Mẹ
Thân tặng Trần Kiêu Bạc
Chân cứng đá mềm tủi hồn quê
Áo nâu nón lá mặt sầu che
Nắng khô bờ mía khô ao cá
Cỏ héo hoa tàn bặt tiếng ve!
Mây che cát lấp hay mắt mù
Mẹ đi con cũng mất đường tu
Kinh hoàng chết khát không nguồn cội
Tàu chuối lá dừa lạnh gió thu!
Luống cải hoa vàng bướm ngẩn ngơ
Mẹ con vun tưới nắng thẩn thờ
Cơn giông chợt đến mưa ma quái
Con được chui vào áo Mẹ mơ
Câu chuyện thần tiên lại trở về
Thơm bầu sữa mẹ ngủ no nê
Hai tay ôm chắc lưng từ mẫu
Tóc mẹ giăng màn trời chở che!
Mẹ có nghỉ ngơi có ngủ không?
Đêm hè leo lét ngọn đèn chong
Vá may bắt muỗi tay mòn mỏi
Áo lạnh vai gầy tủi gió đông
Khói lửa tràn lan giặc cướp về
Nửa đêm Ba Mẹ bị kéo lê
Ba may chạy thoát, thương thân Mẹ
Máu nhuộm kinh hoàng mấy bờ đê! (1)
Cũng may trời Phật Ông Bà thương
Mẹ đã vượt qua nẽo đoạn trường
Chân le chân vịt thân xuôi ngược
Lo cháo lo rau quên vết thương
Biển cạn non mòn sông vơi đầy
Trời mưa trời gió rụng cỏ may
Canh chua rau đắng lòng thơm ngọt
Ba vẫn thường khen Mẹ lắm tài!
Ngày xuân mới thấy áo Mẹ lành
Dâng lễ Tổ Tiên trọn lòng thành
Tóc lại bạc thêm lưng còm cõi
Xin được an bình đủ cơm canh
Thương tay Mẹ biến chứng đau gan
Lở lói đớn đau chẳng dám than
Dấu con vì sợ con đau xót
Không thể ôn thi mất bảng vàng (2)
Cũng may không thẹn với Mẹ hiền
Con đậu Tú Tài, Mẹ bình yên
Tim con tan nát khi hay biết
Nước mắt đong đầy bàn tay tiên
Gió thoảng xa gần nhịp võng trưa
Tiếng gà buồn ngủ gọi trời mưa
Mẹ ru nắng ấm thơm hoa sứ
Con dệt mộng đầu: chuyện đời xưa!
Mơ được đào tiên dâng Mẹ ăn
Trắng da dài tóc, sống nghìn năm
Mẹ cười hoa bưởi, vui hoa nắng
Nhẹ gót trường sinh, thoát nợ nần!
Đất nước tang hoang ma quỷ về
Cá tôm tuyệt giống mất lũy tre
Mẹ đau ngày tháng con oan ức
Tù tội không chừa bóng trăng quê!
Nước mắt Mẹ thành biển thành sông
Trời cao đất rộng có như không
Hận sầu cháy tóc tim khô máu
Hồn vội tìm con chốn lửa hồng!
Lê gót tàn trên nẽo đắng cay
Xác xơ mái rạ cửa không cài
Chuồng gà chuồng vịt không còn dấu
Rau muống rau dừa nhớ bóng ai
Khói lạnh nhang tàn tủi trời mưa
Không một tiếng chim không bóng dừa
Vườn trầu khô chết hoa mắc cỡ
Khóm trúc gục đầu mặc gió đưa!
Lối cũ lạ lùng ngõ nhện giăng
Áo sầu chân đất lạnh bóng trăng
Bên thềm rêu chết khô dế khóc
Còn sợi tóc nào vương gốc măng?
Trời đất sao không tan biến đi
Để sầu để hận mãi làm chi
Tình người đâu mất? Người hóa thú?
Hay thú hóa người ngăn lối đi?
Ngày đêm mòn mỏi mong chiêm bao
Gặp Mẹ thân yêu như ngày nào
Đón con trước cổng trường sơ học
Tay sẵn thẻ đường thơm mía lau
Lâu quá rồi sao Mẹ không về
Con như cháo khét, như cơm khê
Như sầu riêng rụng non, ung thối
Chim choc côn trùng đều chán chê
Một hôm đất khách bão tuyết tràn
Nửa mê nửa tỉnh nửa kinh hoàng
Vội vàng Mẹ đến cho hơi ấm
Thơm ngát mộng lành hương bình an
Chưa kịp dâng trà, chưa hầu cơm
Vô tình tuyết xóa hết dấu chơn
Mẹ theo nhang khó, theo sương gió:
Một giọt nắng vàng rơi trước sân...
MD 10/10/05
1) Khoảng 1946, lúc tôi mới độ 3 tuổi, một đêm cướp bắt Ba Mẹ tôi tra khảo tiền một cách dã man. Ba tôi chạy thoát, chúng đâm Mẹ tôi nhiều vết thương, tưởng chết, chúng bỏ đi.
2) Lúc tôi trọ học ở Mỹ Tho, bận ôn bài thi Tú Tài thì ở quê nhà Mẹ tôi bị đau gan nặng biến chứng: tay chân lở lói, đau nhức vô cùng, gia đình định nhắn tôi về, Mẹ tôi không cho vì sợ tôi đau khổ lo lắng, hỏng thi. Đến lúc thi đậu xong, trở về quê mới hay Mẹ đau nặng, tôi vô cùng kinh hoàng, đau xót. Cũng may không phụ lòng hy sinh, thương yêu của Mẹ hiền!
(Trích trong TT”HUƠNG ÁO”)
*****
Chân Mây
Con đường cổ tích đã xa rồi
Tiên chán trần gian chẳng dạo chơi
Bỏ hoa bướm dại bên đường vắng
Mây khói mênh mông đất nhớ trời!
Giấc ngủ mệt nhừ vắng mộng mơ
Bờ xa bến lạ đến không ngờ
Trăm năm ngao ngán tình đen bạc
Mấy kiếp nợ nần đau xót thơ!
Bao nhiêu lá úa đã lìa canh
Rừng núi còn đâu áo thơ xanh
Bao nhiêu chim cá đà tuyệt giống
Hoa cỏ tàn phai hết yên lành!
Ta đi trên những lối ngục tù
Biết ai tu thật ai giả tu
Sâu bọ lan tràn lừa nhân thế
Núi lở cuồng điên bụi đá mù!
Còn đâu chỗ sống cho người hiền
Lặn hụp dòng đời mãi đảo điên
Ai khóc thương ai đêm tận thế
Thổn thức trăng sầu rụng trước hiên!
Lòng đã nát tan biết về đâu
Nợ nào chưa trả hết cho nhau
Thì xin tạm giữ màu áo cưới
Và những ngọt ngào đã gửi trao...
Lội suối băng rừng vượt núi hoang
Tìm tiên chỉ thấy lá rụng vàng
Mây trắng lang thang sầu viễn xứ
Thông già mệt mỏi chẳng buồn than!
Vạn nẻo buồn đau mấy cảnh đời
Mai sau còn lại khói mây thôi
Bao nhiêu hạt bụi hồng theo gió
Cát sỏi đau thương cũng đủ rồi!
Lối cũ đừơng xưa bụi khói mù
Ta đi trên những lá vàng thu
Nghe hồn hoa cỏ còn đau tủi
Trách nắng hờn mưa cũng mệt nhừ!
Xin trả cho cây chút màu xanh
Bao nhiêu hy vọng đã không thành
Uổng công chờ đợi phai màu tóc
Gục ngã bên đường mưa vắng tanh!
Đắng cay lận đận quá đủ rồi
Thương tiếc ngậm ngùi cũng thế thôi
Trần gian dành lại cho sương gió
Thơ thẩn chân mây lạnh cuối trời….
MD 08/09/02
LuânTâm