Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Phan Lạc Giang Đông
Phan Lạc Giang Đông * đăng lúc 07:40:53 PM, Sep 05, 2020 * Số lần xem: 3024
Hình ảnh
#1

 Cố thi sĩ PHAN LẠC GIANG ĐÔNG

Cố thi sĩ Phan Lạc Giang Đông là một nhà thơ nổi tiếng trước năm 1975, với các thi tập đã xuất bản gồm: Đắc Khanh và màu sắc quê hương, Trở mình, Thông điệp, Tiếng hát trên đồi cao. Ông sang Mỹ qua diện HO từ năm 1994, và đã viết cho nhiều tờ báo tại Hoa Kỳ.
Đặc biệt một số bài thơ của Phan Lạc Giang Đông đã chuyển sang Anh Ngữ và được đăng trong các tuyển tập thi ca Hoa Kỳ, như: Thi tuyển ‘A blossom of Dreams’, Reaching Other Worlds. Riêng bài ‘Holly Park and the colors of my homeland’ của ông đã là bài thơ được đặt lên hàng đầu của thi tuyển quan trọng ‘A Celebration of poets’. Trước khi qua đời vào cuối năm 2001, thi sĩ họ Phan đã trở thành Hội Viên Ưu Tú của Hiệp Hội Thi Ca "International Society of Poets".

***

THƠ PHAN LẠC GIANG ĐÔNG

MÙA THU GIẢN DỊ

Này em người xa vắng
Này em người em nhỏ
Này em người yêu xa
Này em người trong ta.
Bờ xanh màu tóc cũ
Nghiêng dáng chiều ưu tư
Cánh áo còn hương muộn
Seattle vào thu.
Ai một mình vào thu
Em về phương vẫn nắng
Con phố dài chờ mong
Con phố dài xanh thắm.
Đôi mắt nào mênh mông
Hôm nay là vào thu
Đường lóng lánh sương mù
Tôi đi hoài mãi nhớ .
Nhớ vô cùng lời ru
Tôi một mình vào thu
Lời em như tiếng hát
Lời em lời em gọi
Tình em đêm trăng soi
Tình em còn trong tôi
Còn em như mây trôi
Giấc thu đời tinh khôi
Em ơi mùa thu đợi
Riêng còn em và tôi
Và em còn riêng tôi.




(Đã phổ nhạc bởi nhạc sĩ tiền chiến Anh-Việt)
PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


CHIỀU QEEN ANNE
[Phổ nhạc: Anh Việt]




Chiều đã xuống rồi em
Phố mịt mờ bóng đêm
Phố xa mùa Tạ Lễ
Phố đâu rồi thân quen...
* Đèn nhà ai thắp sáng
Nhớ nhung đến vô bờ
Chuyến xe chờ xuống phố
Khuya ôm tôi tình cờ .
*Đường này đây cánh áo
Hương tóc còn trên vai
Lòng ai còn tê tái
Còn ai tìm tương lai .
*Tôi vẫn người khách lạ
Đếm từng bước lưu đày
Quê tôi giờ xa quá
Trên trái đời ăn năn.
*Vòng tay ôm dĩ vãng
Gió cuốn nhỏ lời ru
Trên đồi Qeen Anne lạ
Trong sương chiều mùa thu.
* Cho tôi về phố nhỏ
Về căn phòng thi ca
Tôi ghi dòng nhỏ bé
Với người mùa phương xa.
*Áo đời tôi hừng nắng
Mãi sưởi ấm tình em
Môi em giờ còn thắm?
Ru hồn nhau từng đêm.
*Em nghiêng chiều sóng bước
Tìm tận đáy tình thương
Tôi nghiêng nhìn núi biếc
Núi đâu rồi cố hương

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


EM , MÙA XUÂN QUÊ HƯƠNG

em vẫn là mùa xuân
em là phương vần điệu
em là bao lưu luyến
em là mùa yêu thương .

em ơi hoa mười phương
chiều nay về như nắng
tôi nghe lòng sầu lắng
cho ngày mai lên đường

ơi mùa xuân yêu đương
em là nguồn sữa mẹ
em là lời nói khẽ
cho ấm tình thi ca.

chiều mùa xuân ngàn năm
tôi gom trời nắng ấm
em ơi mùa xuân thắm
trên mắt nhung cuộc đời.


em là mùa xuân ta
em là vườn nắng lụa
em vẫn là muôn thuở
câu tình ca quê hương.

em là giọt sương rơi
trên cành hoa một sớm
em là nguồn lửa chớm
nuôi mãi tình hai ta.

em về làm xuân ca
tôi còn hoài nuối tiếc
đôi mắt sầu khép kín
cho tôi về ăn năn.

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG

MÁI TÓC MÙA THU MUỘN

Những buổi sáng sao đầy nhớ nhung
Rừng phong đã rực vàng trên đồi cao mở rộng
Em yêu dấu ơi, đất trời lồng lộng
Mái tóc nào no được ý anh đây
Trời mùa thu rất căng đầy
Những mắt ngọc và vai tròn hơi thở
Ai thèm khát và ai mang nỗi nhớ
Cho bước về chân lạc lõng biên cương
Anh hôn lá , hôn - nụ hôn rất khẽ
Sọ mùa thu lại sớm tàn đi
Thành phố này thở như em như mẹ
Mà gió thu sao vội cuốn lá phong đi
Em vẫn nghiêng mái tóc
Che khuất sầu trăm năm
Mắt vẫn trời xa tắp
Trán u hoài vết nhăn
Tôi vẫn loài chim biển
Báo giông tố đang về
Trái tim bừng lửa hận
Cả đời trai não nề
Một lần nhìn mái tóc
Một lần mùa thu đi
Ôi , tóc mùa thu muộn
Sưởi ấm tình muôn đời .

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


MỚI

Con đường mới hôm nay rất đẹp
Nắng gọi mời những bước chân xa
Và hơi thở ai về trên bến lạ
Cho vui mừng rộn rã ngát hương hoa
*
Mái nhà nhỏ vươn mình hôn sương sớm
Cửa nhà ai đèn thắp lửa ân tình
cánh thiệp nhỏ vô cùng ấm áp
Tôi lữ hành khát vọng cánh môi xinh
*
Bến cảng hẹn trường ca viễn xứ
Mây phiêu du vẫn nghẹn nấc thời gian
Áo du tử vẫn thấm nồng khói nắng
Mắt em hoài ẩn dấu quan san
*
Ly trà sánh hồn phương đông bỏ ngỏ
Khung trời vuông hay trọn vẹn hồi âm
Thời khắc bỗng ngừng điệp khúc
Phong trần trên trang giấy thâm tâm
*
Quả thực chín - trái tròn thời điểm
Hội nhân gian hát dân chủ bừng lên
Em bé nói lời trong như ngọc
Mẹ già mừng nay hết buổi cung tên.

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


TÌNH EM XANH MÃI TRỜI GREENLAKE

Như một nhành mai- một nhánh mai
Mong manh áo mỏng mắt hồ phai
Sao em gọi gió vàng xa tắp
Đón cánh thời gian giấc mộng dài.
*
Như hương tóc muộn ngày xưa cũ
Đã nói bao nhiêu chuyện tháng ngày
Nghiêng mặt nước soi màu Greenlake
Chạnh lòng vương một thoáng men say.
*
Sóng vẫn xanh - vẫn xanh - vẫn xanh
Sầu nghiêng đẹp mãi mãi tình anh
Mà ai nhớ gió trời thu sớm
Điếu thuốc mờ hơi gió viễn hành
* Bây giờ em vẫn là xa lắm
Em mãi là mây là núi kia
Sao nhỉ rainier hoài thổn thức
Vọng vang đến tận ánh sao khuya.
*
Rồi bao tuyết trắng là em vậy
Mê mải cùng anh một cõi đời
Buốt giá băng này vương nắng nhạt
Bao quanh xanh lá - xanh bao người.
*
Em ạ, khi hong tóc bạch kim
Buông lơi một sớm dáng nhung huyền
Cho anh gợn sóng trời tây bắc
Bằng hữu rồi ai ấm lửa thiêng.
*
Sương phủ quanh đời theo gió hoang
Chiều xanh thắm ngát nhạc Cao Hoàng
Ngọt ngào như tiếng Hà Thanh đó
Kều nữ xanh cười quên điểm trang.
*
Nàu em - như núi - như sầu tuyết
Bích tuyết vẫn là xanh ngàn năm
Này em - như sóng - như ngàn sóng
Sóng vẫn ngàn năm vẫn giá trong.
*
Chiều về ghé quán bên đường phố
Greenlake âm vang tiếng sóng đời
Ta ngỡ lòng mình ly rượu nhỏ
Rất gần điếu thuốc có đâu xa ...

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


KỶ VẬT NHƯ TIẾNG GỌI XA

Những dòng sông vẫn chảy
Về biển sóng đời xanh
Những bạt ngàn âm thanh
Vẫn âm vang tình lớn.
*
Tôi nhìn anh một sớm
Thấy kỷ vật vọng về
Nhân loại vẫn say mê
Trong cuộc đời thay đổi.
*
Chúng ta lên tiếng gọi
Chúng ta cần cái mới
Chúng ta- âm nhạc trổi
Tình ôm trọn khói mây.
*
Kỷ vật - như tháng ngày
Trong lòng Người Nghệ Thuật
Kỷ vật chỉ trao tặng
Luân lưu dòng văn chương.
*
Chúng ta phải mở đường
Làm thi ca sống lại
Làm tương lai đi tới
Âm nhạc chuyển ta đi
Xin xếp thành quá khứ
Cuộc sống rất quyến rũ
Kỷ vật như âm vang.
*
Còn mãi những mùa sang
Anh phải làm sóng lớn
Chúng ta đã lựa chọn
Chúng ta đã hát ca .

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG


CHÂN DUNG

- Gởi cuộc đời
(Phổ nhạc: Nguyễn Văn Thành)

Nếu em hỏi - tôi là gì
Làm sao tôi nói được
Nếu em hỏi tên là gì
Ai không có danh xưng !
*
Nếu em hỏi mùa xuân
Thật tức cười vì em lẩn thẩn
Ai có mùa xuân bao giờ
Cả hoa cỏ - đá cũng sầu vạn thuở
và muôn loài toàn những hư vô
*
Nếu em hỏi - cuộc đời sao tạm bợ - bơ vơ
Những bon chen - hư ảo - lọc lừa
Những cái còn - cái mất - cái được , thua
Cái danh lợi- cái ta và cái nó
Anh biết nói sao cho em hiểu rõ
Đành nhìn trời thương nhớ áng mây bay.
*
Nếu em hỏi sao cái dở - cái hay
Cái khôn khéo - đần ngu và kịch diễn
Anh chỉ nói một câu thô thiển: cũng như bùn
Càng nặng càng tanh
Em - giỏi giang chi mà đã vội chê anh
Anh vẫn điểm trang theo thời gian cát sỏi
Bao cuốn sách hôm nay - và ngàn năm tới
Cũng vừa theo cơn huyền thoại đi - về
*
Bình tĩnh đi em, chớ vội não nề
Ta đâu chắc cái gì ta tồn tại
Cái chớp mắt - một chuỗi dài tê tái
Up-side-down hầu như đã vô thường .
*
Chỉ có còn duy nhất - một con đường
Là cay đắng - chẳng có gì đậm ngọt
Đã làm người - ta thương nhau cho trót
Chân dung ai - ai vẽ - tặng cho ai ...

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG




ĐÊM MƯA TUYẾT TRÊN QUÊ MỚI

Mưa tuyết đầu trên quê tự do
mình ta và đêm lạnh hư vô
quanh quanh trắng cả trời bông tuyết
trắng cả tâm hồn dĩ vãng xưa.
*
đâu những lời trăng đâu tiếng em
đâu rồi lời nhạc gọi bao đêm
đêm nay cùng với trời mưa tuyết
tuyết phủ thêm dần nỗi nhớ thêm.
*
có nẻo quê nào nắng nhớ không ?
quê xưa ngọn lửa ấm tơ trùng
khát khao lời nói như bình dị
mà mắt sông hồ mong nhớ mong.
*
mưa tuyết mịt mờ dăng lối đi
khuya đêm qụanh vắng dáng em về
bao năm tóc đã vùi sương gió
quê mẹ bây giờ vẫn cách chia
*
trên nẻo đường về nghe tuyết rơi
bờ xa còn lạnh những đầy vơi
ở đây khát mãi lời xa gọi
nhưng vẫn chỉ là xa vắng thôi .
*
trắng tay đi giữa trời mưa tuyết
quê cũ xa rồi quê mới đây
ngở tưởng quê xa ngàn dặm thẳm
và rồi mất một thoáng thơ ngây .
*
đi giữa đêm mưa nghe tuyết đổ
xe lăn trầm lắng dẫn tôi về
có nghe bốn hướng trời thinh lặng
xe vẫn đi trong những não nề.
*
đêm nay tuyết đổ trên quê mới
tuyết trắng như lòng trắng đớn đau
khép áo thầm thương tôi nói nhỏ :
" Em và đất nước vẫn như nhau ! "

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG (2-1)


TỪ THẾ KỶ ĐỚN ĐAU TÔI LỚN LÊN
CÙNG ĐẤT NƯỚC HOA SOAN

Thế kỷ hai mươi
những đớn đau cho tôi khôn lớn
hiểu thế nào là đất nước của tôi
hiểu thế nào là những cuộc chơi
những ngôn ngữ tinh ma
những trò bịp bợm
những diễn viên
trên sân khấu đời ghê tởm
*
Tôi sinh ra - buổi bình minh nở s71m
núi và đồi trùng điệp bủa vây quanh
những dòng sông mãi mãi tươi xanh
đất thơm nức lòng tổ tiên mở rộng
lời ca hát nổ ròn trên mặt trống
những đoàn quân dân tộc vội lên đường
những nàng thơ trao vồn vã tình thương
những cánh áo bay - gió về đằm thắm
nét môi ấm nồng tình im lặng
ngực no đầy dòng sữa ái ân
ánh mắt đi về ấm lại những bàn chân
tiếng gươm súng sắc cờ chủ nghiã
tôi lớn lên bạn thù từ ngàn phía
lẽ phải rồi phải đứng hẳn về ai
đất nước và tôi - và bước đi dài
trái cay đắng vẫn ngọt từ tim mẹ
mặt trời sáng trí tu5ê cha đã hé
và chân trời Tổ Quốc đứng lên
*
Những bạn tôi cùng đất nước thiêng liêng
thế hệ ôm tròn mùa hoa mới
kẻ giả hiệu lũ con buôn sám hối
bọn hoạt đầu bày ma qủy tàn theo
cả cộng đồng cùng đất nước đang reo
ngàn triệu nỗi vui trên vai đời chiến đấu
những áng văn chương - nhữngtâm hồn yêu dấu
nàng thơ vẫn đẹp thủy chung
tôi trở về uống cạn nỗi hưng vong
làm lịch sử như cha ông dũng cảm
và đi suốt thu muôn ngàn ánh sáng
bừng nụ cười lúa gạo để nuôi quân
đẹp hoa đời thơm triệu mùa xuân
những thi sĩ văn nhân và danh tướng
những em bé trước ánh đèn vui sướng
học thêm giờ cho kịp chín tương lai
khắp non sông trên vạn ngả đi dài
thơ bằng hữu là Nguyễn Du thời đại
tôi về ngủ bên người tình thân ái
trước thềm nhà nắng nhẹ thoáng hoa soan .

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG ( 2- 2 )


TỪ KHỔ ĐAU THƠ TÔI LÊN TIẾNG

[Phổ nhạc bơở Nguyễn Văn Thành - trong Dân Chủ Ca]
Khi tiếng ru bị cắt ngang âm điệu
khi tiếng võng đưa bị ngưng lại bỗng dưng
khi tiếng kêu than khốn khó trùng trùng
khi khói lửa ngút ngàn
khi bạo tàn ngự trị

khi trọc phú tỏ bản năng ích kỷ
khi lũ thấp hèn cơ hội giàu nhanh
khi trưởng gỉa - học làm sang
thở nọc độc gian manh
khi cái bụng to hơn óc não
khi khoa bảng ưa ngồi nói láo
khi chính tri sa lông yêu nước đầu môi
khi diễn văn đọc mãi không thôi
nói điều gỉa - che manh tâm lừa đảo
khi trắng - đen mập mờ trâng tráo
thời suy vong ngôn ngữ văn chương
khi những tên nhảy múa trên đau thương
suốt thế kỷ Tổ Quốc đau từng chặng
suốt thế kỷ phủ đầy huyền hoặc
Người - dối - người
ma qủy tự tim đen
khi vòng vây là những bóng đêm
khi mọi việc khởi đi từ bao điều tính toán
khi đạo lý thở dài ngao ngán
khi chữ yêu thương thành sáo ngữ vô tình
khi sự thực sợ ánh sáng bình minh
khi im lặng trở thành cần thiết

là khi đó Thi Ca Hiểu Biết
phải rất cần lên tiếng báo nguy

ở xa xăm vời vợi nghĩ suy
Em hỏi tôi khi nào hạnh phúc
tôi biết trả lời sao
khi chung quanh ô nhục
tôi biết nói sao
khi những gì chân thực
đều nín thinh như tĩnh vật ngoan hiền
những tấm họa nào mầu sắc đảo điên
những đọan nhạc âm thanh nhạt thếch
Người lương thiện trở nên ngờ nghệch
đứng bâng khuâng giữa cõi oán hờn

Người Cầm Bút Không Cần Biết Thiệt Hơn
Vũ Khí Chính Là Thơ Lên Tiếng
là báo động
là việc làm biểu hiện
của vô vàn sắc mực đấu tranh.

Em có thể yêu tôi
bởi vần điệu trong lành
bởi bề ngoài đỏm dáng
bởi kịch diễn
bởi những điều thế nhân nhàm chán
bởi ngôn từ ngọt lịm đường hương
Nhưng em ơi - điều duy nhất phải hiểu nhau hơn
LÀ BẢN CHẤT
LÀ TẬN CÙNG DƯỚI ĐÁY TIM DŨNG CẢM
Người Văn Nghệ Đứng giữa vùng ánh sáng
viết nên hoa - nắng - trăng - sao
viết nên đời mới
gửi trao
cho Dân Tộc - Con Người - Nhân Lọai
ngọn BúT THIÊNG
VƯỢT QUA TRỞ NGẠI
Đồng hành cùng Lịch Sử Yêu Thương

Em yêu dấu ơi
Từ khổ đau
THƠ TÔI LÊN TIẾNG
PHAN LẠC GIANG ĐÔNG ( 2-3 )


CÁNH BAY CỦA NGÔN NGỮ MỚI

Khi tôi nhìn lại phía sau
những con đường đã hoàn toàn im lặng
những nuối tiếc chỉ còn là hoang vắng những muộn phiền ký ức dâng cao
*
những thời gian theo gió lao xao
những trang sách trở thành trơ tráo
những kịch diễn tàn phai khờ khạo
xa lạ từng cô độc trái tim đau
*
tôi cúi đầu tưởng niệm trước sau
những gian ác - những anh hùng ca hát
những phè phỡn nhân gian khoác lác
trên từng dòng chữ viết ngu ngơ
*
lịch sử chán chường bằng những ước mơ
tôi lật lại từng trang nhật ký
những bộ điệu hoàn toàn bi lụy
thần tượng cuối cùng của thế kỷ tang thương
*
thần tượng nào cũng có vấn vương
giữa cái tục - cái thanh cao nhân bản
mặc thi ca hàng triệu lần trong sáng
mặc văn chương chữ nghĩa tung bay
*
tôi vẫn đi giữa bao nỗi chua cay
cái muốn nói - cái im lặng cần thiết
bọn đỏm dáng đóng vai hiểu biết cũng thương nòi - yêu nước - qúy muôn dân
*
mắt chúng nhìn xa không quá gót chân trái tim đen - bộ lòng con thú
bộ lông đẹp nhân danh loài cú
nhởn nhơ bay giữa bịp bợm - bạo tàn
*
lũ điên cuồng vẫn đón xuân sang
bằng những liên minh quay quắt
muốn đảo ngược bốn mùa xanh ngát
bằng âm mưu chuyển đổi thời gian
*
thế kỷ đau buồn - nước mắt chứa chan
cả nhân lọai đòi vòng khát vọng
người thủ lãnh ngẩn ngơ - long trọng
diễn toàn trò - làm toàn xiếc đi dây
*
văn chương nào cũng tạo được sáng tươi
điều cần nghĩ - cần làm - cần viết
cần lên tiếng - mặc dù bao cách biệt
tôi vẫn làm trọn vẹn kẻ tiền phong
*
vẫn nhìn trời Tây Bắc mênh mông
vẫn ánh mắt bạn bè chuyên chở
vẫn trang báo mỗi tuần rực rỡ
từng biên cương tranh đấu reo cười
*
tôi vẫn đi theo ô phố đầy vơi
nỗi khát vọng trên quê mình đất m71i
nỗi thôi túc tóc em bay phơi phới
mùa tin vui dân chủ ấm lời nhau
*
khuya khoắt bao đêm ý nghĩ thẳm sâu
tôi tìm mãi bóng hình nhân lọai
bạn hũ tôi vượt qua bao trở ngại
đã vững vàng trên chiến lũy đấu tranh
*
sáng mùa vui từng vồng tóc mây xanh
bao vẻ đẹp lưu dân sáng vùng cư ngụ
đôi vai đã bỏ đi bao quá khứ
để vươn lên cùng cánh thời gian
*
một thế kỷ qua bao nước mắt tuôn tràn
bao đố kỵ - bon chen - bao hận thù , chia rẽ
những con mắt li ti những bọn hề nhỏ bé
muốn lấy tay che ánh mặt trời .
*
ngôn ngữ hèn từ ý nghĩa tanh hôi
suốt thế kỷ cầm dao cầm búa
suốt thế kỷ tiếng cười sặc sụa
những trò chơi hai mặt nghênh ngang
*
lũ yêu ma khoác áo vinh quang
phường gian hiểm đóng vai chính khách
bọn bụng phệ làm tuồng cải cách
buôn bán dân nghèo bằng lừa phỉnh tương lai
*
Cao Bá Quát ơi ! bao nỗi chông gai
cờ yêu nước thương dân bao giờ phất lại
Nguyễn Trãi ơi ! bước chân nào tê tái
trên vạn dậm suy tư sông núi co mình !

PHAN LHẠC GIANG ĐÔNG ( 2- 4 )
* tặng những bạn cầm bút vì ngày mai .


TÔI MƠ ƯỚC NGHE ĐẤT NƯỚC HAI QUÊ CA HÁT

Tôi mơ ước thấy quê hai miền ca hát
sức sống trào lên từ nguồn nhịp thơ ca
nụ ân tình khởi từ những xót xa
mái tóc lúa đồng
bước chân đời vững chắc
*
nắng chảy đẹp trên cánh rừng xa tắp
hò reo sóng vỗ triền sông
thế kỷ hoàn toàn của bao nỗi chờ mong
phía Đông vỗ
trời Phương Tây chào đón
*
cô gái đẹp Việt Nam một sớm
trao vội chàng tuổi trẻ Viễn Tây
những nụ hôn pha men rượu ngát say
những nụ hôn nồng nàn đời mới
lòng bất khuất - vầng dương ló dạng
cánh hải hồ đại điểu tung bay
đón chào thế giới đổi thay
điệp khúc rộn ràng - nhớ nhung trao gởi
*
những lồng ngực trẻ thơ thắm vội
tóc bồng bềnh như gió ra khơi
những mái trường quê cũ của tôi
mãi mãi thơm
từng trang quê đời mới
những thôn xóm nghèo xưa
chuyển mình đi tới
những đàn trâu đứng ngắm cánh đồng xanh
những máy cày nổ ròn rã âm thanh
những xa lộ nối nhịp tim đất nước
*
những mồ hôi ngỏ lời chào Tổ Quốc
ngực căng đầy nghị lực để nuôi dân
những mùa Thơ nở theo những bàn chân
những vần điệu ca dao ủ lại đời Dân Chủ
*
xin đa tạ hai quê
Whitman ơi - đã đủ
xin cám ơn Hồng Lĩnh -Nguyễn Du
nàng Kiều về tô lại nét xuân xưa
chàng Kim Trọng biết ơn từng nhịp thở
*
thế kỷ mới của tôi
hoa ngày mai sẽ nở
những công viên thắm sắc đẹp tình thương
nắng Seattle
hay nắng ngàn phương
nắng quảng Trị
Thừa Thiên
Phan Rang
Phan Thiết
nắng vẫn ngọt trên đồi thông xanh biếc
quê mới hôm nay thắm lại sắc cờ tươi
Nước Mỹ bao la - độc lập tuyệt vời
nước của Luther King
bài học nhiều nhân ái
ôi hai quê - thời đại vui trở lại
những trung tâm - đại học mở chân trời
đẹp rộn ràng trí tuệ đã ra khơi
*
tuổi trẻ Việt Nam ơi
công Cha và nghĩa Mẹ
dòng máu lưu dân vẫn nối tiếp đi- về
rực rỡ vô cùng
tình lớn hai quê

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG (2-5)


BÀ MẸ VIỆT NAM TRÊN CHUYẾN TÀU THỐNG NHẤT

* Lời giới thiệu: Bà Mẹ Việt Nam Trên Chuyến Tàu Thống Nhất được Phan Lạc Giang Đông sáng tác ở Ga Đồng Hới , năm 1984 , trong một chuyến đi buôn trên tuyến đường Nam Bắc . Tác gỉa đã chứng kiến cảnh công an lên tàu kiểm soát , nạt nộ , đuổi xuống tàu một bà lão ăn xin .. Tình cảnh của bà lão đã khiến tác gỉa thương cảm , liên tưởng tới cảnh đau thương của đất nước , là hậu quả của một cuộc chiến tranh ý thức hệ tương tàn , khốc liệt , phi lý đã diễn ra trên mảnh đất quê hương Việt Nam , kéo dài mấy chục năm . Đây là một bài thơ , vừa có giá trị hiện thực vừa có già trị tượng trưng , phản ảnh sâu sắc lịch sử và xã hội Việt nam đau thương hơn nửa thế kỷ qua (Hồ Công Tâm)

Trên những chặng đường xuôi Nam
ngược Bắc
những ga buồn của câm nín
thời gian
những điêu tàn
một thuở lầm than
những khác biệt
ngôn từ
ranh giới
những nghịch lý
trên quê hương
diêu vợi
những giả nhân
giả nghĩa
thiệt hơn
tôi đã đi suốt những chặng
căm hờn
của chuyên tàu Thống Nhất
*
Những điều trái
trở thành sự thực
những dối gian
thành lẽ sống con người
những diễn viên
diễn xuất không thôi
từ cha con
anh em
bè bạn
*
Ga Hàng Cỏ
vẫn tanh mùi hoang lọan
không phải bởi chiến tranh
mà bởi từ nụ cười
những nụ cười đau khổ
khôn nguôi
những u uất bao năm dài
câm nín
những xảo ngôn trở nên quyến luyến
những đắn đo
tính toán
tinh ma
khi tình người đã vĩnh viễn chia xa
khi dối trá trở thành nghệ thuật
*
những chặng dài xuôi Nam
chất ngất những vô Nam
như đến thiên đường
những ga
tàu qua
tạm biệt đau thương
tôi đã qua những chặng buồn khổ lụy
Nam Định là đây
Thanh Hoá là đây
Vinh trơ gầy trần trụi
men say
nỗi mê đắm trò chơi chiến thắng
Ga Đồng Hới
mắt ai còn cay đắng
ai nuốt sâu nỗi nghèo đói
nhục nhằn
*

Ở góc tàu
theo những tháng năm
một bà mẹ còng lưng đi xin ăn Nam Bắc
nước mắt mẹ nóng hờn tủi cực
chống gậy theo tàu
qua những bến bờ xa
mẹ xuôi Nam
nắng ấm nở hoa
lòng mẹ no
từng đồng tiền
gói bánh
- mẹ chán nản huy chương
thần thánh
bốn đứa con đã ngã xuống chiến trường
cũng chỉ vì Xã Hội
Quê Hương
những danh xưng
quyết tâm độc lập
những mỹ từ
đã phơi bày sự thực
tấm giấy ban khen
không đổi được một đồng
lũ cháu thơ vẫn đợi
vẫn trông
từng manh áo
bát cơm
ước mơ no
đủ
danh liệt sĩ như nỗi buồn
ủ rũ
trên đất mẹ xa xăm
theo ngày tháng heo mòn
*
Mẹ cô đơn
không còn một đứa con
không mộ ngày mai hy vọng
mẹ xuôi Mam
mẹ đi tìm sự sống
mẹ đi xin
từng tình cảm con người
mẹ xin những nụ cười
mẹ xin lòng chân thật
*
Đã mấy chục năm
mẹ thèm sự thật
đã mấy chục năm
đè nặng khổ đau
những ngôn từ
lừa bịp
theo nhau
phủ xuống
cuộc đời bị trị
nước mắt mẹ khô
suốt gần thế kỷ
mẹ chỉ còn một khát vọng
thương yêu
mẹ chỉ còn
no đủ
bữa cơm chiều
và giấc ngủ ở xó toa
trên chuyến tàu
mang tên THỐNG NHẤT !
*
Ơi mẹ
hơn bảy mươi- như bước đi
lật bật
túi xin ăn- theo mẹ
suốt chặng dài
từ Bắc vào Nam
mẹ có gặp một ai
đã biết mẹ là gia đình Cách Mạng
đã biết mẹ là tấm gương ngời sáng
của bà mẹ có bốn con đi diệt Mỹ
cứu quê hương
- ơi- mẹ Việt Nam- bao nỗi chán chường
tiếng quê hương đã trở nên sầu đắng
và đời mẹ đã hoàn toàn vắng lặng
nay chỉ còn no ấm
qua ngày
*
Mẹ già ơi
trong mắt mẹ nồng cay
trong tim mẹ héo hon
trong suốt đời bị trị
những bánh vẽ của phường ích kỷ
những tham lam
cuồng vọng thấp hèn
đã cướp của mẹ đi
những tình cảm thương yêu
đã đẩy mẹ
xuống vực sâu tăm tối
những con mẹ
chết vì lừa dối
....
*
Mẹ vẫn đi qua những buôn
ga
tàu Thống Nhất
chở nỗi buồn
Cô quạnh

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG ( 2- 6 )
* Ga Đồng Hới 1984- ghi vội trên tàu lửa Thống Nhất .


NHƯ BAO LẦN ANH NHỚ EM

[Phổ nhạc bởi Hoàng Khai Nhan]

Như bao lần anh yêu em
Như bao lần anh nhớ em
Nhớ thiết tha một cánh môi mềm
và hương tóc quen vành nón nghiêng thềm
Yêu dấu củ anh ơi ,
như những buổi trưa rất ngoan hiền
tiếng em vừa đủ nghe .
Em hãy ngồi xuống bên anh .
Em hãy ngồi mãi bên anh .
Em sẽ nghe câu chuyện thần tiên
Như bao lần anh yêu em
Như bao lần anh nhớ em
*
Như bao lần anh yêu em
Như bao lần anh nhớ em
Những sáng trưa chiều nắng êm đềm
chờ trao lá thư ngọt tiếng tâm tình
Yêu dấu của anh ơi
như những dòng sông sóng ca mừng nước xuôi về biển Đông
Em hãy ngồi xuống bên anh
Em hãy ngồi mãi bên anh
Em có nghe bốn mùa
những mùa xuân ?
như bao lần anh yêu em
Như bao lần anh nhớ em ...

PHAN LẠC GIANg ĐÔNG ( 2- 7 )


BẢN THÁNH CA MÙA XUÂN

[Phổ Nhạc bởi Hoàng Khai Nhan]

Ngày xưa khi quen em tôi ước mơ Hạnh Phúc Đầu
là khi bao yêu thương tôi viết trao lần có nhau .
lời thơ cũ
thắm thiết trên môi người
ấm mãi như nụ cười
đón đưa ngày em đến tôi ...
Ngày xưa khi yêu em
anh đã theo ngàn nắng về
cùng chim nơi muôn xanh
nương gió xuân về với quê
Lòng yêu dấu đã nói biết bao lời
Suối cũng reo nhịp mời
với em chào Xuân sớm mai ...
Ngày qua khi xa em
bao tháng năm rồi úa tàn
Mùa trăng như luân lưu
soi tóc thơm cùng gió lên
Bàn tay ấy mãi mãi nhớ thương hoài
Mắt nói cũng như lời
Núi sông buồn dâng khắp nơi ...
Rồi mai khi bên em
thôi đã qua ngàn bão bùng
Tình thơ trao cho nhau
như tiếng yêu tròn thủy chung .
Ngày xa cách đã hết
đón muôn trời nắng mới
núi sông dài hát ca vào mùa thắm tươi ....

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG ( 2- 8 )


NHỮNG DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY

(Bài thơ này Phan Lạc Giang Đông đã gửi đương kim Tổng Thống Mỹ Bill Clinton - Và đã nhận được lời ngợi khen ngợi của vị Tổng Thống này)

Chiều mùa xuân
seattle - hôm nay nắng dậy
tôi đứng chờ bus về phía ấy
phía của những tình thương
phía của những giọng hát đầy ắp yêu đương

nắng chảy dài trên khắp nẻo đường
những mái tóc đen mun óng ả
Cô gái ý thắm chiều sâ biển cả
và sắc miền xa Địa Trung Hải rạt rào
Cô nói cười - những tiếng gửi trao
bà trung Hoa vội vàng - vất vả
vẫn niềm cần cù - và mọi thứ là tất cả
vòng hoa châu á đẹp tương lai
người Ethiopie vẫn ngôn ngữ và nắng không phai
trên nụ cười sắc quê hương xa tắp
những em bé Nhật - nắng nô đùa trên cặp
những công nhân Hung - Pháp - Đại Hàn
những cụ già Ấn Độ - Pakistan
lên xe xuôi về south - ngược North
tôi vẫn đứng đây
trước Post office
chờ xe - tìm ý thơ - từng ngôn ngữ một
chữ nào cho tôi
chữ nào cho bằng hữu
chữ nào cho nhân loại hôm nay

Muôn cái đảo điên - triệu nghịch lý
chua cay
những bóng ma vẫn rẫy đầy mọi chốn
nhân loại đau
tôi đau
đồng bào khốn đốn
hàng ngũ tôi ư- giả thực khó lừơng
tôi đứng chờ xe
nghe nhạc xa quê hương
từ thanh niên Da Đen - anh đang hát bài no tròn âm điệu
nỗi vần vũ của Phi- Châu
nỗi nhọc nhằn túng thiếu
nỗi nào trang trải năm châu

người cựu chiến binh
trên xe lăn
anh cắm lá cờ
kỷ niệm chiến trường Việt Nam lửa đạn thẳm sâu
anh nhìn tôi - với 'mắt xanh trời biển sáng
hai nỗi lòng cùng nhịp trái tim
qua rồi những đêm đen - và nay tỏ rạng
chúng ta cùng nhìn về phía trước
tôi tặng anh điếu thuốc
anh trao tôi nụ cười
" happy - nice day "
lửa thơ nhạc reo vui

tôi vẫn đứng đây
hàng giò - yên lặng
xe số 7 số 3
xe số 6 số 13 , số tăng dần đường nắng
số của những lưu dân
thầm lặng
cần cù
chuyển lịch sử đi lên
bức hoạ hiện thực nào mà tôi chẳng nhớ tên
nhưng chắc chắn không là hư ảo
những building - những hình ốc đảo
giữa sa mạc mùa Xuân
một tiệm nào lưu được bước chân
cô gái tây Ban Nha mua đoá hồng thắm nhất
cô sẽ tặng cuộc nội chiến năm nào
nơi xứ cô - mái xương chất ngất

có phải chăng sự thật
người sinh viên Đài loan vẫn sát cạnh tôi
theo bên anh là thíu nữ sinh tươi
của bắc kinh hay Thiên tân gì đó
họ yêu nhau - giữa đại lộ hoa Kỳ bỏ ngỏ
xoá tan ranh giới Đỏ -Xanh
cả hai trao nhau những nụ hôn nhanh
rồi lên xe số 2 về Queen Anne thơ mộng
tôi vẫn đứng
hơn một giờ im lặng
đại lộ số 3
xuôi ngược gió Xuân về
bên kia đường
một chàng họa sĩ đam mê
chàng vẽ tấm tranh nhân lọai
không trường phái
không những gì phiền toái
tấm tranh nước mỹ tương lai
tấm tranh tất cả lưu dân
là những nhánh sông dài
rộng bát ngát xuôi về đại dương
đầy ắp tình thương
đầy ắp lời thơ - lời văn
đầy ắp tương lai hòa hợp
những dòng sông
muôn lớp
ca hát chảy ngày mai

tất cả chúng ta
không than ngắn thở dài
bóng đêm phải qua
bóng ma tàn lụi
người cầm bút khắp năm châu
trên toàn thế giới
đang viết từng dòng ...cho nhân loại mùa vui .

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG ( 2- 9 )


CHÀO KỶ NGUYÊN MỚI

[Bài thơ dự thi Hội Thơ Poetry.com - được đánh giá "Excellence"]

Đến trường - em bé qua đường
một em bé Da Vàng - một em bé da Đen
một nụ cười thân quen
một em bé Châu Phi mắt long lanh biển sáng
em bé trung Hoa - nụ cười tỏ rạng
em bé Việt Nam - em bé Iran
Những em bé Âu Châu vừa từ Tổ quốc sang
nững vòng tay dắt bé Nga hền hậu
Tất cả các em bé ơi !
thế giới hôm nay
giòng chữ vô vàn yêu dấu
đến tương lai - những ban sáng tinh khôi
Phía trước các em - ngôi trường ở ven đồi
lá cờ mới theo gió chào thế kỷ
Ơi màu sắc bao la tuyệt mỹ
màu bốn phương mát rợi hòa bình
- những bé thơ ơi - chào đất nước thắm xinh
chào đất mới quang vinh - chào đất nước của toàn nhân loại
The Star Spangled Banner - mùa hoà bình mãi mãi
rực rỡ kỷ nguyên xanh

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG 1998 (2-10)




GOBACHOV!

* Lời giới thiệu của một thi sĩ: Khi nghe tin Cộng Sản , chẳng những đồng bào miền Nam mà ngay cả dân miền Bắc , có nhiều người đã khóc vì tuyệt đường hy vọng .
Và khi nghe tin cờ Búa Liềm bị kéo xuống , cờ ba màu Đại Nga được kéo lên trên điện Cẩm Linh , Đế Quốc Sô Viết sụp đổ , lịch sử nhân loại bước sang trang mới , huy hoàng , tự do , dân chủ - Dân Việt hai miền Nam Bắc bừng lên niềm hy vọng ! Thi sĩ Phan Lạc Giang Đông ở Sài Gòn năm đó được tin , không dấu nổi niềm vui lớn , và đã sáng tác bài thơ GOBACHOV để ngợi ca kỷ nguyên mới : Nhân loại hoà bình , tự do , dân chủ . Để nói lên niềm tin mãnh liệt rằng chế độ độc tài Cộng Sản sẽ cáo chung trên quê hương Việt Nam . Trong khi đó , những tên Cộng Sản Việt Nam già nua , cuồng tín , ngoan cố , lạc hậu vẫn ngoan cố cầm bánh xe lịch sử . Tố Hữu , một thi nô trung thành với chế độ phi nhân , đã làm thơ nguyền rủa GOBACHOV , Yeltsin và các chiến sĩ đấu tranh cho nền dân chủ vào giai đoạn nước Nga đổi mới , đăng trên báo Sài Gòn Giải Phóng , với những câu như :
"Lũ chúng nó cắn vào lịch sử
Chúng chồm lên xé nát những anh hùng ! "
Hôm nay , trong lúc đồng bào trong và ngòai nước quyết không bỏ lỡ chuyến tàu lịch sử , gọi nhau đứng lên , hỗ trợ công cuộc đấu tranh đòi nhân quyền , tự do tôn giáo - chúng tôi trân trọng giới thiệu bài thơ GOBACHOV của cố thi sĩ Phan Lạc Giang Đông , như một tiếng nói cổ võ cho phong trào đấu tranh giãi thể chế độ Cộng Sản ở Việt Nam (Hồ Công Tâm)

Sáng nay
giữa Sài Gòn - miền Nam Việt Nam
tôi mở tung những hy vọng vinh quang
của thế kỷ
của toàn nhân loại
Tôi hát lớn trong vô vàn nhân ái
hội lòai người đã về dự thương yêu

Có tin vui từ phương Bắc
nắng reo
có gió ngọt ngào báo mùa thay đổi
Trái đất hôm nay
có một nguồn sống mới
có mùa Xuân nở lại nước Nga
có rộn ràng triệu triệu tiếng chim ca
*
Góc phố Sài Gòn - miền Nam Việt Nam
tôi- nhân danh người làm thơ dân tộc
tôi mừng tủi
nước mắt trào
đã khóc

Tôi ngước nhìn trời bát ngát xanh
tự do về
trái đất quay nhanh
tôi hạnh phúc
tôi thương yêu
mùa Thi Ca đã nở
*
Nước Nga ơi
nước nga ơi
vô vàn bừng tỏ
Thơ Puskin
vàng óng chất người
lóng lánh tinh khôi
Những dòng Volga
sông Don
vẫn sóng reo vui
vỗ về hạnh phúc
sóng dồn dập
phá tan
tủi cực
*
Sáng nay
Sài Gòn trong tôi
hay tôi trong Sài Gòn đã ngỏ
gọi tên Anh
Người vượt bao cách trở
Ngừơi mở tung cánh cửa nhiệm màu
Nước Nga hôm nay
đã chấm dứt
thương đau
đã viết lại trang đời sử mới
Nước Nga lớn
vì bao chuyển đổi
Nhân loại ôm tiếng Mát - xcơ - va
Có ai không
nhạc sĩ nào
đã trỗi tình ca
Xin ghi dấu
âm thanh huyền diệu nhất
*
GOBACHOV
Nồng Nàn
Men Đời Chất Ngất
Ly Rượu Ân Tình Của Thế Kỷ Hai Mươi
Tôi đã nghe hàng triệu tiếng vui cười
của các bác
các anh
các chị
Những mùa đông đã thôi rầu rĩ
Những con đường thơm ngát hoa tươi
Những Đông Âu thắm lại tình người
những câm nín
hôm nay đã cùng bày tỏ

Cờ Đại Nga đã lên cao
sáng rõ
ba sắc màu đẹp trở lại vinh quang
Nước mắt ai đã chảy
đón mùa sang
mùa của nỗi lòng vui lớn
mùa hát lên
lời tôn vinh triệt để

GOBACHOV
Trán ngời soi trí tuệ
Nhân loại hôm nay
đã thực sự hoà bình
Ơi Kremlin
Kremlin
Những tuổi già không còn buồn bực
những bé thơ
tương lai sáng rực
trái tim đã biết
nói
cười
*
GOBACHOV ơi
Sáng nay - nhân lọai đón tên Người
thế giới
bây giờ
thắm lại sắc xanh tươi ...

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG
Sàigòn, Miền Nam Việt Nam
(Ghi ngày Cờ Đại Nga được kéo lên ở điện Kremlin)


KOSOVO

Hãy cho tôi niềm đớn đau nhân loại
đoàn người đi về đâu
nước mắt bà mẹ những năm nào
em bé đi về đâu
trên cánh đồng tuyết đổ
chị hãy thôi dòng lệ
cho tôi thêm nỗi buồn
anh hãy nhìn phía trước
nhân loại quằn trái tim

những lửa bùng vị đắng
phần bánh mì chiều nay
ly sữa người cho vội
ai căm hờn tỉnh say

1

những dòng người
những bàn tay
những bước chân thất vọng
những trẻ thơ đang thèm cuộc sống
Kosovo

bước đi muôn đường hơi
em bé ơi chớ sầu
quê tôi bao ngày tháng
cũng chẳng vơi niềm đau

trái đất cứ quay tròn
bóng ma răng nanh nhọn
lũ hề vẫn lọm khọm
suốt cuộc đời ăn xin
xin chữ nghiã - nhân danh
xin ngôn từ mạnh bạo
xin thói quen nói láo
làm loài người tối tăm

em bé lạnh căm căm
ôm chó con sưởi ấm
Kosovo buồn thảm
nắng tắt trên đồi cao

cơn lạnh vẫn thét gào
nắng yếu dần khát vọng
bọn nhân danh trân trọng
miệng đỏ máu văn chương

nhân loại vẫn lên đường
giữa trắng - đen màu sắc
tôi nghe chừng khoảng khắc
lời nghẹn ngào xa xăm
Kosovo lạnh căm
im nhìn trăm cổ sử ....

2-

cuộc tình ta như thế
hãy lên đường tiếp tục
ai hãy khóc cho ta
nước mắt bỗng oà vỡ
những nụ cười sẽ nở ....Kosovo .

PHAN LẠC GIANG ĐÔNG

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.