Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Trần Vấn Lệ II 🌹 Tháng 01 2024
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 03:51:08 PM, Jan 30, 2024 * Số lần xem: 309
Hình ảnh
#1

 

 

            Trang Thơ Trần Vấn Lệ II Tháng  01  2024
                                     
🌹 
❤️ 🌹
 
TỰ DO CÁI DẤU THAN
                    ÔNG TRỜI CẮM GIỮA BIỂN


Cây anh đào muốn nở.  Chim lác đác đã về.  Nắng từng ngày rực rỡ.  Tết... hiện ra, rồi kia!

Mấy đứa bé vừa nói.  Mấy người già đứng im.  Hình như rất thiêng liêng điềm báo hiệu năm mới?

"Không đi thì không tới!".  Thời gian vẫn đi mà!  Sông trôi biết bao hoa.  Hoa ra tới biển cả!

Tự Do... dù xa quá, đích đến gần dần dần...Người đàn bà tay nâng cây đuốc, kìa, giữa biển!

Mùa Xuân chim én liệng!  Câu nói hay câu thơ?  Nói là nói Niềm Mơ!  Thơ là Giấc Mơ trải!

Nhiều người đi, đi mãi... xuống tận lòng biển sâu.  Nhưng những lời nguyện cầu người đi sau vẫn thốt!

Tự Do là Hạnh Phúc!  Là Nước Mắt, Nụ Cười!  Là Gần là Xa Xôi, là Muôn Đời một Điểm!

Một triệu người, ai đếm?  Một triệu người Việt Nam!  Mấy triệu người vỡ tan vào Đại Dương vô tận?

Thuốc chữa bệnh:  Thuốc Đắng!  Thuốc chữa buồn... là Thơ!  Thơ nào phơi cũng khô, bạn thấy không?  Nước Mắt!

Nguyễn Du làm thơ, cất - Chúng ta tìm làm chi?  Đoạn Trường có nghĩa gì?  Tân Thanh... buồn đứt ruột!

Thơ nào nghe não nuột... ta nhớ thơ-Nguyễn-Du:  "Người lên ngựa, kẻ chia bào, rừng phong Thu đã nhuốm màu quan san!"

Tự Do:  Cái Dấu Than, Ông Trời Cắm Giữa Biển!  Tự Do:  Hãy Cầu Nguyện, Bao Giờ Được Thì Mừng!

Bài thơ này... Thơ Xuân    chép trên giấy hồng, chắc đẹp?

Trần Vấn Lệ
 
🧡
 
BUỒN TAY LẬT LẠI PHO TÌNH SỬ

Ôi nắng mà run, nghĩ cũng kỳ!  Nhiều người thấy nắng, ngó đường đi... Chân mây có thể là đang nắng, cứ đến mà vui để sẽ về...

Buồn chớ, nhiều ngày không có nắng.  Hôm nay có nắng, lạnh còn run... Cầu xin lắm lắm, Trời thương tưởng?  Hay tại mình yêu nắng, ước mong?

Nắng đổ vào sông, sông nước chảy.  Nắng vào trong phố đuổi xe ra? Bao nhiêu con phố xa thành phố... sẽ gặp quê thôi, nói đó nhà?

Hai chữ Nhà Quê không tráng lệ, chỉ hoa diễm lệ để lòng thương?  Em à, anh nghĩ về em đó!  Mấy mươi năm rồi nha Cố Hương!

Lý Bạch ngày xưa từng đắm đuối:  "Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung!".  Người xưa ngàn tuổi không lên Cụ... , thì kẻ ngàn sau má vẫn hồng!

Em má hồng như Tây Thi nha!  Em má hồng như Dương Quý Phi... Vườn Bồng Lai ở trên Tùng Nghĩa chưa trăm năm sao chừ xót xa? (*)

Ông Ngô Đình Nhu, bà Lệ Xuân cớ duyên nào dựng núi trong rừng, chừ rừng không núi, người chen chúc, cái giọng Đàng Ngoài nghe dửng dưng!

Dâu biển?  Tang thương? Đời đổi chủ?  Phật, Trời du lịch bỏ Thiên Cung?  Tiếng chuông chiều sớm còn trong gió thanh vắng đêm nào bỗng tiếng boong! 

 Hôm nay trời nắng.  Nắng tàn phai.  Tôi ngó con sông, nước chảy dài.  Tôi ngó chân mây, mây diệu vợi.  Ngó rừng ngó núi, nắng trên vai...
 
Trần Vấn Lệ

(*) Năm 1958, ông bà Ngô Đình Nhu lên chơi Đà Lạt gơi ý lập Vườn Bồng Lai trong khu rừng thông Tùng Nghĩa, mở đường Prenn mới lên thành phố Đà Lạt và tu bổ thác Prenn thành một danh lam... Cuộc phục hồi pho cổ tích ấy nhạt nhòa dần trong khói sương..


💛 💚 ❤️

NGẢ TƯ ĐÈN XANH VÀNG ĐỎ

Xe tới ngả tư, xanh đỏ chặn.  Vàng hiu vàng hắt nắng hoàng hôn!  Xe dừng một phút mà lâu quá, nhẩm tính bao nhiêu nữa ngả đường?

Đường bao nhiêu ngả, dừng bao chặng, để lại bao nhiêu tiếng thở dài.  Thành phố, ai sao, mình cũng thế, thở dài đâu có chạnh lòng ai!

Lại chạy.  Lại đi và lại đứng.  Có xuôi có ngược, đuổi thời gian!  Có nhanh hay chậm không ai trách... mà trách nhiều khi lỡ vội vàng!

Chim vỗ cánh bay trời bát ngát, đất thì rào cản, tự nhiên thôi!  Sống chung, thương lắm đời chung chạ, mình chẳng là chim... chấp nhận đời!

*
Tôi, có đôi khi buồn lãng nhách, câu thơ vừa kịp thấy đèn xanh.  Nhấn ga từng chữ mờ trong nắng... còn đỡ hơn là gặp lúc mưa!

Em nhỉ, trời mưa con mắt lạnh em nhìn chi đó góc Quê Hương?  Nhìn sao vàng, đỏ, trời xanh xám, có thấy anh nhòa trong khói sương?

Trần Vấn Lệ

 🍀

 
LẠNH MÙA ĐÔNG Ở CALIFORNIA

Lạnh mấy hôm nay là lạnh rớt. 
Lạnh bờ Đông, gió tạt tới Cali!  
Lạnh làm thinh, đâu gặp bạn nói chi.  
Im lặng để mình chịu riêng cái rét!

Gió thổi mặt người.  Mặt nào cũng tái mét!  
Lạnh trên áo người, chút tuyết đơm hoa. 
Lạnh rất riêng tư, lạnh chẳng chan hòa.  
Con chim lạnh bay xa tìm chỗ ấm?

Chim bay đâu?  Chắc dễ gì thấy nắng!  
Chắc cũng không gặp bạn để cùng bay?  
Trời mùa Đông, nước Mỹ không có ngày, 
chỉ có chạng vạng, có đêm dài, lạnh khiếp! 

Cali lạnh, bớt thấy người homeless... 
Bớt thấy buồn đeo đuổi kiếp nhân sinh.  
Thành phố buồn hiu, đôi lúc cỏ giật mình.  
Gió bất chợt không có hình có bóng...

Người ta vào chợ, dĩ nhiên là chợ ấm...
mà vào lâu rồi cũng phải đi ra. 
Người ta dặn nhau khi mình rời khỏi nhà 
nên vào chợ hay leo lên xe bus.  

Ở phi trường, ở bến cảng, ở nhà ga, 
có mấy ai đi đó, đi đây, có dịp?  
Thà ở nhà xem tivi tiếp tiếp...
hay vào computer cũng thấy kịp...  ngày mai!

Chuông Nhà Thờ, chuông Chùa, bay bay, 
Mở pho Kinh, lật mỏi tay, hết lật... 
Làm việc ngoài nhà có giờ có giấc; 
xong việc về nhà, hôn trán vợ, tóc con...

Lạnh ở Cali, lạnh nhất những đêm trường... 
Người xa xứ lạnh không mòn cái nhớ, 
nhưng có nhờ cái ngủ, 
... để rồi quên!

Tôi không Đạo, không trầm tư, không Thiền 
chỉ biết lạnh thôi mỗi mùa Đông trên Lịch,
đọc hết rồi biết bao nhiêu là sách, 
nhớ nằm lòng hai câu thơ Tam Nguyên:  

"Sách vở ích gì cho buổi ấy?
Áo cơm thêm thẹn cái thân tàn!" (*)
 
Trần Vấn Lệ
(*) Nguyên văn thơ của Tam Nguyên Yên Đỗ:
"Sách vở ích gì cho buổi ấy?
Áo xiêm thêm thẹn cái thân này!"
 
🍀

 
MẤY GIỜ MỚI CÓ NẮNG

"Mấy giờ mới có nắng?".  Bé hỏi Mẹ, hỏi hoài!  Bố nghe chỉ đứng cười... bởi trời đang mưa bụi!

Mấy ngày Tết lụi hụi mà còn bão còn giông!  Thành Phố Mỹ, lạnh lùng... gió phập phồng vạt áo!

Nhìn Mẹ Con áo não, ông Bố chỉ biết cười... Nếu Bố mà ông Giời chắc vui nắm Hà Nội?

Mới sáng như sắp tối!  Không phải chỉ hôm nay!  Cũng không nhớ mấy ngày đất trời đã ủ dột.

Những người xa Đất Nước đâu nhỉ bến bờ vui?

*
Tôi hỏi tôi, khơi khơi... vì không là bố mẹ chỉ đi ngang thấy thế rồi tôi để vào thơ!

Thơ tôi nhiều bài mưa nghe cũng động lòng lắm.  Thơ tôi nhiều bài nắng... nhiều bạn đọc nói buồn.

Những ai mất Quê Hương... sống "vô thường" là vậy?  Chuyện gì nghe cũng thấy cái nỗi niềm bốc hơi!

Nửa tháng nữa Tết thôi, những lời chúc đều đẹp.  Hôm nay chưa phải Tết, nỗi buồn coi thoáng qua!

Lát nữa nắng chan hòa tôi dành cho bé đó,  chia cho bé tuổi nhỏ.  Ôi chao ơi Niềm Vui!
 

 
Đọc báo thấy mưa rơi băm nát cả Hà Nội.  Người Sài Gòn thì lội tiến tới Tết Con Rồng!
 

Trần Vấn Lệ


 
🍀
 
TÙY BÚT AMERICA

Buổi sáng ở nước Mỹ yên tĩnh đến lạ lùng.  Ngoài những tiếng reng reng của chuông Nhà Thờ điểm, lác đác tiếng boong boong của chuông Nhà Chùa ngân... Người ta nghe chim hót vang khi bình minh ló dạng...

Nước Mỹ là nước ánh sáng nhưng buổi mai chỉ có mặt trời.  Đèn đường tắt đúng giờ...vì nước Mỹ tiết kiệm!

Nước Mỹ không có đường hẻm, đường nào cũng đường xe, xe chạy không ai khoe tiếng còi của xe mình cả... Chỉ xe cứu thương vội vã chạy qua luôn ngã tư...

Buổi sáng Mỹ rất thơ... nhưng không ai thi sĩ!  Người ta còn ngủ kỹ.  Người ta còn thương nhau!

Nước Mỹ vào mùa Xuân:  đẹp vô cùng rừng núi.

Nước Mỹ vào mùa Hạ: những cánh đồng cò bay.

Nước Mỹ vào mùa Thu:  lá cây đỏ, vàng rực.

Nước Mỹ vào mùa Đông:  tuyết như lòng trong trắng.

Nước Mỹ đủ bốn mùa, ở, đi, lòng khôn đặng!

*
Tôi thức dậy sớm, nhìn nước Mỹ... bâng khuâng.  Không thấy bóng quân nhân.  Không thấy người cảnh sát.  Tôi ra vườn thơm ngát:  hoa thức dậy cùng tôi...

... một người Việt lạc loài, sáng nào cũng ứa lệ!  Nước người ta Nước Mỹ!  Nước mình... Nước Thiên Đường, Nguyễn Du thơ đoạn trường:  "Hoa trôi nước lặng đã yên, hay đâu Địa Ngục giữa miền Trần Gian!".  Những tiếng rao "khoai lang", những tiếng rao "bánh mì giò chéo quẩy"... nghe mà lòng nát bấy.  Nghèo muôn năm cứ nghèo!

 
Tôi hiểu chữ Tình Yêu là Quê Hương bến đỗ.  Tôi thương cây đa cũ... cũ hoài trong Ca Dao!
 

Trần Vấn L


❤️

MỪNG XUÂN NĂM GIÁP THÌN

Đã một tuần lễ bão... Bão không được đặt tên, nhưng không ai quên là Bão Mùa Đông Mỹ!

Thiên di là thường lệ của chim bay về Nam...
Lạnh không có ai ham... thì đành yên một chỗ!

Nhiều chuyến bay hủy bỏ vì bão, vì trời mù.  Nước Mỹ qua mùa Thu, đường về Xuân chưa tới...

Em à, mình phải đợi!  Đừng nóng nảy, âu lo.  Tất cả là bài thơ...từng câu, hôn cho thỏa!


*
Anh hôn em trên má - má hoa đào Tết nay.  Con Rồng sắp sửa bay đem ấm êm hy vọng...

Hãy nghĩ rằng mình sống - sống có một thời vui!  Ngửa tay hứng hoa rơi, hứng nha Tình Lãng Mạn!

Một tháng nữa trời nắng...
Con đường xanh cây xanh...
Em hãy tựa vào anh mình đi ra suối ngọc...

Em tha hồ tung tóc cho mây phơn phớt hồng!


Trần Vấn Lệ

💛 💚 ❤️

HOLLYWOOD ĐƠN SƠ MỘT BÀI THƠ MỘT CHỮ


Nhìn chữ Hollywood được gắn trên sườn đồi, có lẽ lâu lắm rồi, tám mươi năm là ít...

Dù núi rừng trắng tuyết, chữ vẫn thấy bình thường, nó không đứng cô đơn , bạn của nó là tuyết!

Hình như nó không biết bây giờ giữa mùa Đông?  Nó, hàng cây được trồng lên giữa lòng trái đất...

Nó không run bần bật dù gió thổi rừng nghiêng...Lâu nay nó đứng yên với cái tên không họ!

Nó không nghĩ là nó hơn Tổng Thống Mỹ sao?  Đời là giấc chiêm bao, tại sao nó "trường cửu"?

Nước tôi không hề thiếu những chữ cho dân nhìn...Rừng nước tôi rung rinh, nhiều chế độ sụp đổ!

Tên danh nhân lố nhố... chắc tại bốn ngàn năm?  Suối vẫn chảy âm thầm, không chỗ nào thắng tích!

*
Thần tượng đều cao ngất... tồn tại thua tấm bia!  Lòng tôi bỗng não nề:  Tôi nghĩ về hiện hữu...

Hollywood, tôi hiểu Hiện Hình Của Ước Mơ!... của hai chữ Tự Do!

Hollywood, tấm bia khô, đơn sơ một bài thơ một chữ...

Trần Vấn Lệ


❤️❤️❤️

Mimosa

Hoa Mimosa (3)
Nguồn: https://hannahlinhflower.wordpress.com

 

Bạn tôi không chịu đi / cứ đứng yên ngó mãi . Tôi cũng đành dừng lại / hỏi / chớ anh ngó gì?

Bạn tôi chỉ cái cây / có hoa vàng đơm nở / từng chùm hoa rực rỡ / một màu vàng như trăng…

Bạn nói: đó giai nhân / mà đời tôi mơ ước / bây giờ mới gặp được… nên tôi nhìn, không đi!

Tôi nhìn hoa… cũng mê. Ôi chùm hoa đẹp quá. Màu bạc của cánh lá / càng tôn màu vàng hoa…

Tôi nói: Mimosa! Bạn chớp chớp con mắt. Lúc đó con ong mật / cũng chớp cánh bên hoa…

Bạn nói: Mimosa / trăng ngọc ngà Đà Lạt / hương của hoa ngào ngạt / những đêm trăng tình yêu…

Bạn tôi quê Ninh Kiều / thị trấn Cần Thơ đó. Bạn sinh ở Nam Bộ / chưa Đà Lạt bao giờ…

Bạn chỉ đọc trong thơ / nay mới về Phố Núi / thấy Mimosa bên suối / thấy trăng vàng trong mây…

Bạn tôi nhẹ bàn tay / nâng chùm hoa âu yếm / tôi cũng muốn chết lịm / nhớ người thương rất xa…

Người yêu tôi yêu hoa / nhưng hoa quỳ hoang dã. Tôi muốn giụi đôi má / tìm mùi hương xa xôi…

Trần Vấn Lệ


🍀

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.