Trang Thơ Trần Vấn Lệ  -  Tháng 05  2024
                             
❤ 🌹 ❤
                           
       

          🌿💛🥀                                  



HEO MAY BỖNG LẠNH MẮT CON NGƯỜI

 
Mùa Thu năm nay về quá sớm!
Gió Bấc đã về bứt lá rơi...
Nắng Hạ mới lên chừng mấy bữa,
Heo may bỗng lạnh mắt con người!

Chị run rẩy ở hành lang gió,
Chị chắc bâng khuâng thuở biển trời?
Nửa Thế Kỷ qua còn nỗi nhớ,
Gió chiều ai biểu lạnh đôi môi!

Anh thì chắc dọc theo đường phố,
Đời quạnh hiu, buồn, mãi thế thôi!
Tuổi trẻ ướp mơ nhiều giấc mộng,
Bỗng dưng già cỗi, tại sao Trời?

Chuông ngân chuông ngân ngày lang thang,
Bá Nha không vuốt nữa dây đàn!
Tri âm, tri kỷ ai còn bạn,
Nói đi!  Tôi buồn... nghe hân hoan!

Chị buồn như thể câu thơ cũ
mà Diễm Châu từng đã xót xa:
"Chị về đây với người ta,
một hành lang rộng buồn da diết buồn!" (*).

Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Diễm Châu


🌿💛🥀


COI NHƯ MỘT BÀI THƠ
 
"Không có nắng nên nhà không có cửa,
Không tình yêu nên mắt cũng tiêu điều!"
Tả cảnh Paris mùa Đông,
Nguyễn Hồi Thủ viết như thế...
 
Tôi ở Los Angeles, Mỹ
Cũng có thời ở Sunnyval,
có thời ở Plainfield,
có thời ở New York...
 
Mùa Đông nơi tôi ở nhà nào cũng cửa kính,
tuyết bám, băng tan, sương lăn...
Tôi ở trong nhà nhìn ra
trời u ám...
 
Năm nay, năm con Rồng,
tôi ở Temple City, đang mùa Hạ,
mà buồn như mùa Đông...
Như mùa Đông Paris...
 
Có lẽ mắt tôi đang... tiêu điều?
Mùa Hè mà trời lạnh quá,
u ám, muốn mưa, không mưa
Bão rớt về thôi - những cơn bão ở Trung Mỹ.
 
Tôi không suy nghĩ...
hết tuổi rồi, hết phải đi làm kiếm sống
mỗi ngày đọc báo qua mạng internet
thấy Việt Nam kẻ ngược người xuôi.
 
Tôi nhớ hoài hai câu thơ của Nguyễn Hồi Thủ
cảm thấy lòng đắng nghét..
Chắc tại vì trời đang lạnh quá thôi?
Hình ảnh bão tàn phá ở Texas, ở Ohio...Tả tơi!
 
Nhà nhà ở thành phố tôi không mở cửa,
kính đủ cho ánh sáng tỏ mờ
không ai thẩn thơ đi trong trời giá rét
Chỉ có năm nay mùa Hạ thật kỳ?
 
Cái "tiêu điều" của người Paris nao nao lòng tôi, có!
Cái tan hoang do bão gây ra ở các Tiều Bang kề cạnh, nhoi nhói lòng tôi, có
Có cả những con chó ở Thành Phố Hồ Chí Minh chạy rông bị bắt bỏ tù.
 
Không có Tình Yêu gì, tôi thấy đời đã như Thiên Thu.
Hoa La Jacaranda tàn rụng, bay vù, tím ngắt.
Hạ đỏ mô hè cho chàng tới hỏi:
"Em Thơ Chị Đẹp Em Đâu?".

Sáng nay không thấy bồ câu,
trời đất thế này, chim làm sao sống?
Con người có Hy Vọng...
Những ánh cửa gương mờ tỏ như trăng...
 
Trần Vấn Lệ




MƯA KHÔNG CÓ NƯỚC NỔI LÒNG SÔNG TRƠ ĐÁY SÔNG


Hơn một tuần đã qua... mưa vẫn là mưa bụi.  Mưa không có nước nổi, lòng sông trơ đáy sông!

Hơn một tuần đợi mong chỉ là công hoài vọng!  Biển mặt bằng không sóng, bão có mà rất xa...

Bão bên Florida... Bão đang vào Texas... Nhiều Tiểu bang tan nát... Cali chỉ phập phồng!

Đọc tin báo:  đau lòng!  Tự tin mình:  Trời cứu!  Rót nửa chừng ly rượu tung mong ngày nắng lên...

Đi xếp lại cái mền.  Rồi lại tung ra đắp.  Chuyện của trời của đất, Chúa, Phật đều vô can...

*
Phật thì bảo:  Vô Thường!  Chúa:  Tương 
Lai không có... Người tu hành chưa ngộ thì biết sao biết sao?

Phút 89 ào ào...kim đồng hồ rụng xuống.  Cái miệng cười gắng gượng... thôi, cũng đã "qua biền"!

Những người Việt vượt biên chết đã hơn một nửa, cháu con họ không nhớ Cha Mẹ từng qua cầu! (*)

Ai đã đọc Nguyễn Du thấy lòng ông tâm bão?  Ai qua cầu đổi áo... đổi được chăng nỗi niềm?

Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Du: "Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!".

                   ❤ 🌹 ❤


LẠC BƯỚC ĐÈO NGANG

 
              Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà
                               Cỏ cây chen đá, lá chen hoa...
                                                         *Bà Huyện Thanh Quan

Chưa tới mùa Thu mà ảm đạm.  Buồn hiu.  Không nắng.  Chỉ mây mù! Sáng, mưa phùn chút như lau mắt,  trưa xế chiều âm u âm u...

Thời gian không bước mà đang chạy?  Xe bus không người cũng chạy theo...Nước Mỹ mấy năm kinh tế xuống, giá nhu yếu phẩm tha hồ leo!

Chợ cũng đìu hiu, không phải chợ mà như căn tiệm của người Tàu.  Nhớ ơi Chợ Lớn thời quân thiết, tiệm mở không ai chịu bước vào!

Thế giới năm châu mà chỉ một nỗi-buồn-thế-chiến chực lăm le? Thì coi nắng yếu là chia sớt cho tiếng chuông ngân chỉ hướng về!

Lậy Chúa!  Tình thương mà trải hết, con yêu Thiên Chúa biết bao nhiêu!  Tại sao có kẻ buồn không nói... một chút "nhân văn", sợ quá nhiều?

Người homeless ngồi im lặng, nó nguyện cầu chăng?  Nó ước mơ?  Nó không có bạn ngồi bên cạnh.  Nó có chờ không những giọt mưa?

Trần Vấn Lệ

                              ❤ 🌹 ❤

HOUSTON TEXAS BÃO


Bão ùa vào Houston, phá tan tành Texas.  Bão mang gió và nước tạo thành biển và sông!

Phận người như cái lông của con công vừa rụng, âm vọng như tiếng súng chạm vỡ những tiền đồn...

Cát bụi còn lăn tròn, những con  đường cuốn chiếu!  Tiệc chưa tàn còn rượu nằm đây đó, ngổn ngang...

Bạn không báo tin sang.  Tôi chỉ đọc trên báo.  Tưởng tượng cơm và áo bây giờ là phù vân!

*
Tôi bưng chén cơm ăn thấy bão bùng cuồn cuộn.  Ai cũng lòng ước muốn Hạnh Phúc mà... như mơ!

Tất cả đều hư vô.  Sống còn là hơi thở phập phồng chiếc lá vỡ nhập nhòe đống mảnh gương...

Sau bão là mù sương hay con mắt mình ướt?  Bạn ơi bên Texas nói gì được nói đi...

Trần Vấn Lệ

NGÀY THỨ NĂM HÔM NAY


Thứ Năm hôm nay nhé
người đưa thư trao em
khi hỏi em đúng tên
của người nhận trên hộp...

Tiếng gõ cửa lộp cộp
chắc em cũng có chờ
anh gửi em bài thơ
nặng bằng em mấy ký...

Hai ngày, hai Thế Kỷ
mới mà như chiêm bao?
Em đi trốn chỗ nào
anh cũng tìm ra được...

Có đất thì có nước
có mây thì có sương
có em có nhớ thương
có những lời như thế... 

Hôm nay không phải Lễ,
anh tin em có thư...
Anh tin em đọc thơ
thuở anh làm cho Ngoại:

"Hồi đó nhỏ-con-gái
cân nặng bốn mươi cân...
Hồi đó hoa Tầm Xuân
mới nhú mầm cánh biếc..."

*
Ngoại mất rồi, mất thiệt!
Cuộc chiến tranh cũng tàn.
Những buồng cau chín vàng
Em sang ngang... anh nhớ...

Trần Vấn Lệ

🌿💛🥀


CHỈ MÌNH THÔI LAU MƯA TRÊN MÔI

 
Năm nay không giống nhiều năm trước, tháng Sáu trời mưa, thật lạ lùng!  Mưa chẳng lớn nha, mưa rất nhỏ, ai lang thang cũng nói:  mưa phùn!

Mưa như ở Huế thời chinh chiến, lính uống cà phê mang poncho!  Những tiếng nói êm nghe tưởng gió thổi trên sông Hương trôi con đò...

Mưa bay ướt mặt không lăn giọt sao động lòng người nỗi nhớ nhung?  Chắc lạnh?  Lạnh vì mưa giữa Hạ!  Chắc buồn?  Bầy quạ mới sang sông...

Tôi đang ở Los, Cali buồn...Ba bốn hôm rồi mưa như sương...mà lá nằm ngang cho nước đọng... mà hoa nghiêng nghiêng như ai hôn...

Làm thơ, đôi lúc tôi nghe thấm cái nỗi cô đơn của một người!  Không dám quàng tay ôm tất cả, chỉ mình thôi lau mưa trên môi...

Trần Vấn Lệ

🍀


NGÀY MỖI NGÀY MỘT MỚI


Ngày, mỗi ngày một mới...biết thế, nghĩ thế, vui!  Người đi theo đường trời.  Ngày là cọc cây số?

Người đi qua gian khổ rồi sẽ có vẻ vang?  Hay người vẫn cứ gian nan... đừng vội vàng chán nản?

Học trò thật xứng đáng nghe những lời của Thầy.  Thầy thì như khói mây... những ngày xưa đã mất!

Nhiều khi tôi buồn thật!  Nhớ trường, lớp vô cùng!  Buông phấn, cầm kiếm cung..., con đường về tận thế!

Ngày xưa, ngang nghĩa địa... để lại ngoài dấu chân là một chút bâng khuâng khi mưa phùn giăng tỏa...

Các em như hoa nở.  Thầy như lá Thu vàng...

*
Năm mươi năm miên man đong tuổi đời tàn tạ, yêu thương rừng núi quá, cả biển cả bạc đầu!

Ngày mới đi về đâu?  Ai sống còn - đã thấy:  mình là con nước chảy, đục, trong, cũng cam đành...

Thơ chỉ là mong manh những tơ vàng nắng muộn!  Lòng vẫn nguyên ước muốn nằm ướp mộng đêm đêm! 

Thầy rất nhớ các em!

Trần Vấn Lệ

 

🍀

TRỜI SÁNG NAY MƯA BAY


Trời sáng nay mưa bay.  Mưa phùn đầu mùa Hạ.  Hàng cây đường xanh lá nhớ lắm Phượng quê nhà...

Ôi một cuộc đi xa...thấy cái gì cũng xót!  Dĩ nhiên mưa thì ngọt - cái ngọt ngào nghẹn ngào...

Muốn hỏi:  "Tại làm sao?". Tự trả lời... chua chát!  Đất nước không tan nát... chỉ cửa nhà tan hoang!

Tôi buồn chớ Việt Nam, cái tên nước Tàu đặt!  Dân mình chịu cái kiếp... của người phải chạy xa...

Việt - Tẩu Thoát - Vượt Qua... Không một người đấm ngực!  Người ta chỉ biết khóc... không-biết-khóc để chi!

Mọi người chỉ muốn Đi!  Đi... để mà Vui - Sống!  Hiểu cái hình có bóng... cái bóng rồi sẽ tan!

Việt Nam!  Ôi Việt Nam! Sáng nay mưa rất mịn... Tôi thấy tôi bịn rịn cái gì cũng ngoài tầm!

*
Tôi đi bằng hai chân đã có phần bạc nhược... Tôi vẫn ngó phía trước, không có bạn đồng hành!

Một thời tôi tóc xanh cắt ba phân... quá khứ!  Một thời tôi lớ ngớ trong hàng rào kẽm gai...

Chúng tôi!  Những người trai!  Nước mắt dài!  Cố nuốt!  Chúng ta!  Đều trí thức... chịu bị-lừa-một-tuần!

Luôn luôn lòng phân vân...
Mưa bay niềm thao thức!
Thơ anh không phải mật đừng uống nhé...
Em Yêu!

Trần Vấn Lệ


🌿💛🥀


NGÀY HẠ HÔM QUA NGÀY MƯA HÔM NAY

Mùa Hạ,
Hôm qua, trời thật nắng - nồng nàn, thơm ngát Cali...
Hôm nay,
buồn quá, trời không nắng,
gió tỏa trầm hương...
Mưa Sắp Mưa?

*
Lại sắp có thơ trong nước mắt?
Mùi trầm hương ôi chao Quê Hương!
"Trầm ngán nghê bay trong Lãnh Cung,
Hương thơm bối rối ngọt vô cùng!"

Thơ Hàn Mạc Tử, xưa còn đó,
thơ tôi mưa chờ xanh con sông?
Ai xa quê mà không thổn thức?
không có chiều có sáng... bâng khuâng...

Tôi hỏi rồi tôi tự trả lời:
"Nắng qua rồi thì mưa tới thôi".
Cha Mẹ gánh gồng mưa với nắng,
gánh gồng luôn cả cuộc chia phôi!

Xế cuộc đời người ta lẻ bạn,
có người ngồi mãi quán cà phê
có người lững thững quanh thành phố
nhiều kẻ chia tay, nhiều kẻ về!

Tất cả là chim...Chim Phóng Sinh!
Tất cả thành mây, mây... lênh đênh
Tất cả thành sương, thành khói nhạt
thành những ngày dài tím ngắt, buồn tênh...

Tất cả anh em mình hóa bụi
êm như mưa phùn bay ngang công viên!


Trần Vấn Lệ

🌿 🌷 🥀

ĐỘC HÀNH PHONG VŨ PHI PHI

Có một người đi trong nắng mưa
Đi tới tương lai không mong không chờ
Ôm cái bình đựng cơm phiếu mẫu,
Mệt, xếp bằng ngồi, giống đứa bé thơ!

Người đó là Thích Minh Tuệ
Một lữ tăng, một người một mình
Con đường tu không đoàn không thể,
Chỉ có đường vui:  Đất Nước Thanh Bình!

Thích Minh Tuệ khởi đi và trở lại
Tỉnh Hà Tĩnh quê nhà của ông
Không làm gì phiền ai, ái ngại
Lòng nhủ lòng:  Buồn, Vui, như không...

Có hạt bụi bay trong gió chiều
Rồi rơi nằm trên phiến lá buồn hiu.
Một ngày kia đường tu Minh Tuệ
Ai giải nghĩa tên người mà không đăm chiêu?

Một người đi trong nắng trong mưa
Là Ông Phật hơn hai ngàn năm trăm năm xưa,
Nay có người đi trong mưa trong nắng,
Nhẩm nhẩm câu "Ngọn Cỏ Gió Đùa!"


Trần Vấn Lệ




🥀

BAY ĐI MỘT ĐÔI BAY VỀ CHỈ MỘT

Hai con chim bồ câu.  Sáng chúng bay đi. Chiều nay chỉ một con bay về.  Một con...

Hai con chim bồ câu.  Một cặp vợ chồng son... Nhìn thấy là thương.  Bách niên giai lão!

Hai con chim bồ câu như cái quần cái áo bay trong bầu trời ảo... Ảo huyền mây với sương...

Chiều nay chim bay về.  Bồ câu còn một con.
Một con không còn thấy.  Tôi, nước mắt muốn chảy...

Tôi thường ngồi chỗ ấy.  Góc sân vườn Xuân Thu.  Một đôi chim bồ câu thường bay qua trên đầu.

Chiều nay sông như sâu và biển sầu đầy ắp.  Một đôi là một cặp.  Chiều nay sao cô đơn?

Chiều nay... đang hoàng hôn.  Trời mù sương tim ngắt.  Tôi nghe lạnh con mắt.  Tím ngắt chiều mù sương...

Một con chim cô đơn chắc nó buồn lắm nhỉ?  Bài thơ buồn thâm thúy chở nỗi buồn rất sâu...

Trần Vấn Lệ


🥀

XÓM TÔI Ở KHÔNG AI NUÔI GÀ NỮA

Xóm tôi ở, không ai nuôi gà nữa,  chắc tại vì... người Mỹ không ưa?  Tôi hết nghe rồi những tiếng gáy trưa;  những tiếng gáy chiều, những tiếng gáy mai... cũng hết.  

Mỗi căn nhà là một ngôi nhà riêng biệt.  Người Việt, người Tàu, người Nhật, người Đại Hàn..., người bản xứ sống kề nhau.  Ai cũng giàu sang, ai cũng sang, giàu.  

Ai gặp nhau đều có chào nhau nhưng không có nói... Sự làm thinh buồn ơi vời vợi.  Cái lễ nghi là lối sống biết điều?  Hai hàng cây buồn bả đứng buồn hiu!

Sáng sáng chim kêu.  Chim kêu rồi vắng.  Những chiếc xe chạy đi thầm lặng.  Không tiếng còi...vì luật lệ không cho!  Ai cũng có quyền làm thơ - những bài-thơ-vô-tự!

Tôi có những bài thơ phơi lòng viễn xứ.  Có những bài thơ nhắc nhớ tiếng gà!

*
Mỗi một ngày, tôi biết một ngày qua!  Gì cũng xưa, cũng xa... như bóng hình cha mẹ...Đất Nước tôi nếu có những nỗi buồn không kể, chắc đều làm thinh để tôi... ngạo nghễ làm người?

Tiếng gà kêu những buổi sáng mai ơi!  Tắt ngúm nhé đống trò tàn trên cỏ!  Thơ Kiều Thệ Thủy tự dưng làm tôi nhớ:

"Hôm trước về thăm lại mộ nàng,
Con tàu Phan Thiết đỗ Sông Phan,
Chàng trai đứng lặng trong nhang khói,
Tắt ngúm từ lâu dưới cỏ vàng..."

Không còn tiếng gà vang vang... Đời tôi tàn theo tuổi!  Tôi... nhìn tôi, đắm đuối, nghe tiếng sông, tiếng suối, rì rào...

Một ngày qua, như thế đó?  Ôi chao!

Trần Vấn Lệ


🌿💛🥀

TRỌN NGÀY KHÔNG CÓ NẮNG

Trọn ngày không có nắng... mà cũng không có mưa!  Kìa mặt đất khốc khô, kìa cỏ hoa héo úa...

Mùa Hạ như tấm lụa phơi chờ chực gió bay... Lụa, em mơ được may chiếc áo dài... chưa thể!

Nắng làm ai nhớ Mẹ mong ngày Nắng Mới lên:  "Mỗi lần nắng mới hắt qua song xao xác gà trưa gáy não nùng..."(*)

Quả thật tôi chạnh lòng, nhớ em từng giọt nước!

*
Nhớ em bàn chân bước trên gạch đỏ cái sân.  Gạch đỏ không dấu chân, chỉ còn trong ký ức!

Mình xa, xa, là thật!  Nửa Thế Kỷ rồi em!  Năm mươi năm sẽ thêm hay ngàn năm tuyệt vọng?

Nắng ơi... cho cái bóng!  
Dù cái bóng thời gian...
Nhớ Phan Thiết Phan Rang nhớ Nha Trang ôi nhớ!


Trần Vấn Lệ
 (*) Thơ Lưu Trọng Lư



🌿 🌷 🥀


NGÀY CỦA MẸ HÔM QUA

 

 
Ngày của Mẹ qua rồi... Con ở xa, xa Mẹ.  Chuyện hàng năm như thế, buồn, những cuộc tiễn đưa...

Cali sáng mờ mờ.  Mù sương và gió lạnh.  Con cài nút áo ấm cho Mẹ và... cái hôn!

Rồi thì con lên đường.  Máy bay đang mở cửa.  Con lên, dừng lại ngó, vẫy tay chào thinh không...

Tình Mẹ Con màu hồng!  Mặt trời lên, lát nữa.  Phi trường xanh màu cỏ.  Con còn nhỏ hoài hoài...

Chuyện tiễn đưa... không dài.  Gió bay tà áo lạnh.  Mẹ đi như Mẹ tránh nỗi buồn Mẹ-Xa-Con!

Nụ hoa nở trong sương.  Nụ hôn Mẹ cầm chặt.  Sao nó thành nước mắt?  Mẹ không hỏi ai đâu...

*
Người con gái qua cầu, áo bay hồi nào đó...rồi thì gánh mưa gió, rồi thì gánh nắng sương...

Mẹ nuôi một đàn con...cuộc đời cần chúng nó!  Mẹ cười như mắc cỡ:  Ngày Bố... chờ tháng sau!

Bố nâng mặt Mẹ lau...cả cái hành lang gió...
 
Trần Vấn Lệ


HÔM NAY NGÀY CỦA MẸ

 
Phi trường một ngày rộn rịp 
(mà không chỉ một phi trường!)
con cái tứ xứ tứ phương
trở về kịp ngày của Mẹ!

Không phải là một ngày Lễ,
chỉ là tục lệ mà thôi!
Ngoài những ngày Lễ biết rồi,
người ta bày thêm "sự kiện".

Người đi, chỗ đi quyến luyến,
Người về, chỗ về luyến lưu
Cảnh Mẹ và Con hôn nhau
Cha đứng cạnh nhìn lau mắt...

Cha còn một tháng lâu thật
Bây giờ thì cứ vui thôi!
Một bó hoa hồng thật tươi
nằm ngoan trong lòng của Mẹ...

Trưa nay, rồi trưa, rồi xế
nhà hàng chật ních cho coi!
Người ta hát toàn bài vui
Mẹ con kể toàn chuyện nhớ!

*
Tất cả các con đều nhỏ
Mẹ Cha là Núi là Sông
Cháu nội, cháu ngoại má hồng
vui, mừng không toan không tính!

Thương nhất những con đang lính
chân mây, cuối biển không về
có đây, thương người không có,
bao nhiêu cũng đã gia đình!

Một ngày Chúa Nhật... một năm
có thể kéo dài hai bữa!
Lâu hơn thì cũng có thể!
Đừng lâu quá mất việc làm...

Trần Vấn Lệ




LẬY TRỜI SÁNG NAY SƯƠNG TAN ĐI CHO CÓ NẮNG

Sáng hôm nay là lạ, trời như là muốn mưa... Thành phố buồn và mờ, đèn đường như cái chấm...

Không ai đi đường vắng.  Chắc buồn lắm công viên?  Không ai ra làm duyên, không ai tập thể dục?

Ngày mai, Ngày Hạnh Phúc của Mẹ mà... Đừng mưa!  Có ai nói vậy chưa?  Hay là chỉ tôi nói?

Chuông Nhà Thờ ơi gọi giùm hôm nay nắng nha!  Má tôi ở rất xa vẫn còn trong cầu nguyện!

Má tôi còn lưu luyến.  Mà tôi còn thương tôi.  Tôi chỉ là con người nhờ tôi hiểu như thế!

Người Lính tàn không tệ, tôi Cải Tạo, Má thăm:  Má vượt rừng băng băng, Má lội sông bì bỏm...

"Con ơi sao con ốm?  Con thiếu ăn phải không?".  Tôi chỉ Má cánh đồng:  "Má đừng lo, con sẽ...".

Mắt của tôi trào lệ:  "Má cũng chỉ nắm xuơng!"

*
Chỉ Bác Ái mới thương Dân Tộc mình Má nhỉ?  Lòng Má thì chung thủy thương chồng và thương con...

Lậy Trời sáng nay sương tan đi cho thấy nắng!

Trần Vấn Lệ


 🌿💛🥀


NHỮNG ĐÁM MÂY PHIÊU BẠT VỀ ĐÂU MÂY HỠI MÂY

 
Tháng Năm chưa nóng gắt... trời nắng, nắng nồng nàn... như có mùi ngọc lan từ nhánh cành hương tỏa!
 
Ồ!  Câu thơ là lạ!  Mỗi ngày còn niềm vui.  Tôi muốn nói một lời:  "Cảm ơn Thơ Nhiều Lắm!".
 
Vài con chim đang tắm / nắng / trên mái nhà, kìa.  Nắng là nắng-pha-lê?  Chim là chim-ngọc-điểu?
 
Tôi nghĩ mình đang thiếu chút chữ nghĩa với thơ.  Sao cảnh tình như mơ... mà thơ tôi mắc nợ? 
 
Cây ngọc lan ngẩn ngơ.  Vài nụ hoa trắng nõn.  Ngọn cây như cái nón ai đội vào nghĩa trang...
 
Hay hồn tôi lang thang, bắt đầu rồi đó nhỉ?
 
*
Có cái gì hệ lụy giữa thơ với hồn thơ?  Tôi nhớ lời người xưa:  "Người, Thơ, thơ có vận".
 
Đó là cái lận đận?  Đó là cái nồng nàn? Rồi tôi nghĩ Ngọc Lan, một loài cây ít thấy...
 
Nó xòe nhánh trên mái nhà người ta, tại sao?  Nó là điềm chiêm bao gặp những gì ma mỵ?
 
Hawaii nước Mỹ, cây ngọc lan như rừng, người ta kết từng vòng hoa choàng cổ du khách...
 
Hoa ngọc lan trinh bạch, thơm ngát quần đảo xanh.  Tôi có lần nghiêng mình để được choàng thấn mến!
 
Tôi vẫn còn quyến luyến... trưa nay nắng nồng nàn.  Đường qua biển bay ngang.  Tôi mơ màng kỳ diệu!
 
Khi con người ta thiếu Quê Hương... thường bâng khuâng?  Trưa nay không trưa Xuân, lòng tôi nghe thơm ngát...

Những đám mây phiêu bạt về đâu mây hỡi mây?  Những đám mây phiêu bạt về đâu mây hỡi mây...
 
Trần Vấn Lệ

🌿💛🥀

MỘT CHỐN NHÂN GIAN

Không phải mùa Xuân, không phải Hạ,
Cali không biết đang mùa gì?
Mùa Đông mới hết chừng hai tháng
Nay tháng Năm... trời không cả mây!

Trời có mù sương từng buổi sáng
Trời có nắng lên gần buổi trưa
Xế chiều còn nắng.  Thênh thang gió
Mây có lẽ dồn nơi biển xa?

Cali không biết vui hay buồn
Không thấy cờ treo ngó để thương
Ai cũng như nhau, đều nhỏ nhẹ
Gặp nhau chào nhau... chẳng lạ thường?

Ai cũng đơn sơ, không lụa là
Đàn ông giản dị như đàn bà
Hình như không có ai trang điểm
Mà nụ cười ai cũng nụ hoa!

Con gái dễ thương, thương chẳng dễ
Áo quần mỏng mảnh tợ mây vương
Mà nghiêm chỉnh lắm không làm điệu
Đẹp tợ hoa hồng thơm ngát hương...

Ngắm Mỹ, ngắm mùa, tin tưởng Phật:
"Đây là Như Thị, cõi Vô Ưu!"
Có Duyên thì tới đâu hay đó
Cứ sống Vô Thường trọn nghĩa Yêu!


Trần Vấn Lệ

 🌿💛🥀



HOA BIỂN

 
Em thả buồn xuống biển, biển giạt sóng lên bờ...Tôi thấy nó thành thơ và tôi ngồi xếp chữ!
 
Buồn.  Chỉ bốn chữ đó... tôi xếp hoài cứ loang...Sóng biển cuốn cái buồn thành nụ hoa mắc cỡ!
 
Tôi ôm em, hoa nở trước mặt tôi thật duyên.  Tôi nâng hoa nghiêng nghiêng, tôi hôn em một miếng...
 
Hình như em tê điếng, đau em chăng cái răng? Em nhăn nhăn nhăn nhăn... cái gì tôi không biết!
 
Mà thât lòng tôi thiệt biết rằng em có đau nên tôi nói ôi chao... để anh hôn chỗ khác...
 
*
Chiều xuống, biển thật mát,  Hoàng hôn, hoa bỗng vàng, tôi giống người giàu sang cất vàng trong áo ngực...
 
Tôi thấy em thành tóc rồi thành ngọc thành ngà.  Hình như tôi đi xa lạc mất rồi thành phố!
 
Em bình yên, em thở, em mở đôi mắt tròn, mắt em có chữ buồn, tôi không hôn mà cắn!
 
Em ơi yêu em lắm...Cắn cho em hết buồn.  Từ nay mỗi hoàng hôn không mưa mình ra biển!
 
Đó là lời tôi hẹn với em từ ngàn xưa...  Đó cũng là bài thơ tôi đặt tên Kiều Diễm!

Em là loài chim hiếm!
Em, Nụ Hoa Hoàng Lan!

Trần Vấn Lệ


                                                   💚💖💚


TỐNG BIỆT HÀNH THÂM TÂM ƠI

 
Hàng năm nước Mỹ sang mùa Hạ,
tôi nhớ thương quê, cảm thấy buồn:
Bão biển, mưa rừng, non núi lở,
bà con, trôi giạt, lạc, tan hoang...

Mùa Hè nước Mỹ:  Mùa Du Lịch,
ta cũng Hè, vang vọng tiếng ve!
Trường lớp để yên ba tháng nghỉ, 
Thầy trò kiếm việc đi làm thuê!

Thợ thuyền một dạ tin vào Đảng,
núi sập rung rinh, kệ trụ đèn...
Chưa tính hầm chun xe lửa kẹt,
vài ba tai nạn mỗi ngày thêm...

Mùa Hè nước Mỹ đi chơi khắp,
thường nắng nhiều hơn là bão giông.  
Cửa rộng, nhà cao, mình có đó,
dân nghèo chỗ ở nóng như nung!

Mỗi lần nước Mỹ sang mùa Hạ
chim trốn Đông về hót thật vui...
Chim ở quê mình vô quán nhậu:
Đời Người -  Giai Cấp - Chuyện Nghe Chơi...

Biển dâu!  Dâu biển!  Đời tang hải,
Mẹ, Chị, Em... kìa sương khói chăng?
Lại nhớ Thâm Tâm thơ Tống Biệt,
thêm buồn cũng bởi chữ Thâm Tâm!

Trần Vấn Lệ


🌿💛🥀

 BÂY GIỜ NĂM MƯƠI NĂM

Bây giờ... năm mươi năm,  sử sang hàng trang mới!  Năm mươi năm mong đợi chưa chiều đã hoàng hôn!

Mẹ Cha còn cái hồn, con cháu còn Đất Nước.  Xưa, lần dò từng bước, nay dài thượt nắng mưa...

Một Tổ Quốc như thơ chỉ là bờ tơ liễu... Có cái gì thiêu thiếu, sự ân cần hỏi han?

Một cơn gió bay ngang:  tơ úa vàng nắng vỡ, liễu ngỡ ngàng ngờ ngợ nghẹn ngào thơ âm u!

Em à, mưa, mưa Thu đang giăng mù thành phố, mặc kệ lịch nằm đó từng ngày từng Thiên Thu!

Anh cầm lược chải đầu cho em ngày tháng cũ. Anh hôn rừng hôn rú bờ vai em, vậy thôi!

Trời mù mây không trôi.  Lòng buồn nước mắt chảy.  Ôi núi sông mình thấy... thời gian:  Năm Mươi Năm?

Thời gian mà xa xăm!  Thương yêu hoài tưởng tượng!  Cờ bay hay lá phướn, em mắt nhướn, nhìn đi...

Nhìn thôi, đừng nói chi!  Ngổi yên hai Thế Kỷ!  Vẫn là dòng nước nhỉ?  Mà sao mưa như sương?

Mà sao mưa như sương?  Mưa phùn thành phố nhỏ.  Lá xanh còn xanh đó, mưa buồn hiu tháng Năm!

Trần Vấn Lệ


⭐️ 🌙 ⭐️

 ❤️

NGÀY CỦA MẸ NHỚ MÁ

Còn một tuần lễ nữa / Ngày-Của-Mẹ hàng năm!  Trước tháng Bốn Bảy Lăm, Việt Nam mình không có...

Biết ngày đó sau đó / khi người mình vượt biên - Người đi khấn và nguyền, người đi cầu và nguyện...

Xứ người, thuyền cặp bến...Ngày Của Mẹ như mơ...
Rồi từ đó tới giờ, bốn chín năm, thưa Má...

Má đúng là Biển Cả, Má đúng là Trời Cao đưa con từ trong ao ra được lòng biển rộng,

cho nửa triệu người sống, cho nửa triệu hóa mây... Dù thế nào cũng Hay:  Các Con Biết Ơn Mẹ!


*
Ngày không phải Ngày Lễ, ngày tình nghĩa mà thôi!  Người ta nhắc và cười.  Người ta nhắc và khóc.

Người Mỹ trước lập quốc / họ là dân tứ phương... Họ có ngày Tạ Ơn, họ có ngày nhớ Mẹ, ngày nhớ Cha, nhớ...nhau!  

Những bó hoa được trao, những tấm thiếp được gửi / thay cho điều muốn nói, chỉ một lòng-yêu-thương!

*
Má à!  Mẹ của con!  Hồn con, con đã giữ, mạng con trong sóng gió, Phật và Chúa vẫn bên...

Một tuần nữa, con lên / núi con nhìn ra biển:  Mẹ là con chim én đã cho con Mùa Xuân!

Không phải một mình con, triệu triệu người nghĩ vậy!

Hôm nay là Thứ Bảy... chờ Chúa Nhật tuần sau, con biết mắt Má trào cơn mưa mùa Giải Hạn!  Con mong lòng Má ấm bên Cha, cõi Vĩnh Hằng!

Trần Vấn Lệ


                              Có thể là hình ảnh về chim, trái tim và văn bản cho biết 'not heard your voice for years, but my Heart speaks to you everyday'
 

HI CARDINAUX
 
Những con chim màu đỏ / lác đác gõ cửa nhà.  Quá nhiều tháng đi xa, mùa Hè chúng về lại!
 
Chúng, biểu tượng Lẽ Phải / Trời tạc bằng Nhớ Thương, chúng về với Cố Hương thăm từng nhà Cố Quận!
 
Cỏ hoa đều tươi thắm, như thế vậy hàng năm... Chim không nói lời thăm, chỉ đưa cái mỏ gõ...
 
Vài ba tiếng nho nhỏ / đủ cho nghe thầm thì / đủ cho người mân mê / mái tóc thề buổi sáng... 
 
Những con suối tản mạn khói sương nằm trên vai.  Chim ơi, tôi nhớ ai / chiếc áo dài cũng đỏ...
 
Mùa Xuân nào là gió?
Mùa Hạ nào là mây?
 
Làm sao tôi dang tay ôm chim vào lòng nhỉ?
Rồi chúng mình thủ thỉ:  "Quê Hương là ấm yên".
 
*
Những nhánh liễu nghiêng nghiêng... Gió như mềm ngón út.  Em là hư hay thực?  Tôi yêu cả bàn tay!

Trần Vấn Lệ

                                 
🌿💛🥀

 

 


HAPPY MOTHER'S DAY

Ngày Một tháng Năm Tây, nhiều nước có nghỉ Lễ, nước Mỹ thì không có...

Giống như lá Cờ Đỏ, nước Nga cũng bỏ rồi.  Việt Nam vẫn rất Vui với rất nhiều ngày Lễ.

Tháng Năm, ngày của Mẹ, ngày này quan trọng hơn... Tuần thứ ba, Chúa Nhât, đầu tuần, hàng năm đều là vậy!

Nó không phải ngày nghỉ.  Nó là ngày sum vầy!  Trên trời, máy bay bay...  Dưới đất, xe cộ chạy...

Mẹ, con xa cách mấy... con cũng về tuổi thơ.  Nhà không cần treo cờ.  Người không cần lương tháng...

Con nhủ lòng cố gắng về với Mẹ cho vui.  Mẹ vẫn giữ nụ cười cho con niềm vui sống...

Trời đất rất sinh động!  Máy bay bay bay bay... Xe chạy đường thẳng, ngay, quẹo, cong tùy chỗ tới...

Mẹ kìa!  Mẹ đang đợi!  Còn về... Má Má ơi!

*
Tôi gửi bạn nụ cười!
Bài thơ này, Con Nít!
Thơ có câu chấm hết, Tình Mẹ Con Muôn Năm!
(*)

Trần Vấn Lệ


(*) Nước Mỹ rất ngộ:  có Ngày Của Mẹ (Mother's Day) và Ngày Của Cha (Father's Day).  Ngày Cha sau Mẹ một tháng.  Ngày này, các con đi làm xa đều mong về với Mẹ, với Cha.  Máy bay bay trên trời đưa khách.  Xe chạy khắp đường để con về lại nhà, tổ ấm tuổi thơ!  Ngày nghỉ việc nhưng không phải ngày Lể nên không có lương.  Thường thì các con nghỉ thêm vài ngày mới trở lại chỗ làm việc, chịu mất lương những ngày mình bỏ việc.  Nhà hàng nào cũng có đặt tiệc con đãi Cha Mẹ. Người Mỹ tính từng xu nhưng mất năm mười ngàn đồng làm chuyện Lễ Nghĩa thỉ lại rất hồn nhiên!  Các con có thể có đứa không về vì nó có lý do bất khả kháng, Cha Mẹ không đi thăm con trong ngày Cha, Mẹ.
    
🌿💛🥀

ĐÊM TÀN CANH TRĂNG LẶN

Hôm nay đã qua rồi,
ngày ba mươi tháng bốn!
Một ngày, coi như ổn
không có tin ... khủng long!

Ai cũng buồn trong lòng
khi nhắc về quá khứ.
Ngay những người hung dữ
mắt họ cũng lim dim!

Chúng ta có thể quên?
Chúng ta vẫn cứ nhớ?
Mà thôi... Coi như lỡ!
Thời thế và thế thời!

Bao nhiêu người qua đời.
Bao nhiêu người qua biển
Có mừng khi cuộc chiến
Chấm Dứt... mà Chia Ly!

"Đưa người ta không đưa sang sông
sao nghe tiếng sóng nổi trong lòng?
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?"

Bốn câu thơ Thâm Tâm
mở bài Tống Biệt Hành...
nghe nó chua hơn chanh,
ngọt?  Cam lòng... không ngọt!

Tay cầm tay vẫn buốt.
Không nghe ấm là sao?
Chúng ta không đồng bào?
Không bà con thân thuộc...

Những chiếc thuyền rẽ nước
cứ hướng Đông mà đi!
Những cái mặt lì lì...
Nghị Quyết hay Nghị Huyết?

Máu chảy hoài cũng mệt!
Thôi... bài thơ đứt ngang!
Mây hợp rồi mây tan...
Đêm tàn canh trăng lặn!

Trần Vấn Lệ

🌿💛🥀