EM MÃI LÀ CÔ GÁI MƯỜI BẢY TUỔI NGÀY XƯA
Sao hôm nay không nắng? Chiều hôm nay sẽ mưa? Tôi đã ngồi tới trưa... lạnh từ vừa đến lạnh!
"Trốn trời đâu khỏi nắng?". Tôi nhắc, nghe buồn buồn. Giờ này ở Quê Hương, nắng mưa... chuyện thường bữa!
Không cách nào hết nhớ! Quê Hương từng tiếng chim... Ở đây, ngày vắng tênh, chim bay đâu hết cả?
Ném bánh mì cho quạ... Quạ không thấy bay về! Ở đây không phải quê, nhớ ơi đồng bát ngát...
Nhớ ơi tiếng ai hát bài Tình Xa Tình Xa...
*
Chỉ biết ngày hôm qua, em bắt chuyến xe lửa, em đi về ngoài nớ, em thăm Tết bà con...
Những chuyến xe Sài Gòn, tiếng còi và lửa, khói...lâu nay không ai nói sân ga buồn thế nào!
Anh thấy em... chiêm bao. Anh thấy trào nước mắt. Em. Quê Hương. Tổ Quốc, bốn chín năm đổi cờ...
Mới hôm qua mà xưa... giống ngày mờ không nắng! Tóc em sợi dài, vắn, trăm năm là trăm năm!
Chao ôi buồn thâm thâm, chao ôi buồn thẳm thẳm. Ống sơn nào đen sậm, anh vẽ buồn bức tranh...
Đường ra xứ Huế quanh quanh non xanh nước biếc như tranh họa đồ! Anh nhớ chớ Lăng Cô, nhớ Nhà Thờ chuông vọng...
Biển mùa này gió, sóng. Biển muôn đời mênh mông! Tóc em quấn hay buông... Chao ôi mây Thành Nội!
Sao không là Thành Ngoại? Con nhớ Ngoại quá chừng, nhớ em đi sau bưng cái rổ cau cho Ngoại...
Em mãi là cô gái mười bảy tuổi hồi xưa...
Trần Vấn Lệ
CÚNG TẠ ÔNG BÀ
Tết, thời này ba bữa,
Ông Bà về chơi với con cháu ba ngày.
Coi như là hiện diện tron vẹn với cháu con...
Tàn ba tuần nhang là đủ!
Chuyện đó, nghĩ là có,
mà nghĩ cũng là không.
Có, là có, không phải là có thể,
Không thì chắc gì không?
Tàn nhang rớt như nước mắt
là con cháu sống còn nghèo.
Tàn nhang cong vòng vèo,
Ông Bà có nghĩ ngợi?
Trái tim cháu con nóng hổi
nhờ mặc nhiều áo chăng?
Cháu con đều điểm trang
tại vẫn là con cháu...
Nhiều người mình có Đạo
thì đi Chùa, Nhà Thờ.
Nhiều người cũng hành hương
xúng xính như hồi nhỏ...
Ngày Tết, ngày bày tỏ
Lòng Hiếu và Lòng Thành
Ông Bà Mẹ Cha đã là Thánh
càng tin sinh tử đáng tự hào...
Không có gì, không sao!
Có gì thì san sẻ
Không có Cha Mẹ nào không thương con!
Không Ông Bà nào không hôn cháu mình một miếng! (*)
Dám lắm trong năm nay
có nhiều nhà mới dựng!
Dám lắm vài năm nữa có cháu là Kỹ Sư!
Ba ngày Tết không là góp cái tàn dư mà ba ngày Tết ăn ba đời không hết!
Ba ngày Tết thật đẹp,
kéo dài thêm không thừa!
Khói nhang ngày tiễn đưa
mắt không khô, thật ngộ...
Hoa đào, hoa mai nở,
cỏ bụi bờ cũng mượt mà,
mỗi bước Ông Bà xa
mây qua từng ngọn núi!
Thương Ông Bà lủi thủi
cầm cây mía đo đường...
Con cháu ngó theo thương
Con cháu ngó theo thương... (**)
Trần Vấn Lệ
(*) Ngày 21 tháng 8 năm 1963, tại Sài Gòn nhân vụ "hốt" Chùa Xá Lợi, nhiều người tỏ ý trách Tổng Thống Ngô Đình Diệm là người Thiên Chua Giáo nên đàn áp Phật Giáo. Tổng Thống Ngô Đình Diệm không trả lời mà phân bua: "Tôi là Công Giáo nhưng năm nào đêm Giao Thừa, Mẹ tôi cũng dẫn tôi đi Chùa. Tôi đàn áp Phật Giáo sao được? Tôi đàn áp Phật Giáo để chi?".
(**) Trên bàn thờ Tết cúng đón Ông Bà thường có để một hay vài khúc mía dài như cây gậy, ý là để Ông Bà chống đi cho vững bước. Tượng trưng mà, thương lắm chớ?
BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT
Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao, Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu quý!
Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ: Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng! Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang / cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi / từ Lang Bian về tới Cam Ly...
Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát bay bay...
Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở!
Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng chớ chẳng phải chết nha! Rồi bạn lên Lạc Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát...
Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên trong giấc mộng...
Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp Hồng Lạc!
Mình đi xuống Datangla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi, mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và tôi nghe bạn hát...
Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi! Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Du: "Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này."
❤️
MỘT NGÀY KHÔNG CÓ THƠ
Một ngày không có thơ... tôi làm sao thế nhỉ? Tôi có là không khí khi tôi không thấy tôi?
Tôi nói chuyện "trời ơi" với ai đây? Vô ảnh? Tôi biết mà, trời lạnh, nắng ngập tràn mặt sân!
Sân đâu phải con sông sao nắng lại nổi sóng? Tôi, con thuyền vô vọng trôi trên sóng nhấp nhô.
Gió lạnh và gió khô. Gió không báo hiệu mưa vì Cali không mùa nào như Âm Lịch nói...
Cali có nhiều núi, nhưng núi không có rừng. Những cây thông, cây tùng... người ta trồng làm cảnh.
Cali sông như rảnh. Ít mưa nên lóng lánh. những khe nước kề cạnh chảy ra biển, đại dương.
Cali rất dễ thương mà thường thường dễ ghét! Như... hôm nay tôi mệt, không có một dòng thơ...
*
Nếu mai này trời mưa (dù cơn mưa bất chợt), sông sẽ đầy tràn nước! Nước mắt những vì sao?
Tôi nghe nước mắt trào xuống phần mềm sống mũi. Bàn tay tôi nắng rọi xuống mặt gạch long lanh...
Mai ngày Valentine, thơ tôi vẫn chưa có. Thương quá người em nhỏ không thấy chữ tôi bay...
Tóc em mái tóc dài, suối khô, luồng gió cạn! Nắng như hồi Ghềnh Ráng tôi gọi ai... An Khê!
Quê Hương tôi cái quê khói thơm mùi rất nhớ. Pleiku nắng đổ bộ, áo nhà binh bạc màu...
Trần Vấn Lệ
❤ 🌹 ❤
HAPPY VALENTINE'S DAY
Hôm nay nắng đẹp, nắng vô cùng
Valentine mà! Nắng trổ bông!
Anh gửi về em, nhiêu đó nắng
Thương anh trải nhé nắng muôn trùng!
Thương anh...Mặc áo xanh em nhé
Cho nắng nhớ hoài nắng tháng Giêng
Tình đẹp tình chung không biệt nhãn
Chỉ thương chỉ nhớ mới là riêng!
Hôm nay anh nhớ em nhiều quá
Nắng đã vì anh, nắng bởi em
Nắng nở hoa vàng em bước tới
Cúi đầu anh hái nụ hoa sen!
Bao giờ hết nắng anh không biết
Khi Nguyệt là Trăng vẫn Mặt Trời
Nguồn sáng từ em luôn thắm thiết
Thơ anh là biển chẳng hề vơi!
Nhớ em với trọn tình Non Nước
Nước có đi đâu cũng trở về
Xưa, đá đề bia câu ước nguyện
Hôm nay, nắng đó, một câu thề!
Em ạ, áo xanh hay áo hồng
Áo dù có tím nắng hoài trong
Lụa từ tằm nhả là tinh tú
Em áo xanh màu nắng của sông...
Anh không chợt nhớ em màu áo
Tại nắng em à, nắng dễ thương
Ngày của Tình Yêu ngày cố định
Dẫu mờ ánh nắng có pha sương...
Lòng anh thuơng nhớ không bờ bến
Có chắt chiu thì cất để đâu?
Anh mở lòng anh ra bốn biển
Nắng trùm em nhé một nương dâu...
Trần Vấn Lệ
COI NHƯ LÀ HẾT TẾT 🌺
Coi như là hết Tết, con Rồng trở về trời, Ông Bà xong cuộc chơi trở về với con cháu...
Người mình theo nhiều Đạo, nhưng Tết chỉ một Đường: Ai cũng nặng yêu thương Tổ Tiên và Tổ Quốc...
Chưa quên thời khổ cực, con cháu lại đi làm...Ngày Mồng Ba xuân sang, Ông Bà nhìn...nhang khói!
Cảm ơn Trời, nắng mới, cái lạnh bớt nhiều nhiều. Người ta giấu buồn hiu thời còn xa Đất Nước!
Thanh Bình mà gió ngược thổi tà áo giai nhân!
*
Quán cà phê bên đường, uống nắng và uống gió. Tết không có pháo nổ, người nhắc nhau tuổi thơ...
Nhiều người tóc bạc phơ vuốt tóc, cười, thấy tội! Nhiều người vừa mới nói chuyện gì rồi làm thinh...
Quán không nhạc xập xình, chỉ tiếng tim người đập. Hình như có nước mắt tan trong tách cà phê?
Nhiều người nói sẽ về... chắc nói thầm với nắng ?
Trần Vấn Lệ
NHỚ NHỚ GHÊ THỜI AI VÉN TÓC
SÔNG HIỀN LƯƠNG NHƯ EM HIỀN MƠ
Trời nắng trong Los Angeles dễ thương,
Không chút mây không mù sương vương
Ai ngang ngõ áo choàng đã bớt
Mùa Xuân nồng nàn nâng niu gót son...
Môi ai hồng hoa đào cũng hồng
Hoa mười giờ sắp sửa đơm bông
Bông hay hoa chỉ là cách nói
Em có còn nghe anh nói không?
Em thời gian anh nhìn qua hoa
Hoa mười giờ xinh như đôi tay ngà
Mỗi buổi sáng mùa Xuân quá khứ
Đường tháng Giêng khi gần khi xa...
Đó là lúc tôi mênh mông nhớ
Một con sông và nhiều con sông
Những cánh buồm giương lên chờ gió
Thương con thuyền bỏ bến nhớ nhung!
Có con sông chia hai Đất Nước
Rộng thêm hoài cũng gần trăm năm
Giống như em từ khi vén tóc
Sáng Mồng Hai nào anh cũng nhớ nhung!
Trần Vấn Lệ
CHIỀU BA MƯƠI TẾT
5pm. Hết.
Người đưa thư qua rồi.
Không có một tấm thiếp.
Mai là Tết. Buồn ơi.
Ai cũng thế, buồn thôi?
Khi không có gì cả!
Cây mùa Đông không lá.
Lòng mùa Đông trống trơn...
Dù sao cũng cảm ơn
Ngày cuối năm mình đợi.
Dù sao cũng nghĩ ngợi:
Buồn nên buông nên buông...
Một ý nghĩ rất suông
Lòng không suôn như tóc.
Người đưa thư khổ nhọc
Hạnh phúc ở ngoài tầm!
Dù sao cũng hết năm,
Ba Trăm Sáu Lăm ngày chớ!
Nói đi cho có cớ,
Vui, Buồn, không ai hay...
Bóp cái lạnh trong tay
Mười ngón tay muốn nát,
Bóp trái tim cho ngạt
Ai thở với mình đây?
Hỡi cánh chim bay bay
Về đâu chiều xám ngắt?
Hỡi cái gì trong mắt
Cái khuôn mặt mình thương?
Trần Vấn Lệ
BÃO ƠI THÔI ĐỪNG TỚI
ĐỂ NĂM MỚI THẬT VUI
Hôm nay trời hết bão, em đem áo ra phơi, nắng đi theo bước người, áo thì ở lại mãi như em lòng con gái má hồng nắng thật thơm...
Mây không có để hôn thì thôi hôn gió vậy! Nghĩ quê nhà nắng cháy thương quá lưng Mẹ Cha áo tươm tà gió thổi...
Em đi qua đồng nội, con suối quyện gót chân... Em ơi anh bâng khuâng hôm-nay-trời-hết-bão!
*
Mái hiên nhà, con sáo về lót ổ tháng Giêng. Bài thơ này rất riêng cho em mừng Năm Mới, cho em hứng nắng mới nhớ thơ Lưu Trọng Lư: "Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội, áo đỏ người đem trước giậu phơi...".
Bão ơi thôi đừng tới để Năm Mới Thật Vui!
Trần Vấn Lệ
🌺 💛 🌺
TÔI LÀM GÌ HÔM NAY
THÊM BÀI THƠ NGŨ TUYỆT
Trời đã mù phương Bắc là mưa trên đó rồi! Đây mới thấy mặt trời chưa điểm trang đã héo!
Vài tiếng chim chèo bẻo vang lên rồi xa xăm... Hy vọng ở miền Nam người ta đi phơi áo... Hy vọng những vườn táo nảy mầm rồi đơm hoa...Nghĩ những chuyện xa xa... rồi lại ngó phương Bắc!
Không biết ai hong tóc đã ấm chưa bờ vai? Không biết ai bàn tay còn tím không ngón út?
Thương người ta thương thật, mùa màng rồi làm sao? Chắc lại lậy Trời cao nắng ngọt ngào cho với? Mưa ơi mưa đừng tới, lũ ngập trôi nhiều xe...Nhớ quá những chiếc ghe nhắm phương Đông mất hút. Sống một thời tủi nhục...tới nơi nở nụ cười! Rồi cái gì cũng rơi... mưa kìa! Trên phương Bắc!
Không ai cầm dao cắt sao Đoạn Trường Tân Thanh?
Không ai gạt lệ nhanh mà mặt mày hồng lại!
Định mệnh: Đời Con Gái "đau đớn phận đàn bà!".
Bà Triệu hết kiêu sa! Hai bà Trưng tự tử!
Dân tộc đi tứ xứ...đời Thập Phương lao lung!
Tượng Phật giữa mênh mông, người ta tạc chi vậy? Trần Hưng Đạo tay chỉ "đi ra biển chìm ghe!". Một thời đi không về... Một thời đi không về! Thơ toàn quê nguòi lạ! Em khác chi là lá gió thổi San Francisco! Em khác chi là hoa, Sacramento rụng... Mặt trời lên không nóng... thì nguội giùm đau thương!
*
Nghe tiếng chim, đã buồn. Nghe nắng reo, muốn khóc! Quê Hương là Tổ Quốc, chim kia còn lạc bầy huống gì người ta đây: Bà Âu Cơ nức nỡ. Lật từng trang Lịch Sử thương quá ông Tản Đà: "Ba Vì Tây Lĩnh non xanh ngắt, Môt Dải Thu Giang nước vẫn đầy!".
Tôi làm gì hôm nay? Thêm bài thơ...Ngũ Tuyệt!
Trần Vấn Lệ