Lão Hí Đi Dự Hội Thơ.
Lúc này Lão Hí không mấy hên, gặp toàn là gì đâu không. Đi dự hội thơ cũng bị rắc rối nữa!!! Số là gần nhà Lão Hí có cái hội thơ mới mở. Chỗ đó để dành cho tao nhân mặc khách đến để ngâm thơ vịnh nguyệt.....Lão Hí nhà ta cũng muốn dây phần cho có chút sĩ diện với đời, cạy cục mãi mới được 1 người trong hôi thơ giới thiệu cho tham dự. Thế là cuối tuần rồi Lão Hí diện cho thật bảnh để đến dự hội thơ.
Sau mấy tuần trà nước thì đến phần góp thơ. Nghe thể lệ góp thơ là Lão Hí điếng hồn rồi! Bởi vì nó đòi hỏi trong 2 phút phải làm được 1 bài thơ để tả người vừa làm thơ trước mình. Nếu ai không làm được thì bị đuổi ra.
Mấy thi sĩ họ làm nhanh lắm; nàng khen chàng đẹp trai hùng dũng... chàng gọi nàng nào là hồn thơ của anh, nào là tiên tử giáng trần.... Thoắt 1 cái đã tới phiên Lão Hí.... Người đọc thơ trước Lão Hí là nữ thi sĩ Tuyệt Ngọc Mai, nàng đọc nhanh lắm, lão chả biết nó hay hay là dở nữa vì cái đầu của Lão Hí đang cuống cuồng tìm vần thơ để tả nàng.
Đến phiên Lão Hí, Lão Hí nhìn nàng từ đầu tới chân chẳng biết bắt đầu từ đâu, bỗng Lão thấy Ngọc Mai làm duyên đưa hai tay lên ngực như phập phồng chờ đợi. Cái đầu tăm tối của lão Hí đột nhiên như bừng bỉnh ngộ. Lão liền đọc hai câu thơ để tả Ngọc Mai:
Người làm thơ ấy tên Mai.
Dưới hai túi áo dấu hai trái dừa.
Cả hội trường như chết lặng đi dưới trọng lượng ngàn cân của hai trái dừa ấy. Ý, lại nói lộn rồi...., dưới trọng lượng ngàn cân của hai câu thơ ấy....Đột nhiên người ta nghe thấy tiếng oà khóc của Ngọc Mai... Rồi đột nhiên lão nghe thấy có người văng tục.... rồi tiếng chân rầm rập ùa đến Lão Hí.... Lão Hí quay lại thì thấy cả đám thi sĩ đang ào tới định dần cho Lão Hí 1 trận. Đời nào Lão Hí để cho chúng đánh, lão co giò chạy 1 mạch ra đường rồi ngoái lại chửi cha mấy thằng thi sĩ đó. Đám thi sĩ đó cũng đâu chịu thua, chúng dừng lại rồi thi nhau mà đào mồ cuốc mả Lão Hí lên mà chửi....
Tính ra mình vẫn lời, vì mình chả là gì nó có chửi cũng chẳng sao. Còn tụi nó là thi sĩ mà bị Lão Hí chửi cha mắng mẹ thì nhục lắm.
Chỉ tức có điều là 2 câu thơ hay thế, tả chính xác thế mà nó chê.
Quang Hy viết lại theo lời kể của Lão Hí