Huệ Thu sinh trưởng tại thanh phố đàlạt . Làm thơ từ hồi còn học trung học, hiện cùng gia đình định cư tại san jose bắc cali.
tác phẩm đã xuất bản :
· Sương chiều thu đọng * thơ 1991
· Đầu non mây trắng * thơ 1995
· Lục bát Huệ Thu * 1997
· khoảng 5 tuyển tập. thơ văn in chung.
*
Gấp cuốn Đoạn Trường tân Thanh của Nguyễn Tiên Điền lại , trong đầu văng vẳng còn hai câu:
có tài mà cậy chi tài
chữ tài liền với chữa tai một vần
[kiều]
mở Sử Thi Đầu non mây trắng phần thứ hai [2] tức là cuối biển mù sương , của Huệ Thu lại bắt gặp :
thiên tài đi với thiên tai
cầm như hai chữ sắc tài trời ghen
[trích đoạn 25]
Chữ Tài là chữ Việt , là người có Tài hơn người khác ,chữ Tài là âm của chữ Đại [Hán Nôm.] là lớn , là vĩ đại , Trong sòng bạc , có chỗ đánh bạc gọi là Tài xiểu, có nghĩa là có hai con tào cáo [ xúc xắc] chia làm ba phần , phần ở giữa là tổng số hai con xuc xắc cộng lai thành số bẩy [7] gọi là số trung.
hai con xúc xắc cộng lại từ số hai đến số sáu là số Tiểu [xiểu] là số nhỏ . và trên bay [7] là Đại [tài].
Cũng vì chữ Tài này , mà biết bao nhiêu người khổ nạn ,họ cũng không phải la văn thi nhac hoa sĩ gì? bên tàu từ Phạm Lãi ,VănChủng ,Bách lý hề , Trương Lương , Hàn Tín, Khương thượng Tử Nha . Bên ta thi có Nguyễn Trãi , Lê văn Duyệt , Đặng Trần Thường , Ngô thời Nhậm , Cao Bá quát , Nguyễn Văn Thành .....đến con chim hót hay cũng chết vì tiếng hót , đến con chồn Hương chết vì có mùi xạ.
có khi mình muốn được điên
[giống như Bùi Giáng , có phiền ai đâu!]
Có khi mình muốn đi tu
[giống như gã Phạm Thiên Thư hồi nào ....]
Trong thơ của Huệ Thu bàng bạc tư tưởng của nhà Phật , nói về nhân quả trần gian , cái nghiệp sắc sắc không không của kiếp làm người , nho nhỏ và hữu hạn
đầu non mây trắng mù sa
ở đây , cuối biển chan hòa mù sương.
[trích đoạn 100]
ôi cuộc đời đầy chông gai và lao khổ , Chúa vác Thánh Giá của Chúa còn con người mỗi người tự vác Thanh Giá của chính bản thân mình , nặn ghay nhẹ cũng tùy duyên , tùy nhgiệp , không ai vác dùm ai , trên một cuộc hành trình dài đi về cõi vô thủy vô
chung biết bao nhiêu là trở ngại dọc đường.,có người vác quá nặng , và khôn hơn người khác bèn mang theo cái Cưa, đoạn gỗ nào không cần thiết thì cưa bớt đi để vác trtên vai cho nó nhẹ, đúng là có nhẹ thật , nhẹ hơn người khác , nhưng cái nợ đời cái gì đi thì đi mà cái gì đến thời đến, không chờ va cũng không thể đợi.
đoàn lũ hành đi tới một con kinh ngắn [không có cầu bắc ngang] phải ngả Thánh Giá làm cầu mà qua, moli người qua rất dễ dàng, nhưng cai người Khôn cưa cho ngắn Thánh Giá cho ngắn nhẹ đi thi không qua dược [lại phải trở lui kiếm những đoạn gỗ cưa ra . Đóng trở vao [ rồi trở lại qua mới được ]
nhưng đoàn lũ hành đã đi xa rồi?. thành ra trong Đoạn Trường Tân Thanh có câu:
càng đa đoan lắm càng oan trái nhiều.
biết nói thế nào hơn? vì đời là bể khổ , vì vạn sự vô thương , vì vạn sự vô ngã . và cuối đời thì ai nấy cũng có một bến bờ , một chốn nương thân , dựa lưng , một cành cây cho loài chim đậu.
hỡi người – người hỡi tình chung
cho em tựa má kề lưng cuối đời
cảm ơn anh ! nửa nụ cười
nửa bao dung cũng là trời đất ban.
Phần hai của đầu non mây trắng đoạn [cuối biển mù sương] là một thiên sử ca , vừa bi vừa tráng ,vừa buốn vừa giận vừa thương và niềm tin giống ngọn hải đăng chiếu trên mặt biển vào những ngày dông gió.
Tiếng thơ của Huệ Thu văng vẳng theo tiếng sáo diều . vùa bồng bềnh vừa mang mang . vừa thân thương tha thiết . thoang thoảng như mùi trà cúc bay hơi buổi sáng .uống vào thêm ấm cả lòng khiến tâm hồn lâng lâng tiếu xái.
m.loanhoasử
Huệ Thu
thơ trích.
Cuối biển mù sương
1
nửa trăng như chiếc lược ngà
nửa đêm , nấu nước , pha trà ., uống chơi!
nếu tôi còn nửa nụ cười
Chắc vui với nửa cuộc đời tha hương
2
Đầu non mây trắng , đã buồn
bây giờ cuối biển tôi còn ước chi?
Quê nhà từ lúc ra đi
Đến đây xứ lạ . thấy gì là vui!
7
nguyễn du đã nói thế nào
Tại sao ruột thắt gan bào thành Thơ
Đoạn trường ai bảo vu vơ
Tân thanh máy phiến không ngờ mà hay
9
Mười lăm năm ấy ....” một câu
Tân Thanh chỉ nói biển dâu một thời
Còn bây giờ Việt nam ơi
Bao nhiêu lâu nữa hết đời tang thương
13
Trăm năm một chặng làm ngươì
Hay trăm năm có triệu đời lầm than ?
Hãy nhìn kìa – một Việt Nam
Biết bao nhiêu triệu người lầm lũi đi.
17
Sống là nếm trải gian nan
Sống , là chọn lối đoạn trường mà đi
Mẹ chưa hết tuổi Xuân thì
Con còn miệng sữa , nhớ gì cũng quên....
21
Nhấp lưng một chén trà xanh
nhắm lưng con mắt , lệ quanh bao giờ!
Cái buồn nào đọng trong thơ
Nghĩ như là mấy giọt mưa nủa chiều...
44
Ở không ở được thì đi
liều thân trâu ngựa cũng thì liều thôi!
Hẩm hiu chẳng một mình tôi
Nhìn sang đám bạn , lắm người còn hơn
52
Bây giờ còn chút tóc xanh
Còn sương mù với hoa quỳnh nửa đêm
Bình trà vừa cạn mới chêm
Lửa than mới lạnh , khơi lên lại hồng...
60
Nghẹn ngào viết con số ba
Tôi đâu có thích nhà pha nhà tù
Thế mà nhất nhật thiên thu
Thế mà tôi biết nhà tù cônsơn
61
Dẫu gì tôi cũng cảm ơn
Dời cho tôi khổ , tôi còn hôm nay
Còn đầu non đi hài mây
Còn đang cuối biển nhặt đỳ giỏ sương
[cuối biển mù sương]
tứ tuyệt Huệ Thu
Tôi khóc , Vì sao ? Rất dễ dàng
như mưa vừa tạt gió bay ngang
như chiều Thu lạnh run cành liễu
rớt xuống bơ vơ chiếc lá vàng...
Tôi khóc .Tự nhiên . Tôi khóc được
mười năm xa nước có nhiều chưa?
quê hương lật lại từng trang ảnh
thấy được tàn hương những nấm mồ!
Tôi khóc ! Chiều rơi khô nước mắt
mà lòng ướt sũng buổi mai sương
bầy chim đã bỏ tôi trời rét
bông cỏ bay bay thấy thật buồn
Tôi khóc. Người ơi tôi muốn gọi
tên ai như thể một giòng sông
để tôi nghe lại qua làn sóng
tiếng vọng bao la biển chập chùng...
Tôi khóc . Không ngờ lệ hóa thơ!
một trang giấy trăng mực lem mờ
nỗi niềm đau đớn xem mà được
thì thờ dùm hơi ấm để khô
không tới đèo ngang cũng nhớ người
Kính họa bài Qua Đèo Ngang nhớ Bà
Huyện Thanh Quan của tác giả Hoàng Trinh
[đăng trên Bách Việt số 2 tháng 4 –92]
Không tới Đèo Ngang cũng nhớ người
bởi thơ còn thắm chữ còn tươi
Dời muôn năm dẫu là cơn mộng
Chuyện một thời thôi đủ trận cười!
Trời đất bốn phương sao nói tám
Âm dương hai cõi hóa ra mười
Nghĩ cho cùng tại điều môi mép
dâu biển bày chi để hổ ngươi
Giấu hổ ngươi tìm cách mỉa mai!
Cái vòng thế sự buộc tâm ai
Thiên đường chín nấc :Niềm Mơ Hão!
Hương nguyện ba sinh Tiếng thở Dài!
Đứng lại thấy chưa bờ vực thẳm?
Bay vù , chắc đến cõi thiên thai
Hỡi ơi Thiên Địa Nhân hòa hợp
Một nét son khuyên hóa chữ tài
Chữ Tài chữ Mệnh khéo liền thân
Tài của trời cho , chính nợ nần
Giấy mực dư thừa ghi tiếp tiếp
Kệ kinh sợ thiếu nói vân vân...
Hữu duyên cây cỏ quen thành mến
Vô mệnh vănchương lạ khiến gần
Phong vận phủi tay mà rớt nhỉ
Anh hùng mấy kẻ sánh Huyền trân
Huyền Trân một gái đổi hai châu
Ngàn dậm bây giờ đâu ở đâu?
Lệ ngọc sáng ngời thanh bảo kiếm
Tóc huyền tỏa rợp lối linh câu
Giang san còn thấy hình muôn thủa
Thiên hạ chưa bình được bấy lâu
Ai khiến đèo ngang đâm núi dọc
đá lăn lóc đá gợi chi sầu !
m.loanhoasử