để em được đắm chìm trong cơn mơ êm đềm, còn được nghe tiếng nói của anh văng vẳng, cũng đủ đem lại hạnh phúc cho em rồi. Cánh hoa đầu đời của người con gái xin anh hãy đưa tay hái, cho em tan chảy trong nắng lửa hừng hực ân tình. Sự đau đớn của phút giây trước khi làm một người đàn bà khiến cho tâm trí của em như lạc lỏng vào một tinh cầu xa lạ, em cảm thấy máu huyết dồn ứ lên mặt. Nhưng tình yêu anh như sóng nước vỡ bờ đã đưa em vào thế giới thần tiên, đê mê, khoái cảm. Toàn thân em run rẫy, co rúm lại như tan chảy trong vòng tay của anh, từng phân vuông trên da thịt của em không chỗ nào không lâng lâng, khoan khoái. Cám ơn đời, cám ơn anh yêu quí.”
Do đó ngoài việc tận hưởng cuộc sống, việc trước mắt của chúng ta là hãy lập tức đón nhận và hiến dâng cho nhau những tình cảm nồng hậu của mình. Đôi ta chẳng khác gì một ngọn suối phun nước, đã phun ra tất cả sức sống của mình rồi thì còn có cách gì để bắt giữ lại tình cảm nữa đây?
“Chỉ cần anh một ngày còn ở bên em, anh có biến thành ma quỷ, hổ báo, trùng độc hay cá mập, tình cảm của em đối với anh vẫn chẳng thay đổi.
Ánh trăng đang chiếu lung linh xuyên qua kẻ lá, chúng tôi đang ngồi bên nhau. Dưới ánh trăng mơ, anh đã cười thật tươi, thanh âm òa vỡ như muôn mảnh trăng tan, hòa điệu với tiếng cười của chị Hằng lững lơ trên khung trời bạc.
Rồi bốn mắt của chúng tôi quấn quít lấy nhau, cuốn hút luôn cả trăng vàng, phản phất như chị Hằng từ đáy mắt của chúng tôi chiếu ra”.
Sau đêm hôm đó, Bích mang thai và sinh hạ được một cháu trai bụ bẩm, dễ thương. Bích vẫn tìm cách lén lút tiếp tế thuốc men cho Xuân, nhưng, không ngờ bị công an Việt cộng theo dõi và bắt nhốt tại Tổng Trại 6 Tù Tàn Binh do Liên Khu 5 quản ly’. Trước những đòn thù tra tấn dã man trong trại cải tạo và lòng thương con vô bờ, Bích đành phải chấp nhận để làm người tình hờ với một tên cán bộ cao cấp lớn hơn nàng ba mươi tuổi thuộc ngành công an tình báo của Việt cộng. Trước nhan sắc của người thiếu phụ một con đã làm cho hắn điêu đứng, say mê. Hắn đã quên hết tất cả, ngày đêm chỉ biết đắm chìm trong thú vui nhục dục. Còn Bích thì sống như người đã chết, chết cả thể xác lẫn tinh thần. Xin bạn theo dõi một đoạn nói lên tâm trạng của Bích ngày đầu nằm trong vòng tay ân ái của kẻ thù: “…Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự lộng lẫy trên đường Duy Tân. Hắn leo xuống tự tay mở cổng và lái thẳng vào nhà chứa xe. Em ngạc nhiên hỏi hắn:
-Sao ông lại vào đây?
-Em không muốn thăm con sao?
-Con tôi ở đây à?
-Vâng! Anh đã đem bé Ngọc Diêm về đây chăm sóc, vì người bạn của em đã đi xây dựng vùng quê hương mới rồi.
Nghe hắn nói, em như từ cung trăng rớt xuống. Con của chúng ta cũng đang nằm trong tay của kẻ thù do một mụ vú già quản ly’ để làm áp lực tình cảm đối với em. Trên sáu mươi tuổi đời, ba chục tuổi đảng, hắn quỷ quyệt y hệt như một con cáo già. Em nuốt nước bọt để dìm cơn uất hận, và nhủ thầm : ‘‘Không có tội lỗi nào mà người đàn bà không dám làm, rồi đây mày sẽ biết tay tao’’. Rồi sau đó em theo hắn vào nhà.
-Chào thủ trưởng, chào cô.
Người vú già cung tay, rụt rè chào đón.
-Bé Diêm đâu? Cháu có khóc không? Hắn hỏi.
-Thưa, bé đã ngủ.
Em theo bà vú vào phòng để nhìn lại mặt con. Ôi! Giấc ngủ của trẻ thơ thật tuyệt diệu, trong chiếc nôi nhỏ xinh xắn, bé Ngọc Diêm như một thiên thần. Cả thân thể em ớn lạnh vì cảm xúc. Em cúi xuống hôn trên đôi má bụ bẫm của bé mà nước mắt tự nhiên tuôn trào.
-Cô khẻ chút, cháu vừa mới ngủ. Mời cô ra dùng cơm kểu nguội mất ngon.
-Cơm đâu sẵn vậy?
-Tôi đã chuẩn bị trước rồi.
Hắn đang ngồi chờ em tại phòng ăn. Nhìn trên mặt bàn hai tô canh chua cá mú còn đang bốc khói, một đĩa cá chiên và hai đĩa thịt quay. Suốt nửa tháng bị giam cầm, mỗi ngày một vắt cơm ăn với muối hột. Nay đứng trước những món ‘‘cao lương mỹ vị’’ em bỗng nhiên thèm thuồng. Hắn gắp từng miếng thịt, miếng cá bỏ vào chén cho em.
-Bích ăn đi, em còn trẻ lắm đừng dại dột ương ngạnh. Anh vẫn biết con tim có ly’ lẽ của nó, nhưng phải biết nhìn vào thực tế. Em rất may mắn là gặp được anh, nếu như người khác thì em sẽ ra sao? Với một người lão luyện trong ngành tình báo, anh có thể nhìn thấy nội tâm của em qua cử chỉ và hành động. Vì vậy, anh khuyên em nên chấp nhận hiện tại, hạnh phúc mà anh đang dành cho em là thứ hạnh phúc tuyệt đối, thứ tình yêu không biên giới mà hơn nửa cuộc đời anh mới có cơ hội để yêu. Anh cứ tưởng con tim của anh đã trở nên chai đá, nhưng không ngờ, ngày nay lại biết rung động thật sự.
Xuân ơi! Nếu là em anh sẽ phải đối phó ra sao trong hoàn cảnh này? Âu đó cũng là định mệnh! Em không muốn biện luận cho việc làm tồi tệ của em sắp tới để chiếm lại tình cảm mà anh đã dành cho em. Em muốn tìm ở anh một sự tha thứ, em không phải là một người đàn bà lăng loàn trắc nết. Em chỉ là một kịch sĩ tài ba trên sân khấu đời đầy thô bỉ này thôi. Em đã ăn một cách tự nhiên. Hắn nhìn em hài lòng.
Cơm nước xong, hắn trao cho em chiếc áo ngủ màu hồng và chỉ chỗ cho em tắm rửa. Đứng trước gương soi, khuôn mặt em nhợt nhạt tái xanh vì thiếu ăn mất ngủ. Son phấn, nước hoa...hình như đã được hắn chuẩn bị sẵn, em đang trang điểm như một người đi dự dạ hội. Hắn ngây ngất đứng nhìn em từ đầu đến chân :
-Bích đẹp quá, không ngờ anh lại được diễm phúc như vậy.
Ngoài kia, màn đêm đang bao trùm lấy cảnh vật, tiếng quạt máy đang vang lên những âm thanh êm dịu. Hắn đưa tay tắt vội cây đèn trên đầu giường. Bóng tối phủ ngập cả căn phòng. Em như người đang sống trong cơn mộng du, đang hành động theo sự xui khiến của tiềm thức. Em nhớ lại có một lần, em đã lên ĐàLạt thăm anh, lúc anh còn là một Sinh Viên Sĩ Quan đang thụ huấn tại quân trường. Anh chị T. Thật tế nhị, anh chị đã dành cho em một căn phòng rất khang trang. Biết anh và em cần những giây phút để trò chuyện thân mật, anh chị T. Đã xuống Phan Rang chơi, để cho em và anh được tự do trọn hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật. Đó là một buổi sáng thứ Bảy êm ả, em đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh và đưa mắt nhìn ra mặt Hồ Than Thở. ĐàLạt đẹp quá, với những rừng thông trùng điệp, những con đường ngoằn ngoèo, uốn khúc trông thật hùng vỹ. Với một giọng nồng nàn, tha thiết anh đã kể cho em nghe sự tích của Hồ Than Thở : ‘‘Lúc quân Thanh sang đánh chiếm nước ta. Hoàng Tùng là một người thanh niên lớn lên trong thời ly loạn, đã đáp lại lời kêu gọi của Đức Quang Trung Nguyễn Huệ để gia nhập vào nghĩa quân. Trước giờ đưa tiễn, Mai Nương sợ người yêu bịn rịn, nàng đã hy sinh trước giờ hẹn để đưa người yêu lên đường cứu nước. Nàng đến bên bờ suối ngồi trầm ngâm, than thở, rồi gieo mình xuống suối. Khi Hoàng Tùng đến nơi thì không thấy người yêu đâu cả, chỉ thấy con suối đã biến thành hồ rộng mênh mông im vắng bên rừng Kỳ Ngộ’’. Sau khi nghe anh kể, em đã nhìn anh một cách đắm đuối, tình tứ, đôi tay của em quấn chặt lấy anh : ‘‘Nếu em là Mai Nương, em sẽ không bao giờ tự tử. Em sẽ dâng hiến trọn vẹn cho người yêu trước ngày chàng lên đường. Và sau đó em sẽ sống vậy để đợi chờ. Nếu rủi người yêu có mệnh hệ nào, thì em sẽ trọn đời ở vậy thủ tiết thờ chồng’’. Em đã gửi hết tâm sự và mở đường cho anh. Em đã hôn anh một cách nồng nàn, tình cảm của em đã lên đến cao độ. Em như một con rắn đang quấn lấy con thú nhỏ. Một sự rung động kỳ lạ chạy khắp châu thân. Em đang sôi sục một sự thèm muốn. Em đưa tay rờ rẫm đôi bờ vai rắn chắc của anh. Một sự im lặng tuyệt vời giữa hai đứa vì đã có những động tác để thay lời nói. Những ngón tay của anh như đang dạo một bản đàn muôn thuở trên khắp tấm thân mềm mại nóng bỏng của em. Em rùng mình, run rẫy, máu huyết như muốn đốt cháy đôi má của em, em đờ đẫn, cuồng nhiệt, say đắm, đã ôm lấy anh và đặt những nụ hôn nồng cháy. Sinh ly’ bị dồn nén đang giao thoa với ảo tưởng, em đang giao hợp với anh qua thân xác của kẻ thù. Sự đáp ứng nồng nhiệt của em đã đưa hắn lên tuyệt đỉnh của hứng khởi. Hắn rên rỉ trong khoái cảm, em ê chề trở lại với thực tế phủ phàng. Em xấu hổ quá, em ôm mặt khóc. Nước mắt không gọt rửa hết nhơ bẫn. Em nghe vang vọng đâu đây những lời đay nghiến, trách móc của anh, hay là tiếng lương tâm của em đang cắn rứt? Anh có tha thứ cho em không? Sao anh nhìn em một cách khinh bỉ như vậy?. Em xin tạ tội cùng anh, em là kẻ đang sống trong điên loạn mất cả ly’ trí. Em đang sống trong đau khổ và trống vắng vô cùng’’...
Đọc xong đoạn văn trên bạn có thấy đỏ mặt hay không? Riêng tôi, hình như máu huyết trong người của tôi muốn đảo lộn. Nhưng chưa hết, cuộc đời của Bích sau đó trở thành một món đồ chơi cho tên cán bộ già và Bích đâu dễ gì đầu hàng số mệnh một cách đơn giản như vậy. Bao nhiêu của cải, vàng bạc trong những lần bán bãi cho những người vượt biển, Bích đã thâu tóm hết và nàng đã lén mua tàu để chờ cơ hội trốn thoát khỏi cái địa ngục trên dương thế do bọn quỷ đỏ cai trị. Trước khi ra đi, Bích đã bảo hắn đưa thăm những thắng cảnh xinh đẹp của quê hương một lần chót để nàng hồi tưởng lại những lần hò hẹn cùng Xuân, để ôm trọn cái kỷ niệm vô vàn đáng yêu. Nàng đã dùng mỹ nhân kế để hắn lạc vào mê-hồn-trận trước giờ rời bỏ quê hương như sau : ‘‘Về lại nhà đã tám giờ tối, bà Vú đang ẵm bé Ngọc Diêm đứng tựa cửa. Em ôm con vào lòng hôn lấy, hôn để làm thằng bé giẫy đạp khó chịu. Bà Vú cũng lấy làm lạ, tại sao đêm nay em vui quá độ như vậy? Hắn cũng vui lây và sai bà Vú chuẩn bị cơm nước. Em mở tủ lạnh lấy một chai ‘‘Champagne’’ do một cặp vợ chồng người Tàu vừa mới hối lộ, rót đầy hai ly. Em đã uống một hơi không nghỉ. Hắn trố mắt một cách ngạc nhiên. Em lại rót thêm. Hơi men bắt đầu bốc lên mặt. Hắn như bị thái độ hào sảng và chịu chơi của em cũng đành đưa ly lên nốc cạn. Chẳng bao lâu chai rượu đã hết sạch. Em bắt đầu thấy hoa mắt, em đang thấy anh ngồi trước mặt nhìn em tủm tỉm cười. Sao đêm nay em thấy anh đẹp một cách mê hồn. Anh cũng lả lơi, tình tứ và lãng mạn đâu có thua gì em? Lại đây hỡi người tình yêu quí nhất đời của em. Hắn cũng đang say chuếch choáng, kéo ghế đứng dậy, chạy ập vào đôi vòng tay em đang mở rộng. Ôi! Nguồn hạnh phúc trào dâng như sóng nước vỡ bờ, em vừa hôn, vừa réo gọi tên anh, em cuồng nhiệt như chưa bao giờ cuồng nhiệt, em như một con thú bị đói khát lâu ngày. Đừng bỏ em nữa nghe anh? Hãy cho em sống trọn một đêm thác loạn để đền bù những ngày tháng anh đã phải chịu khổ đau, thương nhớ, đợi chờ. Hãy đốt cháy cho em tan lỏng ra đi anh, em thề một ngàn lần không bao giờ hối tiếc. Trong vũng ánh sáng lờ mờ, em đã ân ái cùng anh qua vùng ảo giác điên loạn, men rượu đã mang lại hạnh phúc ngắn ngủi phù du, đã cho em nụ cười để đi vào giấc ngủ’’.
Ngôn ngữ của loài người không đủ chữ để diễn tả hết nỗi kinh hoàng, ghê tởm của người dân hai miền Nam Bắc trước sự cai trị tàn độc của bè lũ cộng nô, một bọn quỷ đội lốt người đang ăn thịt chính người đống lọai. Các bạn cứ thử đi hỏi sông ngòi, cỏ cây, hoa lá chúng cũng phải gục đầu tủi hận, thì làm sao Bích có thể vui hưởng hạnh phúc bên kẻ thù của toàn dân Việt Nam cho được? Bích đã mang thai với hắn và bị sẩy thai. Xuân đã âm thầm, đau đớn theo dõi từng bước chân của Bích và chàng đã thương xót cho cuộc đời hoạn nạn, một kiếp hồng nhan đa truân trước nanh vuốt của kẻ thù. Xuân đã ra lệnh cho các kháng chiến quân cướp tàu và bắt cóc mẹ con của Bích đem xuống tàu để vượt biển tìm tự do. Trớ trêu thay, người kháng-chiến-quân đi hộ tống Bích và con trai lại là người cựu sinh viên khoa học đã từng tỏ tình với Bích và say mê Bích khi hai người còn ở trường Đại Học.
Khoa là một chàng thanh niên trí thức, một cựu trung úy Hải Quân, đẹp trai, to con, và tinh thần rất tháo vát, hào hoa, phong nhã. Một mẫu người đàn ông ly’ tưởng. Kể từ giây phút đầu bị Bích cự tuyệt, chàng đã thề sẽ không bao giờ yêu ai ngoài Bích cả. Nay, hoàn cảnh xui khiến, hai người lại gặp gỡ nhau trong một hoàn cảnh thật trớ trêu. Tàu đã đến được Hồng Kông, Khoa đã năn nỉ Bích để được đứng chung một hộ và giả làm người chồng hờ để có cơ hội gần gũi, chăm sóc mẹ con của Bích. Bích đồng y’ và yêu cầu Khoa không được vượt qua ranh giới tình bạn. Nhưng con tim nó có ly’ lẽ của nó, xin bạn hãy nghe tâm sự của Bích : ‘‘ Đêm đã khuya, em vẫn nằm trằn trọc không ngủ được. Tương lai là những chuỗi ngày vô định, bấp bênh, không biết sẽ đưa đẩy cuộc đời của mẹ con em đi về đâu? Giọt nước mắt đầu tiên trên vùng đất tự do em đang khóc cho thân phận làm người, khóc cho nỗi thương nhớ ngút ngàn về một quê hương khốn khổ đã bỏ lại sau lưng, khóc cho từng phân vuông đất đỏ in dấu chân em và anh, đang khóc cho sự dằn vặt giữa tình và nghĩa đang sùng sục, nung nấu trong tim em. Sự cao thượng của Khoa rồi đây có làm tan chảy khối thép trong lòng em hay không? Chúc anh ngủ ngon, cho em tìm anh trong giấc ngủ lưu đày’’.
Sau khi được một nhà thờ bảo lãnh cho qua định cư tại Gia-nã-Đại, vùng Crescent Beach nắng ấm. Khoa đã tận tụy làm việc, tạo dựng một sự nghiệp vững chắc qua ngành xây cất. Bích cũng đã có công ăn, việc làm. Hai người đã mua một căn nhà xinh xắn trông xuống Vịnh Semiahmoo thơ mộng. Trong năm năm trời, hai người đã đóng vai ‘‘vợ chồng hờ’’ và đã giữ đúng lời giao ước không vượt qua ranh giới tình bạn. Bạn có thể nào tưởng tượng một đôi nam nữ ở vào lứa tuổi tràn đầy sinh lực nhất, sống chung một nhà, ăn chung một mâm, đã bao năm dài vẫn chưa một lần sa ngã, chưa một lời nói bóng gió yêu đương lẫn nhau. Các bạn thấy có vĩ đại không? Tôi thì không thấy có gì vĩ đại cả, thật sự trong lòng tôi, tôi muốn chửi thề một tiếng cho hả giận, nhưng sợ bạn quở trách cho rằng tôi hỗn.
Xin mời bạn đọc tiếp: ‘‘Đến mùa Hè năm 1985, tình trạng tinh thần của em quá suy nhược, Khoa rủ mẹ con em đi Hawaii đổi gió. Em đã từ chối, Khoa đã đi một mình và anh hứa sẽ trở về trước ngày sinh nhựt của em. Trong suốt thời gian vắng Khoa, em đã sống trong nỗi cô đơn buồn chán, hết đứng lại ngồi, hết ra lại vào, ngẩn ngẩn, ngơ ngơ như người bị ma quỷ hớp hồn. Em cứ hình dung tưởng Khoa là anh, sự ghen tức lẫn giận hờn đã bỏ em một mình, làm em muốn điên loạn. Và tình cờ trong lúc dọn dẹp nhà cửa, em đã khám phá ra cuốn nhật ky’ của Khoa để trong thư phòng. Cuốn nhật ky’ dày gần ba trăm trang giấy với những dòng chữ chi chít, nhiều trang nhàu nát, chứng tỏ tâm thần Khoa cũng bị bấn loạn không ít và nhiều trang đẫm ướt những giọt nước mắt si tình. Em đã đọc từ đầu đến cuối không sót một chữ, càng đọc nước mắt của em càng ràn rụa. Em không ngờ trong năm năm trời sống chung với nhau, tuy ngoài mặt anh đã tỏ ra yêu đời, vui vẻ, nhưng lòng Khoa là một nghĩa trang hoang lạnh đang chôn chặt một khối tuyệt tình. Em ôm mặt gục đầu xuống bàn khóc nức nở: ‘‘Khoa ơi! Anh hãy tha thứ cho em. Em không thể phụ bạc Xuân để làm vợ anh được. Một vạn lần, em xin tạ tội cùng anh”.
Nội dung của cuốn nhật ky’ đã cho em hiểu được lòng Khoa đối với em. Anh đã tận tụy làm việc ngày đêm để tạo dựng sự nghiệp đồ sộ, ngõ hầu, đánh ngã thần tượng trong tim em và để chôn chặt nỗi buồn thầm kín’’.
Đến đây thì bạn cũng như tôi đều thở phào nhẹ nhỏm, vì cuối cùng, ít nhất Bích và Khoa đều hiểu được lòng nhau. Khoa đã tỏ tình cùng Bích một cách gián tiếp qua một cuộc đi nghỉ Hè giả vờ để tìm hiểu lòng nhớ thương của Bích đối với Khoa đến mức độ nào?. Cuốn nhật ky’ để hớ hênh có chủ đích. Sáng ngày hôm sau, bé Ngọc Diêm đi cắm trại do nhà trường tổ chức, Khoa đi ‘‘nghỉ Hè’’, Bích thức dậy, nàng thả bộ dọc theo ven biển gần trọn buổi chiều. Lúc về đến nhà thì trời gần nhá nhem tối, vừa bật đèn, bong bóng, dây kim tuyến treo khắp nhà. Trên phòng khách có gắn hai chữ ‘‘Happy Birthday’’ thật lớn. Bàn ăn với những thức ăn còn bốc khói, một bình hoa hồng đỏ rực kế bên cái bánh sinh nhựt, hai chai ‘‘champagne’’ ướp trong bình đá. Và Khoa đang mặc một bộ đồ ‘vét’ trịnh trọng ngồi trên chiếc ‘sa-lông’ tại phòng khách. Bích đứng trố mắt nhìn Khoa mà không thốt được nên lời, nỗi vui sướng lẫn giận hờn đã chôn chân Bích tại chỗ. Khoa tiến lại và ôm Bích vào lòng hôn như điên, như dại, Bích cứ để mặc cho châu lệ tuôn rơi trên vai Khoa: ‘‘Cứ khóc đi, khóc nhiều lên đi em cho vơi đau khổ. Những giọt nước mắt của em cũng chứa đựng hàng vạn lời yêu thương của anh đối với em. Trong bảy ngày qua, thật sự, anh chẳng đi đâu hết. Một cuộc trắc nghiệm tình yêu của em đối với anh. Ba ngày đầu, anh như một kẻ điên dại. Mỗi khi hoàng hôn xuống, anh thường đến bên cửa sổ nhìn vào để nhìn cái dáng vẻ thiểu não, trống vắng, cô đơn của em. Anh muốn chạy xổ vào để quỳ dưới chân em, để chứng tỏ cho em thấy tình anh đối với em như biển cả mênh mông, như trời cao đất rộng. Những ngày kế tiếp anh như người đang đứng trên đống lửa bỏng, ngày nào anh cũng lái xe dừng lại bên kia đường để được nhìn thấy bờ vai, suối tóc và dáng đi thon nhỏ của em, cũng đủ làm anh mãn nguyện’’.
Vừa thủ thỉ, Khoa vừa uống khô những hạt lệ sầu khổ của em. Tấm thân em mềm nhũn trong vòng tay siết chặt của Khoa, em chỉ biết khóc mà không thốt được nên lời. Khoa dìu em vào phòng, những rạo rực trong năm năm trời sống bên nhau, nay mới có cơ hội bùng vỡ. Em đã đáp lại một cách nồng nhiệt trước những trận mưa hôn tới tấp, những ve vuốt đê mê, khoái cảm tuyệt vời…Em đã chết lịm trước mật ngọt của một mối tình ngang trái. Nhìn nét mặt thỏa mãn của Khoa và tấm thân lõa lồ của em, em cảm thấy có lỗi với anh nhiều quá. Nhưng dầu sao đi nữa, chuyện cũng đã lỡ rồi, có hối hận thì cũng quá muộn. Em phải đóng trọn vai trò của một người tình, để rồi mai đây em sẽ ra đi biền biệt cho Khoa tìm lại cuộc đời và cho em giữ trọn vẹn lòng chung thủy với anh. Em đánh thức Khoa dậy. Nhìn đồng hồ mới chỉ mười hai giờ đêm, em đi hâm nóng lại các thức ăn, còn Khoa thì mở rượu. Tội nghiệp, Khoa cứ tưởng đã đánh đổ được hoàn toàn thầ tượng trong tim em, anh kéo em ngồi trên lòng và gắp từng món ăn bắt em ăn. Cuộc vui kéo dài trong hơn một tiếng, chai rượu ‘‘champagne’’ đã cạn. Khoa đứng dậy dìu em theo tiếng nhạc, tiếng hát của người ca sĩ nức nở, nghẹn ngào qua nhạc phẩm ‘‘Giọt Nước Mắt Ngà’’ của nhạc sĩ Ngô thụy Miên: ‘‘Em đứng bên song buồn, nhìn cuộc tình trôi qua và lòng người phôi pha. Trên hai đóa môi hồng, nụ cười đã đi xa. Ôi! Giọt nước mắt nào trong cuộc tình đầu. Em ngỡ như cơn mộng, người tình về bên em và gọi thầm tên em. Nhưng trên cánh mi sầu, ngày dài vẫn qua mau. Em tựa lá úa màu cho cuộc tình trăm năm. Em về đan tóc lụa là, kết từng chuỗi ngày buồn riêng mang....’’ Tiếng hát của Khánh Ly diễn tả đôi lúc êm mơ, đôi lúc tức tưởi, nghẹn ngào, nức nở. Em thấy tâm hồn em bay bổng vượt muôn trùng đại dương, em thấy em đang bay dáo dác tìm anh trên khắp đường phố quê hương. Bay, bay mãi, đến khi gặp anh đang ngồi gục đầu bên một bìa rừng hoang lạnh, em ôm anh vào lòng và khóc nức nở.
Khoa đang là nạn nhân trước tấm chân tình điên loạn. Em đang nhảy với Khoa mà cứ tưởng đang nhảy với anh. Hạnh phúc trào dâng như sóng nước vỡ bờ. Bản nhạc đã dứt từ lâu, em vẫn còn nghe văng vẳng bên tai, em nói như điên khùng: ‘‘Đừng bỏ em nữa nghe anh! Em sẽ sống trọn vẹn cho anh đêm nay. Xin mời anh bước vào vùng tình ái’’. Hạnh phúc tuyệt đối của con người, theo em nghĩ, chắc cũng tương đương với thời gian còn lại của nửa đêm về sáng. Chúng em siết chặt lấy nhau qua hơi men và ảo giác, chúng em cuồng nhiệt hôn nhau như vũ bão. Ngôn ngữ không đủ để diễn tả cái cảm giác đê mê, ngọt mềm...em thấy hồn vía đang bay bổng trong cơn lốc quay cuồng’’.
Qua một đêm rã rời, Bích dắt con bỏ nhà ra đi để tránh bị lương tâm cắn rứt. Khoa điên cuồng, thất vọng uống rượu lái xe và gặp tai nạn chết một cách tức tưởi. Bích sanh thêm một bé gái đặt tên là Thùy Dương, kết quả của một cuộc tình tỵ nạn ngang trái và thương tâm.
Cứ mỗi cuối tuần, nàng dẫn hai con đi thăm mộ Khoa để ăn năn, sám hối: ‘‘Mỗi người đều có một số mệnh, anh thì đang gối đất nằm sương ngày đêm trực diện với quân thù. Khoa đã nằm yên trong lòng đất, còn mẹ con em đang sống tủi buồn nơi đất khách quê người. Xuân ơi! ở bên kia nửa vòng trái đất, mỗi lần anh đứng nhìn mưa rơi, hãy nhớ rằng, đó là những hạt nước mắt: em đang khóc dưới trời Bắc Mỹ’’.
Các triết gia, văn, thi sĩ và những đầu óc vĩ đại đều nhìn nhận: ‘‘Tình yêu như một liều thuốc trường sinh hàn gắn những vết thương lòng của nhân loại’’. Một văn hào Mỹ đã phát biểu quan điểm của ông như sau: ‘‘Tình yêu chính là chiếc cầu vòng giữa cuộc đời đầy mây đen u ám. Nó là buổi mai và là ánh sao hôm. Chiếu giải trên muôn người, và trải những tia sáng trên mộ huyệt thâm u. Nó là mẹ của nghệ thuật, là nguồn cảm hứng của thi ca, của nhà ái quốc và của triết gia. Nó là không khí và ánh sáng của mọi trái tim, là kẻ xây dựng nên những mái ấm, là kẻ thắp lên ngọn lửa trong mỗi trái tim. Nó đã là kẻ đầu tiên mơ tưởng đến cõi bất diệt. Nó rót nhạc du dương đầy tràn thế giới, vì âm nhạc là tiếng nói của tình yêu. Tình yêu là một nhà ảo thuật, một kẻ quyến rũ, biến đổi những vật vô giá trị thành nguồn vui, và lấy đất sét tầm thường tạo nên những vị đế vương, những nữ hoàng. Nó là mùi hương của đóa hoa tim kỳ lạ, và không có đam mê thánh thiện đó, không có phút ngất ngây kỳ diệu ấy, chúng ta không còn bằng cầm thú, nhưng với tình yêu, trái đất là thiên đường và chúng ta là những vị thần linh. Tình yêu là sự hóa thân. Nó cao thượng, thánh hóa và đáng được tôn vinh....tình yêu là một mặc khải, một sáng tạo. Thế giới phải mượn vẻ đẹp của tình yêu và thiên đường cũng phải mượn vinh quang của tình yêu . Công ly’, sự hiến thân, bác ái và tình thương là con đẻ của tình yêu....Không có tình yêu, mọi vinh quang đều phai mờ, những tráng lệ nguy nga đều sụp đổ khỏi gian trần, nghệ thuật chết rũ, âm nhạc mất hết y’ nghĩa và chỉ còn là những chuyển động của không gian, và nhân đức cũng chẳng còn tồn tại’’.
MÂY-CAO-NGUYÊN