Nov 23, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Minh Sơn Lê - Tháng 03 2024
Minh Sơn Lê * đăng lúc 02:13:51 PM, Mar 26, 2024 * Số lần xem: 350
Hình ảnh
#1

 

*              


T
rang Thơ Minh Sơn Lê 
- Tháng  03 2024

                             💚 🌹 💚



Ôi! Quê Hương

 

 

Quê Hương hai tiếng nghẹn ngào

Là “chùm khế ngọt” mà sao đắng đời!

Ai đang ngon ngọt tràn môi?

Bao người nghe vị mặn trôi từng ngày?



Quê Hương bao cảnh bi hài

Một phen lầm lỗi đau dài thiên thu

Thăng Long năm cửa âm u

Buồn hơn sim tím chiều thu trên đồi



Quê Hương hai tiếng rã rời

Còn ai thương vá lại đời cho nhau

Dắt dìu qua cuộc bể dâu

Tình yêu che bóng trong màu cổ thi



Quê Hương kẻ ở người đi

Kết chung một chuỗi sầu bi làm quà

Xiết vòng nhân thế điêu ngoa

Điểm tô từng phiến ngọc ngà hồi sinh



MINH SƠN LÊ

 

              

Dấu Lệ Thời Gian

 

Đã lâu không buồn nghe nhạc Trịnh
Sợ cả dư âm cũng giật mình!
Nước mắt quê hương chưa lần dứt
Từ ngày tan khói lửa chiến chinh

Ngoài Huế bao nhiêu hồn Tôn Nữ
Ngậm ngùi thay hương sắc di cư
Cõi nhân gian chưa từng độ lượng
Tình người ai khiến đã hoại thư...

Hồ Dzếnh yêu mà sầu vạn cổ
Thâm Tâm đau mà hồn sóng xô
Trúc Phương ôm tình theo áo trận
Để bóng quê hương chẳng phai mờ

Lâu rồi không nhớ Trịnh Công Sơn
Khánh Ly tiếng hát cũng vô hồn
Đại Bác Ru Đêm vào dĩ vãng
Sài Gòn nay mắt nghẹn ngào hơn...


       * * *

Nếu Trịnh còn sống giữa hôm nay
Có viết nhạc buồn trong cơn say
Hãy Nói Giùm Tôi điều đang thấy
Hãy thở giùm tôi những ngày này!

Đại Bác Ru Đêm đã im lìm
Có người nằm xuống chẳng bình yên
Bó chiếu đi qua nhiều ngõ phố
Cho lòng người nức nở sầu thêm

Đâu những Chiều Một Mình Qua Phố
Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ bất ngờ!
Từ độ nghe Nối Vòng Tay Lớn
Đã biết đời vào cơn sóng xô.

Sài Gòn đâu những ngày Hạ Trắng
Sài Gòn buồn những mối Tình Xa
Dấu Chân Địa Đàng vào dĩ vãng
Cát Bụi nào phủ lấp ngày qua…


MINH SƠN LÊ
* Những chữ in hoa là tên ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.




Ru Ta Vào Hạ


Nhớ những ngày tháng xưa
Chưa qua tuổi dại khờ
Câu thơ mang mùi sữa
Vẽ chuyện tình ngây ngô!

Ôm cuốn vở học trò
Ngồi cắn bút làm thơ
Dưới giàn hoa giấy đỏ
Bướm vàng bay ngẩn ngơ!

Nhớ một thời hoa niên
Mắt chưa biết ưu phiền
Nhìn mưa không mộng mị
Môi cười thật hồn nhiên!

Chưa trao câu hẹn thề
Mà yêu bóng trăng quê
Lòng vui như guốc mộc
Rộn rã trên phố hè

Rồi qua tuổi hoa niên
Biết yêu nắng sân trường
Khi quê hương tàn chiến
Đời lên bao vết thương!

Qua rồi tuổi mộng mơ
Hồn xanh xao ưu phiền
Đêm dài ôm mộng vỡ
Bên ngày dài đảo điên!

Người chân trời góc biển
Thương mắt môi dỗi hờn
Còn mang sầu quốc biến
Để mà yêu nhau hơn

Đã trao câu hẹn thề
Càng yêu bóng trăng quê
Mai về khua guốc mộc
Theo em qua phố hè…


MINH SƠN LÊ

              

Bến Đợi Bến Về

 

 

Đôi khi nhắm mắt… hỏi thầm…

Quê hương đâu nhỉ? xa xăm mịt mờ

Tay cầm nguyên mảnh bơ vơ

Chim sa, cá lặn bến bờ nào đâu?

 

Về đâu?

Mai mốt còn về...

Đêm trăng soi bóng vai kề bên nhau

Về đâu?

Để thấy đời nhau

Cho tay ve vuốt tóc màu sương pha

 

Về đâu?

Ru giấc ngọc ngà

Nâng niu từng phiến lá hoa hình hài

Về đâu?

Tay gối nồng say

Hương thừa trau chuốt hết ngày lại đêm

 

Về đâu?

Để nhớ đừng quên

Hồn quê in dấu bên thềm ca dao

Ngàn xưa nối lại ngàn sau

Nước non trở lại một màu nguyên trinh

 

Em về rủ áo phiêu linh

Phấn hương giữ lại môi xinh má đào

Để anh gom hết trăng sao

Dệt màu bạch ngọc mặc vào dáng hoa

 

Em về cởi áo kiêu sa

Cho anh đánh thức ngọc ngà ngủ quên

Đêm đêm tiếng dế vừa lên

Môi em động đậy tiếng rên nồng nàn

 

Em về rủ áo cao sang

Để anh mượn ánh trăng vàng em che

Cho em khúc khích đêm hè

Mặc tinh tú lặng lờ khe khẽ nhìn

 

Thương em từ giấc bình minh

Chim ca ríu rít hoa xinh hé cười

Chiều phai nắng hay mưa rơi

Đêm ngàn sao sáng hay trời không trăng

 

Tình anh chỉ một lời rằng:

Yêu em một bận cầm bằng trăm năm

 

MINH SƠN LÊ

* Bài thơ có vay mượn ý thơ của nữ sĩ Huệ Thu.




Thương Quá Chiều Ơi!

 

 

Thương chiều nắng rọi bờ sông

Thương ai mặc áo lưu vong ngỡ ngàng

Thương thân chưa hết bàng hoàng

Tháng năm tóc đã mấy hàng chen mây

 

Thương chiều hái lá cội mai

Chờ xuân ngắm pháo nổ bay sắc hồng

Em về vui với duyên nồng

Kéo tơ dệt áo, chỉ hồng thêu hoa

 

Thương chiều mây trắng bay qua

Có đàn cò trắng thướt tha trên đồng

Em ra ngồi tắm giếng trong

Cho anh lạc cảnh tiên bồng ngàn xưa

 

Thương chiều vẳng tiếng hò đưa

Giậm câu vọng cổ gọi xưa vào hồn

Thương em mắt ướt dỗi hờn

Trách anh… quên mất môi hôn đợi chờ…

 

Yêu em một tiếng thơ “Chiều”

Như xưa Hồ Dzếnh thương yêu người tình

Chiều nay anh đứng một mình

Nhớ em trong khói ru tình bay lên



Yêu em một khúc “Đò Chiều”

Cho em thấy cả bao điều quê hương

Thương người vì trót yêu thương

Máu xương đổ xuống quê hương không sờn

 

Yêu em một thoáng “Nắng Chiều”

Để em khóc ngất trong chiều nhớ thương

Còn anh đứng khóc bên đường

Nhớ thương chiều cũ quê hương đâu còn!

 

Yêu em một bản “Kinh Chiều”

Có ai thống hối bên chiều nay không?

Tám gian chánh kiến trống không

Bốn bờ diệu đế rêu rong ngập tràn

 

Nhớ em tha thiết bên chiều

“Lời Buồn Thánh” cũ… ru chiều không em!

 

 

MINH SƠN LÊ

**************

-Chiều: thơ Hồ Dzếnh / nhạc Dương Thiệu Tước
https://www.youtube.com/watch?v=3V3NKXHFjaI

 -Đò Chiều: nhạc Trúc Phương
https://www.youtube.com/watch?v=tpfFYRJmnEg

-Nắng Chiều: nhạc Lê Trọng Nguyễn
https://www.youtube.com/watch?v=wfObJLTFTxQ
-Kinh Chiều: nhạc Hoàng Thi Thơ
https://www.youtube.com/watch?v=Eqb1qlipCh0

-Lời Buồn Thánh: nhạc Trịnh Công Sơn

https://www.youtube.com/watch?v=73CxqY7Q8Aw
https://www.youtube.com/watch?v=zkwCgJ7p0O4

 

 

           

Vết Sầu Thế Hệ

Thành phố giờ đây đầy quán xá
Đèn màu xanh, đỏ, tím, vàng, lam…
Lòng nhớ… ôi, sao mà nhớ quá!
Những đêm về dưới ánh trăng lam

Không có những âm thanh cuồng loạn
Những bản nhạc tình… ý mượn vay!
Không có người ca… bày lênh láng
Vẻ đẹp của trời… cho vỗ tay!

Tôi nhớ một thời chưa xa lắm
Một thế hệ buồn mà vẫn thương
Quần Jean, áo trắng, hồn “mô phạm”
Lòng thật bình yên, mộng bình thường

Những đêm trăng vàng hay trăng lặn
Dăm đứa hay ngồi hát nghêu ngao
Bài hát quê hương tình sâu nặng
Với chỉ cây đàn chuyền tay nhau

Mang theo mộng ước vào lớp học
Chưa có một ngày đi học thêm
Chưa có người yêu mà… biết khóc!
Nghe khúc thơ ngâm lúc nửa đêm

Nhiều khi nghe “Chương trình Quân Đội”
Anh lính miền xa chết trên đồn
Cho môi học trò làm quen khói
Cà phê là bạn của tâm hồn

Thế rồi tất cả không còn nữa
Mộng ước chưa thành đã vội bay
Mà lòng thì vẫn còn chan chứa
Quê hương chưa chết trong lòng này.


MINH SƠN LÊ


           Tiếng Thơ Vào Hạ

Tháng Ba nắng cõng Hạ về

Mấy cây phượng vỹ chờ khoe cánh hồng

Bỗng dưng xao xuyến trong lòng

Thương về dĩ vãng tuổi hồng ươm mơ

 

Ôi, thương quá những ngày thơ

Nhiều khi anh khóc bơ vơ một mình

Nhớ thời áo trắng thư sinh

Sân trường phượng vỹ ươm xanh mộng lòng

 

Thời gian trôi cuốn theo dòng

Mỗi khi Hè tới mênh mông là buồn

Ve sầu nức nở hoàng hôn

Quốc kêu chiều hạ chạnh hồn quê hương

 

Tháng Ba nhớ nắng sân trường

Tháng Tư khóc nỗi bi thương ngập lòng

Hè về ai đợi ai mong?

Niềm thương trăng trở ai không ngậm ngùi!?

 

Yêu em vào thuở Ba Mươi

Tháng Tư đi nhặt lòng người tan hoang!
Giữ cho em lại cao sang
Quê hương lịch sử hiên ngang huy hoàng.

 

MINH SƠN LÊ                  



Mai Về Phố Hạ

 

Hạ ngày ươm nắng
Mưa giận hờn đêm
Mưa trút vang thềm
Cho hoa tím ngắt

Hạ về quay quắt
Ve gợi sầu lên
Đường cũ thay tên
Lạc hồn dĩ vãng!

Anh chờ một sáng
Em về quê hương
Anh đón bên đường
Đầy hoa phượng đỏ

Nép bờ vai nhỏ
Sát vào lòng anh
Đôi mắt long lanh
Môi chờ môi ấm

Trời mây xanh thắm
Hoa nắng xôn xao
Trên hai mái đầu
Chen nhau sợi tóc

Anh hôn lên tóc
Lòng thật hồn nhiên
Có em ngoan hiền
Trong vòng tay nhớ

Đưa em qua phố
Nhặt lại hồn thơ
Tháng năm chưa mờ
Tình quê hương cũ

Hàng cây bóng rủ
Chim về hát ca
Như nhắc đôi ta
Mình yêu nhau nhé...


MINH SƠN LÊ



 

          Yêu Em Hồn Vẫn Thư Sinh

 Tháng Ba kỷ niệm về tìm
Nhớ thương sách vở êm đềm tuổi mơ
Trường xưa khép lại ngày thơ
Những thân thương cũ bây giờ xa xôi

Vẫn đàn bướm trắng rong chơi
Trăng nguyên thuỷ của một thời còn đây
Trang lưu bút cũng nhoà phai
Theo đời anh tháng năm dài ngẩn ngơ!

Bởi yêu nên mới làm thơ
Yêu em như thuở chớm mơ mộng đầu
Như trang giấy trắng phau phau
Thư sinh tập tễnh bước vào đường yêu


Yêu em hồn vẫn thư sinh
Cho em còn đó trời xanh hạ vàng
Bên em môi hát tay đàn
Ôn từng kỷ niệm hè sang trong đời

Thư sinh hồn đẹp tinh khôi
Tình chưa vương lấy bụi đời đẩy đưa
Mang theo sách vở ngày xưa
Yêu em trọn lối nắng mưa đi về…


MINH SƠN LÊ

      

Ngày Mai

 

Anh

hứa ngày mai anh về

Đưa em

qua

phố chợ đê mê buồn

Tháng ngày nhan sắc héo hon

Gối chăn tịch lặng

cho

mòn mỏi đêm

 

Tau

hứa ngày mai tau về

Đưa nhau

đi

uống cà phê bụi đời

Còn tau

còn mày mà thôi

Chuyện xưa

nhắc lại nghẹn lời tuổi tên!

 

Tôi

hứa ngày mai tôi về

Đưa tôi

qua

phố chợ lê thê buồn

Đời trai

rêu

đã xanh rờn

Xác thân chưa đỏ

cho

tròn kiếp trai

 

Em

nhớ ngày mai ta về

Theo anh

nhặt mảnh tình quê đã nhầu

Người về chung sức

vá khâu

Vết thương non nước

thay

màu hồi sinh

MINH SƠN LÊ


🌺 💛 🌺

 

Trong cõi nhân gian này ai cũng có một con đường tình để đi qua, một buổi về hò hẹn... Con đường tình đó có đủ hương sắc bốn mùa của đất trời và cũng có đủ vị đời cho hồn ta thấm đẫm...

Có khi ta ngồi nghe tiếng cành khô gãy trong một đêm heo may giăng đầy mà thấm thía cái nỗi niềm quạnh vắng. Có khi nửa đêm chợt thức nhìn qua thềm trăng suông, bất chợt nghe hương hoa quỳnh như vừa nở đâu đây mà nghe lòng thương nhớ một thời quá khứ với bao thương tiếc trong lòng...

Một thời chưa xa đó đó, dẫu đầy những gian truân trắc trở, nước mắt mềm môi, chất ngất rã rời, luyến lưu quấn quýt, giận hờn xa xôi, nhớ thương vời vợi, lạnh lùng xót xa... nhưng những thứ đó vẫn cho ta thấy đời còn ý nghĩa trong ta.


                                 ☆

Bến Bạch Đằng - Sài Gòn

Sài Gòn có Bến Bạch Đằng
Bao năm đưa đón bàn chân đi về
Đã thành một “Bến Tình Quê”
Dù Nam - Trung - Bắc chẳng hề biệt phân.

Người xa lâu ghé về thăm
Sài Gòn ra Bến Bạch Đằng rong chơi
Nhà hàng Mỹ Cảnh một thời
Bỏ neo trên bến gọi mời tao nhân.

Sài Gòn đau đớn thêm lần
Hôm nay lại Bến Bạch Đằng thay tên!
Mà đời nào có dễ quên
“Ga tàu thủy”… chỉ có trên môi cười!

Cười cho chữ nghĩa nổi trôi
Cười cho dốt nát đem phơi giữa đời
Cười cho tâm địa hẹp hòi
Cười rồi để nhớ mãi thời chưa xa…


MINH SƠN LÊ 1.3.24

                     

Hương Cũ Mùa Xưa

 

 

Tháng Ba lá bàng xanh trời cũ

Nắng hạ soi từng nỗi hư hao

Chiều lá me bay vàng nỗi nhớ

Cho lòng ray rức với nao nao

 

Từ hôm lịch sử trôi đường ngược

Non nước chìm trong biển đen sầu

Cơm áo mong manh đời rách xước

Mong trời cho có lại ngày sau

 

Người đi đã trắng sầu lữ thứ

Còn hẹn bên lòng khúc khải ca

Ngẩng mặt mà đem từng trang sử

Lau vết oan tình buổi can qua

 

Hoa cau rụng trắng hương mùa cũ

Đời vẫn còn đây nhạc vàng xưa

Trăng vẫn về hôn môi tình tứ

Anh đợi em về trên bến xưa…

 

MINH SƠN LÊ

                 ☆

Sài Gòn Nắng Cũ Buồn Xưa

 

Sài Gòn kẻ đến người đi
Lá me bay rợp trong mi mắt nào
Tàn xuân rụng hết mai, đào
Nắng như đốt lửa nghẹn ngào khơi lên!

Sài Gòn biết thuở nào quên
Những trang sách vở với tên phố đường
Trải qua bao chuyện khác thường
Kết nên thành nụ cười buồn... xót xa!

Sài Gòn mùa nắng hoàng hoa
Đường về xa lộ Biên Hoà gió say
Mỗi khi qua chốn nơi này
Nhớ pho tượng lính buồn cay mắt nào!?

Mùa này cỏ lá khô mau
Nắng như giận dữ sôi trào mắt môi
Hàng Xanh dáng cũ xa rồi
Fatima vẫn vọng hồi chuông xưa

Qua cầu nhớ một dòng xưa
Thị Nghè, Sở Thú… bóng trưa ngỡ ngàng!
Ai nằm ghế đá mơ màng
Trong cơn nắng đổ thiêu vàng tuổi tên…

Sài Gòn nắng cũ… buồn tênh!

MINH SƠN LÊ


Lục Bát “Thiền”


Ta mơ về bến sông Hằng
Tắm dòng bát nhã thả hằn thù trôi
Trăng thiền trải xuống đôi môi
Chút hương Phật tích đánh rơi muộn phiền

Trả đời lại những cuồng điên
Xin cho giấc ngủ hồn nhiên trở về
Biết nhìn nẻo giác đường mê
Cho ta tĩnh lặng bên lề sắc - không

Yêu em
Yêu cả quê hương
Nguyễn Du với chuyện Đoạn Trường Tân Thanh
Quê hương có một Trạng Trình
Ngồi nghe non nước chuyển mình qua cơn

Có em đời còn dễ thương
Em theo anh nhé qua truông cơ cầu.


MINH SƠN LÊ

              

Nghĩa Gì “8 Tháng 3”

Giá mà tóc chẻ thành hai
Cho anh kết lại những ngày nồng môi
Ví như đó sợi tơ trời
Cột môi anh lại với người trăm năm

Nhân sinh lắm lúc thăng trầm
Nhiều khi hồn cũng tím bầm vì yêu
Đêm nằm dưới mái cô liêu
Thấy trăng nhức nhối tình yêu của Hàn!

Bích Khê hồn sớm thu vàng
Nên thơ để lại đời bàng bạc thu
Đời anh lỡ chốn âm u
Áo may mặc định số tù khuyết danh!

Phong trần nặng trĩu vai anh
Từ quê hương vỡ tan tành mộng xanh
Em đi bến đỗ an lành
Nhớ đêm tóc rối… em giành tình anh…

MINH SƠN LÊ

 

 

Lệ Thiền

 

Nước non được dịp vào mùa
Ma tăng hý lộng thi đua xuất đầu
Tươi cười thuyết giảng như nhau
Khuyên răn bách tính mau mau “cúng dường”

Sư còn chỉ cách “cúng dường”
Không cần khoác áo lên đường chùa xa
Chỉ cần “chuyển khoản” tại gia
Cũng đầy phước báu vào nhà thênh thang!


Sư khuyên nhà có đốt nhang
Một năm ước khoảng năm trăm ngàn đồng
Thôi thì hãy góp tấm lòng
Cúng chùa để Tết đem dùng chỉnh trang


Lời sư vang khắp đạo tràng
Luận về Nhân - Quả mênh mang ta bà
Ghé chùa trong một sát na
“Cúng dường một chỉ”… sẽ qua tội tình!

           
Luận về kiếp sống hiện sinh
Phá tan chánh pháp mặc tình răn đe
Khiến sinh linh phải e dè
“Cúng dường” Phật sẽ chở che đời dài


Ai làm bác sĩ hôm nay
Hẳn là kiếp trước là tay giết người
Ai làm thầy giáo đương thời
Bởi trong tiền kiếp hại đời thư sinh


Ai đi du lịch linh tinh
Ăn toàn hải sản vào mình thỏa thuê
Mà không ghé chốn “bồ đề”
Sau này bại liệt nằm mê mệt hoài


KaraOke tối ngày
Sau này chết sẽ thành loài ma câm!

Ai nghề câu cá lâu năm
Là phường lửa đảo chết banh họng hầu

 

Nghe lời sư giảng sao sao…
Bốn bờ diệu đế nghiêng chao chực chờ
Tám gian chánh đạo rêu mờ
Chánh tâm bát nhã vỡ bờ vô minh!


Dẫu gì vẫn có bình minh
Dưới trời Phật pháp còn sinh Pháp Hòa
Hương thiền theo gió bay xa
Đưa người về dưới mái nhà thiện tâm.

 

MINH SƠN LÊ 6.3.24


Lục Bát “Cúng Dường”

Tháng Giêng lên mé đồi tây
Trông nhang khói tụ nghe thầy giải vong
Gái tơ trướng áo đào hồng
Khoe duyên trần thế say lòng tăng nhân

Sư thầy xính áo đạo vàng
Điểm trang vật thể cao sang tinh tuyền
Vung tay phát lộc lấy tiền
Trên môi hoan hỷ lời khuyên: “cúng dường”.

Chùa chiền xây cất tứ phương
Tu đâu cũng chỉ một chương nhiệm mầu
Muốn đời sống hết khổ đau
Cầu mong phước báu phải mau… “cúng dường”.

 

Kệ kinh Phật dạy nghìn chương
Tam sư chỉ có khuyếch trương mỗi điều
Cúng dường phải cúng đều đều
Mới mong Phật độ cho nhiều phước duyên.


Lên chùa chỉ thấy hơi tiền
Phật - Trời - thần - thánh - chư tiên… ngỡ ngàng!


MINH SƠN LÊ 28.2.24

           

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.