THÁNG MƯỜI NƯỚC MẮT AI ĐONG BAO NHIÊU LƯỢNG BẤY NHIÊU LÒNG VIỆT NAM
Khi chưa tới tháng Mười, người người đều hỏi: "Bao giờ cho tới tháng Mười?". Hỏi rồi cười. Hỏi rồi khóc! Một câu hỏi thôi sao mệt nhọc mệt nhoài?
Tháng nào chẳng tháng Mười"? Tháng Bốn Bảy Lăm, thấy rồi, còn hỏi! Con mắt mọc đuôi bởi vì nó biết nói! Nhìn Mẹ, kia kìa, nhìn Cha kia kìa, nhìn em kia kìa...Đất Nước thời chia đôi, tình nào cũng chía cách! Những viên gạch dính máu vỡ làm đôi, làm ba, làm bốn... Tháng Bốn mà, Giời ôi!
Ngày Mười tháng Mười năm 1954, Trần Dần tự dưng làm thơ, để đời một câu "thực tiễn"... như con én liệng sa trời mưa sa... "Tôi đi không thấy phố thấy nhà chỉ thấy mưa sa...". Mắt của Mẹ già, buồn ơi, hun hút!
Tháng Mười có thật? Tháng Mười giấc mơ? Chiếc tàu há mồm nuốt bao sầu tủi! Con đường tiếp nối, người đi người đi "từng đêm càng đông dần!".
Tháng Mười phân vân như dòng Bến Hải, nói đi nói lại: " Con Sông Hiền Lương". Tháng Mười bi thương, sao mong hoài vậy? Trái tim bừng cháy chút lửa hy vọng, rồi thì mưa sa mưa sa...
" Lũ chúng ta
lạc loài dăm bảy đứa
bị Quê Hương ruồng bỏ
Giống Nòi khinh!".
Vũ Hoàng Chương ê mình làm thơ ê ẩm!
Tháng Mười ăn mắm... nó thấm về lâu!
Sáng nay tôi đứng bên lầu... hình như Ngưng Bích... xanh màu núi sông... Tháng Mười nước mắt ai đong? Bao nhiêu lượng bấy nhiêu lòng Việt Nam!".
Trần Vấn Lệ
🍎🍇🍉🍈🍒
THAN ÔI MỘT BƯỚC PHONG TRẦN MẤY PHEN CHÌM NỔI
Còn một ngày nữa thôi, lá vàng sẽ rụng hết. Đầu tuần tới, chào biệt nhé "Mùa Thu Thân Thương"!
Mùa Đông sắp, Đông Sương? Hay Mùa-Đông-Vẫn-Nắng? Có thể Đông-Tuyết-Trắng! Bây giờ... chưa biết đâu!
Coi như Nước-Qua-Cầu! Coi như Mây-Song-Cửa! Chuyện thời gian muôn thuở, kệ nó mà, Thời Gian!
Đây, Văn viết về Nàng do Chu Mạnh Trinh viết, Đoàn Tư Thuật chuyển dịch ra Quốc Ngữ, thật xinh:
" Than ôi! Một bước phong trần, mấy phen chìm nổi, trời tình mờ mịt, biển giận mông mênh. Sợi tơ mành theo gió đưa đi, cánh hoa rụng chọn gì đất sạch. Ai dư nước mắt khóc người đời xưa; thế mà giống đa tình luống những sầu chung, hạt lệ Tầm Dương chan chứa. Lòng cảm cựu xui ai thương mướn, nghe câu ngọc thụ não nùng. Cho hay danh sĩ giai nhân, cùng một kiếp hoa nghiêm nặng nợ. Ngán nỗi non xanh đất đỏ, để riêng ai luân lạc đau lòng. Ta cũng nòi tình, thương người đồng điệu. Cái kiếp không hoa lẩm cẩm, con hồn xuân mộng bâng khuâng. Đã toan đúc sẵn nhà vàng chờ người quốc sắc, lại muốn mượn chùm phương thảo hú vía thuyền quyên. Sẵn bút nghiên chia vịnh từng hồi, đem sự tích tóm làm một tựa. Bây giờ kể còn dài chưa hết, hạt ba tiêu như thánh thót mưa Thu. Hỡi ôi! Hồn còn biết hay chăng, bóng hoàn bội tưởng ra vào Lạc Phố" (*).
Hơn trăm năm, thiên cổ! Còn nguyên cái sững sờ: Văn Xuôi hay là Thơ? Thực, Mơ... chao ôi, đấy!
*
Tôi đang nghe mắt chảy Con Suối Tình Muôn Năm! Ai chẳng có yêu thầm một người mình yêu nhỉ? Tình Yêu nào chung thủy? Tình Yêu nào... Mưa-Bóng-Mây?
Thanh Tâm Tài Nhân, Hay! Chu Mạnh Trinh, Tuyệt! Đoàn Tư Thuật, Hết Biết! Bạn, Tôi... chúng mình, Sao?
Ngôi sao ở trên cao, trong lòng trời nhấp nháy...
Tình là Tàn-Lừa-Cháy... dám lại bùng-tro-than?
Thơ văn cứ miên man trong Tình Yêu bất tận! Ôi! Núi Tình Chất Đống! Ôi Biển Tình Sương Sa...
Những dòng thơ là Hoa! Những câu văn thành mộng! Con người ai đã sống... không đã từng đăm chiêu?
Ai không yêu Thúy Kiều? Nói đi cưng, Thúy Phượng!
Trần Vấn Lệ
(*) Đây chỉ là một đoạn Văn Xuôi trích từ Bài Tựa Kim Vân Kiều Truyện do Chu Mạnh Trinh viết bằng Hán Tự. Đoàn Tư Thuật diễn Nôm, tức dịch ra chữ Nôm ghi âm thành bản Quốc Ngữ. Lưu truyền, tưởng khói tưởng sương...
🍎🍇🍉🍈🍒
TÁM GIỜ SÁNG HÔM NAY CẢM ƠN TRỜI CÓ NẮNG
Hôm nay trời có nắng. Lúc đó, mới tám giờ. Tôi mở đầu bài thơ. Như thế. Và im lặng.
Tôi không ra chào nắng, chỉ mở cửa và nhìn. Tôi thấy vườn còn xanh, lá nhiều cây không rụng...
Mùa Thu đi để bóng. Tôi thấy nắng rung rinh. Gió làm cây giật mình? Hay tôi nhìn... thấy thế?
Thêm một ngày, cũng kệ! Có chuyện gì với tôi? - một người Lính cuối đời, một người Thầy luống tuổi!
Tôi không làm gì nổi, cả thổi cho gió lên! Nhưng thơ chắc có M, một người tình-thiên cổ...
*
Tôi có biết xấu hổ khi đọc lại thơ tôi... khi đất nước rã rời, khi người người phân tán! Tôi sống như thí mạng... kệ nó đời tang thương...
Nhưng tôi biết tôi buồn, một ngọn nguồn xa lắc... Chim "Bắt Cô Trói Cột" nghe hồi Trại G.3...
Năm Bảy Lăm đi qua theo chân tù bước bước, cổng trại tù đằng trước, rào kẽm gai sau lưng!
Tôi mơ vạt áo hồng bay nửa vời trong phố... Tôi mơ đám em nhỏ mắt tròn ngó bảng xanh...
Thời gian trôi qua nhanh, bước người tù rất chậm. Kéo ống quần lên thấm mù - sương - bụi - nắng - mưa...
Thương quá những bài thơ ai chắp từng khúc ruột. Thơ Đặng Dung não nuột tám câu buồn rưng rưng...
Tôi, thì thơ cho rừng; tôi, thì thơ cho núi... Có khi thơ gió nổi cho tà áo M bay...
Tám giờ sáng hôm nay.
Cảm ơn trời có nắng!
Trần Vấn Lệ
HÔM NAY LÀ NGÀY CUỐI
LÁ PHONG VÀNG VÀ BAY
Hôm nay là ngày cuối, lá phong vàng và bay. Chỉ hai ngày, hàng cây phong không còn chiếc lá...
Lá rơi đẹp chi lạ...vì tơi tả, tứ tung...Xe chạy ngang lùng bùng nhưng vẫn êm ái chạy...
Lá sẽ được thổi, đẩy, vun thành đống trên lề để được hút lên xe... để về nghĩa địa lá!
Chia tay rồi mùa Hạ! Chia tay luôn mùa Thu! Chắc mốt này âm u, sương mù... mùa Đông tới!
Mùa Đông buồn vời vợi. Cả nước Mỹ sẽ buồn. Tuyết sẽ thế mù sương. Băng, giá đầy sông, suối...
Những con mắt vời vợi có cái lý do buồn! Thương nhất là môi son chắc ít nhiều tê tái...
Chim sẽ bay, bay mãi về Nam Mỹ xa xôi. Cuộc thiên di khứ hồi sau Tết mình mới thấy...
... thấy lại nước suối chảy, nghe róc rách băng tan... Ai mà nhớ Việt Nam... cầm khăn giấy... cũng được!
*
Bài Thời Tiết tôi thuộc ba mươi lăm năm nay...Đứa học trò tuổi này, tôi quên mình mấy tuổi!
Tôi quên rồi Sông Núi! Tôi quên rồi Quê Hương! Mai mốt ra nghĩa trang hay bình tro... Kệ nó!
Chuông Nhà Thờ sẽ nở lòng tôi nụ hoa lòng. Chuông Nhà Chùa boong boong, tôi buông, buông hết cả...
Trần Vấn Lệ
🍂 ☘ 🍁
XE QUÉT ĐƯỜNG NGÀY THỨ SÁU
Hôm nay, ngày Thứ Sáu - ngày-của-xe-quét-đường. Cái xe chạy thấy thương: Rác, Bụi, nó hút hết...Hút cả mùa Thu chết nằm lăn lóc đó đây...Hình như nó có tay đưa ra ôm buồn bã? Nó kéo gom từng lá trên đường đưa vào lòng...
Phía sau nó, mùa Đông - con đường dài thẳm thẳm!
*
Thứ Sáu, trời không nắng...
Thứ Sáu, chuyện hàng tuần, tôi bâng khuâng, kỳ thiệt! Tôi vẫn là người Việt nhớ về Quê Hương hoài... Ở đó, tôi còn ai? Những mả mồ hút gió? Ở đó, còn trăng tỏ... những đêm dài tha ma? Ở đó, cỏ và hoa, gần, xa... cánh đồng mạ? Má ơi, con nhớ Má suốt đời cõng nắng mưa...
*
Thứ Sáu có thể mưa vào trưa hay vào xế...Mùa Thu luôn có thể nhiều chuyện không vui vui. Hôm qua, em gửi tôi cái email mấy chữ... "Anh ơi em đi thử máu rút từ cánh tay...". Em kèm hình bờ vai... của em gầy... và guộc! Cái kim tiêm hun hút đường gân xanh xanh xao...
Bài thơ này sao sao chép trong ngày Thứ Sáu? Dù tôi không có Đạo, Trời, Phật vẫn có tôi?
Xe quét đường xa rồi.
Lề đường hoa lốm đốm...
Mùa Xuân sẽ về muộn... mà về nhé, mùa Xuân!
TỨ TUYỆT
"Người ta vét sạch gia tài bán,
nhất định người ta không bán Thơ!"
Hàn Mạc Tử nói với Mộng Cầm như thế.
Chuyện Ngày Xưa không lẽ ngày xưa?
(Thấy trong bài báo Châu Hải Kỳ Gặp Mộng Cầm Ở Phan Thiết)
Trần Vấn Lệ
*
BUỒN HIU NHIỀU SÁNG
CHIM KHÔNG HÓT
Buồn hiu! Nhiều sáng chim không hót.
Chim xé mù sương bỏ thị thành.
Chim để lại gì hơn nỗi nhớ?
Buồn hiu! Không một chút trời xanh!
Tôi châm điếu thuốc, tôi nhìn khói.
Khói tỏa mù sương thêm lớp sương...
Mái ngói, bồ câu không ghé xuống.
Hoa. vườn tôi nở không mùi hương...
Đã mấy sáng rồi, tôi nói nhiều...
Một tuần mùa Thu đâu bao nhiêu!
Mùa Đông đang về. Con phố vắng.
Super Store thành Chợ Chiều!
Gửi thư, bưu điện, tem lên giá,
Người ngẩn ngơ không chỉ một người!
Cô nhân viên nói: "Tôi không biết,
có gửi hay là không gửi, thôi!".
Hai chữ Buồn Hiu, rơi, nát bét.
Chim còn không vui huống chi mình?
Có một buổi mai, tôi lúng túng,
Tương tư ai rồi, ai mắt xanh!
*
Thơ thấy dễ thương khi chép lại
Không ngờ mình cũng một-thi-nhân!
Than mây, khóc gió, buồn vô tận,
Bốn biển, năm châu lại quá gần!
Trần Vấn Lệ
🍂 ☘ 🍁
CÓ GIỌT LỆ NÀO KHÔNG BIỂN SÔNG
Cali nắng mãi, nắng dài lâu...gặp mặt, bạn bè than một câu: "Nắng quá đến hoa vừa hé nụ, mùi hương mới thoáng đã bay đâu...".
Ai buồn? Ai cũng buồn theo nắng. Buồn giống buồn mưa, buồn tuyết, băng... Bè bạn tuổi cao đều nói thế, thanh niên thì cứ vẫn Thanh Xuân!
Nắng quá... nhẹ tênh quần áo mặc, như là không thể có mùa Đông! Cà phê hiên sáng thường đông khách, bè bạn nhìn nhau... nói trống không!
Còn có gì đâu mà "bận" nhỉ? Giang sơn nhẹ gánh tự bao giờ! Năm mươi năm đủ lòng đau đớn, nay lúc nhạt nhòa thêm nắng mưa!
Nay lúc...ngó xe, đường lúc nhúc, ngó người... nhớ những nụ cười tươi! Những cô thiếu nữ tròn tay nắng, lòng thuở Xuân Thì... mãi mãi vui!
*
Tôi dựng Tháp Thơ từng chút nắng...ngói trời tôi nhặt ở không gian... xây lên thần tượng ngồi tôi ngắm... mùa chuyển Thu chăng lá đã vàng...
Nhớ Bích Khê có hai câu đẹp: "Chao ôi vàng rơi cây ngô đồng / buồn vương buồn vương Thu mênh mông". Lòng tôi bát ngát buồn xa xứ, có giọt lệ nào không biển sông?
Trần Vấn Lệ
APRÈS LA GUERRE
Anh đã đọc em rồi
coi như email cuối,
anh nghe lòng tiếc nuối:
em-vuột-khỏi-bàn tay...
Mình không nói hôm nay
lời nào là chào biệt!
Không ai nói gì hết
bởi còn gì nói thêm?
Coi như mình không duyên,
chúng ta không có nợ...
Mây bay bay trên phố
giống ngày xưa ngày xưa...
Giống như tấm poster
người ta dán trên kính
đôi mắt của người lính
mở tròn sau chiến tranh...
Phố thị đời trôi nhanh
những chiếc xe xanh đỏ
trời lạnh người áo gió
bọc gió buồn mông mênh!
*
Anh không quay nhìn em.
chắc em cũng đi thẳng.
Trời ban ngày còn nắng,
hết nắng thì hoàng hôn...
Đôi mắt người lính tròn
không phải hình viên đạn!
Áo dài em lụa trắng
học trò xưa trường xưa...
Ở đó... chắc lá cờ
đang bay... rất ngơ ngác?
Mây trắng cũng bay lạc
nơi anh về hoang vu...
Trần Vấn Lệ
TUỔI TRUNG NIÊN EM BẠN TÔI MỚI MẤT
Buồn tay lật thấy bài thơ cũ... thấy thuở làm thơ mình thật hiền... có lẽ vì ai luôn mãi vậy... sáng nay mình nhớ nụ cười duyên!
Duyên là sao nhỉ? Là xinh xắn? Là rất dễ thương đến lạ lùng? Rồi, chữ "lạ lùng" thêm bức xúc! Sao nhiều cái ngộ thế Non Sông?
Mở Tự Điển ra, lười lắm lắm... thôi thì nuốt chữ cũng như tu? Người ta tu sĩ, mình... tu hú, có nghĩa như là không nghĩ, lo...
Mặc kệ thời gian sống cứ chảy! Măc kệ không gian núi ngút trời. Mình cứ đứng yên nhìn quạnh quẽ cho buồn thấy cả giọt sương rơi...
Buồn tay mình viết câu thơ mới, lát nữa thành bài chẳng có chi! Cái thuở gặp ai chừ thẳm thẳm, có mùa Xuân nào không Xuân Phi?
*
Quả thật nhiều khi lòng trống rỗng, một đời vô nghĩa, một công dân! Năm mươi năm chẳng làm chi cả, không một câu tình nghĩa Nước Non!
Pho tượng Tự Do là... bức tượng. Hai chữ lạc loài mây đuổi mây... Bạn mới báo tin em bạn mất, trung niên, hoàng hạc lạnh lùng bay...
Trần Vấn Lệ
BÀI THƠ HALLOWEEN
Buồn không biết làm chi bèn làm thơ thả gió! Ồ lạ ghê! Hoa nở... Ai biểu em đi ngang?
Hình như nắng có vàng? Hay là áo em nhỉ? Ngàn ngàn muôn Thế Kỷ... áo nàng vàng gió bay!
Buồn bèn nghĩ tới ai, bèn làm thơ... một chút, ai biểu em như mật cho nắng bỗng ngọt ngào...
Ai biểu em là sao hiện giữa trời quang đãng? Em, vô cùng ánh sáng của vầng trăng sáng trưng!
Tôi nghĩ tới hoa hồng: Em-là-hoa-yêu-quý! Thế giới một nước Mỹ, mỹ miều cũng một Em!
Con đường con dốc lên... Lên dám tới Đà Lạt? Có thể ngang Trại Mát hay dừng lại Dốc Đu?
Đà Lạt mình sương mù tháng Mười thường em nhỉ? Nhớ quá đi Cố Lý, năm mươi năm Cố Hương!
Tàn biết mấy cây nhang, nguyện cầu hoài chưa ứng! Thương dân mình chịu đựng, có em - nước mắt trào!
Tố Hữu nói yêu nhau...(*) mà màu nào chẳng lợt? "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!" (**).
Nguyễn Du khóc rồi sao? Nguyễn Du khóc rồi sao? Em với anh làm sao? Con đường! Con dốc đứng!
Đà Lạt quanh co lũng, con nai vàng xé sương! Nó lạc dấu Thiên Đường dù đường quen nẻo thuộc... (***)
Bao giờ sông cạn nước? Bao giờ núi hết mây... Bao giờ rừng hết cây? Chân Lý này... không có!
Trời ơi tôi thả gió bài thơ Halloween!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Tố Hữu: "Còn gì đẹp trên đời hơn thế? Người yêu người, sống để yêu nhau!"
(**) Thơ Nguyễn Du: "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!".
(***) Thơ Huy Cận: "Nai quen lối cũ sương mù, xuống rừng nẻo thuộc nhìn Thu mới về".
EM EM À
ANH NHỚ ÁO EM BAY
Thời tiết đổi thay, giờ chửa đổi. 7 giờ mà vẫn thấy còn đêm. Ở đây nước Mỹ, gà nuôi trại, xa rất xa. Thành phố lặng thinh...
Không tiếng gà mai. Xe lác đác... Xe bus thì chạy rất đúng giờ. Không nghe tiếng máy vang ngoài lộ. Trời ẩm không chừng hôm nay mưa...
Tôi nói với tôi. Không có tiếng. Loa tuyên truyền không có tiếng vang. Nhớ ơi đất nước mình cơm bữa... không có ăn mà nói rất sang!
Nhớ ơi đất nước mình chi lạ... những cổng chào cao hơn mái nhà, những người đạo mạo đều quan lớn, người quét Nhà Thờ: một Đức Cha!
Nói thế, bỗng dưng rơi nước mắt... nghĩ là sương... ai biểu mình nhìn? Nghĩ là em, em ngàn năm trước, mưa giọt nào long lanh tóc xanh?
Nghĩ là em, em là cô bé, dốc Nhà Bò tay vịn gốc thông, ôm cái cặp đi lên trường học, gió Lâm Viên lạnh từng góc sân...
Ôi tôi nhớ từng căn lớp cũ... tôi mới chăng sau cuộc đổi đời? Tôi không hỏi ai người kỷ niệm - có ai còn trước mặt tôi đâu!
Chưa đổi giờ là ngày chưa sáng, em em à anh nhớ áo em bay...
TRẦN VẤN LỆ
🍁🌳🌺
THƯƠNG THƯƠNG
"Đêm qua nằm mộng thấy Thương Thương / má đỏ au lên đẹp lạ thường!". Hàn Mạc Tử có hai câu đó...Chỉ hai câu...biến ảo văn chương!
Xuân Diệu định nghĩa Tình Yêu, lúng túng, "Chết trong lòng một ít"...rồi quên! Em không hỏi anh một câu gì cả / mà trong lòng anh em mãi mãi là Em!
Trong không khí có cái mùi rất lạ. Mùi Tình Yêu em ạ, ban đầu! Anh nhớ tóc em bay chiều gió...Gió thơm lừng bông bưởi bông cau!
Anh cũng nhớ con bướm vàng bờ giậu...anh nghĩ là tằm nhả hết tơ! Anh thấy em từ trong tiền kiếp...nên muôn đời còn đó...thơ...thơ!
Anh cũng nhớ tiếng chuông chiều sớm...rơi theo mưa trắng dải Ngân Hà. Ai hứng được tiếng chuông, thì chắc / thấy mình đang đứng giữa vườn hoa!
Em, áo lụa, vàng, xanh, tím, đỏ...tự bao giờ thành muôn sao kia! Tự bao giờ mặt trời có mặt...chỉ vì em diễm lệ trăng khuya!
Anh không lạc trong không gian vô tận
bởi em cho anh một chỗ tựa đầu!
Tiếng chuông ngân lòng sông xanh khói sóng
anh biết lòng anh xanh thắm tự đâu!
Đêm qua nằm mộng thấy người yêu...chữ nghĩa thơm tho dáng Diễm Kiều! Anh nói với em lời nhỏ nhẹ, tình anh em đếm thử bao nhiêu?
Trần Vấn Lệ
GIỮA TRỜI TẤM PHÔNG BẠT MÂY MÙA THU AI ƠI
Sáng... ngủ dậy, mở cửa - lạnh quá, ôi, mùa Thu! Hồi tối không có mưa, mặt sân sương đọng ướt...
Gió sáng sớm phơn phớt đủ rung rinh nhánh đào. Còn sáu tháng nữa, lâu... "đào hoa y cựu", nhỉ?
Bây giờ "Tân Nguyên Kỷ", thương quá Ngài Tô Lâm đang ở Pháp xa xăm, tuyên bố như vậy đó!
Nhiều người nghe, hớn hở, vỗ tay mừng Việt Nam, hoan hô Ngài Tô Lâm, chỉ thiếu bà Trưng Trắc!
Chị em Trưng công tác tự tử chết từ lâu, chỉ còn sông không sâu, đó là sông Tô Lịch!
*
Sáng. Trời không tối mịt. Đó là điều dĩ nhiên. Vài tiếng chim vang lên. Chuông Nhà Thờ đổ xuống...
Nghe buồn như Thu muộn hồi nào còn chiến tranh - người Việt Nam tranh giành chút đất trên chiến địa...
Cuộc chiến tranh vô nghĩa... mà lại rất vẻ vang! Câu tục ngữ về Vàng có ý nghĩa mãi mãi: "Ai ơi đừng bỏ đất hoang, bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu!".
Mở cửa, tôi nhớ Kiều - nàng Thúy Kiều diễm lệ... mười lăm năm giọt lệ lăn ướt mái tóc thề!
Mở cửa, tôi nhớ về Quê Hương tôi... ngạo nghễ, hoành tráng và hùng vĩ... hòn ngọc ở Viễn Đông!
Chuông Chùa ngân boong boong. Tôi tỉnh hồn. Giụi mắt. Giữa trời tấm phông bạt là mây mùa Thu... ai ơi!
Trần Vấn Lệ
🤗🐮☠️👺
MÙA THU TỚI MUỘN LÁ CHƯA RƠI
Ngày như chưa sáng, nắng âm u, em nhỉ thế là đã tới Thu? Thu muộn, mươi hôm chưa rét mấy nhưng chim thành phố đã đi đâu?
Không nghe chim hót. Cây không động. Lá vẫn chưa rơi đến nỗi buồn. Dù biết cái buồn không có cớ, lẽ nào cứ nói: Nhớ Quê Hương?
Ở quê mình chỉ Mưa và Nắng. Đây bão bùng lên, xuống, dọc, ngang...Người nước người ta không để ý, lòng người ta vẫn nở muôn hoa...
Những cô gái Mỹ đi làm sớm, xe chạy đường xa, đèn đường soi... Mai mốt đổi giờ vui chút chút, đời luôn trau chuốt phấn son tô...
Nửa vòng trái đất, câu thơ ngộ... Tây với Đông mù khơi đại dương. Sống, chết, thản nhiên không oán hận, nhẹ nhàng man mác tựa mù sương....
Năm mươi năm đủ tròn con mắt, đã nhẹ bờ vai gánh phận người. Nghe tiếng chuông ngân chiều với sớm... đang nhìn: Thu tới lá chưa rơi...
*
Thật ra cũng có rơi rồi đó. Mỏng mảnh đường sương, bụi dịu dàng... Thấp thoáng áo vàng, xanh, tím, đỏ. Buồn buồn: mình đã hết hiên ngang!
Năm mươi năm với nhiều năm tuổi... Màu đất quê nhà xám chắc thơm? Ao ước sống về trong tỉnh táo, cắm mồ Tiên Tổ một cây nhang...
Trần Vấn Lệ
🤗🐮☠️👺
BÀI THƠ LÀ BÀI THƠ
CÓ THỂ LÀ CÓ THỂ
Tại sao cứ phải nói / "có thể" là tại sao? Tại ông Trời quá cao, ổng không thấy mình hả? Tại biển lớn biển cả / không có cù lao nào?
Có thể bởi nôn nao / chưa chắc thành hay bại! Có thể mình bẻ lái / vào khúc đường đẹp hơn?
Mỗi sáng cứ lơn tơn / có thể là Thể Dục? Mỗi ngày cứ chăm học... có thể thành Triết Gia?
Có thể là Thi Ca / những câu vè vớ vẩn? Có thể mình lấn cấn / khúc thụy du thịt dư?
Thường thấy ở bài thơ, tác giả hay "có thể". Ông Mai Thảo làm thế: "Thấy Ta Là Miếu Đền!"
Có thể chẳng ai quên / khi kéo dài câu chuyện, hết sông thì ra biển, hết đất rồi lên trời...
Té ra toàn Chuyện Cười, có thể không cười được...mà nhiều khi nó ngược / điều người ta đơi mong!
Bạn nhớ chớ, phải không? Đặng Trần Thường hỏi Ngô Thời Nhiệm: "Ai Công Hầu? Ai Khanh Tướng? Trong trần ai, ai dễ biết ai?".
Ngô Thời Nhiệm không bưng tai. Ngô Thời Nhiệm đáp lại: "Thế Chiến Quốc, Thế Xuân Thu, gặp Thời Thế, thế thời phải thể!".
Thế thời thôi! Hết chuyện?
Lịch sử nhiều chuyển biến... Có Thể Đều Vô Duyên!
*
Thí dụ mình cúng tiền cho Cha mình: Tiền Giả. Nhưng cúng Chùa có giá...trả Tiền Thật thôi hà! "Có thể" nên cho qua... cả Cu Ba, Mông Cổ, cả Khờ Me, Ô Hai Ô...
Bài thơ là bài thơ!
Có thể là có thể!
Trần Vấn Lệ
|