❤ 🌹 ❤
MỘT THỜI
Làm sao anh có thể viết
về một thời, khi thấy gió bay
anh mới biết rằng tóc em quá ngắn,
khi thấy nắng hanh
anh mới biết rằng màu phấn
còn quá nhạt trên má em,
khi mời em đi lễ hội anh mới thấy
rằng em chưa biết điểm trang.
Làm sao anh có thể viết về một thời,
khi em mang tiếng cười vào đời
anh và bây giờ còn vọng trong trí nhớ của anh,
khi tiếng guốc em đi thời
mới lớn vẫn còn gõ nhạc trong giấc ngủ của anh,
khi chúng ta lần đầu nhìn nhau
và thấy thời gian đứng lại.
Một thời. Một thời.
Một thời vẫn làm anh run rẩy
khi nhớ lại màu môi hôn của em.
☆
ONCE UPON A TIME
How could I write about a time
when I saw the wind
and knew that your hair was so short,
when I saw the dry sunshine
and knew that your cheek color was so pale,
and when I invited you to a festival
and knew that you learned
nothing about make-up.
How could I write about a time
when you brought laughters into my life
and let them echo deeply in my memory,
when you walked on wooden clogs in our naive
years and sounded the music in my sleep,
and when we first time looked at each
other and knew the time has stopped.
Once upon a time. There was a time.
A time that has made me shake
while recalling the color of your kissing lips.
❤ 🌹 ❤
MÃ HÓA TÊN EM VÀO THƠ
Anh ghi xuống giấy
những lời từ tháng ngày
như đã quên
thấy lại giữa những
chữ ẩn mật
khuôn mặt em mơ hồ hiện lên
buốt giá hồn anh nửa đêm
anh đưa vào thơ
những dấu chân tuyết
em một thời thật xa để lại
hơi lạnh còn nghiêng trên nét mực
anh run rẩy đọc
nhìn thấy em bước
giữa những chữ trên giấy
anh ghi lại vào chữ
những trí nhớ
từ một thời xa thật xa
nghe giữa những sợi khói mờ nhạt
vọng lời em rất buồn
có phải chúng ta đã vụng về mất nhau
em sẽ đọc thấy
mùi hương ẩn trong chữ của anh mùi hương từ trời
một thời em đã
mang vào đời anh
một ngày mưa tuyết
ngày chúng ta tựa vào nhau
đỡ cho nhau từng bước chân
nhiều lần chúng ta trượt
qua những hè phố đóng băng
nơi tiếng em cười rơi xuống
và rồi bay lên
thành hoa tuyết khắp trời
và từ đó
phủ mát tháng ngày của anh
rồi sẽ có một ngày em đọc
và thấy giữa dòng thơ
anh chép đêm nay
và sẽ nhận ra giữa những câu
quá nhiều những chữ không còn vần điệu
là những ngày còn lại của đời anh
là những ngày và đêm
đã bị xô lệch và mã hóa bằng tên em
nơi một thời thật xưa
nơi đó
em đã bước vào hồn anh
và rồi bỏ đi
để lại những lối trận đồ.
ENCRYPTING YOUR NAME WITH VERSE
I put onto paper
words from days and months
that have almost vanished
and see again among the
secret words
your face stealthily appearing
chilling my soul every night
I put into poem
the footprints you left in snow
from days so far away
with cold wind shivering my ink lines
shaking I read
and see you walk
among words on paper
I put into words
the memories
from days so far away
and hearing amid the fading strands of smoke
your sorrowful voices
how did we lose each other so clumsily
you will notice
the fragrance hidden in my words
the fragrance from heaven
that you once
brought into my life
in a day of snowfall
the day we leaned on each other
to help passing for every step
and many times we slid and fell
along the icy sidewalks
where your laughs fell onto
and then soared back to sky
transforming into snowflakes
and since then on
cooling my days and months
you will someday read
and see beneath the poetic lines
that I write down tonight
and will notice among the clauses
so many words without rhymes
those are my remaining days in life
those are days and nights
being tilted and encrypted with your name
once upon a time
at that place
you stepped into my soul
and then left
leaving a maze of paths
❤ 🌹 ❤
LEM DÒNG MỰC
Này cô, cô ni nhỏ
xin giữ thật vắng lặng
từng bước cô đi
thật dịu dàng
hãy lắng nghe từng góc chùa
tiếng gió xao xác của rừng thiền năm xưa
kể lại một thời Đức Phật đã ngồi vắng lặng
này cô, cô ni nhỏ
xin giữ thật vắng lặng
khi đọc những trang kinh
hãy thấy chữ tôi đã vàng trên giấy
hãy nghe làn gió còn hát trong các dòng mực
một thời tôi ngồi chép
lời của Đức Thế Tôn
từ những ngàn năm trước
này cô, cô ni nhỏ
xin giữ thật vắng lặng
thật vắng lặng
xin đừng cười
nào ai còn nhớ
tiếng cười cô ni đã làm hồn tôi vỡ
và lem mực những dòng thơ tôi.
☆
BLURRING THE INK LINES
you, the young nun
please keep really silent
on every step you walk
gently please
just listen to every corner of the temple
where the wind from the ancient meditation forest whispers
and recites the way of Buddha sitting soundlessly
you, the young nun
please keep really silent
while reading the ancient sutras
just see on paper my words that have turned yellow
just hear the breezes still sing within the ink lines
once, in a long past age I wrote down
words of Buddha
thousands of years ago
you, the young nun
please keep really silent
really silent
please don’t laugh
who would remember
a laugh from a nun that broke my heart
and blurred the ink lines from my poems.
❤ 🌹 ❤
MỜI EM CÙNG ANH RA BIỂN
mời em cùng anh ra biển
hãy bước vội
và bước thật vội
để dịu dàng đặt chân lên cát
để nhúng những ngón chân
vào sóng nước
và để thấy mình
trở thành như một với cả bầu trời
mời em cùng anh ra biển
trước khi những sợi tóc
trở màu xám
trước khi những
tháng ngày
nhạt hồng trên má,
và trước khi tình yêu của anh làm
son nhạt trên môi em
mời em cùng anh ra biển
hãy bước vội và thật vội
trước khi ngày và đêm
trở thành các nếp nhăn
trên mặt, trên tay
và khi chúng ta còn bên nhau
mời em cùng anh ra biển
hãy ngồi xuống,
hãy lắng nghe
và hãy nhìn thấy
lời anh đọc thơ
với từng chữ bay lên để thành hoa khắp trời
mời em cùng anh ra biển
để thấy chúng ta là bọt sóng
một thời hiện ra
và rồi sẽ biến mất
một thời tới bên nhau
yêu nhau
và rồi sẽ lìa xa
tất cả rồi sẽ trở về
lặng lẽ
vô cùng
mời em cùng anh ra biển
hãy giữ lòng mình
trôi chảy như sóng nước
không nơi nào để tới
và rồi trở về lòng biển rộng
nơi đón nhận mọi thứ trong đời
với lòng không phiền muộn
và vẫn giữ lòng
lặng lẽ
muôn nghìn năm
mời em cùng anh ra biển
để tập thấy chúng ta
là bờ cát trắng
nơi đón nhận mọi bước chân
đón nhận mọi thứ trong đời
với lòng không phiền muộn
và vẫn giữ lòng
lặng lẽ
muôn nghìn năm
mời em cùng anh ra biển
nơi những trận bão vùi dập
nơi em sẽ trở thành
một ngọn gió
và dìu những cánh chim hải âu vào bờ
đưa những cánh buồm ngư dân tránh bão
hãy bước đi với anh
dịu dàng như ngọn gió
để đón nhận mọi chuyện
với lòng không phiền muộn
để nơi lòng chúng ta
lặng lẽ
không nơi chỗ trụ
và là bạn của muôn pháp
mời em cùng anh ra biển
nơi chúng ta trở thành bầu trời
nơi chúng ta
đón nhận
cả nắng và mưa
cả ngày và đêm
với lòng không phiền muộn
nơi lòng chúng ta
lặng lẽ, không nơi chỗ trụ
và là bạn của muôn pháp
với lòng không phiền muộn
và là bạn của muôn pháp.
☆
COME ALONG WITH ME TO THE OCEAN
come along with me to the ocean
walk fast
and walk faster, please
to gently put your feet on the sand
to dip your toes
into the water
and to feel like becoming one with the sky
come along with me to the ocean
before the hair
turns gray
before
months and days
fade the blush on your cheeks
and before my love
blurs your lipstick
come along with me to the ocean
walk fast and walk faster
before days and nights
become the wrinkles
on face and hands
and while we still have each other
come along with me to the ocean
please sit down
please listen to
and please watch
my voice reciting poetry
with every word soaring to become flowers in sky
come along with me to the ocean
and see that we are just bubbles
once appearing
and then someday vanishing
once coming together
loving each other
and then leaving away
everything then will return
to the peaceful
eternity
come along with me to the ocean
and keep your mind
flowing like the waves
that have nowhere to come to
and then become one with the ocean
that receives all things in life
without regrets
and that always keeps the heart
peaceful
for thousands and thousands of years
come along with me to the ocean
and learn to see us
as the white sand beach
where receives all footprints
receives all things in life
without regrets
and still keeps the heart
peaceful
for thousand and thousands of years
come along with me to the ocean
where the storms rage high
where you will become
a breeze
and steer the seagulls to a sanctuary
and lead the fishing boats to a harbor
just walk along with me
gently like a breeze
to receive all things
without regrets
to keep your heart
peaceful
that has nowhere to cling to
and becomes friends with all things
come along with me to the ocean
where we become the sky
where we
receive
all sunshine and rain
all days and nights
without regrets
where our hearts
stay peaceful and have nowhere to cling to
and become friends with all things
without regrets
and become friends with all things.
❤ 🌹 ❤
HÃY ĐỂ BỤI MỜ TRANG GIẤY
--- Tặng Khánh Trường, một thời Hợp Lưu
Hãy khép trang giấy lại
còn thoang thoảng những ước mơ
hãy tự để bút mực
làm trôi chảy những dòng thơ
chữ đã viết xuống rồi
là hóa thân thành hoa cho đời
cũng như gió đã viết
kịp lên trang giấy bầu trời
giữa những muôn trùng chảy xiết
thành những bạt ngàn chữ của mây
thành những bạt ngàn chữ sinh rồi diệt
để thấy đời người có hạn
cũng như mây tan vào vô tận
ai níu được gió hôm nay
ai nhốt được thơ ngày mai
Hãy mặc gió cuốn đi
tháng ngày tuổi trẻ của chúng ta
khi rượu còn đầy ly
khi nồng say còn sóng sánh môi hoa
khi những đôi mắt giai nhân còn chưa xa
còn ẩn hiện giữa dòng thơ trên báo
để rồi chúng ta phiền muộn trong mơ
để rồi chúng ta đưa nỗi nhớ mơ hồ
quyện vào mực, vào chữ để giấy ướp mùi hương
để rồi ẩn tiếng cười giai nhân vào tranh
để rồi gọi tên em là nhan sắc giữa vô thường
cứ ngỡ là bất tử
nhưng thực sự là không
khi mùa thu làm vàng trang giấy cũ
khi mùa đông làm nhạt nét tranh nơi môi cười
có phải vì chúng ta chạy trốn quê nhà
nơi nước mắt như dường miên viễn dặm xa.
Hãy khép trang giấy lại
bụi thời gian đang lặng lẽ bay tới
đang phủ mờ đi một thời trí nhớ
đang xóa mất dấu chân một thời lặn lội
chúng ta đã muốn tìm mùa xuân lưng trời trận gió
để đưa vào giấy hợp lưu những mùa hoa nở
một thời chúng ta đã sống dài như bất tận
đã ồn ào nói cười như đêm vui mừng không ngủ
một thời chúng ta còn tin vào hồn giấy mực
còn suy tính về những dòng thơ sắp viết
còn cân nhắc với những chữ như dường siêu thực
một thời chúng ta còn tin vào tranh
còn đi tìm cho ra những sắc màu phép thuật
hy vọng làm đẹp hơn cho những chiều tối sáng trưa
khi chúng ta còn tin vào những dòng chữ hợp lưu
rồi sẽ nối kết được cả muôn trùng quê nhà
rồi xếp giấy, chép thơ để làm cầu
rồi vẽ tranh, phác họa để nối cả thiên hà
rồi dòng chữ đã thành mưa để ngập ướt ưu sầu
rồi sắc màu đã thành gió để bay tìm mây dặm xa.
Hãy để bụi mờ trang giấy
chúng ta chỉ là quáng nắng chiều qua
chúng ta chỉ là ảnh hiện trong gương
chúng ta chỉ là bọt sóng mưa sa
chúng ta chỉ là tia chớp dặm trường
chúng ta chỉ là giấc mộng sát na
chúng ta chỉ là buổi sớm giọt sương
nhưng đã thơ mộng như kim cương bất hoại
nhưng đã xót thương như lòng mẹ từ bi
nhưng đã tắm dòng hợp lưu từ trời xa phương ngoại
nhưng đã hóa thân thành thơ giữa những chiều ánh tà huy
nhưng đã đi đứng nói cười với ước mơ Hùng Vương cổ đại
khi trang sách khép lại
từng đàn chim từ các dòng thơ bay lên.
.
LET DUST BLUR THE PAGES
-- To Khánh Trường, for the ancient days with Hợp Lưu
Let's close the pages, where the dreams still linger
let pen and ink flow the lines of poetry on their own
words written down are the incarnation of flowers for life
just like the wind has written on the page of the sky
amidst the fast-blowing gales
to become thousands of clouds
to become thousands of words that arise and fade away
to see that life is too short
just like the clouds melt into infinity
who can hold the wind today
who can lock up poetry tomorrow
Let the wind blow away our youthful days.
when the cup of wine is still full
when passion still shines on the lips
when the eyes of the beautiful
are still not far away
still bob around in lines of poems in the newspaper.
then we are sorrowful in our dreams
then we put the vague nostalgia mixed
into ink, into words so that the paper can give off a scent.
then we hide the giggling of the beautiful into paintings
then we name her as the beauty among impermanence
we believe those are deathless
actually -- not.
the autumn turns the old pages yellow
the winter fades the smiling lips in paintings
is it because we run away from home,
where tears seem to be far away?
Let's close the pages
The dust of time is quietly flying in,
blurring ancient memories,
erasing footprints of a time of the laborious walk.
We wanted to find the spring with the wind
to put on paper the confluence of the blooming seasons.
Once upon a time, we lived as long as eternity,
talked, and laughed like nights of sleepless joy.
Once upon a time, we still believed in the spirit of paper and ink,
and chew over the lines of poetry that were about to be written
weighing the seemingly surreal words
Once upon a time, we still believed in painting
looking for magical colors
hoping to beautify the afternoons, evenings, mornings, and noons.
Once upon a time, we still believed in confluence words
then we would connect all the broken souls in the homeland.
then we would fold the papers and write down poems to make the bridges.
then we would sketch and paint to link all the galaxies.
then the words would become the rain to flood all the sorrow
then the colors would become winds to search for the clouds in faraway miles.
Let dust blur the pages
we are just a mirage of sunshine yesterday
we are just an image shown in the mirror
we are just the foams raising up from the rain on a river
we are just a flash of lightning in a faraway sky
we are just a fleeting dream
we are just a drop of morning dew
but we lived poetically like the undestroyable diamond
but we lived compassionately like merciful mothers
but we bathed in the confluence of rivers from faraway horizons
but we transformed into poetry in the sunset afternoons
but we stood, walked, talked, and laughed in a dream from the ancient Hung Vuong dynasty.
when the page closes
flocks of birds fly up from the lines of poetry.
🌿💛🥀
Nguon Fb
🌺
|