Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Trần Vấn Lệ - Tháng 04 2024 🌺
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 11:47:20 AM, Apr 13, 2024 * Số lần xem: 332
Hình ảnh
#1

 

                 

   

                                           
                Trang Thơ Trần Vấn Lệ - Tháng 04 2024  
         

                                                  

TÔI NHỚ THƯƠNG QUÁ NGOẠI HƯƠNG CAU CHOÀNG BƯỚC CHÂN


Ngay cùng trong Tiểu Bang mà nhiều nơi nóng khiếp, nhiều nơi lạnh liên tiếp, nhiều nơi thấy mát rồi!

Tại nó lớn quá thôi?  Hay tại trời chia rẽ?  Bỏ đây đi: lớp trẻ!  Chuyển tới đây:  lớp già!

Trẻ, già, có cách xa, tuổi và điều suy nghĩ.  Người làm sao trời thế...cho bõ ghét trần gian!

Bạn San Diego than:  "Anh ơi, đây nóng quá!". Tôi nói như vuốt má:  "Hồng đi cho mưa về!".

Đúng là chuyện bạn bè...Chuyện nhớ quê bớt bớt.  Nhiều người nhìn cỏ lợt thở dài như Nguyễn Du:

"Quê người cỏ lợt màu sương, đường đi thêm một bước đường một đau!".  Không ai biết làm sao nâng chiều tà bóng xế!

Bà Mẹ cho em bé ngậm vú trong parking, tôi dừng xe giật mình:  May mà trời hết lạnh.

Em bé mắt lóng lánh, mùi sữa bay thật thơm.
Bà Mẹ cúi xuống hôn tóc con, tình quá đỗi!

Tôi nhớ thương quá Ngoại hương cau choàng bước chân...Quê mình nồng nàn Xuân, bốn chín năm ai biết?

Trần Vấn Lệ





BÀI THƠ NÀY TÔI QUÊN ĐẶT CHO NÓ CÁI TỰA


Cơn bão đi đường dài, mới một ngày... còn bão!  Người mặc thêm cái áo... bão thì run ngoài sân!

Suốt tuần này phân vân:  "Sao bão gì kỳ cục?  Thường bay qua thoáng chốc hốt hết cả của đời...".

Hỏi để rồi thầm cười:  "Chắc con người gieo gió... thay vì đã gieo lúa?  Trăm đàng lỗi tại ta?".

Không thấy ai cười xòa.  Bão và mình độc thoại!  Thơ gì như lời nói!  Nói một mình.  Trống trơn!

Buổi sáng như chiều hôm.  Buồn tàn từng điếu thuốc.  Gió nhẹ mà ngang ngược.  Mưa tàn từng đóa hoa...

Một ngày đã trôi qua.  Hai, ba, bốn... ngày nữa, tháng Tư càng thêm nhớ tháng Bốn tờ lịch xưa...
 
Không ai không xác xơ!  Hồi đó không có bão, chỉ có quần có áo rách te tua te tua...

Tổng Thống Thiệu chịu thua, đêm hăm mốt từ chức.  Trần Văn Hương bật khóc:  Hạnh Phúc hay gì đây? (*)

Bão đang qua, cuộn mây.  Tháng Bốn ngày Lịch Sử... nó tới với mồi nhử:  Thống Nhất và Thái Hòa...

Người cùng thịt cùng da, người cùng chan nước mắt, người thì thật hạnh phúc, người thì ôi còn gì...

Bão ơi cứ qua đi... Cứ qua đi chầm chậm!  Người thành chuột gậm nhấm Nỗi Buồn Thật Tự Nhiên ! 

*
Bài thơ này tôi quên đặt cho nó cái tựa.  Nãy giờ tôi bên cửa nhìn mưa bay mưa bay...

Trần Vấn Lệ

(*) Trần Văn Hương, Phó Tổng Thống, lên thay Nguyễn Văn Thiệu, tối 21-4-1975, theo đúng Hiến Pháp.  Trần Văn Hương có hai người con, Trần Văn Dõi, Cán Bộ Đặc Công Chủ Chốt bên Mặt Trận Giải Phóng hứa sẽ về Sài Gòn thăm Cha ngay! Đứa con thứ hai là Trần Văn Dĩnh, Trung Tá VNCH, sĩ quan tùy viên cho Cha.  Chiều 28-4-1975, bàn giao quyền hành cho Đại Tướng Dương Văn Mình, Trần Văn Hương ân cần dặn bảo:  :"Tôi mong Đại Tướng không để Sài Gòn Chợ Lớn thành một Biển Máu!". Ngày 30-4-1975, đến nhẹ nhàng.  Trần Văn Hương nằm nhà, 262 Phan Thanh Giản Sài Gòn, Hai Dõi đến thăm Cha buổi trưa... Lịch sử đi qua những trang mới.  Chuyện cũ xóa nhòa..
.
 
                             

Ờ THÌ CÒN NHIÊU ĐÓ


Bão sẽ tới xế trưa ngày Thứ Sáu.  Bão không tên làm ai cũng hoang mang.  Mới tuần rồi, những trận gió lang thang...đài Khí Tượng nói là cơn bão... nhẹ.  Nghe thế thôi.  Chuyện thế thời là thế.  Biến chuyển trời.  Biến chuyển đất.  Kệ người ta...

Ngày hôm qua đã qua.  Ngày hôm nay đang tới.  Xế trưa, rồi chiều tối, gió có nhiều, có lúc cũng hung hăng.  Mưa chắc quên không thấy tưới cây vườn, cái mặt sân chắc cũng thèm rửa mặt?  Tin thời tiết có nhiều khi trật lất...bởi vì không ai nắm được ngày mai!

Chuyện cà phê thành chuyện nói hàng ngày.  Chuyện chính trị, đều bỏ qua đi tám!  Chuyện đá banh cũng không còn nỗi bận.  Gió mưa hoài không ai thích tranh đua.  Có bao nhiêu không thích thuở giao mùa?  Có nhiều lắm nhất là bệnh cảm. Nhiều người than khi không mình húng hắng.  Nhiều người than mình thấy mệt chiều chiều...

Tôi nhìn cây, hàng cây phố xiêu xiêu... Tôi nhìn nắng còn vài vạt vàng lốm đốm.  Tôi nhìn công viên có mấy người còn chơi muộn.  Ngày đi qua.  Những chiếc xe chạy qua...

Tôi thấy đây thôi, tôi không thấy quê nhà! 

*

 
Câu đó nhắc cho tôi còn biết nhớ... Nhớ con thuyền thường neo nơi cổ độ...nhớ ai hoài mười bảy tuổi sang ngang.  Tôi nhớ tôi:  Một tên lính tan hàng.

Trần Vấn Lệ 
 

BÂY GIỜ MÙA HẠ MAI MÙA HẠ

 Mới sáu giờ thôi, trời nắng chói.  Bầy chim hót sáng tản đi rồi... Trời trong trời thật là trong vắt... "Áo đỏ người đưa trước giậu phơi"...(*)

Không nghĩ:  Hôm nay trời-nắng-mới... mà nghĩ hôm nay mùa Hạ về!  Mới hết mùa Đông, Xuân mấy bữa đủ cho hoa lá đẹp xum xuê!

Bây giờ mùa Hạ, mai mùa Hạ... Nắng điểm môi son những nụ cười!  Con gái đã thay màu áo ngắn, quần đùi đi dạo phố.  Vui vui...

Tôi cũng nhẹ nhàng, không áo vest, không giày da nữa mà Bata.  Nhẹ tênh.  Lòng nhẹ như mây trắng, không chỉ riêng đây, khắp mọi nhà!

Những mái nhà phô màu ngói đỏ, ngói xanh, ngói xám...Những bồ câu!  Bây giờ mới thật là Năm Mới!  Cửa kính nhà nào cũng mới lau...

Chim Cardinaux bay chấp chới... Bay từ Texas tới Cali?  Bay từ Nam Mỹ lên miền Bắc, bỏ ổ đưa con lũ lượt về...

Chim có chỗ quê về với tổ... Người thì sông núi Cố Hương ơi!  Cà phê quán sáng thơm mùi khói, người gặp người vui một tiếng Hi!

Tôi thả khói bay, bay tới núi, núi người ta... núi của người ta!  Tôi cầm cái muỗng cà phê khuấy... đáy cốc mơ máng ánh nguyệt nga... (**)

Trần Vấn Lệ
(*). Thơ Thế Lữ:  "Tôi nhớ Me tôi thuở thiếu thời - lúc Người còn sống, tôi lên mười, mỗi lần nắng mới reo ngoài nội, áo đỏ Người đưa trước giậu phơi...".
(**) Thơ Quang Dũng:  "Thoáng hiện em về trong đáy cốc, nói cười như chuyện một đêm mơ!".


🍀

HẾT LẠNH LÀ NÓNG

Không tin thời tiết nào đăng báo, nắng đẹp trời trong ba bữa nay... Mới nóng có người than quá nóng, mong mưa chỉ muốn thấy mưa bay...

Người ta như thế, mình như thế!  Đôi lúc cười thầm... chuyện thế gian!  Chẳng có chuyện nào ngay thẳng cả, vui, buồn bất chợt đến hoang mang!

Bầy chim trở lại ăn thường lệ.  Hoa nở nhiều hơn bởi nắng rồi.  Cuộc chiến bên Nga chưa thấy vãn.  Trung Đông thì vẫn cứ lôi thôi!

Điều đau khổ nhất:  tiền như giấy.  Phố xá lưa thưa bởi giá hàng:  hôm trước năm mươi giờ sáu chục; bánh mì, lon sữa cũng lên ngang...

Nhật thực hôm qua, điềm chẳng lành, không ai dám nói sợ linh tinh!  Chùa, Nhà Thờ đổ chuông hai buổi... mà vắng tanh, buồn quá, vắng tanh!

Đám trẻ ngây thơ thì ríu rít, cười vui có lẽ sắp vô Hè?  Chúng lên xe bus vàng đi hết, bỏ lại lòng đường vệt bánh xe...

Nắng hôm nay nhiều, mai chắc nắng?  Cali, Texas giống như nhau; bạn quen bên đó email viết: sắp nóng mình nghe nhức cái đầu!

Trần Vấn Lệ 

🍀
PHAI SẮC LỤA BUỒN BUỒN
         MỘT CHÚT NẮNG BÊN SÔNG
 
Trời mới chớm Xuân vừa mấy bữa,
hôm nay nắng gắt, Hạ rồi chăng?
Nhiều người than thở sao mà nắng?
Có kẻ làm thinh, chắc nói thầm?
 
Ờ nhỉ hết Xuân thì tới Hạ
Chờ xem Nhật Thực... để xem chơi...
Hồn nhiên có lẽ là con nít,
nghe thở than thôi, chúng mỉm cười!
 
Những nụ cười xinh tuổi mới Rằm,
người ta ai cũng nhớ mười lăm
lòng không vương vấn điều chi cả
ánh mắt xanh ngời như ánh trăng...
 
Tôi nhớ ai rồi!  Ai sắp sửa
khăn nhung, áo lụa, bước lên đò
đò ngang hoa kết qua sông lớn,
chuyện đó bao giờ nay đã xưa! 
 
Xưa đến khu vườn cau của Ngoại
chỉ còn chim hót buổi trưa vang
Nắng vàng lấp loáng chân ai nhỉ
Tóc mướt bờ vai thương nhớ thương!
 
Ngoại tuổi ngày cao, Ngoại mất rồi
Em rồi khôn lớn bỏ đi thôi...
Trăm người con gái, trăm như một
có một mùa thơm ngát nụ cười...
 
*
Hôm nay nắng rực, nắng tàn Xuân
Mai, nắng, em phơi áo lụa hồng
khi thấy thời gian phai sắc lụa
buồn buồn một chút nắng bên sông?
 
Trần Vấn Lệ


🌺



TỪ LẠC LONG QUÂN ĐẾN QUÂN LẠC LỎNG


Bạn bè xưa ai cũng già!  Thư đi thư lại thư qua thư về...chúng ta như một lũ hề, chung Quê Hương đã mất quê bao giờ...

Chuyện bây giờ, chuyện ngày xưa, chẳng qua là chuyện không ngờ xảy ra!  Cầm câu Lục Bát ngâm nga, vui trong giây phút, buồn là Thiên Thu!

Nhìn nhau...hai mắt đã mù!  Tai nghe tiếng gió vật vờ bến sông...Hỏi thăm,
sông vẫn một dòng. Chân đi đất động sao lòng trên mây?

Ước gì mình nắm được tay,  mình hôn chéo áo, tao mày... chiêm bao!  Dĩa đèn khuya giọt nến trào, rồi khi bấc lụn... còn sao trên cờ!

Chữ Sao thêm dấu Nặng, ồ, trăm năm mình đã bị lừa tập trung:  thằng vô lòng đất với trùn, thằng ra cổng trại chào vòng kẽm gai!

Bạn bè ơi, còn những ai?  Dưới cây Thập Ác đọc bài Kinh đi!  Chúng ta còn lại chút gì...thì thôi thời thế thế thì thế thôi!

Đặng Trần Thường chắc bật cười, Ngô Thời Nhiệm... cái thây phơi bìa rừng!  Từng hàng lịch sử, rưng rưng, từng câu nhắc lại tiếng tùng phèo khua!

 
Tùng tùng trống trận ngày xưa, ngũ liên ôi tiếng kêu đò sang ngang...Ai xui mà thiếp phụ chàng?  Ai xui một lũ đầu hàng... nín khe? (*)

Trần Vấn Lệ
(*)  Ca dao:  "Tùng tùng trống đánh ngũ liên, bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa..."


❤ 🌹 ❤



        CẢM ƠN TRỜI CHÚA PHẬT

Cơn bão hôm qua không thấy tới,
Gió mưa loáng thoáng đủ mừng vui!
Những con quạ chắc là vui nhất?
Đi kiếm ăn đen tưởng tối trời!

Ngày Thanh Minh người người đốt nhang
Người người đi ra thăm nghĩa trang
Người người cầu nguyện ngày êm ả
Trời đã bằng lòng đúng thế chăng?

Quá đúng!  Cảm ơn Trời!  Chúa!  Phật!
Cảm ơn đường xe chạy băng băng...
Gió mưa chút đỉnh mừng năm mới
Như thế cũng là ý nghĩa Xuân!

Trọn vẹn niềm mơ!  Trọn vẹn tình,
Ở đây chỉ thiếu trống trên Đình.
Ở đây mà giống quê nhà nhỉ,
Đời đẹp khác gì một bức tranh?

Trần Vấn Lệ

                
                🌺


KHÓI MỜ BAY NHƯ SƯƠNG


Không có nguồn thi hứng... Cái mặt sân khô queo!  Mỗi ngày còn... thì sống!  Tấm lòng tôi trong veo?

Nói như chim mới kêu.  Chim báo ngày đã sáng! Nói như ma mả lạng tắt ngúm những tan nhang!

Hôm nay Thanh Minh đang nhiều người đi tảo mộ.  Chuông Nhà Thờ vừa đổ...Cỏ xanh mùa thật xanh!

Tôi nói gì loanh quanh?  Con gà gáy Đà Lạt?  Khoảng trời xưa xanh ngắt, Hội Đạp Thanh Đạp Thanh?

Có nhiều lúc không đành để bài thơ nhòe nhoẹt.  Có nhiều lúc thấy khét:  Mình hôn bàn tay mình!

Trăm triệu người lam thinh, tại sao mình thích nói... Tổ Quốc không kêu gọi! Cà phê gió khói bay...

*

Ôi bài thơ hôm nay...chỉ là những hàng chữ lạc loài mây viễn xứ, lạc lỏng bạn tri âm!

Những con chữ không văn chỉ vện vằn nhếch nhác... giống lá rơi lác đác nhập nhòa cái mặt sân!

Bây giờ là mùa Xuân... bây giờ là mùa Xuân!  Quê Hương vẫn ảm đạm?  Bãi tha ma u ám? 


Tôi hớp một chút đắng. Con bướm trắng chập chờn... Khói mờ bay như sương khói mờ bay như sương!

Bài thơ này dễ thương chắc chỉ là câu đó?  Hỡi những người em nhỏ bây giờ đều già nua?



Trần Vấn Lệ

    
   🌺❤️ 🌹



UỐNG CHO QUÊN ĐỜI TÀN TRONG NGÕ HẸP

 
Nắng liên tiếp hai ngày. Mai, mốt ngày vẫn thế, không thể như thường lệ:  "Sau nắng là có mưa!".
 
Chúng tôi đang uống bia.  Coi như đang uống nắng.  Bia thì dĩ nhiên đắng.  Nắng...hình như ngọt ngào?
 
Hết xí xô xí xào, bắt qua chuyện thời tiết:  Bây giờ ai cũng biết biến đổi khí hậu mà! 
 
Khí hậu như đóa hoa, sáng nụ, trưa, chiều, nở!  Không có gì muôn thuở nằm ngoài chữ Vô Thường!
 
Không ai còn xót thương cho ai còn khổ cực? Chúng ta đang Hạnh Phúc hay chúng ta Vô Tư?
 
Đất Nước mình cõi Mơ?  Không ai thèm tranh cãi!  Luận bàn chi Trái, Phải...vì không ai muốn nghe!
 
Chúng tôi đang uống bia, dân Sài Gòn nuôi chó!  Một trăm con, lớn, nhỏ, tha hồ sủa, báo đăng!
 
Chúng tôi uống Việt Nam nghẹn ngào ngay cuộc nhậu... chút đỉnh cái Tốt, Xấu cố mà giấu cho yên!
 
Ôi một lũ điên / uống bia giữa ngày nắng!  Đứa nào say, trời cản; đứa nào tỉnh... uống thêm!
 
Uống cạn tình anh em!  Uống cho quên hòa hợp.  Bốn chín năm lớp lớp / đời tan như mây sương...

Trần Vấn Lệ





image (8)


CẢM ƠN ĐÀ LẠT

Cảm ơn Đà Lạt còn hoa nở!  Em là người yêu anh nhớ thương...Rừng, núi, suối, khe Trời đã định, Lâm Viên mãi mãi một khu vườn...

Anh là bươm bướm, em hoa nhé!  Bươm bướm tìm hoa, mấy độ rồi?  Có lúc em như nhành liễu biếc, nhiều khi em đó, đóa hồng ơi!

Anh hôn em nhé, hoa là Tết, là Hạ vàng, Thu xám rất thơ.  Em mùa Đông với khăn choàng tím, em biết mà anh đã ngẩn ngơ...

Không lẽ Bồng Lai ngang dốc đá?  Không lẽ Thiên Thai là Prenn?  Em kìa, có nụ Tầm Xuân biếc nở ở Tuyền Lâm ngỡ dáng Tiên!

Em hiền như Ma Soeur nha em!  Em hiền như con gà đứng yên, mỗi mai nó gáy bình minh dậy, chuông Giáo Đường ngân vang Lâm Viên...

Em là người Thượng đi lên dốc, anh là người Kinh dưới lũng nhìn, hai đứa như nai về lối thuộc, đường quen, mình quen... anh hôn em!

Nâng nụ hoa vàng, anh nín thở:  Em mùa Xuân thắm cả rừng hoa!  Quê Hương mình đẹp:  Yêu Đà Lạt!  Quê Hương mình xanh: trời bao la...


Và em là chim hót tiếng lòng, anh là sương mờ giăng con sông... Anh dìu em tới thăm Tùng Nghĩa, thăm Đại Ninh, thăm đèo Mang Yang...


Trần Vấn Lệ

🍀

BÁO ĐĂNG ĐÀ LẠT MƯA

 
Báo đăng Đà Lạt mưa, núi chuồi, đất, đá đổ.  Đèo Prenn xa lộ may vắng xe, không sao!
 
Ảnh chụp cây thông cao xác xơ mà tội nghiệp.  Mưa đầu mùa kinh khiếp.  Đường lở lói tan hoang...
 
Ao hồ nhỏ đầy tràn,  hồ Xuân Hương chưa ngập,  mưa đá nằm lớp lớp, những vườn rau lao xao...
 
Đà Lạt có làm sao, mình vẫn yêu nó quá.  Yêu màu xanh của lá, yêu màu vàng của hoa...
 
Bây giờ hoa lá nhòa... trong màu mưa trắng xóa... Bây giờ em bếp lửa, nghe lửa reo hay mưa?
 
*
Tội nghiệp anh bài thơ thương nhớ em mưa gió!  Mưa giữa chiều mờ tỏ.  Nắng vừa tan, tả tơi...
 
Hạt mưa đá sáng ngời thấy thôi lòng đủ lạnh.  Anh quê người đang tránh, chiều ở đây cũng mưa... 
 
Mưa ở đây lưa thưa.  Gió ở đây lướt thướt.  Anh để hồn trôi ngược, em-Đà-Lat-Quê-Hương!

Trần Vấn Lệ


🍀


NGÀY CÁ THÁNG TƯ

Hôm nay đầu tháng Bốn.  Nhiều người gọi tháng Tư.  Viết một trên bốn coi, thì gọi một phần bốn!

Số, viết, đọc lộn xộn!  Lính xưa đi thế nào? Một! Hai!  Một! Hai! Mau...Lính sau thì... Một!  Hai!  Ba!  Bốn!  Một!  Hai!  Ba!  Bốn!

Khi viết 4/4, đọc ngày Bốn tháng Tư; không ai đọc ngày Tư tháng Bốn!  Phải chăng đời đã loạn? Tư, Bốn loạn xà ngầu!  

Tư, Bốn đều giống nhau!  Tháng Tư là tháng Bốn...Nói thế nghe lợn cợn... bèn "thống nhất" tháng Tư?

Tháng Tư không có dư một ngày ba mươi mốt. 30 tháng Bốn, ốt dột? Ngày Dải Phóng phải không?

Nhức đầu và nhức lòng.  Chán chê con số Bốn!  Xé tờ lịch ra cuộn.  Đốt tờ lịch, cháy đen...

Ba mươi tháng Bốn lem.  Ba mươi tháng Tư xém!  Ngọn lửa như nhát chém đứt làm đôi trái tim.

Đứt nghĩa tình anh em.  Nát bét rồi Tổ Quốc.  Quang vinh và tủi nhục... Xuân Phúc là Xúc Phân!

Mình nói tiếng Việt Nam nghe giống Tàu quá nhá! Tàu là Nước Anh Cả.  Ta là em Thân Thương.

Ngày đầu tháng Bốn, oan / bởi người ta Nói Láo!  Ngày cuối tháng Bốn, sạo?  Phải nói là tháng Tư!


*
Tôi đang nói chuyện cười tại sao cay con mắt? Vừa mới nhắc Tổ Quốc mà Tổ Quốc ở đâu?

Bốn chín năm qua cầu vẫn là dòng nước cháy   Sài Gòn còn cựa quậy!  Dải Phóng rồi... Muôn Năm!

Trần Vấn Lệ


🍀

 

GHI CHÉP CHUYỆN HỒI CHIỀU

 
Gió dữ dội!  Có người kêu Gió Chướng.
Bà Mẹ dắt con, gió quật ngả bên đường.
Người ta đỡ bà lên, đỡ đứa bé đứng lên,
Gió lại quật cả ba người ngả xuống...
 
Tôi chạy tới, nhiều người chạy tới,
Giúp đỡ nhau, ai cũng giúp đỡ nhau.
Gió mạnh hơn, xô tất cả đổ nhàu,
Rồi tất cả đứng lên, dìu nhau tránh gió...
 
Không ai bình yên đứng nhìn cảnh đó.
Cảnh vô thường hay một Chuyện Vô Thường?
Chuyện qua rồi... Gió cũng đã qua luôn!
Cơn gió lạ!  Vui như buồn!  Chớp mắt!
 
Không ai nỡ nào cầm con dao cắt
Người-yêu-người, chuyện của Yêu Thương.
Nếu mình không chứng kiến, không buồn 
Không nở được nụ cười, đâu nhỉ?
 
Người mẹ vuốt áo con, miệng bà lí nhí:
"Cảm ơn các ông bà anh chị bà con..."
Hai giọt lệ bà lăn tròn trên má...
"Cảm ơn Trời!  Đứa bé cũng không sao!"
 
 
*
Hai mẹ con đi san sát nương nhau 
Sát trong lề, sau hàng xe trong bãi chợ.
Bà con thì tản ra vào phố,
Có người đi, ngó lại ngậm ngùi...
 
Gió bây giờ cũng vẫn gió thôi
Nhưng có lẽ bớt đi phần dữ dội...
Ngày đang xuống và chiều như sắp tối,
Tôi đang ăn cơm và nhớ lại chuyện hồi chiều...

Trần Vấn Lệ


 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.