Bây Giờ Mai Sau
Phải chi nước đứng chân cầu
để tôi ngắm rõ bóng sầu của tôi
phải chi mây cũng đừng trôi
để tôi dụi mắt thấy trời Quê Hương !
Tại sao tôi nói ra buồn
ơi ai quân tử giữa đường gặp nhau
tại sao tôi áo lụa đào
ai khăn điều vắt vai chào rồi xa...
Mới mà mấy chục năm qua
một câu tôi hỏi: em già chưa anh ?
đất trời buồn quá buồn tênh
một câu tôi hỏi... người quên trả lời !
Soi gương tôi mỉm môi cười
thấy tôi vẫn vậy - một thời thanh xuân
mai rồi ai đập vỡ gương
tìm tôi bóng cũ và buồn... anh ơi !
Huệ Thu
**********
Hà Thượng Nhân họa:
Bài Họa I
Nếu như nước chảy qua cầu
Thì tôi chẳng rỏ người sầu hay tôi ?
Nếu như mây trắng đừng trôi
Làm sao tôi nhớ tới trời cố hương
Tại sao xa cách lại buồn
Tại sao ta lại giữa đường quen nhau
Nếu người là tấm lụa đào
Tôi xin đãy gấm ghé chào từ xa
Ừ thì rồi tháng năm qua
Lòng mình đâu có trẻ già em anh
Ngàn vàng vỗ túi nhẹ tênh
Ngàn lời em hỏi mình quên một lời
Hỏi người người lại chỉ cười
Ta làm gì nhỉ cái thời chớm xuân ?
Người về lau thử tấm gương
Soi hai mái tóc lại buồn lòng nhau
Bài họa II
Cớ Chi Lại Buồn ?
Bằng như nước chảy qua cầu
Thì xin xẻ nửa mối sầu sang tôi
Bằng như bèo dạt hoa trôi
Thì xin trả lại đất trời sắc hương
Bỗng dưng Sao lại cứ buồn
Dễ gì ở cuối chặng đường còn nhau
Ðã đành như tấm lụa đào
Rượu hiền nào đó mời chào không xa
Dường như ngọn gió thoảng qua
Băn khoăn gì chuyện trẻ già em, anh
Trăm năm khăn gói nhẹ tênh
Kiếp nào lời hẹn dễ quên được lời
Nắm tay ta bát ngát cười
Xanh chưa đủ mộng như thời đầu xuân
Em đừng giận đập tấm gương
Ðang vui tại cớ chi buồn mình ơi
Hà Thượng Nhân