(Đến MÂY)
Xuân như mụ phù thủy hung hăng gõ cửa đầu năm
Trao chiếc bùa niên kỷ quái dị
Báo hiệu tình yêu chất phác của chúng ta
Tăng thêm một tuổi già
Rút ngắn thời gian đi vào kiệt đạo.
Xuân vội vàng gỡ đi tờ lịch năm cũ
Xóa bỏ mỹ miều duyên dáng ngày xưa
Trác phấn bôi son trên khuôn mặt nhăn nheo bạc nhược
Và chất gánh nặng lên vai anh
Bắt lê la khắp hang cùng ngõ cụt.
Xuân tạt vào mặt anh những vinh quang ô nhục
Xé toạc đi hạnh phúc nồng nàn vốn dĩ hiền lương.
Xuân bản nháp mùa đông
Rưới băng tuyết lạnh lùng lên mái tóc trăm năm óng ả
Lùa bầy quạ bạo tàn dẫm nát làn da mềm mại ngọc ngà.
Xuân vắt kiệt mật ngọt
Từ tuổi thanh xuân cường tráng
Cho bờ môi tuế nguyệt tiêu điều
Và đôi mắt ngập ngụa thước sông
Thời thủy lưu thịnh vượng
Giờ nằm phơi bùn hiu hắt phù sa.
Trước ngưỡng cửa sáu mươi
Xuân như ngòi nổ chiến tranh sắp bùng lên lở đất long trời
Chỉ tiếc anh là tên lính nhát gan
Đầu hàng số phận
Lơ láo nhìn tình yêu mình...
Dần dần trở thành âm bản...
.PHẠM HỒNG ÂN
(San Diego, 01/02/2010)