Chiều
Vàng thu lá úa cuộn hồn thơ
Gió gợn sông trăng lặng ngóng chờ
Liễu rũ soi mình ôm sóng mộng
Mây vờn che bóng rợp trời mơ
Lang thang chiều bước- buồn duyên lỡ
Chầm chậm nắng buông – dọi nguyệt mờ
Đếm giọt đắng rơi sầu tí tách
Nghe đời đứt quãng một đường tơ
Trường xưa in dấu gót nàng thơ
Tường cũ rêu phong nắng hạ chờ
Dăm cánh phượng hồng đưa lối mộng
Một tà áo trắng khỏa trời mơ
Chiều lung linh dọi mầu hoa nhạt
Dạ sắt se buông ngấn lệ mờ
Lẻ bóng trăng khuya vàng đỉnh nhớ
Thu tàn thưa nhặt tiếng đàn tơ
Người đưa ta lạc giữa rừng thơ
Rồi bỏ lại đây những nuối chờ
Hạt nhớ đong đưa đầy biển mộng
Sợi buồn quấn quit nặng thuyền mơ
Trăng non thổn thức mầu thu úa
Phượng thắm vi vu sắc hạ mờ
Lặng lẽ hòang hôn về xóm vắng
Bước đời cung lỡ phím chùng tơ
Réo rắt cung đàn lãy phím tơ
Người ơi ! nhung nhớ lệ hoen mờ
Mắt xanh năm tháng oằn cay đắng
Môi héo một đời dậy ước mơ
Lối cũ mòn quanh sầu vọng tưởng
Hồn xưa in dấu những mong chờ
Vàng tay khói thuốc- tình say mộng
Quản bút u buồn mấy dáng thơ
Thu đến mang về trăm ý thơ
Cho tình xa- thỏa dạ mong chờ
Mây xanh xanh ngắt – say thuyền mộng
Hoa thắm thắm hồng- quyện bến mơ
Ngõ trúc loanh quanh làn khói nhạt
Hàng cau thấp thóang ánh trăng mờ
Chiều quê bảng lảng len màu nhớ
Dạ khúc tương phùng mấy phím tơ
Xuân Qua
Nhặt cánh mai vàng rơi trước cửa
Ta xâu thành nỗi nhớ xa xôi
Chiều xuân ơi gió quyện hương đời
Sâu thẳm đáy lòng vương vấn cũ
Xuân đến đó rồi đi lặng lẽ
Còn đây vài chậu cúc loe hoe
Sương đêm mấy giọt cánh hoa nhòe
Thân khẳng khiu còn trơ lá úa
Xuân đến tưởng như cơn rạo rực
Ồn ào dăm phút cũng qua nhanh
Chút dư hương vị còn lây lất
Đôi chiếc lá sầu vội uốn quanh
Ngồi buồn ta đếm những xuân qua
Mái tóc xanh xưa bóng nhạt nhòa
Mấy nắng thu bao mùa lá rụng
Mơ màng cánh nhạn chợt bay xa .
Mồng 8 tết Canh dần
Màu Xuân
Màu nắng xuân hồng trong mắt em
Chiều rơi nhè nhẹ bóng qua thềm
Bâng khuâng tô nét bờ môi ướt
Hơi ấm chuyền tay những ngón mềm
Hương gió xuân nồng trên tóc em
Hồng lên đôi má nỗi không tên
Vân vê mảnh giấy vần thơ cũ
Ánh mắt chừng như.. ứ bắt đền
Hải ngoại em về lại cố hương
Đáy lòng ăm ắp những yêu thương
Bao nhiêu năm tháng là nhung nhớ
Một chút nao nao luống đọan trường
Nắng chiều lên phố thiết tha ơi
Góc nhớ cho ai những tuyệt vời
Nghe bước xuân qua về phố thị
Ngây ngây gió thỏang chút hương đời.
Saigon xuân Canhdần
Cám Ơn
Xin cám ơn
Em cho dòng nước mắt
Để hiểu rồi
Nghĩa hai chữ yêu đương
Xin cám ơn
Cho bao lần vấp ngã
Để hiểu rằng
Đời là những thương đau
Xin cám ơn
Những tháng ngày rong duỗi
Để thấy mình
Ngầy ngật nét xanh xao
Xin cảm ơn
Những đêm dài thao thức
Đóm thuốc tàn
Ám khói những ngón tay
Xin cảm ơn
Sợi mây hồng buổi sáng
Chợt đếm thầm
Những giọt đắng rơi nhanh
Hai mươi năm xin làm người trả nợ
Mảnh nợ đời không bút tích mượn vay
Không chứng nhân không người làm khế ước
Chỉ mơ hồ một thoáng kiếp trả vay
Hai mươi năm xin làm người trả nợ
Gánh cuộc tình chất nặng cả hai vai
Có nhân chứng kia rồi- đây bút tích
Kẻ cam tâm tình nguyện- đắp mộng đời
Hai mươi năm vui với phận làm người
Để một chiều ta nghe những tàn phai
Chất trên vai những năm tháng nhọc nhằn
Vì..
Ta rất vui xin làm người trả nợ
Nếu..
Hết nợ rồi - ta biết trả cho ai ???
Nguyễn Khánh Chân