A-kế-mỹ (*)
Em bé lang-thang bên bờ biển vắng
theo hút chân người tan giữa hư-vô
chút gió thu qua hong chiều phẳng lặng
nắng úa tàn trên hiên đá đợi chờ
em bé quẩn-quanh bên cồn cát nhỏ
tìm vỏ-ốc-quên xóa vết chân người
vác kiếm nghênh-ngang qua vùng trí nhớ
khua động phần hồn chưa kịp reo vui
em bé đứng trên ghềnh cao đá nổi
sóng vỗ rì-rào sóng đợi thiên thu
vỏ ốc thần-tiên chối lời biển gọi
em vẫn tìm trong ngấn nước biệt mù
em bé chiều nao giữa trời tuyệt-vọng
bão dạt chân người bão thốc qua lưng
em đã vùi quên vào tim cõi sóng
gió tự nghìn xưa gió bỗng ngập-ngừng...
(*) Một nhân vật của Tự Tỉnh, trong Thạch kiếm.
Thôi em
Thôi em đừng khóc nữa
mây lam chiều đã về
trên sông dài tiếc nhớ
đôi dòng đã phân ly
thôi em đừng khóc nữa
mai anh về chốn nào
em bên đời héo úa
môi cười rất xanh xao
thôi em đừng khóc nữa
trăng non đã xế rồi
trăng soi người lối cũ
hay dõi người xa xôi
thôi em đừng khóc nữa
vai anh lệ ướt đằm
thấm vào tim anh, buốt
lạnh cả trời xa xăm
thôi em đừng khóc nữa
bóng nhỏ đổ đường khuya
cầm tay em, lệ ứa
ừ, mai đã cách chia...
(Bài này đã được nhạc sĩ Nguyệt Ánh soạn thành ca khúc)
Tiếng chim đêm
Nghe không em
có con chim nào hót
trên đồi bi thương
lời tình-ca tử biệt
biết không em
có con dế nhỏ ngủ vùi
trong ngày dài vô tận
cố vùi sâu
một kiếp sinh-ly
em và anh
đôi người yêu nhau
trong cõi đời tội-nghiệp
thì-thầm
những lời thơ màu xám
từ một cõi nào quằn-quại
nhớ thương.
những lời thơ màu xám
trong chốn vô sinh
vô diệt
trên ngọn đồi cỏ non
hay vũng tuyết buồn
hóa thành nhân-loại
cất cánh bay
như những tiếng cườivỡ nát
trong đêm...
Vô giác
vô tâm, vô tướng, vô hành
vô sinh, vô diệt, vô hình, vô vô.
Khi anh về chốn cũ
Khi anh về chốn cũ
ráng đỏ nhuộm đầu cây
gió chiều mang sương phủ
thềm xưa cỏ mọc dầy
khi anh về chốn cũ
nắng chết hời đêm sương
lao-xao bầy muỗi cỏ
vây trên lối ngập-ngừng
khi anh về chốn cũ
còn một đốm trời xanh
mịt-mờ tôn nhân ảnh
giữa thời-gian vô-tình
khi anh về chốn cũ
người xưa đã theo chồng
trăng xưa đầu non lặn
gió xưa giờ hư-không...
Giấc mơ nửa đời
Lọt lòng mẹ ta chẳng mơ gì ráo
đói kêu um và ỉa đái gào lên
ho một tiếng bao nhiêu người nhốn-nháo
mỉm nụ cười từ mẫu rụng gan tim
lúc lên hai, ta không tìm thấy mẹ
ngóng lên rừng càng hun-hút bóng cha
nhà mấy gian chỉ một già một trẻ
một con miêu lún-cún quẩn chân bà
tròn ba tuổi có người phương xa tới
xoa đầu ta, khen giống bố làm sao
ta hỏi khách, mẹ làm chi nên tội
mà phu-thân ta vất xác dưới hào?
năm lên bốn ta ngóng ngoài sông hẹp
nhìn đôi chim tha rác lót cho con
ta bỗng ước trời ban đôi cánh biếc
ta cũng cần một chiếc tổ yêu-thương
bước lên năm ta bắt đầu mơ-ước
quên lửng buồn, theo đám trẻ rong chơi
mê đuổi bướm, lùng hoa làm tướng giặc
với dăm thằng con nít kiệu lên ngôi
lên sáu tuổi ta mơ làm hoàng-tử
chẳng đẹp trai và chẳng lọ hào-hoa
ngài chỉ thích tắm mưa ngoài cửa chợ
cởi truồng ra nhảy múa trước hiên nhà
bảy tuổi nhỏ ta mơ làm cô gái
đẹp như tranh và thơm tựa như hoa
nàng sẽ đứng đợi hoài nơi cuối bãi
buồm chinh-phu thấp-thoáng cõi mây xa
lúc lên tám ta mơ làm giáo-học
thước trong tay răn đám trẻ gian-tà
uốn cho ngay và tỉa dần gai-góc
biến cây hoang thành rường-cột quốc-gia
rồi lên chín ta mơ làm kiếm-khách
biệt Yên kinh mang trủy-thủ sang Tần
ta chẳng ngắm nắng tàn trên sông Dịch
chỉ mỉm cười, vị nghĩa quyết an dân
lên mười tuổi ta muốn làm cường-đạo
cướp kẻ giàu và giúp đám cùng-đinh
lòng bỗng dột khi tay dường nhuộm máu
sang hay hèn cũng một kiếp nhân-sinh
lúc mười một ta mơ thành dũng-sĩ
chém chằng tinh lấy gái đẹp hiền ngoan
bảo công chúa đẻ sai như gà đẻ
giống hùng-anh ngăn chống giặc hung-tàn
mười hai tuổi có khi buồn ao-ước
mong cho bà bạc tóc sống trăm năm
mộng gặp cha, dù tình-thù oan-khuất
và cầu me yên-ổn một nơi nằm
mười ba tuổi ta yêu nghề hốt thuốc
dõi hướng Hoa Đà, nuôi chí Lãn Ông
đỗ trọng quế chi trần bì bạch truật
mặt chữ mặt cây thằng nhỏ thuộc lòng
năm mười bốn ta mộng thành thi-sĩ
ướp vần thơ trong suối tóc người yêu
một chiều sương chợt thấy đời dâu bể
quẳng bút đi, quên nhân dáng mỹ-miều
tuổi mười lăm ta rập-rình ca hát
mộng thiên-tài đâu cũng cỡ Mozart
mấy ông cụ xoa đầu khen như thật
suýt nữa mê đàn bỏ học, xác như ma
khi mười sáu ta tập làm ký-giả
tóc đánh bù quần áo vận lôi-thôi
vén môi lên ta chửi đời ra-rả
nửa đêm về nôn mửa rượu tanh-hôi
năm mười bảy ta quẹo cua ngang dọc
như gã làm gầu bỏ nghiệp, làm ô
khi võ khi văn, khi làm khỉ đột
khi đứng mong người quên cả nắng mưa
năm mười tám ta cạo đầu lên núi
tìm hang sâu diện bích một trăm ngày
có đứa đập ta nhừ, tra hỏi
biệt-kích ư? hay gián-điệp vào đây?
năm mười chín ngửa nghiêng tình tấm bé
buốt tận xương và đốt cháy tận da
khi biết dại, hồn đã già cốc đế
tiễn ai đi mà cứ ngỡ đưa về
hai mươi tuổi lúc đời trai nổi sóng
giặc đánh tràn, dân-chúng chết như rươi
nghiến chặt răng ta thét trời cao rộng
khăn cáng lên đường băng bó đời thôi
hăm mốt làm dân giữa thời khốn-khó
sinh kế học hành lính tráng oằn vai
cũng bởi trời lười không đày thêm nữa
ngửa mặt trông ra còn giống con người
hăm hai tuổi, làm hết điều mình muốn
nhưng chỉ nửa vời, dở dở ương ương
rồi nhân-loại nhao nhao đòi chôn sống
một nửa nước còn thoi-thóp trong sương
năm hăm bốn, tự gọt đầu, chuẩn-úy
súng trong tay giữ lấy đất gian-nan
ai biết đâu không thoát ngày hệ-lụy
đang tiến quân, nghe lệnh tướng qui-hàng
rồi từ đó sống cuộc đời tù-ngục
dưới chân thang, hay núi thẳm non ngàn
ngày tháng trôi qua trong vùng ký-ức
thấp-thoáng mịt mù như thể mưa đông
năm hăm tám bềnh-bồng theo vận nước
một con thuyền với một nách vợ con
trên sóng dữ mang đời ra đánh cuộc
được hay thua, cũng chẳng có chi còn!
rồi cứ thế đời rơi như lịch bóc
mỏng theo ngày, chờ đến lúc tàn hơi
cũng có lúc mơ gặp người cứu quốc
nhặt lá mật đồ kiến cắn dấu đồng thôi!
nên từ đó, mơ thành người giũ mộng
lòng sạch trơn như bọt nước đầu sông
không suối nhỏ, cũng không hồ biển rộng
thân này chôn trong một cõi vô cùng...
Thỉ
Tựa lưng người, khép mắt
khẽ hát một lời thơ
ngoài kia chiều đã tắt
trong tâm khói tỏa mờ...
Chung
Thơ tình gom một bó
vứt hết xuống triều sông
rồi lặng im đứng ngó
xác mình trôi giữa dòng.
Thắp tình
Đêm hôm qua, có cánh chim đêm bay từ ngàn dặm
về đậu trước hiên kêu lên thảm-thiết
hỏi từ đâu tới
chim chỉ cúi đầu
đêm hôm qua, có chàng thi-sĩ từ-giã cuộc chơi
bayl ên đỉnh mây ngửa mặt nhìn trăng sáng
rồi cất tiếng cả cười lồng lộng đêm sương
đêm hôm qua, có một vì sao lạ
rụng vào thinh-không bốc cháy
như những vết chổi dài quét thành cơn đại mộng
của loài người về một lúc tái-sinh
vĩ-nhân bước xuống thang mây
mặt đất chợt bốc lên muôn nghìn ngọn lửa
đỉnh trời run-rẩy
vĩ-nhân quay bước trở về nơi ngài đã đến
khi ngọn lửa hồng vừa phụt tắt
đêm hôm qua, có cái bướm đêm đậu chết khô
bên ngoài khung cửa kính
chập-chờn bóng tối lặng-lẽ khước-từ
đâu đây có tiếng ai thở dài khe-khẽ
đêm hôm qua, tiếng đàn ai âm vang từ mạch đất
đàn kêu tích tịch tích tịch tích tịch
trần-gian đọng lại chờ nghe hai tiếng tình tang
không bao giờ phát nữa
đêm hôm qua, chàng ơi
đêm hôm qua có sương-phụ
ngồi bên song cửa
cùng xác bướm treo tay trên dốc đời khó-nhọc
tóc mây tràn chảy nhuộm đen đôi riềm cửa trắng toát
ma trơi lập-lòe đợi ánh dương
không bao giờ còn thấy lại
đêm hôm qua chưa qua
và ngày mai không đến
chàng thi-sĩ còn bay theo quỹ đạo tìm ngắm ánh trăng
con chim lạc-loài còn khản cổ kêu đêm
ánh sao chưa tắt và đất vẫn còn hồng in bóng xác bướm
cô-phụ đóng đinh lên cửa sổ
đêm chưa qua
khi tình chưa thắp sáng chân ngày
bằng ngôn-ngữ tình tang
hay tình tan...
Hỏi thư
bao giờ hồng mỏi cánh bay
về chơi vườn cũ bờ tây nguyệt chờ.
Nguyệt vấn
cuối lĩnh khách dừng cương
núi non trùng-điệp thở
mù-mịt giữa canh sương
biết nhạn về mấy thủa
sách đẹp còn treo đó
chim xưa bay về đâu
hiên xưa thềm xanh cỏ
người xưa chắc xanh-xao!
nắng lụa hồng góc biển
gió thẳm gọi bờ cao
ai đứng chờ mây hiện
hỏi trăng lặn phương nào...
4-03
Cung Vũ