Sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại
nó chạy thục mạng vào ngõ nhà tôi
tiếng kêu đau thương bám víu vào thềm gạch
tôi trả lời bằng ánh mắt và lo lắng
nó cụp đuôi
nó khóc bằng tiếng sủa phản kháng
nó nằm thu lu vào góc sân
tôi muốn vuốt ve và che chở
nó nhe răng muốn cắn vào tôi
sự phản ứng bản năng
và cũng là sự cảnh giác cần thiết đối với lòng thương hại.
Tìm một vạt đất làm một ngôi mộ gió
tôi leo lên đồi cùng với con trai và các cháu nhỏ
thắp nén nhang ngưỡng vọng tổ tiên
lũ dê đã đi ăn xa để lại một bãi phân dày đặt như những viên thuốc tể
chúng còn bới đào trên nấm mộ, hất tung những bát nhang nằm lăn lóc
năm xưa
anh kế tôi đã phát một vạt đất định làm sanh phần cho cha mẹ
rồi anh đi làm thuê ở Sài Gòn
anh chưa kịp về xây mộ
người khác đã chôn cất người thân trên miếng đất này
“chết trước được mồ mả”
rồi anh tôi cũng ra đi vì tai nạn khi tròn 25 tuổi
ba mẹ anh chị em tôi lao đao
lá xanh rụng trước lá vàng
anh về nằm cạnh miếng đất xưa
lần này tôi về
nhìn quanh quất núi đồi
đất còn mênh mông
nhưng núi đồi đã phân lô cho các ông chủ
muốn làm một ngôi mộ gió
mà nghe tiếng thở dài lăn xuống núi
Dốc Đá Dăm, 01/01/2010
Sự im lặng của thời gian
có lẽ
sự im lặng của thời gian đã làm ta lạc nhau
trong khát tìm ái cảm
mặt trời như ổ bánh mì
cháy khét trên đền đài hoang cỏ
những chiếc lá mục đang tự đốt cháy thắc thỏm
tiếng chuông nhà thờ lõm sâu hốc mắt sương
năm tháng
xé
anh và em
ra hai mảnh
con châu chấu cõng cuộc đời trên tấm áo rẩy run chiều phế tích
những viên gạch nứt ra từng giọt cỏ
hoàng hôn mọc rễ trên cánh diều đứt dây
dư âm trôi lang thang trên góc phố nhàu bạc xỉn
sự chán phèo như bản tin tứa ra ở ngã tư đường
sự im lặng của thời gian
đẩy mùa xuân mặc áo mùa đông
dắt nước mắt về gội rửa niềm tin
giữa lưng chừng vết nối
là hố thẳm vòm đêm không thấy mặt người.
Ðêm cô hồn
cái buổi tối keo kiệt ấy cuối cùng rồi cũng tự sát trên con đường đứt mạch
đã có ít nhất hàng ngàn viên gạch vỡ trong cuộc tru di của đất trời
những viên gạch không đầu
lởm chởm như vết hận răng cưa
như anh và em bấu xướt ngày cách tuyệt
đã tàn dần những bóng đèn tù mù cổ điếm
mùa rượt đuổi những cơn mưa dở sặc nồng hơi uổng tử
vệt khói cầu nguyện trên những đóm nhang lòng vòng uẩn ức
câu kinh luân lạc phía chân trời trắng màu tóc lạnh
mặt người lẩn vào cơn hen suyễn ma trơi
đêm cô hồn
quặn thắt lửa tàn rơi
Không một vệt sao
góc đời nhiễu
loài dơi di trú về tha phương
mưa thâm niên đục nát mảnh trời róc máu
ai đi
ai về
ai ở lại
bằm nát thân nhục nhằn chớp bão
dế sầu
giun tủi
phận long đong
đã thấy mặt trời rách trên mái tranh nguyện cầu
từng ngày quen lấp ngày mới
từng ngày tới bới ngày quen
rác rưới thâm quầng mắt khổ
đất mọc nỗi buồn
đất thọc tượng câm
văn tuôn xác máu đau lòng ruộng
thơ bỏng hồn bom rát phận người
những câu chuyện buồn mọc lên như cỏ
cỏ bất tận ngôn
mặc đời hy vọng
đại lộ buồn nôn cơn đau đẻ thiên tài
ai cứu khổ cứu nạn
ai cứ khổ cứ nạn
ai về ngủ dưới đêm đen
ai về khóc với dân đen?
Những con đường lạ hoắc
con đường đưa tôi ra khỏi ngôi làng trung du hẻo lánh
chỉ cho tôi biết những cánh cò muốt trắng
chỉ cho tôi biết những bụi hoa dại mang tên cứt lợn hay mắc lẹo hoặc là chó đẻ
ngần ấy năm
tôi mang trên vai mình con đường ấy
Sài Gòn
tôi cất giấc ngủ bên cạnh lò sấy nhang
con đường gọi tôi thức dậy mỗi sáng
hâm lại miếng cơm cháy tẩm xì dầu
để tiếp sức một ngày mới
Huế
sáng văn
chiều hoạ
con đường cho tôi nhiều lối rẽ
Bảo Lộc
con đường cùng tôi leo dốc
tôi cõng trên vai những tủ những bàn những ghế những nệm những chăn
và vị rét mồ hôi
và bao nhiêu năm
con đường ấy
vẫn con đường ấy
chính con đường ấy
đã chỉ cho tôi thấy những con đường khác quen và lạ
những con đường quen như mang giày mang dép nhưng nó không phải là con đường
những con đường lạ hoắc nhưng đích danh nó là con đường tôi phải tìm đến
Vạch một vết máu cho mùa xuân
toát nóng mùa thơm trên cặp đùi tươi rói màu trinh tiết
tôi biết mùa xuân có bốn mùa trên đôi môi ấy
khoảng cách giữa từng cánh đồng hoang dã không đang xích lại
sự sinh sôi bắt đầu ngược chảy
những gió mùa lay động khép nép
và, bắt đầu buông thả
tôi nghe tiếng pha lê vỡ
tiếng chim gù
sự lãng mạn không đơn chiếc
sự co giật máu đang cộng hưởng
tôi nghe sạc lở của một hành tinh khiếm thị
tất cả vùi
để ló lên một mùa xuân viên mãn
Khe Đô, giêng lẻ mười
Thật chán! Một loài khỉ đột bước vào giấc chiêm bao của tôi
chúng tồn tại bởi bản năng của sự sinh sản tồi
chúng có một hồ sơ ướp máu thối
chúng biết múa ca đú đởn trên những ngôi mộ khủng lồ của tổ tiên chúng
rồi chúng quên dần những bước chân tiền sử
bước chân chạm đá và đôi tay lượm quả tồn sinh
chúng ngơ ngác trong bài hát ú ớ của chúng
khi chúng thấy sự lặp lại miễn cưỡng của điệp khúc
(tuy, vẫn có sự phát hiện về sự lạc điệu của vài lão khỉ già khụ
và, một vài chú khỉ thông minh đến tội nghiệp!)
nhưng,
chúng vẫn hô hào huếch hoác huênh hoang hò hét hoan hô đến hồi hấp hối
chúng khom lưng hái lượm
chúng đu cành bẻ lá
đến trọc tròi cội rễ
tôi thấy máu nhựa cây chảy trong giấc chiêm bao
thật khủng khiếp!
Bàu Quyền, một chiều cuối năm lẻ chín
Nửa đêm mưa nghe cái chân lạnh ngắt
thằng con ho cả đêm
cựa quậy với cơn sốt
con mèo kêu như móc ruột cơn rét
nó biết tôi còn sống khi nó lấy chân khèo cái chân trái của tôi rồi lại khèo cái chân phải của tôi
vợ tôi ba chặp lại vỗ vỗ cái mông thằng cu
rồi ba chặp lại rờ rờ cái trán thằng cu
cứ thế
giấc ngủ thằng con tôi cứ đứt ra từng khúc lăn ra ngoài trời mưa lở loét
con mèo đói còn biết khèo chân tôi
con mèo hôi còn biết lôi con gián
tôi không lôi nổi cơn sốt ra khỏi cái trán con tôi
ngoài trời mưa vẫn rơi
vợ tôi vừa hắt hơi
con tôi sốt đừ điếc
trong nhà mèo vẫn chơi
tôi
trong
trạng thái
rơi!
Tôi nghĩ không phải là hiện tại mà cũng có thể
mũi nhọn của không khí cứ bắn vào tôi
tôi thấy rõ hơn là những hạt bụi ba hoa nhảy múa khoả thân
tôi đang kéo tôi lại gần tôi
theo đúng kế hoạch của một chuyến đi
con chó cứ sủa vang
nó không biết là tôi đang muốn sủa về một ký ức giống như một hiện tại
tôi lấy tay móc ra một mớ nặng trịch ở trong não
không màu không mùi
có thể
theo tôi
là khối băng đã đông cứng từ hàng chục năm trời
tôi lấy tay xoa cái mông đang bị một cọng cỏ xóc vào
tôi hỏi cô bạn gái về một điều ly kỳ
cô trả lời tôi bằng một đôi nụ hôn
tôi nghĩ không phải là nụ hôn hiện tại mà cũng có thể
vì hiện tại đã chết và đã được thay bằng một khối bê tông khổng lồ loã thể
Khi anh thở bằng hơi thở của em
khi bờ biển nằm ngửa ra đón nhận sự trần truồng của đôi tình nhân vùi trong cát là lúc những đợt sóng căng một khúc đàn trong suốt soi vào bốn con mắt nhìn nhau
khi rừng dương đứng lặng câm ngái ngủ chợt giật mình làm nghiêng đổ cơn gió khi đôi tình nhân dán mình vào thân cây bằng một vòng tay siết chặt là lúc những chiếc lá hình kim châm vào những nụ hôn
khi anh thở bằng hơi thở của em là lúc biển tràn ra trong cơ thể em cuốn và cuốn rừng dương rậm rạp trong ý nghĩ anh thật trọn vẹn
Thí điểm hay trò chơi
bạn nhắn cho tôi ít nhất là ba tin nhắn có nội dung giống nhau chỉ khác nhau số điện thoại bạn cần thay đổi
cũng bình thường thôi, phải không?
sự thay đổi này rất cần thiết khi bạn cần thiết thay đổi
với tôi cũng vậy
làm tôi nghĩ về sự thay đổi xoành xoạch của một nền giáo dục cần được thay đổi
Cuối năm & cảm giác tồn vong của lão Q
1.
tửng mưng
vác cuốc ra ruộng
đào nhúm rau má
bới mớ cỏ cú
về dầm với lít rượu gạo của đứa con gái rót cho cha bữa hôm trước
để dành uống từ từ
khi trái gió trở trời cái gối cái lưng nhức mỏi
ui cha!
cái chưn cụt nửa bàn
cái tay cụt nửa cánh
tê điếng
gần bốn chục năm rồi vẫn còn nhức
máu mủ cứ rỉ ra hoài
răng hắn hổng chịu lành hẳn
nhứt là những đêm trở trời
hắn nhức phải biết
hắn đau phải nể
2.
có bữa ngồi một mình
nhẩm mấy câu thơ cũ từ đời ông Đỗ Phủ
rồi khóc một mình
rồi quay quắt nhớ thằng bạn chết oan thời bao cấp
cũng tại cái miệng hắn nói thẳng nói thật
khi thấy một lũ chướng tai gai mắt hạch xách dân lành
kết cục hắn bị đập một trận
rồi vài ngày đào xác lên khám nghiệm tử thi
rồi ruồi bu kiến đậu
rồi nghe nói thằng con trai út hắn bi chừ làm chi đó cũng lớn lắm
không biết dưới nớ hắn có ngậm cười hay khóc?
3.
bụm một mớ rau má bỏ trong cái om
mà nhớ chi nhớ lạ nhớ lùng cái hồi còn nhỏ
cũng ăn rau má
giữ trâu
cày ruộng
rồi nuôi cơ sở
rồi bị dí súng vào ngực
rồi đi lính
rồi bị thương
gần ráo một đời người
rốt cục cũng giữ trâu
ăn rau má
đi cày
bao phen đổ mồ hôi sôi đom đóm
rứa mà cái bánh xe khốn khổ cứ đè bẹp một kiếp người
4.
hổm trước xóm làng bị lụt quét
cái lụt không trôi trái lòn bon
cái lụt không cha chết mẹ còn
cái lụt chưa có lần mô mà dữ tợn như rứa
nghe nói
mấy ổng xả lũ mô ở trên nguồn a dua a vương chi đó
nhà mô nhà nấy cũng ngập lút nước
có mấy bao gạo để dành cũng trôi tuốt luốt
có cái áo ấm thằng bạn hồi xưa tặng
để dành mặc mùa đông cũng trôi mất óng
có mấy con heo con gà con vịt cũng trôi mất tiêu
may là bà vợ què chưn
tóc bạc trắng toát
răng còn vài ba chiếc
hú hồn hú vía
níu cái tuổi già với nhau
ngâm nước đến 2, 3 giờ sáng
thầm nguyện
chết chung một ngày mới biết tình chung nghĩa thủy
nhưng
cũng chưa chết được
rồi nước rút chục ngày nửa tháng
bà con lối xóm kéo nhau đi nhận gạo nhận mì tôm cứu tế
kẻ ít người nhiều
kiện tụng chửi bới om sòm
thấy mà đã thèm thèm
ừ thì đói với nhau cả
ai trách móc mà chi!
5.
năm ngoái
vào dịp tết
có tiền cứu trợ cho những hộ nghèo đói
thằng con trai lên xã từ 7 giờ sáng
trưa quên ăn
chờ mãi đến chiều
nghe nói đoàn còn bận phát chẩn ở hai xã khác chưa về
người nghèo đứng chờ chật cả sân ủy ban xã
khói thuốc bay lòng vòng ngột ngạt bao vây kiếp nghèo phận khổ
rồi 8 giờ tối đoàn mới về
mấy ông cán bộ còn nạt nộ la lối om sòm
thôi cứ giả điếc giả câm giả lơ cho qua chuyện
tội nghiệp đôi dòng nước mắt
cứ rỉ ra từ hai con mắt đói đỏ hoe
đêm nớ có người thức tới 2 giờ sáng mới về đến nhà
nhận được đồng tiền cũng chảy máu con mắt
tưởng rứa là êm chuyện
ngờ đâu
về nhà
còn bị mấy chú cán bộ ở thôn [làng văn hóa] chặt bớt một nửa
các chú còn dọa
nếu không “tự nguyện” [chia sẻ] sẽ bị xóa tên khỏi danh sách người nghèo
đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận
dù chi chi nghèo cũng đã nghèo rồi
âu cũng là của bổng trời cho
chớ mấy chú có dám đi cướp cái phận nghèo kiếp đói thâm căn cố đế mô mà sợ
tổ cha cái đói
tổ cha cái kiếp
đời mô rồi cũng rứa
mặc kệ
thương cho đám con cháu hắn nghĩ
miễn kiếm thêm cho cha già mẹ yếu
vài miếng thịt mỡ
đôi ba cọng rau
một xí xì dầu
một thìa nước mắm là quý hóa lắm rồi
cho con cho cái ngụm sữa cây kẹo vui cái tết gọi là thì răng cũng được
ăn thua chi
chuyện nhỏ!
6.
thằng con đi từ sớm
ngày hết tết tới
kiếm vác củi về nấu nồi bánh tét
thương tối qua hắn lên cơn sốt rét
tội nghiệp
vợ chồng hắn
nghĩ mà thương
lui hui lúi húi cả năm trời mà chẳng đủ ăn
ba đứa con gái leo nheo
một bầy heo lóc nhóc
hễ đói là gặm máng phá chuồng
hàng xóm thì cứ chửi
răng lại nuôi heo để mùi cứt bay khắp xóm
gia đình văn hóa mà rứa thì ai chịu nổi
nghĩ cũng tội
thôi
cười xề xòa hòa giải
bà con xa không bằng láng giềng gần
cứ giả bộ làm thinh cho êm chuyện
7.
nói thì nói vậy chớ cũng khó
nhớ mấy năm trước
ruột thừa vỡ
trong tay không một cắt một hào
nghĩ lui nghĩ tới
thôi chết quách cho xong
ai ngờ
hàng xóm làng giềng
có thằng bạn chưa cho chết
mang tiền tới đưa tận tay
bê qua võng
rồi khiêng lên trạm xá
bắt xe ôm chạy một hơi về bệnh viện huyện
nằm một tuần
quen thêm một số người bạn [bệnh]
hỏi chuyện cũ thời [kháng chiến một]
rồi cười ha hả dơ cả hàm răng sún
8.
ui cha!
cái chưn hắn mỏi
cái tay đã nhừ
nhìn cánh đồng xơ xác
ngó núi đồi hiu hiu
tết gần về tới ngõ
xuân đã tràn qua sông
nhà giàu háo hức chờ mong
phận nghèo da gà nổi lên từng cục
thương lũ cháu quần áo tét lét tưa lưa
nghĩ cuộc đời khóc cười lem nhem luốc nhuốc
thương con quốc quốc
nhớ cái gia gia
than ôi! trong cõi người ta
một thang bạc mệnh biết là bao nhiêu???
Tịnh Đông Tây, 5/2/2010
Giêng
những giọt mưa hay những hạt bụi đang hát điệu luân vũ
giêng ái ân giục những nụ hôn
một ngày đầu năm đã chật những hân hoan trìu mến
những câu nói ấm đến vô cùng
những ánh mắt dịu dàng khôn tả
trên nhánh xuân một đàn bướm rập rờn chuỗi mùa hương mới
khiết tinh trong mắt tơ trời
giêng bồng bềnh những vòm mây soi mình trên bến sông đời loang gió
chắt chiu từng giọt nắng vàng
con đò chở mùa xuân trên dạt dào từng con sóng thơm lừng tuổi mộng
giêng mở ra một hành trình mở
hứa hẹn những mùa vui nẩy lộc đâm chồi
giêng bao chứa cho mùa nắng mưa gió tuyết vòng tay ý niệm
gói ghém bằng hai chữ em anh
Mảnh đất nứt ra từng vết máu
chiếc máy ủi nghiến từng vòng xích máu lạnh
hất tung cổ thụ
bào tận đáy những chum tro hoả táng
đốt trụi trần đồi khe luống tuổi
cày xới hố hầm thù hận
bới thủng mồ cha mưng mủ nhụa nhầy
khoả lấp hồn oan giăng lối u mê
cải tạo bằng sức mạnh sản xuất tập thể
cốt làm mới thêm vết thương rỉ máu
khoai sắn, lá rừng đắp điếm mộ phần cơn đói
bầy trẻ trốn trường làng lên núi đốt than
đẻ trong tiếng súng
lớn lên giữa sa mạc đói cơm
lũ trai tráng tha phương không dám nghĩ ngày về cố quận
đứa chết trên đường biên giới
đứa xung phong khai phá núi rừng
không biết mình còn sống trong cơn sốt rét
đứa vùi mình cho cá mập
đứa ngả bệnh tâm thần vì tờ khai lý lịch
một thế hệ chết mòn trong khao khát tự do
những dòng sông đã gãy
quằn quại đêm ngày vết nứt phù sa
những hố thẳm khổng lồ chất chồng tuyệt vọng
loài chim lạc trụi cánh
trườn trên tro than bằng chiếc mỏ nát tươm
bàn chân khô máu vọng tìm niềm tin trên con đường chết
cơn ngủ loạn điên trên chiếc gối tù đày
mùa khét
dòng đời ngún lên sợi khói nhục nhằn thoi thóp
con chữ chảy máu trên hành trình đen
mất & còn trong khoảnh khắc giẫm đạp
biến động & can qua
bóng núi lên cơn tai biến
sóng biển quặn đau hình hài
buổi chiều
nghe từng giọt máu rơi trong cổ họng
Nỗi buồn cứ kéo dài ra
nỗi buồn cứ kéo dài ra như đường tàu thực dân xuyên qua một đất nước khổ đau rách nát từng cơn hen suyễn
nỗi buồn chồng chất máu
tràn ra mặt biển
biển thêm nhiều vết sẹo rưng máu
[lòng mẹ bao la]
lòng mẹ rách tươm trường hoàng
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi cơn đau khóc cười hoà giải
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi tiếng thở tự do tắt nghẹn bởi luồng gió độc [tài]
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi nổi da gà nhớ tiếng chuông chùa vang lên ai oán
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi rùng mình mơ thấy thánh giá dập đầu trên núi
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi cơn lũ quét ngang mùa đói cũ
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi em bỏ nhà bán trôn nuôi miệng
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi huyền thoại một loài dơi bay qua huyệt mộ
nỗi buồn cứ kéo dài ra khi viên phấn trắng ung thư thành tích
nỗi buồn cứ kéo dài ra
nỗi buồn cứ kéo dài ra nỗi buồn
Sự tự do quẳng con chim tôi vào lửa
sự tự do quẳng con chim tôi
vào lửa để mọc thêm nhiều lông
mới, ôi con chim của tôi, con
chim tự do, con chim tìm mồi
trên nhánh cành đổ nát của tháng
ngày mù tối không lối đi, con
chim của tôi hát bài ca vong
thân chới với trên vòm trời thẫm
xám không bình minh, con chim của
tôi đớp những dòng chữ trên văn
bia đình làng cũ nát đếm từng
nét từng chữ từng dòng rà từng
chữ bị đục bị khoét bị lịch sử
gặm mòn, tái tạo [dỏm], con chim
bay đi, con chim bay về đậu
trên cành tre khản giọng ca trù,
điệuhòđiệulýđiệuru, con
quyênconsáoconcuconnhồng
nói chuyện ruộng đồng, nói chuyện nương
rú, hỏi nhau cái chuyện tự do.
Ngày về
nhớ Bùi Giáng
... Và em khóc một chiều bên ni bên nớ, mộng xuân khai vụn vỡ cõi thiên bồng, nghe Thu Bồn Vu Gia Hàn giang gọi hồn Hoài Phố, tím bên trời giấc ngủ rêu phong, ngày ngun ngút chân chim hão lộng, dấu di thư hun hút phố trang đài, chân mày cong gót hài mỏng, run tiếng chim du động buổi hôn hoàng, ngày Hoà Vang Điện Bàn Đại Lộc đêm Duy Xuyên Tam Kỳ Tiên Phước Trà Mi, trăng búi tóc dạ lan mang mang hồn quốc gọi cầm tay trăng vỗ giấc điệp sương ngàn.
Anh khâu vá câu thơ triền đời tất bật chén hồ trường thao thiết bến vân mê, mắt em xanh thao thức mộng ngày về non nõn, rót câu Kiều nghiêng xuống giọt tài hoa. Và, em đàn nâng phím lệ, mắt chùng một đoá thiên thanh. Sao em không cười tươi hột lựu? Sao em không nhìn cái nhìn di cảo, nghe mùa tiên tri thấp thoáng tinh kỳ, ngắt nụm hoa mua tím rịm, cài thung cỏ úa trùng trùng mà tương tư mùa nắng cũ, điệu xuân buồn trắng hớ bên sông.
Em quay mặt Cửa Điền Khe Đô Ruộng Mặt, dấu nỗi buồn Bàu Quyền Bàu Máng Bàu Sen, anh chới với Gò Bàn Gò Cấm Gò Ngang, nghe mặn chát Đá Dăm Khe Cạn Cây Trai Khe Ráy... hái tương tư thơm phức lũng đồi xanh, ngắt hoa mua tím ngắt triền sương, bầy chim vịt kêu chiều trên mấy tao thương rôi rối hoàng hôn lấm cỏ.
Nhớ em buổi xuân thì ngực rằm mới nhú trăng non lồ lộ đoá trinh nguyên nguyệt bạch, mắt lá răm len lén bên rào thẹn thùa dấu mặt mà bây chừ em đã theo chim sáo sang sông cho bến cũ mỏi nhìn cái nhìn rát bỏng cho bờ lau lơ lơ láo láo tiu nghỉu giang đầu bơ phờ tóc trắng phơ phơ.
Anh về đứng chôn chân trời trồng dưới gốc đa làng ngơ ngẩn nhìn nỗi buồn ông táo rụng, sầu bình vôi lăn lóc thương dâu bể trầm luân thế thái nhân tình. Minh minh mang mang hẹn kiếp lai sinh em hỉ?
Lạc
ta đi dọc theo ngày mùa rám nắng
dưới chân núi mỏi
dòng sông ô nhiễm tự nguồn
sẽ dài mãi hành trình u ám
ta nghe tiếng thở dài Cao Bá Quát
siết buốt giữa hai hàm răng
những cái bóng ám ảnh giấc ngủ loài chim tự do
ta ngồi bẹp xuống giữa hoang hoải mầm ươn
lượm lặt vết mùa sám hối đang nứt ra từng hạt mù cay
ta nhai nạm cỏ đắng
thấy những trụ biểu ngả nghiêng từng con chữ rách nát
ta hỏi về đâu ngày xưa sau?
ta hỏi nỗi đau như râu tóc móng tay móng chân mọc ra tua tủa từng ngày
những phiên toà cấu xé lương tâm
có tiếng chuông nào cảnh tỉnh giọt máu vàng?
những hài cốt không phiên dịch được tiếng hận cừu
sao loài người dùng ngôn ngữ khói nhang?
ta đi dọc theo đường gân xanh giấc mơ lầm lạc
vác mặt trời đi bán ve chai.
Ngày tận với em trong giấc tự do
anh bóc đôi cánh mềm
thiên đường rung lên tầng tầng ân ái
lộ ra những nụ hôn tròn căng thơm phức
những giọt mồ hôi cám dỗ vào mùa tách vỏ
ngày tháng sóng sánh lớp da non nõn nà mềm mại
nụ hồng sơ khai mởn ngọt
chúm chím hồng hoang
ngày tận
ta yêu nhau bằng hơi thở đầy
bằng siết tay rướn chân
bằng âm thanh tạo ra trong mùa thu hoạch
hãy cởi bỏ tất cả sắc màu giáo điều hợm hĩnh còn sót lại trên cơ thể
và dội yêu thương vào vết cắn
triệt xoá chán chường bằng đôi môi quét
ta lau căm thù bằng chiếc lưỡi trượt dài cơ thể
mặc tiếng gõ cửa phân bua của ngàn loài bão lạ
mặc trận cuồng phong dở trò trên mái nhà cô tịch
ta bảo toàn lực lượng tiếng rên
ta bảo toàn dòng ái tràn qua từng đôi môi co giật
ôi!
ngày tận
ta thắp ngọn nến hồng quẫy đạp
càn khôn
Trượt trên nỗi nhớ
Anh vừa bước ra ngoài cuộc thăng trầm khói sương huyền ảo của một chiêm bao tan chảy trên vết sẹo hình hài, ngày xa em buồn tênh mảnh vỡ, bàn tay lướt buồn trên sợi ưu tư ngày cũ, anh dan díu với niềm đau mọc cánh trong sự trống vắng tột cùng em, loài lan huệ trầm cảm hương chùng theo vết nhớ chim di. Trong giấc mơ về em, những khao khát vô bờ vô bến đang reo ca về những hoài âm tuyệt diệu, một nét môi hồng thăm thắm đương xuân, một đường cong tuyệt mỹ đến mê hồn, một ánh mắt ứa tình đang quấn chặt thăng hoa, anh nằm nghiêng nghe lá thở, nghe bình yên hát điệu slow, nghe nhựa xuân trẩy hội trên ngực non đăm đắm mộng xuân tình, anh nói tiếng yêu em bằng nụ hôn của trăng ngọc lan huyền nhiệm, bằng sợi vòng tay mê cảm chứa chan, bằng tất cả mùi hương không giới tuyến, anh tan vào em bỏng rát địa cầu. Và cũng chỉ là giấc mơ thôi... anh chợt tỉnh giữa bộn bề câu thơ gấp khúc nhàu nhĩ điệu vần thao thiết, đêm vo tròn tiếng thở loài dơi, anh vội xé tiếng đàn trên năm ngón tay buồn ủ mục, khói thuốc xanh hơn da người vòng vèo dự cảm, anh tự cắn môi mình tứa máu thi nhân và nghe nhịp tim thót lại trượt luân hồi trên nỗi nhớ về em...
Hà Nội, chiều 27/4/09
Chùm thơ ngắn 45 bài
1.
anh phân biệt được tiếng của loài mưa và lũ gió
tiếng nấc mỗi khi em khóc
và đêm nay, anh nghe được âm thanh của những giọt nước hạnh phúc!
2.
tôi yêu sự lặng câm
vì nó cho tôi biết sự cô đơn
và những khuôn mặt thật
3.
căn phòng trọ đầy tiếng rên của đôi tình nhân
hạnh phúc
và khuyến cáo
4.
trang báo quá tải những tệ nạn xã hội
chất chồng theo năm tháng
đã dự báo sự tồn vong của dân tộc
5.
thành phố chen chúc những con hẻm
là lối thoát duy nhất của rác và những chú chó buổi sáng
con người đang hít thở
6.
em í a điệu luân vũ hở váy
đời í a câu hát quen lặp lại
ta í a hạt bụi trên tay
7.
xác chết một người đàn ông được bới lên năm 1980 thối vô cùng
cậu học trò tiểu học ngơ ngác
30 năm sau anh ta vẫn còn nghe mùi xác chết ấy
8.
chỉ trong đêm tối
mới thấy ánh mắt sáng ma quái của lũ mèo hoang
bóng tối nuôi dưỡng nó
9.
người phu oằn vai kéo xe vật liệu bằng tay và vai
ngôi nhà thêm cao
bóng người thấp xuống
10.
khi niềm tin đã mất
càng thủng, càng vá
càng vá, càng thủng
11.
tôi mở cửa chiếc tủ lạnh cũ
một con thằn lằn bị chết kẹt từ lâu
chiếc tủ lạnh đã cám dỗ nó và cũng là lăng mộ chôn nó
12.
ngày xưa con người sợ cọp dữ ăn thịt
ngày nay cọp là động vật quý hiếm
và con người hóa cọp
13.
chùm mây quằn quại đưa tang bầu trời qua dòng sông khổ luỵ
nước mắt đóng băng trong vùng ánh sáng
những tiếng nấc gãy vụn theo tiếng chuông nhà thờ.
14.
móng vuốt tàn khốc của mặt trời thô bạo thiêu trụi niềm tin diệp lục
tán lá dần rũ mục trong mùa đàn áp
tiếng rên của loài ve như vết máu trên bức tranh mùa hạ!
15.
ngọn lửa cọ mình trong than củi sắp biến thành tro
chúng huênh hoang mang linh hồn trốn mất
đống tro tàn tồn tại
16.
cái bóng nặng gấp mấy lần thân xác
khi nó bám theo tôi trong giấc ngủ
chiếc lá lìa cành vĩnh viễn không bay lên được
17.
em quét những câu thơ rời rạc nỗi buồn
tôi nghe tim mình nhói đau
từng vết chổi cào máu
18.
khuya đè lên thân xác tôi một tảng băng lạnh khiếp
đột nhiên tôi hiểu rằng
máu tôi đang nhảy múa trong tháng ngày cuồng nộ
19.
giấc mơ hóa điên bay lên nóc nhà rách,
hoang phí trong cuộc đời khét cháy
cái chết vực dậy bóng ma trong suy nghĩ loài người
20.
lạm dụng trò chơi ngôn ngữ
ngụy tạo danh vọng
là tự sát bằng tiếng nói đơn độc, lạc điệu
21.
thắp lên một nén nhang thơm
cái chết của mình
như nén nhang bén lửa tự thiêu
22.
những lẵng hoa rực rỡ tươi rói trong những thước phim tài liệu
bên cạnh những nụ cười phụ mẫu
đã hóa thành rác sau buổi lễ hội
23.
tán lá khuất dưới tầng lá khác
ngọn cây không ngừng vươn lên
đang nuốt dần những tia nắng
24.
sẽ không bao giờ thấy những giọt máu trong đêm tối mịt
chỉ nghe những âm thanh mang màu đỏ
trong tiếng rên lịm dần
25.
không một ánh đèn
vẫn nhìn thấy nhau mồn một
bởi là tình yêu
26.
mặt đất
kéo dài miếng ăn loài người
và là nơi chôn xác
27.
xem thư pháp có người bảo:
- tấm bùa ém quỷ
có người thốt lên: - tuyệt đẹp!
28.
những mùa gặt đã qua xa lắc
những người bạn cũ như rơm vùi dưới bùn
chờ một mùa gặt mới
29.
thời gian trong chảo dầu
chiếc bánh rất thơm ngọt
chiếc bánh cháy thành than
30.
sự cô đơn là âm thanh rất xa
không nghe được
nhưng vẫn cố
31.
không ai thèm nghe lời yêu thương và thù hận
buổi chiều trước cổng bệnh viện vang lên tiếng còi xe cấp cứu
ai cũng rõ
32.
một lần tôi nói yêu em
sẽ lặp lại
khi mình tìm môi nhau
33.
những con kiến già khụ
vẫn canh giữ nấm mồ
im lặng nghiêm trang
34.
những viên gạch
móc từ ngôi nhà vừa đập xong
ngôi nhà mới dấu kín những viên gạch cũ bên trong
35.
cắt từng phần thể xác
sắp đặt thành bố cục mới
đã dấu bộ não
36.
anh đưa tay mò con ốc bươu trong hang
con rắn cắn nhầm
vì không biết anh
37.
mi thật giỏi nhện ạ! khi bắt được ong to hơn mi
sự im lặng giả vờ
thật khủng khiếp!
38.
con tôi khóc vì cái đọt cây khế đã héo
tôi giải thích và bắt con sâu đục thân
thằng bé vẫn dẫm chân khóc, hỏi: - vì sao?
39.
con chim sâu bé bỏng réo gọi bình minh
đã chết từ lâu trong họng súng của những thằng du côn chuyên vác súng chì
tôi đang nghe mồn một tiếng kêu của nó
40.
dòng sông đục ngầu
mùa hè không còn trong xanh trong dòng nước mát
những bến cũ bào mòn ký ức
41.
nỗi đau
đồng tiền còn sót lại trong túi
ta đã quên từ lâu
42.
xóa đi một tin nhắn và quên
xóa đi một cuộc chiến
thông điệp còn ở lại đến ngàn sau
43.
bầu trời không đáy
cái bụng không đáy
nuốt cả
44.
sự cấm kỵ rốt cuộc sẽ làm người ta hay nhắc đến và nhớ
sự hiếu kỳ sinh ra từ đó
sự thật sinh ra từ đó
45.
sao tôi yêu loài người như thế?
sao tôi ghét loại người như thế?
sao tôi là con người như thế?
Nhớ cái chết của thằng bạn đào vàng năm cũ
1.
ngày ấy mùa xuân không còn xanh trên lá rừng
mi và năm anh em nữa đã chết trong hầm
đêm ấy tau và N còn sống sót
đêm ấy hai đứa khóc
nước mắt và máu nhoà trên đôi tay kiệt sức
tau bới đào vô vọng
không một nén nhang để gọi hồn mi dậy
tau biết mi còn quanh đây
mưa xối
gió làm rách tấm bạt che mấy đùm gạo hẩm
chưa bao giờ tau muốn được chết như lúc ấy
đêm của rừng đen lắm
đen như cuộc đời vô hậu
tau thèm thuốc dã man
tau muốn đốt mời mi một điếu
chắc dưới đó mi và anh em lạnh lắm
tau quẩn trí
tau nghĩ lung tung
rồi tau nghĩ về mẹ của mi
bà ta sẽ ngất xỉu khi tau đem xác mi về
nhưng càng tội nghiệp hơn là tau về tay không
mi vĩnh viễn ở lại với núi rừng
cha mi trên bàn thờ sẽ chết thêm một lần nữa
2.
ngày đi cải tạo về
cha mi chỉ còn một nắm xương vàng vọt rồi mấy tháng sau thổ huyết chết
ông ta không nói gì ngoài đôi mắt phình to tướng
mẹ mi khóc hết nước mắt
rồi từ dạo ấy
mẹ mi biến thành người đàn bà vô hồn câm lặng dở sống dở chết
mi đi học thêm vài buổi nữa
rồi lớp vắng mi
rồi mi rủ tau cùng nghỉ học đi làm rẫy đốt than
tau đồng ý
vì có leo mấy lớp nữa cũng là con số không
tau với mi lý lịch như nhau
tau với mi có những suy nghĩ giống nhau lắm
sở thích cũng giống nhau
thích hát nhạc boléro thời chiến
ước mơ có cái cassette để nghe nhạc
lén lén chép trong sổ
lén lén hát cho nhau nghe
rồi canh chừng kẻo công an bắt lên lên xã xớt cỏ giữa nắng
hay bị nhốt ngoài nhà xí vân vân
rồi ước mơ có được chiếc xe đạp
để chiều chiều đèo nhau xuống Hà Nha tán con gái ông Lụt
mà tiền đâu?
3.
cái kiếp nghèo đen như than
cái kiếp nghèo rách như lá mục
tau với mi đành trốn nhà đi bới đào hy vọng
nửa tháng trời đói lạnh
được mấy ly vàng
mi đã vội bỏ ta đi
tau sẽ nói như thế nào với mẹ mi đây?
rồi mẹ mi cũng lên núi nằm cạnh bên cha mi và cái mộ gió tau đắp cho mi
bỏ lại túp lều dột nát với cái tủ cũ có di ảnh hai cha con mi
rồi đêm nào tau cũng qua thắp nhang
có bữa tau uống rượu với mi say bí tỉ tau gục luôn trước bàn thờ mi
tau thấy túp lều mỗi ngày thêm nát
tau thấy nó như một nấm mộ lớn chôn chung cả gia đình mi và tau
rồi một ngày tau rời xa nấm mộ ấy
tau vào Sài Gòn tìm việc
tau biết mi trách tau nhiều
nhưng còn con đường nào nữa
cha mẹ tau cũng già yếu rồi
cha tau là thương phế binh miễn dịch 100% mi cũng biết rồi
4.
...
5.
mười mấy năm tau trở lại
tau cũng chưa nghĩ chuyện gia đình
túp lều của mi không còn nữa
chỉ còn cái nền nhà toàn cỏ dại
tau thắp mấy nén nhang trên nền cũ như nấm mộ sầu vô vọng
và tau gục xuống
Nguyễn Lãm Thắng