Đụ Mẹ! Cho tao chào mày một cái! Trạch Gầm cười: “Một cái thôi nha!”. Một buổi trưa nao gặp dưới mái hiên nhà, của ai đó, kệ mẹ nó, mình chào nhau cái đã! Trạch Gầm đẹp, đẹp như rừng thay lá, người thay hàm răng – răng giả, cười tươi! Tôi chào anh và anh đáp, chào tôi, hai đứa vẫn như ngày xưa, hồi lính, nhớ ngày xưa có cái duyên tiền định, nhớ không quên bài học thuở làm người, nếu gặp nhau mà không gọi “ai ơi”, thì cứ xáp lại gần nhau hôn môi hôn má, cắn một cái, “ối chà, đau quá”, mới thương hoài...thương mãi ngàn năm!
Trong những nhà thơ, tôi thích nhất Trạch Gầm, anh viết được hai câu thơ bất tử, hai câu thơ đố ai không nhớ: “Em vào Chùa em đi kiếm Phật, anh vào Chùa anh đi kiếm em!”.
Có người nói thằng Trạch Gầm nó điên. Nó hay chửi thề sao lại vào Chùa kiếm gái? Tôi nói không phải đâu, không phải, Trạch Gầm đi vào Chùa đi-công-tác thay tôi! Nó với tôi hai đứa một thời, sống như cỏ và lòng như rơm rác, sau ba-mươi-tháng-tư cỡi mây bay giạt, tắp tùm lum buồn quá nói cho vui! “Vọng Mỹ Nhân” đâu chỉ Một Trời mà muôn hướng thấy đâu Chùa, cứ ghé!
Tôi thích Trạch Gầm có một bài thơ hai chữ mở đầu “Đụ Mẹ”. Nước non mình đã mất, hết thơm tho! Gặp nó sáng hôm nao, tôi không nói ỡm ờ, mà nói thẳng: “Đụ Mẹ! Cho tao chào mày một cái!”. Một cái thôi, đạp đuổi bọn Tàu đi!
Bọn Tàu đi! Bọn Tàu phải đi! Hỡi tuổi trẻ đứng lên, làm Lịch Sử ! Còn chúng tôi – những người tứ xứ – tuổi tàn rồi chỉ biết chửi thề khan. Thương quá nước Nam, để chữ Việt nằm đằng sau, đã khác!
Trương Nghĩa Kỳ