Thu Phai
Trời em thu vắt trên mây
Hẹn cơn gió đến cuốn bay lá vàng
Xin em chớ để nồng nàn
Trên dòng tóc rối cao sang phai tàn
Trời em thu nắng mong manh
Gió lay cúc áo tròng trành tâm tư
Nhớ đêm nao tắm trăng thu
Áo rơi hờ hững tạ từ đêm hoang
Trời em thu điệu mưa sang
Thấm trên vai áo tình nhân nuông chiều
Đêm thu mưa rót giọt đều
Cho tình nhân đón dặt dìu hương say
Thương em tóc níu mây cài
Để quên mấy sợi bên ngày yêu thương
Phương này chỉ có mù sương
Ấp yêu áo cũ vấn vương câu thề…
MINH SƠN LÊ 26.9.24
(Ngày rời Chợ Rẫy Hospital để về nhà nằm chờ đến tháng tới hóa trị tiếp nếu ta không đi đâu, về đâu nữa hết)
☆ ☆ ☆
Nợ…
Hồn chìm lạc giữa âm u
Ngỡ chân vào cõi chân tu muộn màng
Ngoài sân còn chút nắng vàng
Lung linh rất nhẹ chờ hoàng hôn sang
Tình trần quá đỗi hoang mang
Ngại khi vừa tới tình sang ngang rồi
Sông dài biển rộng chia trời
Tình tang mấy bữa rã rời tay buông
Nợ người dài tiếng môi hôn
Trên hai má để tay ôm cuộc tình
Nợ đêm soi bóng đối hình
Cho nhan sắc thấm đẫm tình trăm năm
Nợ nhau khúc nhạc tình câm
Thay ngôn ngữ trên đôi bàn tay ngoan
Nợ nhau hoài tiếng thở than
Nợ nhau dài nẻo trái ngang phận đời
MINH SƠN LÊ 10.10.24
☆ ☆ ☆
Tuổi Xa Người
Đi về bỏ cuộc rong chơi
Áo đời nắng trải mưa phơi đủ vừa
Còn bao nhiêu đó hương thừa
Dẫu đêm phung phí sao chưa hết tình!
Đêm kê gối mộng an bình
Hiên thu gió gợn ánh hình trăng rung
Yêu em mơ lạc vào rừng
Làm con nai nhỏ xuống thung lũng tình
Đi về bỏ cuộc phiêu linh
Bãi chiều ghé lại đọc kinh vô cầu
Ngàn năm trăng vẫn một màu
Yêu là muôn thuở cấu cào thịt da
Heo may mặc áo sương sa
Thấm vào vai lạnh mà tha thiết người
Thu nay đã ghé hiên đời
Hồn thu quyến luyến mắt môi rã rời…
Lỡ sinh nhầm “Tuổi Xa Người”
Nên mùa xuân vắng trên đôi môi cười
Cho mùa thu tím ngủ vùi
Trên bờ môi thiếu cánh môi vỗ về
Lỡ đời cách biệt sơn khê
Để thân ngà ngọc đem treo mộng vàng
Em ngại ngùng cả gió trăng
Không anh chắc lạnh dù khăn áo đầy
Lỡ đời mang nặng lưu đày
Cho em sướt mướt trên ngày rêu xanh
Áo xa bay gói mộng lành
Chờ đêm cởi áo dỗ dành yêu thương
Em buồn vạt nắng chiều vương
Không anh… em ngại phai hương ngọc ngà
Để môi anh rót thật thà
Mắt anh ngây dại vỡ òa thiết tha
Em buồn khi thoáng mưa qua
Không anh… em sợ lạnh da thịt mềm
Mưa giăng mờ lối môi tìm
Cho hoa nức nở nửa đêm vật vờ
Em buồn dưới bóng trăng thơ
Không anh… em ngại nhạt mờ mắt môi
Chưa qua cái “Tuổi Xa Người”
Đành vay lục bát nhắn lời trăm năm…
MINH SƠN LÊ
*****************
“Tuổi Xa Người” nhạc phẩm của nhạc sĩ Từ Công Phụng.
https://www.youtube.com/watch?v=8fqgcLo-28Y
https://www.youtube.com/watch?v=nhU-BQlOTwg
☆ ☆ ☆
--
Phạm Duy Còn Đó Nỗi Buồn (*)
Phạm Duy giờ cũng đi rồi
Dư âm để lại ngàn lời thương ca
Một đời lãng tử đường xa
Gieo trồng khắp chốn loài hoa hương tình
Giờ còn ai kể chuyện tình?
Sài Gòn đứng đó tên mình chưa quên
Chỉ là dấu lặng buồn tênh
Thương thân ngà ngọc vây lên oán hờn!
Phạm Duy còn đó nỗi buồn…
Ra đi chắc cũng mang hồn thương đau!
Từ khi sông núi thay màu
Ai người hiểu chuyện thì sầu mang theo
Phạm Duy chắc đã mang theo
Hình hài một mảnh “Quê Nghèo” để thương (**)
Người đi thương xót quê hương
Người còn sống đó càng thương... nát lòng!
MINH SƠN LÊ
* Tựa đề trong tác phẩm của nhà văn Tạ Tỵ
** Tên một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy.
☆ ☆ ☆
Nao Nao…
Ngày dài qua mắt buồn tênh
Đêm dài chăn chiếu lạnh bên hiên đời
Rêu xanh mấy độ tuổi trời
Còn ngồi níu bóng bên đời cô liêu
Buồn sương khói rụng hiên chiều
Heo may gọi lá hắt hiu bay dài
Buồn cơn dâu bể miệt mài
Quê hương chìm đắm hình hài tan hoang!
Bao nhiêu hư ảo phai tàn
Rơi từng hoang phế chém ngang trong hồn!
Mỗi lần mưa khóc hoàng hôn
Tiếng con quốc gọi đau hồn ca dao
Mưa
chiều nào
cũng
nao nao…
Mong
cơn gió bụi cuốn vào
cáo chung!
MINH SƠN LÊ
☆ ☆ ☆
Chân Dung Của Kẻ Bụi Đời
Bóng đời chênh chếch hoàng hôn
Gót chân mỏi mệt dừng cơn phong trần
Tình chưa trút cạn ân cần
Áo bay gom hết nợ nần vu vơ!
Tình chưa viết trọn bài thơ
Để quay quắt giữa bơ vơ ngõ đời
Có khi hồn bỗng rã rời
Chơi vơi vô định dưới trời thênh thang
Những đêm về ngó lên trăng
Thấy lòng bỡ ngỡ ăn năn với người
Lỡ tay rối sợi tơ trời
Để trăm năm đắng nghẹn lời trăm năm!
Bình minh đón gió lang thang
Mây vi vu giữa khói nhang cuộc đời
Quê hương vấn nạn tơi bời
Chúa ơi, thương xót phận người lầm than.
MINH SƠN LÊ 5.10.24
☆ ☆ ☆
Lặng Nghe Hồn Thu Thảo
Lưu Trọng Lư để lại mùa thu cũ
Có nai vàng ngơ ngác giữa rừng thu
Anh nơi đây mùa thu chỉ hình như...
Là chiếc lá khô rơi chiều vào tối
Cũng đủ để hồn thành cơn bão nổi
Ngơ ngác sầu trên đôi cánh tay trơn
Dư hương còn đây chỉ thấy giận hờn
Nhìn dòng nước lững lờ vô tư lự
Lưu Trọng Lư bỏ quên mùa thu cũ
Con nai vàng đã lạc mất rừng thu
Đường nhân gian ngày lên những ngục tù
Rừng đã chết... Mưa cũng thành cơn lũ!
Anh yêu em tình yêu màu xưa cũ
Như trăng ngà in bóng mặt hồ thu
Như tiếng chim ca xuyên áng sương mù
Tình mãi đọng như hương hồn thu thảo...
MINH SƠN LÊ 23.8.23
☆ ☆ ☆
Vàng Phai Ngõ Phố
Vắng người chỉ thấy cô liêu
Vàng phai ngõ phố gợi chiều nhớ thêm
Người trôi nổi, kẻ lặn chìm
Quê hương hoang hoải trắng đêm nguyện cầu!
Đừng Trách Ca Dao
Nhìn con sáo nhỏ bên rào
Ca dao nhớ lại… nghẹn ngào quê hương!
Chân mây biền biệt mù sương
Tình ai còn chút cố hương động lòng
Chim Bay Trốn Tuyết
Như chim trốn tuyết mùa đông
Người đi đi hết… bỏ đồng hoang liêu!
Còn bao lá đổ muôn chiều
Con chim lẻ bạn còn kêu bao ngày?
Lại Buồn “Thâm Tâm”
Người đi bỏ lại “thiên đàng”
Còn ta ở lại ăn năn phận đời!
Thâm Tâm xưa lỡ cạn lời
Bài thơ Tống Biệt ru đời hắt hiu…
Chúa Bỏ Trần Gian
Chúa lên trời khuất trong mây
Còn ta đứng giữa đất đầy thương đau!
Bên thềm vỡ nát ca dao
Nghe bao nước mắt tuôn trào… Việt Nam!
MINH SƠN LÊ
☆ ☆ ☆
Còn Gì Để Lại Mai Sau?
Còn gì để lại cho mai sau?
Biển Đông ngấm độc rát hồn đau
Hoàng Sa ô nhục hằn bút tích
Trường Sa uất nghẹn... mấy hồn đau?!
Còn gì để lại cho mai sau?
Trường Sơn phơi đá trải niềm đau
Mây sa che nắng hồn tử sĩ
Rừng có còn đâu… ai có đau?!
Còn gì để lại cho mai sau?
Cửu Long ngoắc ngoải trong cơn đau
Phù sa đến hẹn… không về nữa…
Trăng khóc bên cầu bóng tìm đâu?
Còn gì để lại cho mai sau?
Hương giang thờ thẫn khóc sông Thu (*)
Mai mốt xin tìm trong di cảo
Ai có hẹn hò gửi tình trao…
Còn gì để lại cho mai sau?
Ngọc xưa đã vỡ tự đêm sầu
Để bao thương tích nhoà di tích
Người phố xưa về... lặng hồn đau!
Còn gì để lại cho mai sau?
Văn nhân quá vãng đã lâu rồi
Còn đây vạn muôn hàng "tiến sĩ"
Để lại đời sau... biết bao sầu!
MINH SƠN LÊ
* sông Thu Bồn
☆ ☆ ☆
Ngoài Kia Bão Đã Lặng Rồi
Ngoài kia bão đã lặng rồi
Người còn ấm ức những lời than van
Hai lăm nghìn cây lá xanh
Rủ nhau ngả gục Hà thành xác xơ!
Ăn tàn phá nát hồn thơ
Kinh thành Hà Nội ngẩn ngơ bàng hoàng
Người dân kẻ chợ ngỡ ngàng
Mỗi khi mưa đổ phố tràn thành sông!
MINH SƠN LÊ 12.9.24
☆ ☆ ☆
Sài Gòn Muôn Thuở Là Thơ
Sài Gòn muôn thuở là thơ
Thời gian đã đủ tan bờ điêu ngoa
Nhạc Vàng đời vẫn hát ca
Tình yêu xưa vẫn thật thà gọi nhau
Nhiều năm chuyện cũ còn đau
Cắn môi máu chảy lem vào trang thơ!
* * *
Mưa Sài gòn
Không còn như xưa nữa
Mưa bây giờ
Cho mất lối hẹn nhau
Bao tình nhân
Mang đôi mắt rầu rầu
Hồn nhân thế
Khóc sầu cho thời thế...
MINH SƠN LÊ
☆ ☆ ☆
|