TRĂNG HẠ HUYỀN THEO EM ĐƯỜNG XA
Trăng hạ huyền đêm em thượng lộ. Một nửa trăng, em nhìn thấy sao? Trăng có nói với em một lời chào? Trăng có hẹn khi em về trăng lại tròn như Nguyệt?
Có thể bây giờ, em đang Phan Thiết. Con đường dài, mở rộng, êm ru... Phan Thiết ít khi có sương mù, anh tin rằng con trăng luôn tỏ để em vào thành phố thấy con sông...
Con sông Cà Ty nước chảy một dòng. Khi nước triều cao lên, nó ngược lên một khoảng. Nó đầy vun và tỏa ra ánh sáng... những đêm trăng lấp lánh nghĩa tình.
Anh chắc em làm thinh để xe lăn trên lưng của nước. Anh chắc em tóc bồng bay ngược, thơm vô cùng đêm Phú Hội, Xuân Phong. Anh nhớ em nha, nói thật tự lòng: "Sao em đẹp như Vườn Bông Phan Thiết"?
*
Xe em qua Bình Tuy, xe em chạy miết. Sắp tới kìa Xuân Lộc, Túc Trưng... Xe xuyên lòng Sài Gòn, xe tới Phú Mỹ Hưng... Trăng đậu trên nóc nhà cao ngất, hai con chim bồ câu đậu sẵn chờ người...
Tưởng tượng em cười. Hai cái chân có tê tê một chút. Em xoa xoa giùm anh ngón út... Con đường dài còn phớt gió trăng!
Anh không ghé thăm thành phố mới. Em có buồn không sau niềm mong đợi thấy cảnh bình yên của đêm tối Sài Gòn? Nhưng khi em mở bàn tay em sẽ thấy nụ hôn... của anh dành cho em như nụ tường vi mới nở.
Những nụ tường vi nở quanh nhà em... Anh không nói thêm bởi vì em vô cùng diễm lệ! Chưa bao giờ mà em đẹp thế, Vườn Bông Phan Thiết trăng lung linh long lanh...
Trần Vấn Lệ
MƯA PHỤC SINH
Hồi tối có mưa... mưa Phục Sinh,
Sáng nay còn mưa, mưa bình minh!
Dĩ nhiên lạnh buốt. Vô cùng lạnh.
Thấy núi mà không phải núi xanh!
Ngày cuối tuần nên đường sá vắng,
Đường xe xa lộ cũng không nhiều...
Trời mưa không tiếng chim nào hót
Chỉ tiếng thì thào gió hắt hiu...
Có thể tuyết đầy trên Big Bear
Hết mưa thiên hạ rủ nhau về
Chơi môn trượt tuyết, vui, vui nhé
Nuớc Mỹ mà! Vui Vẻ sướng mê!
Thấy nước người ta, lòng nhức nhức:
Nước mình khô hạn suốt mùa Xuân!
Rất nhiều tai nạn đường cao tốc,
Sống chết nằm bên cái miếng ăn!
Mưa sa hồi tối, mưa như khóc,
Cơn bão không tên tới nữa rồi!
Ngày Chúa Phục Sinh, vừa Lễ Lá
Là buồn ghê lắm, chẳng ai vui?
Boong boong Chùa đổ chuông mừng sáng
Chuông Giáo Đường nghe có nghẹn ngào...
Mừng Chúa Phục Sinh ai đấm ngực
Cho tôi chia sớt với thương, đau!
Trần Vấn Lệ
MỘT CHÚT MỘT CHÚT MỘT CHÚT
Một chút ngọt ngào trong khóe mắt,
một chút dập dìu trong trái tim,
một chút gì trên bàn tay ngửa,
một chút gì khi úp mặt và quên!
Chim đã có, đang về mang chút nắng
điềm báo lành cho biết hết mùa Đông,
chắc chim sẽ có nhiều đôi làm ổ,
có nhiều đôi vẫn sống chung cô đơn?
Mỗi một năm chỉ còn bảy tháng,
nắng nồng nàn, mưa lác đác cũng thơm,
người thì đợi Noel rồi Tết,
chắt chiu tiền về thăm chút Quê Hương?
Qua đại dương qua đại dương qua đại duơng,
xưa nhắm mắt kệ cha đời bạc bẽo,
nay mở trừng chỉ thấy mặt đại dương:
đó, cái mặt của Ông Bà Cha Mẹ...
Những giọt lệ tha hồ mà chảy
những lá cờ tha hồ mà bay,
người vuốt áo, người vuốt tay, vồ vập
nắng trong từng khóe mắt thơ ngây!
Ai cũng dại, cũng khờ, nhắc nhớ
dĩ nhiên là không phải chuyện hôm nay!
Chúng ta đi có Phật, Trời giúp đỡ,
chúng ta về Trời, Phật cũng đi theo!
Trần Vấn Lệ
EM MỘT ĐÓA PHÙ DUNG (*)
Sớm nở tối tàn. Em, một-đóa-phù-dung! Em cũng giống hoa hồng chỉ phập phồng một sáng, chỉ là tình lãng mạn... trôi theo hoa phù dung!
Đọc bài báo, đau lòng, tôi buông lời ích kỷ! Em là Hoa Hậu đấy... chỉ một ngày... vinh quang! Chỉ một ngày em tan giống y chang bọt tuyết! Chỉ một ngày thương, ghét, đời ngẩn ngơ ngẩn ngơ!
Ôi em ơi bài thơ nỡ nào tôi viết vậy? Hoa trôi dòng nước chảy vẫn có ai hứng mà... Hoa có một đời hoa, sử ngàn năm còn nở... Mà tôi, tội tình chớ... yêu em lòng hoang vu!
Tôi nhớ, nhớ ngày xưa Sư Mãn Giác có nói: "Chớ nói Xuân tàn hoa rụng hết, đêm qua sân trước, một cành mai...". Xuân tàn nhưng không phai, hoa vẫn còn một đóa! Nguyên Sa, thơ ngộ ngộ: "Vì đời này không có nữa Giai Nhân / nên ta gọi tên em là Nhan Sắc!". Lòng thi nhân như Phật. Thơ vì em...Thiên Thu! Tôi hoan hô! Hoan hô Em mãi mãi...
Em ơi... Người Con Gái động lòng tôi! Duyên chăng? Em cứ nhé, vầng trăng, trăng khi tròn khi khuyết. Tình Yêu không hề chết! Nguyễn Công Trứ nói, nha: "Cái Tình là cái chi chi mà nó giục được người Thiên Cổ dậy?".
Anh trải lòng che đậy Em-Một-Đóa-Phù-Dung!
Trần Vấn Lệ
HÃY NGÓ XUỐNG CHÂN EM HOA NỞ TỪ NGÓN ÚT
Không có tin thời tiết nào để mình rùng minh.
Hôm nay trời trong xanh, buổi sáng.
Chiều, không biết!
Hy vọng ngày đẹp thiệt...Đẹp như tình trong mơ!
Chao ôi mở bài thơ nói gì đâu lãng đãng!
Mặt trời là nguồn sáng...Em là nguồn con sông!
Em cũng là mặt trăng đang xoay vần trái đất!
Em, trái tím bằng ngọc! Trái tim em, kim cương!
Thơ tôi rất dễ thương... viết để mà ca tụng!
Em từng nói, rất trúng...như tiếng súng hồi xưa...viên đạn xuyên lá dừa, đời tả tưa muốn khóc!
Em cũng là Tổ Quốc nặng ngàn tấm huy chương!
Ngực tôi đây em hôn những hồi tôi về phép.
Hồi đó trời rất đẹp... Lính được cấp phép đi.
Tôi về chỗ tôi về. Em cũng là Cha Mẹ!
Ngày phép là ngày Lễ, Lính về thăm hậu phương.
Em, trên hết yêu thương. Em vô cùng diễm lệ.
Em tuyệt vời dương thế. Em, đóa hoa hồng nhung!
Mình nói bằng tiếng lòng không cần sách diễn dịch...
Mình nói bằng chiêm chiếp tiếng chim hót bình minh!
*
Em! Em yêu quý của anh, sáng nay trời rất đẹp.
Anh đưa em đôi giép em mang đi bên hoa,
bên cỏ xanh mượt mà, ngày với em lồng bóng...
ngựa hồng rung lạc vọng... khúc thanh bình hân hoan... (*)
Tin thời tiết để qua ngày hôm qua em nhá!
Anh hái em chiếc lá... Lá bưởi thơm vườn nhà...
Đừng ai nữa đi xa, cây bưởi, cây bòng, cây tầm xuân khỏi nhớ...
Bốn phương trời rộng mở. Quê Hương ơi Quê Hương!
Em, trọn vẹn dễ thương, anh gửi về Tổ Quốc
Tiếng lòng chan nước mắt. Tiếng Tình Yêu rưng rưng!
Em! Hãy ngó xuống bàn chân: hoa nở kìa, ngón út...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Chu Mạnh Trinh: "Dãy hoa nép mặt gương lồng bóng, ngàn liễu rung cương sóng gợn tình"
🌺 💛 🌺
CHIỀU VÀO CHƠI NGHĨA TRANG
Chiều vào chơi nghĩa trang
đi dưới hàng hoa tím
thấy chỗ nào cũng tím
tím rịm và tím bầm!
Vài bia mộ ghé chân
đọc ngày sinh ngày mất
thấy buồn cao chất ngất
La Jacaranda...
Nghĩ tới cảnh quê nhà
Đà Lạt toàn hoa tím... (*)
người ta trồng kỷ niệm
cho du khách chụp hình...
Chụp được cái buồn tênh
tên loài hoa buồn bả
thấy mình người xứ lạ
nên... mới nhớ quê nhà!
Nhớ những bãi tha ma
bây giờ chắc bằng phẳng?
Người ta cần cơm trắng
những bữa ăn trưa chiều...
Ai nhớ ai bao nhiêu
nghĩa trang thường vắng vẻ?
Cha gắp đưa cho Mẹ
miếng thịt tưởng là hoa...
Hoa La Jacaranda...
Mẹ cười cười mắt liếc
Yêu thương hoài không hết
nhờ đàn con dễ thương!
Bây giờ đang hoàng hôn
dưới nắng vàng chan chứa
tôi thấy mình mắc nợ
Đà Lạt mùa hoa đào!
Trần Vấn Lệ
(*) Báo Việt Nam đưa tin: Sau Tết, hoa đào rụng, thành phố Đà Lạt nở đầy hoa tím... Cây La Jacaranda ngoại nhập được trồng nhiều năm nay để làm cảnh quan. Cây cho bóng mát lớn và nở rất nhiều hoa. Đẹp não nùng!
💚
CÕI PHÙ VÂN
Thấp thoáng mùa Xuân... nghe gió ấm
Ngày đang có nắng vẫn hơn mưa?
Ra vườn đứng ngắm hoa đang nở
Không thấy ai về ngang ngõ trưa...
"Mấy chùm trước ngõ, hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không, ngỗng nước nào?"
Nguyễn Khuyến buông thơ ngàn thuở trước,
Động lòng cám cảnh đến ngàn sau!
Bao giờ Đất Nước mình yên ổn?
Lạc nghiệp an cư đến mọi người.
Không có "ăn xin" ngoài phố nữa?
Công du không vịn cớ đi chơi!
Bao giờ Đất Nước mình trên dưới,
Đâu cũng thơm lừng nắng Thủ Đô,
Đâu cũng báo đưa tin buổi sáng:
"Đẹp lòng Dân Chúng, Đẹp lòng Vua"!
Võ Văn Thưởng một ông Vua trẻ
Tóc mới xanh nay bỗng bạc đầu!
Trải giấy viết đơn từ bỏ hết
"Bạch Vân thiên tải không du du..."
Trần Vấn Lệ
💚
RỪNG THỦY CHUNG ĐẤT NƯỚC
"Rừng còn thì đất còn. Rừng còn thì nước còn. Rừng mất là Mất Đất Nước!".
Phạm Văn Đồng Chủ Tịch Hội Đồng Bộ Trưởng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Thời. gian ở Cải Tạo, đa phần tôi ở rừng...Rừng làm tôi rưng rưng mỗi lần tôi nhắc tới...
Rừng làm tôi nhớ lại thuở đầu đời thanh niên. Rừng là xích là xiềng buộc chân tôi thời lính...
Rừng làm tôi... lính quýnh khi nhìn thấy ảnh rừng, ai đó chụp-nói-chung khắp cùng trên thế giới...
Lòng rừng, tôi muốn nói: "Rừng có lòng thủy chung!". Rừng là nguồn của sông, những cánh đồng mút mắt...
Rừng có màu xanh ngắt... màu se sắt tim tôi. Tôi thương nhớ những người vì rừng mà nằm xuống...
Tôi là người lính muộn, yêu rừng... mà chia ly!
*
Đúng! Tôi đã ra đi!
Tôi xa rừng mãi mãi (?).
Tàn đời, sao trở lại?
Rừng ơi rừng... Thiên Thu!
Tôi muốn xóa sương mù để nhìn rừng cho rõ - rừng Đà Lạt tôi nhớ hoa quỳ vàng sau mưa...
Rừng Đà Lạt hồi xưa, đẹp hoài trang cổ tích!
Ai vừa không-nhúc-nhích chụp được một bức hình...
Làm tôi đứng trái tim!
Thật! Em à, anh nhớ...Cây khuynh diệp trút lá vừa lúc phấn thông bay!
Đà Lat nhiều năm nay, bà Cai trường vẫn vậy? Các em vẫn chơi nhẩy cái dây của thời gian?
Cái dây... sợi dây đàn tình tang tang tình tang...
Trần Vấn Lệ
☆
NGÀN MUÔN NĂM THƠM NGÁT
ÁO EM VÀNG PHẤN THÔNG
Đi giữa đường hoa, em thành Hoa-Đà-Lạt. Trên đường về Trại Mát hoa nở tới Trại Hầm, em thành em-muôn-năm của lòng anh thương nhớ...Đất Nước còn em ở, anh lỡ... rồi! Tha Hương! Nói như thế cho buồn! Đoạn trường là đứt ruột...
Con đường xưa quen thuộc, nắng suốt và mưa xuyên, tóc em gió làm duyên chút thôi mà duyên lắm... Hoa quỳ màu vàng đậm, em có thấm chăng buồn?
*
Đà Lạt xưa là thôn, là phường, là khóm, ấp... Những đường phố tấp nập để cho du khách thôi. Em, nước mắt mồ hôi tưới cho rừng xanh núi... Đồng bào Thương an ủi với nhau... đi cùng em.
Em đi tới Damrong, em trở về Xã Lát, em nâng niu Đà Lạt thuở đầu đời khai sinh! Em! Em đi một mình... xuống Phước Thành ngồi nghỉ, chuông Dòng Chúa Cứu Thế chiều vàng ngân vang vang...Em à, anh nhớ đường đi lên Ankroet... Anh nhớ em nói "mệt" anh hôn em... nhớ không?
Hoa quỳ
Hoa cúc
Hoa hồng
Em là Hoa-Đà-Lạt
Ngàn muôn năm thơm ngát áo em vàng phấn thông!
Trần Vấn Lệ
☆
HAI THẾ KỶ MỘT BÀI THƠ
Ờ thôi hai đứa mình về
Chiều nghe sương rụng buồn ghê là buồn!
Mai anh rời bến Quê Hương,
em thành cố cựu muôn muôn năm chờ...
Phải chi chiều có chút mưa
để anh thấy mắt em mờ... rồi hôn
biết đâu anh sẽ cứ còn
như người lính hái hoa soan hồi nào...
Không ngờ hồi đó qua mau
em đứng ngoài lộ, ngoài rào kẽm gai!
Những giọt sương máu chảy dài
coi như em thấy anh hoài yên tâm.
Bao nhiêu gió bụi cát lầm,
không ai đuổi nguyệt đêm nằm với ma...
Hoa soan thềm cũ là hoa
anh không hái nữa, ai mà tặng đâu?
Thôi thì gắng nói một câu:
"Tình ta áo đổi qua cầu gió bay".
Tưởng đi học tập mươi ngày,
ống kem, bàn chải, khăn tay...anh chào,
em về vén ao lên lau
nước mắt ướt tí chưa nhàu áo hoa...
Hoa soan thềm cũ, mình xa,
Mấy tàn hoa rụng bỗng là Thiên Thu!
Mình về em nhé, âm u
Câu chia tay nhớ nghe mù mù khơi...
Trần Vấn Lệ
SÁNG THỨC DẬY LÀM THƠ
6 giờ 36 sáng... trời vẫn còn tối mù. Thấy trời như mùa Thu, đang mùa Đông chưa dứt! Ngủ thêm thì không được, nhìn trời sáng, cũng vui! Niềm vui là ngậm ngùi. Ai biểu mình "vong quốc".
Làm sao nuốt nỗi nhục... bởi mình làm con người? Hồi nhỏ còn thấy vui, niềm vui không-kỷ-niệm. là ký ức? Quá hiếm! Nó chỉ là tự nhiên. Nhớ mấy rồi cũng quên cái thời vô-tư-lự!
Bao nhiêu năm xa xứ... như con chim xa rừng, như con cá xa sông... như một vagabond... hành lang nào núp gió? Cõi đời nhiều con ngõ, xa lộ của người ta...Thôi! Nhìn những cánh hoa, nở, tán... rơi xuống đất! Nghĩ tới cõi Địa Ngục! Có nghĩ Cõi Thiên Đàng... Tiếng chuông Chùa boong boong. Chuông Nhà Thờ... tan tác...Ước chi có nắm hạt, buồn gieo gió gặt mưa!
7.00 giờ sáng nhìn thơ. Bài mở đầu ngày mới, nhớ quá đi Bà Ngoại ra vườn nhặt cau rơi. Bà nhai trầu như cười. Cuối đời bà héo hắt. Bà có con, cháu, chắt... bà không bệnh...ok! Bao người đi không về...
*
Tôi nhớ cái nón mê người ta đội cấy lúa, vạt áo lưng nhày nhụa khi trời nắng trời mưa... Tôi nhớ cây súng đưa ngang tầm vai nhả đạn. Tôi đã bắn, đã bắn cái mặt trời trên cao... Tôi bắn những vì sao... trên cao...vầng nguyệt vỡ!
Tôi đưa Nguyễn về đó... ngó cánh đồng mênh mông! Mắt Nguyễn buồn lạ lùng: "Ngày xưa anh bát ngát?". Lâu rồi tôi đi lạc...chắc giống con lạc đà... những đồng cát nó qua, những ốc đảo nó ghé...chắc nó nhớ cha mẹ mà sa mạc không mưa...
Tôi làm xong bài thơ, ngẩn ngơ, quên kết thúc! Thơ in không ai đọc, tôi xé nhìn thấy... tôi!
Trần Vấn Lệ
☆
CUỐI TUẦN LÀ WEEKEND
Hôm qua, lúc đó, sáu giờ chiều
Hết nắng. Hàng cây xiêu gió xiêu
Tôi ngó xa xa đường vắng ngắt
Ngó gần, đây cũng cõi buồn hiu…
Rồi tôi uống thuốc. Rồi đi ngủ
Lòng nghĩ: Không chừng thấy mộng vui…
Thật vậy, chiêm bao thường rất đẹp
Thấy em hồi đó bước bên tôi…
Mình đi ra suối hái hoa vàng
Mình xuống bờ sông lượm ánh trăng
Mình đi trốn Ngoại, vườn cau trống
Lúc đó trời trong xanh rất Xuân…
Những giấc chiêm bao thật lạ kỳ
Thấy nhiều chuyện lắm, nhớ đôi khi
Mà còn thưa thớt, còn hao hớt
Rốt lại rồi thì chẳng có chi!
Ngay Ngoại… cũng không còn Ngoại nữa
Thì em, trời ạ một người mơ
Đêm qua trăng sáng soi vào cửa
Tôi nhớ, chừ còn… một chút thơ…
Một chút thơ, em, có hững hờ
Cũng đành chịu vậy, biết răng mô?
Ai xui em bỏ anh đi mãi
Đến nỗi, kia, đường, cây xác xơ…
Trần Vấn Lệ
MỘT BẢN TIN THỜI... TIẾT LIỆT
... LOS ANGELES, California (NV) – Cư dân một số nơi ở Nam California ngạc nhiên thấy mưa lớn và mưa đá chiều Thứ Sáu khi bão mạnh quét khắp vùng này, theo nhật báo The Orange County Register hôm Thứ Bảy, 16 Tháng Ba.
Trận bão đem theo mưa rào và sấm sét tới nhiều nơi ở Los Angeles County và Ventura County hôm Thứ Sáu.
Trời thấp xuống vì mây đang kéo tới,
gió thổi nhiều, mây tới, tối đen thui...
sấm nổ vang rồi cũng hết, hết rồi,
mưa từng giọt, tùng viên, mưa Sài Gòn Dải Phóng!
những khẩu cà nông chắc là bị hỏng,
những đống áo quần lính trận chất cao cao!
Lịch sử của chúng ta cũng có một trận mưa rào
và nước mắt, ngổn ngang, mưa đá, đó...
*
Ngày ba mươi tháng bốn nhiều chiếc thuyền bị vỡ,
Má ơi, con nuôi cá, đừng chờ...
Con có thể nằm một xó Nhà Tù, Má nuôi con...
Con đến nơi thì con nuôi Má!
Mấy trộ mưa hôm qua, nỗi buồn ông Trời xả?
Cây ngả nghiêng... những vòng tay vô biên!
Có nhiều người đã quên
mình đang ở đâu trong trái tim Tổ Quốc!
Có những vinh, nhục, hạnh, phúc, thương tâm!
Xa xăm! Xa xăm!
Thư con gửi về thăm Má...
Trần Vấn Lệ
TỪ KHI ĐỒNG DÂU THÀNH BIỂN XANH
Tôi gọi đó Thị Trấn vì thấy có nhà lầu... cũng có thấy trong sâu vài nhà mái ngói đỏ...
Nhà nhà có cửa ngõ, có treo cây đèn khuya... có cái giàn thương ghê! Ôi cái giàn Thiên Lý!
Hồi tôi chưa đi Mỹ, có vài lần ghé đây, ăn với bạn cơm chay, ngủ cùng bạn sườn núi...
Có nghe tiếng lủi thủi bước ngựa xe chạy đêm. Có nghe tiếng thác rên đều đều vang vang vọng...
Có thấy Nhà Thờ đứng Chúa hứng sao trời sa. Có thấy Chùa nữa mà, ông Sư nhỏ quét lá...
Thị trấn lên Thị Xã không biết sẽ bao giờ. Hồi đó không ô tô chỉ xe đò đón khách...
Tôi ra suối rửa mặt ba đêm tối ở nhờ... Tôi làm vài bài thơ nói về thông Đà Lạt.
Quê hương trong tầm mắt rồi xa ngoài tầm tay. Tôi xa nước đến nay cái bóng gầy nguyệt tạ...
*
Em ơi anh nhớ quá, viết vậy về Fylnom, nhớ giấc ngủ Trường Sơn, nhớ núi Voi lá rụng...
... nhớ hồ rung bông súng, nhớ mái Chùa cánh cung. Cỏ đây không cỏ bồng, lòng người nhẹ như khói!
Hoàng hôn đây xuống vội. Người đi thật nhẹ nhàng. Lịch sử cũng sang trang... người đi rơi nước mắt!
Tôi xa rồi, xa thật... lên thành phố rồi chưa?
Trần Vấn Lệ
💕
BẮT ĐẦU NGÓN ÚT
Ông Bà Xưa chia thời gian bốn mùa, chúng ta bây giờ không-mùa-nào không mùa Thơ!
Người đi ngoài đường, đó là mùa đang chuyển. Ta đứng đâu nhìn cũng nắng và mưa!
Khi chúng ta đi hết biển, chúng ta biết chỗ ta tới là Quê. Quê Hương: Ngôi làng mộc mạc...
Không có đổ nát vì ai cũng nghĩ tới Ngày Mai. Chúng ta chung tay làm được ngày mới,,,
Chúng ta trở về: Thời Gian Vẫn Đợi, mái tóc thề xưa là câu thề nguyền! Cái nụ cười duyên, hoa hồng lại nở!
Ngàn ngàn muôn thuở,
chúng ta còn chúng ta!
Mỗi hơi thở ra: Quê Nhà Thơm Ngát...
Hai chữ Phiêu Bạt: mây trắng bềnh bồng!
Chỉ con hạc vàng bay đi rồi khuất,
Mây trắng ngàn năm, dừng là Mưa Hoa!
*
Anh hôn chân em hai gót chân ngà.
Anh yêu thương em bắt đầu ngón út...
Nha Trang có nơi gọi tên là Chụt.
Cũng có một nơi thay đổi vẫn Thành!
Em có yêu anh... nói lời nhỏ nhẹ!
Anh thích Xuân Diệu có thơ dễ thương:
"Hãy ngó càng lâu, nói rất êm,
hãy dùng những tiếng thật êm đềm!
Thu này em phải yêu thêm với
bóng đổ trong lòng lạnh lắm em!"
MMMMMMMM ơi!
Trần Vấn Lệ
💚 💖
TÙY BÚT THÁNG HAI TA
Quả thật là không vui: thêm một ngày-không-nắng. Ba ngày rồi, buồn lắm, hôm nay chẳng là Xuân. Vẫn hao hao mùa Đông, vẫn áo bông, áo đụp. Vẫn đi tìm chỗ núp: một gốc cây, hành lang...
Đọc tin tức Việt Nam: nắng chói lòa Đà Lạt. Nắng cạn hồ Ankroet, cạn trơ đáy Suối Vàng. Nước ở hồ Xuân Hương chỉ còn là nước đục...Điều lạ là nước mắt của dân thì... hơi nhiều!
Nắng mưa đều buồn hiu. Không ai cười khi gặp. Hình như ai cũng gấp, cũng "khẩn trương"... thấy thương! Sống đời chuyện áo cơm mà đồng lương hơi ít! Đường mơ, dân mờ mịt. Đường về, viễn khách... câm!
Thư gửi về hỏi thăm, thư không tới người nhận. Quà gửi về, lấn cấn: trong nước đủ mặt hàng, quà gửi về chứa chan cái tình người giới hạn. Tình anh em, đã nản. Tình Mẹ Cha... âm dương!
Hôm nay nắng dị thường. Tôi buồn tôi nói nhảm. Hai cái chữ Buồn Thảm cứ nặng gánh tang bồng! Chuyện nói về Núi Sông bây giờ ai nghe nữa? Người cần cơm ba bữa, thơ, văn, đồ bỏ đi...
Bao nhiêu năm bỏ quê, tôi bỏ tôi hố rác... Xé nát bao cuốn sách, nhìn máu trào đỏ tươi! Bạn, có người xót, cười; bạn, có người thông cảm. Nhưng đời mà! Mưa. Nắng. Nói vậy không chạm ai...
Tôi thổi nắng, nắng bay. Ngày hôm nay còn lạnh. Ôm tuổi tàn hiu quạnh giống người Nursing Home! Ở đó đi! Đi luôn! Bao nhiêu người vĩnh biệt dẫu tình người tha thiết... nhang tạ tàn rồi thôi...
Đà Lạt ôi núi, đồi, nấm mộ đôi Than Thở! Tôi từng đi ngang đó ngậm ngùi một thuở nao...
Trần Vấn Lệ
🌺 💛 🌺
ĐÊM TRĂNG MƯỜI BẢY NGỒI BÊN CON SUỐI
Tôi hái một chiếc lá / thả theo dòng suối, trôi. Tôi thấy hình như tôi / cũng là một con suối...
Cái cặp chân em duỗi, hai gót sen nở bùng - không phải! Hai nụ hồng / tặng một người con gái...
Hồi đó em mười bảy, trăng mười bảy còn tròn. Suối trôi ra sông Hương / trôi Nam Phương Hoàng Hậu...
Tôi là người ở đậu / mái nhà túp lều Thơ. Huế có bao giờ chưa / thấy tôi vầng trăng cũ?
Thấy tôi là làn gió / chải tóc người xuôi xuôi - em đó! Cái miệng cười / đủ khuynh thành khuynh quốc...
Em từ thời đi học / đọc từng chữ a, bê... nhăn mặt và xuýt xoe... chữ gì mà khúc khuỷu...
Chữ gì mà em níu / ngoằn ngoèo quanh rồi co...Những chữ đó thành thơ - chưa một bài nào có...
Ôi cái thời em nhỏ... dòng suối mây cũng trôi mà đứng mải nụ cười em cùng sông cùng núi!
*
Tôi là con dế nhũi, uống trăng và uống sương, giọt nước mắt Quê Hương / dễ thường lăn trên má...
Như lăn trên gò mả / của Tổ Tiên bao đời / qua bao cuộc chuyển dời / thấy hoài trong Lịch Sử!
Con suối kia chở chữ / của tôi trôi về em... trôi về đỉnh LangBian, trôi về tới Đà Lạt...
Ôi ngàn thông bát ngát / thơm ngát phấn thông vàng...
Trần Vấn Lệ
EM ĐI CHÙA CÚNG PHẬT NHẶT GIÙM ANH TIẾNG CHUÔNG
Giờ mùa Hè đã điểm từ nửa đêm boong boong... Sáng nay không còn Xuân, mặt trời lên đỏ rực.
Washington State tuyết rơi, tuyết còn rơi. Nhiều người ngủ muộn, thôi, lát than Trời, ráng chịu!
Mùa Hè Mỹ không thiếu hoa mùa Xuân em à. Xòe ra đi tay ngà mà nâng niu ngày mới!
Và hãy đi ra suối vọc chân ngọc giùm nha...Giữa đất trời bao la, em là Bình Minh đó!
Anh nhìn từng ngọn cỏ vẫy gió chào mừng em! Anh nhìn từng con chim mừng em mà hót sáng!
Em mừng anh lãng mạn, nói đi cái miệng xinh! Định nghĩa đi chữ Tình, Nguyễn Cống Trứ thắc mắc!
Anh ôm em rất chặt... từng sợi tóc mong manh... Anh hôn em thình lình... chỗ nào, anh không biết!
*
Bài thơ này ngộ thiệt làm mừng ngày đổi giờ. Bài thơ này là thơ, em người duy nhất có...
Em ơi hãy làm gió thổi bay tình-dễ-thương... Em ơi em là sương đọng cho anh Cố Quận...
Anh nhớ em quần xắn tới chỗ nào cũng thơm! Anh hiểu chữ Quê Hương mỗi lần nghe cay mắt!
Em có đi cúng Phật nhặt giùm anh tiếng chuông boong boong boong...
Trần Vấn Lệ
MỖI NGÀY MỘT TÂM TÌNH
Tin thời tiết Thứ Sáu: "Thứ Bảy trời không mưa, Chúa Nhật, tuần tới, hoa / mừng Năm Mới, đua nở".
Phải vui như thế chớ! Tin thời tiết lần đầu /
nói về chuyện ngày sau, dễ thương như tiểu thuyết!
Ai cũng tin là thiệt và dĩ nhiên là mừng. Ngày mai có hay không... hãy để mai rồi thấy!
Bây giờ... hãy giận lẫy: "Em mất gì hôm qua? Ngày Mồng Tám Tháng Ba / anh quên nói lời chúc?".
Anh muốn nhìn em khóc... dễ dàng mưa bóng mây!
*
Vâng, thì mưa đang bay. Chiều Thứ Sau không nắng. Tôi phá sự im lặng / bằng gợi chuyện... tương lai!
Biết tương lai thường sai / những gì mình tính trước. Coi như mình đi trượt / để ngả người vào nhau...
Dù đó là chiêm bao, dù đó là mộng ảo... vô duyên như bầy sáo / sổ lồng bay qua sông!
Này em, nhìn mênh mông, kìa - chân trời góc biển! Này em, cái hiển hiện, trước em là Tình Anh!
Tôi nói thật là nhanh. Tôi hôn nàng thật chậm. Hai mắt cá nàng thấm giọt mưa bóng mây rơi...
Trần Vấn Lệ
NHẤT PHÁ SƠN LÂM NHÌ CANH TÂN HIỆN ĐẠI
Những khu rừng tối thui bây giờ còn rất ít... không phải vì cây chết mà tại người phá rừng...
... để rừng hóa ra đồng, để đồng hóa ra phố, tứ kinh tế cổ lổ thành kinh tế tân thời...
... chuyện tang thương đổi dời có từng thời lịch sứ. Lịch sử: sách ghi nhớ, tiếc những cánh rừng xanh!
Đổ tội cho chiến tranh. Hòa bình rồi... hết tội! Mà công là lặn lội tìm "kiểu" sống sướng hơn!
Bỏ hết xóm hết thôn, bỏ luôn cả phố thị, mở con dao thiên lý đâm nát trái tim rừng...
Cây ngả xuống đùng đùng, rừng ngả lăn ra chết! Rừng dày dần dần hết, rừng thưa...thấy rất thơ!
Ông Tú Xương ngẩn ngơ... bèn làm thơ sặc máu! Khi ở rừng đi dạo, ông nhớ về con sông:
"Sông kia rày đã nên đồng,
Chỗ làm nhà cửa, chỗ giồng ngô khoai.
Đêm nghe tiếng ếch bên tai,
giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò!"
Tú Xương tránh rừng khô, tránh luôn chuyện núi lở... Hình rừng thơ tôi có là khu rừng Phần Lan! (*)
Trần Vấn Lệ
(*) Rừng Finland, ảnh Nguyễn Bá Trạc, 2024
NẮNG MỚI LÊN RỒI NẮNG RẤT THƠM
Nắng ửng lên kia! Ngày đã mới. Hôm nay hy vọng hết rồi mưa? Những nhành cây gãy nằm đây đó, lát nữa mình ra dọn... thấy trưa!
Vài con quạ tới như thường bữa, hết bánh mì thì cứ nhặt sương, nhặt nắng, nhặt buồn... bay chỗ khác. Vài con đến muộn thấy mà thương...
Ngày tháng xoay vần theo cuốn lịch vẽ vòng muôn thuở chuyện nhân gian... như xe bus chạy theo thời biểu. Tội nghiệp người ta lúc vội vàng...
Tội nghiệp có người đi bộ suốt, hai vai họ gánh nỗi niềm riêng? Áo? Cơm? Phòng trọ? Khi đau yếu? Ai sẻ chia ai chút muộn phiền?
Có những niềm riêng không tỏ được! Nhớ bài hát của Lê Tín Hương... Người đi vượt biển, đi và tới sao mắt ngày xưa vẫn cứ buồn?
Nắng mới lên rồi. Nắng rất thơm. Em à anh muốn ghé môi hôn, em nha? Suối tóc như nhành liễu, gió lặng mây ngừng... xa quá xa! (*)
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Lưu Trọng Lư: "Cao như thông vút, buồn như liễu, gió lặng, mây ngừng, ta đứng yên".
TẠ NHÉ NHÂN GIAN BẢN TIN THỜI TIẾT
Tuần tới không mưa, trời nắng suốt!
Tin thời tiết thế, có mừng không?
Đời không còn chỗ nào nương tựa,
Phơi áo quần cho thơm gió Đông!
...thì lạnh! Cứ run cho bõ ghét
Vòng tay nghe ấm mảnh thơ Tình!
Chưa xong ráng nghĩ cho xong, tiếp,
kết thúc chuyện gì cũng mỏng manh!
Mà tuổi mỏng manh rồi chứ nhỉ?
Mừng vui ai hứng nắng trên đồi...
Nhớ hoài Đà Lạt - em yêu quý,
một nụ hoa hồng - em thắm tươi!
Có thể ai cười khi ngó phấn
thông vàng bay trên sân trường xưa...
bay trên hồ nước long lanh nắng,
mắt chớp vô tình áo phất phơ...
Những tà áo dài bay chiều tà
Gió Đà Lạt thổi trắng màu hoa.
Hoa Thu Cúc nở mùa Xuân Cúc
Có một chữ gì Thơ có chưa?
Thưa có, thưa em: tàn tuổi Lính!
Thầy không còn nữa dáng hao hoa!
Tuổi tàn, đời đã tàn theo tuổi,
Thơ bội tình chung cả Nước Nhà!
Đau lắm, em à, anh nói thế
theo tin thời tiết tạ nhân duyên,
tạ sân trường với chùm bong bóng
tím, đỏ, xanh, vàng... tưởng áo em!
*
Em cao guốc nhỏ không vào lớp,
Trường mấy hành lang vẫn rất dài
Tuần tới nắng thơm thành phố nhớ
Thầy còn chút xíu tuổi thời trai...
Trần Vấn Lệ
M
Ngày xưa cứ nghĩ trăng là nguyệt
Đâu có ai ngờ nguyệt nhớ trăng!
Cũng nghĩ em hoài cô bé bỏng
Ai ngờ em đã một Giai Nhân!
Em à, có lẽ Tiên muôn thuở
là những nàng Thơ rất diễm kiều?
Ai biểu tự dưng em cái bóng
còn hình là tượng một Tình Yêu!
Em nửa phần Tiên nửa dáng người
là cành Thu có điểm hoa tươi
là mùa Xuân giữa ngày Đông rét
ánh lửa ba sinh một nụ cười...
Anh muốn hôn em từ ngón út
từ bàn chân từ bước chân sen...
từ hương hoa ấy trầm hương tỏa
ngát bốn phương mà chỉ một M!
Trần Vấn Lệ
NHÌN LÊN THẤY MẶT TRỜI PHA NỖI BUỒN
Vậy mà đã bảy giờ hơn,
mặt trời đã hiện, rất tròn như trăng.
Dĩ nhiên trăng tối đêm Rằm
Nguyên Tiêu vừa mới về nằm với Xuân!
Đang không đêm. Đang sáng dần
núi sương với tuyết với băng kính chào!
Mặt trời đỏ rực đỏ au,
đỏ luôn cả đám mây nào gần bên...
*
Anh không gần nhỉ bên em,
trái tim Hà Nội chắc chìm trong mưa?
Anh thì thầm với cỏ xơ...
Cỏ xơ xác bởi bão vừa hôm qua...
Bật lửa châm khói thuốc phà,
Nhìn lên thấy mặt trời pha nỗi buồn!
Trần Vấn Lệ
🍀
BUỔI SÁNG CỦA MỘT NGƯỜI TÀN BINH
Không hy vọng có nắng dù sáng nay không mưa... Trời vẫn lạnh, vừa vừa không đến nỗi rét mướt.
Không nghe thấy chim hót. Chưa thấy đường ai đi. Chúa Nhật buồn cách chi! Nhà Thờ không Lễ sớm.
Chùa Bát Nhã rao bán đã im lìm mõ chuông. Mở báo mạng trống trơn những bản tin vui vẻ...
Năm mới đã hết Lễ. Tết Ta cũng... hết rồi. China Town xa xôi, không biết gì trên đó...
Sáng nay mừng không gió. Hết bão là yên tâm nhưng chắc không đi thăm bạn bè ai nữa cả...
Chờ báo đọc cáo phó để gửi lời phân ưu. Ai rồi cũng tiêu diêu! Ai rồi cũng cực lạc...
Thành phố hết thơm ngát hương trầm và hương hoa... Tưởng tượng giọt mưa sa trên lá cờ giọt lệ!
Bốn chín năm buồn thế?
Người tàn binh thở dài...
Trần Vấn Lệ
|