track 10 - Tho XH Ha Thuong Nhan & Hue Thu
Mặt B
Đọc Đầu Non Mây Trắng
Ngàn sau còn kẻ biết thơ,
Đầu Non Mây Trắng ngẩn ngơ có buồn?
Mực theo dòng lệ ai tuôn,
Lụy riêng nhan sắc bắt nguồn từ đâu ?
Mới vừa mười bảy tuổi đầu
Theo chồng chưa học đến câu bẽ bàng.
Chưa quen ý thiếp lòng chàng,
Chưa gần đã thấy phũ phàng chia ly.
Chiến tranh biền biệt, người đi,
Trở về buồng lạnh thiếu gì xót xa !
Ở đây thui thủi vào ra,
Lẻ loi cả bóng trăng tà trước sân.
Bảy năm vui phỏng mấy lần ?
Ôm con, một nấm mộ phần cũng chưa !
Đường xa trời lại cứ mưa,
Phòng không từ đó đã thừa cô đơn.
Hỏi mình, mình biết gì hơn ?
Hỏi trời, trời đổ những cơn mưa dài
Trót lời được một chữ tài,
Chẳng dao mà cắt, chẳng mài mà đau !
Hỏi người xưa, nhắn người sau,
Tri âm hồ dễ đã lau lệ nhòa !
Tháng qua rồi lại năm qua,
Rượu tan thành lệ, lệ hòa vào thơ
Đọc thơ ai đó có ngờ
Đầu non mây trắng Huệ Thu là mình
Chao ơi ! Cốt nhạc, nòi tình,
Thơ người lại tưởng như hình thơ ta !
Mực hay là máu người pha ?
Mà nghe thổn thức như là cố nhân !
Niềm đau không chỉ một lần,
Thơ sầu không chỉ có ngần ấy thôi !
Khi thoa chút sáp lên môi,
Soi gương có thấy luân hồi đấy chăng ?
Có nghe hạt cát sông Hằng
Đêm đêm lạnh một vầng trăng từ ngày...
Rượu nào uống được cho say ?
Cắn răng nuốt mãi đắng cay vào lòng.
Đường về ai kẻ chờ mong,
Bể dâu âu cũng nằm trong yên bình !
Lô Sơn HTN
Màu Thời Gian
Quên rồi! Quên hết xưa sau
hôm nay có nhớ cũng màu thời gian
đền cho em đóa hoa vàng
chẳng qua lời nói của chàng nỉ non!
Trăng kia khuyết đó rồi tròn
tình yêu khi khuyết thôi mòn trái tim
ném ra hòn đất đứng nhìn
mặt sông xủi bọt rồi chìm ước mơ!
Tôi còn chi những câu thơ
của thời tóc biếc chiều xưa tan trường
nép mình dưới một hiên sương
thấy ai đứng mãi bên đường rét run...
Thương sao những tập sách hồng
dở ra xếp lại một chồng thư xanh
nếu đừng có nhỉ chiến tranh
cũng dừng có cảnh hòa bình lao đao!
Chúng ta đâu nói lời chào
người đi kẻ ở chờ nhau cuối trời
tôi buồn lòng nhủ quên thô
đóa hoa vàng hẹn và lời nỉ non...
Cổ Trúc
Bài Thơ Viết Lúc Say
Em Tôi ! Ồ nhỉ ! Em tôi !
Thơ như thác lũ chảy xuôi một dòng
Tiếng thơ ! Không ! - Chỉ tiếng lòng
Viết bằng nỗi nhớ niềm mong dị kỳ
Viết bằng gió thầm thì bên cửa
Viết bằng mây ngang ngửa trời cao
Viết bằng trăng sáng vườn đào
Viết bằng tiếng nói câu chào tự nhiên
Bằng ngọn bút triền miên say đắm
Bằng câu thơ đằm thắm thiết tha
Bằng mây của giải Ngân Hà,
Bằng hoa của nắng , bằng ta của mình.
Bằng tiếng hát thình lình vừa cất
Bằng nhớ quên còn, mất từ xưa.
Bằng tuôn dòng lệ tưởng mưa,
Bằng đêm thức trắng tình chưa kịp nồng
Bằng những thứ tưởng không mà có,
Em ơi em ! Em đó, ta đây !
Tại sao gió lại rung cây,
Tại sao mùa Hạ lại mây đầy trời ?
Em có thấy bời bời bút mực ?
Em có nghe náo nức tình Thu ?
Có nghe sương sớm mịt mù
“ Xuống rừng nẻo thuộc nhìn Thu mới về ”
Nắm vạt áo anh đề mấy chữ
Chữ nào không là chữ yêu thương ?
Em ơi một vạn con đường
Cuộc đời có lẽ vô thường được sao ?
Say đến nỗi mực trào thành lệ,
Lệ hay thơ ? Mặc kệ. Là Thơ.
Là niềm tâm sự học trò,
Nắm tay vừa đó đã ngờ chiêm bao.
Định chưa viết, làm sao lại viết ?
Trăng ơi trăng! trăng biết vì đâu ?
Câu thơ bỗng tự dưng sầu
Có ai ở cuối giang đầu chờ ai?
Xưa Lý Bạch say dài giữa chợ,
Nhớ Thiếu Lăng khốn khổ vì thơ
Ta say ta bỗng tình cờ
Nhớ em như nhớ mùa Thu sắp về!
Hà Thượng Nhân
Thấy Từ Ca Dao
“Đây người dưng, đó người dưng
cớ chi nước mắt rưng rưng chảy hoài”
ca dao... hay tiếng thở dài?
tôi xin chép để cho ai cùng buồn!
Tình yêu sông suối một nguồn
người đầu kẻ cuối đá mòn nước trôi...
cảo thơm giở lại nghẹn lời
Lâm Truy bến cũ đâu rồi người xưa?
Nếu trời đừng nắng đừng mưa
thương ai đâu có phút chờ giây mong
nếu đời dừng có biển sông
thương ai đâu trách chi trùng dương xa!
Đám mây bay sát mái nhà
ước chi là tóc người ta bay về
đêm nao trăng cạnh hoa kề
đêm nao còn nhớ lời thề hay quên?
Tình yêu là nợ hay duyên
duyên không nỡ buộc, nợ đền được sao?
tôi buồn hát khẽ ca dao
người vui hãy nhắc câu nào như thơ...
Huệ Thu
Hoa Cài Áo Anh
I
Bông hoa em ngắt chiều nào
Anh về thơm giấc chiêm bao đêm này
Chiều hè gặp gió diều bay
Con trăng đầu ngõ vàng tay áo nàng
Bảo rằng: mẹ chẳng cho sang
Ai đời mẹ cấm đò ngang bao giờ ?
II
Ngõ trăng từ đó đâu ngờ
Người về như có cả thơ theo về
Nghiêng vai sửa mái tóc thề
Rượu vàng anh rót có kề môi em ?
Tờ thư mình viết mình xem
Vì anh, ai cuốn bức rèm dùm anh ?
Hình như giấc mộng vừa xanh
Đã nghe thu biếc trên cành Ý Nhi
Em Đi, trăng cũng theo đi,
Ta làm gió mát thầm thì bên tai ?
Bông hoa em ngắt cho ai ?
Mà sao lại thấy hoa cài áo anh
Hà Thượng Nhân
Kỷ Niệm
*
Bông hoa em ngắt chiều nào
Anh về thơm giấc chiêm bao đêm này...
Hà Thượng Nhân
Cánh hoa em ngắt chẳng vô tình
Mà đó, lòng em nghĩ tới anh !
Chiều ấy sắp tàn, hương thoáng thoáng
Ngày sau còn tiếc phấn mong manh...
Một thời kỷ niệm dù tia nắng
Muôn thuở thương nhau cũng lá cành !
Lá có lìa cành tia nắng tắt
Chàng ơi ! Xin nhớ thuở xuân xanh !
Huệ Thu
Chiều Ở Lũng Sương
Chiều tôi đứng ngắm trời sương khói
trước mặt mù khơi tưởng tượng sông
tôi gíống như thuyền không bến đậu
thở buồn không dậy một cơn dông
Núi non chìm lặn chim bay vút
lầu hạc hoàng hôn chắc lạnh lùng?
Ý cũ bỗng trùm lên đất lạ
thơ còn mấy chữ nét rưng rưng...
Chẳng ai cùng ngỏ điều tâm sự
tôi nhớ người ai cấm phải không?
Câu hỏi thốt ra rồi kéo lại
để mình ôm trọn nỗi bâng khuâng...
huệ Thu
Nửa Đêm Về Sáng
Dưới đây nhớ đó làm chi
người trên đó có thương gì dưới đây
người trên đó đứng gần mây
mình thì níu những nhánh cây làm gần...
Xa gần một nỗi bâng khuâng
người trên đó chắc dễ chừng ngủ quên?
hã huyền trăng đã nhô lên
những con dế khóc bên thềm tại sao?
Tưởng đâu trút tấm lụa đào
nhẹ vai vỗ cánh chiêm bao gặp người
thấy mình với bóng trăng soi
đư tay vuốt mặt lạnh đôi mắt buồn
huệ thu
Hình Như
Hình như gió rất vô tình
lướt qua trước mặt, giật mình sau lưng
hình như anh một người dưng
mà bonsai lượn với rừng rất quen!
Hình như hơi thở là em
bàn tay bỗng lạnh nửa đêm vuốt đầu
trăng tà kỷ niệm rơi đâu
để thơ Lục Bát còn câu thở dài!
Hình như thơ đó của ai
sao cây liễu nhánh rũ dài với sương
khuê trung thiếu phụ không buồn
ngưng trang một sáng con đường dặm khơi...
Hình như tất cả xa xôi
đường thi mấy nét vẽ vời thoáng qua
ô kìa bướm lượn đồi hoa
ước chi người đó nhớ ta chợt về!
HT
Một Ngày Muôn Thủa
Chiều nay Thứ Bảy chiều nay
nghĩa là đã mất rồi ngày hôm qua
Ta ngồi với gió xót xa
với ai, chiếc lá vừa sa xuống thềm!
Thẹn thùng nhánh liễu làm duyên
biết đâu mai chủ Nhật hiền mà mơ!
Ta đang một nỗi mong chờ
nên hôm nay đó, vẫn ngờ muôn năm!
HT
Cảm Ơn Mây Trắng
“Người một nơi, hỏi một nơi
mênh mông nào biết biển trời nơi nao” *
Câu thơ nước mắt tuôn trào
bước đi bóng ngả, tiếng chào gió nghiêng!
Mây kỳ ngộ, gió kỳ duyên
thấy chi chốn cũ một thềm sương trăng
người xưa, thôi đã ngàn năm!
người nay còn một lần thăm hết rồi
Rượu nồng cay xé tim thôi
trái sim cắn nửa nát lời thủy chung!
cầm bằng cuối biển đầu sông
cảm ơn mây trắng mênh mông nỗi buồn!
* Nguyễn Du
Huệ Thu