BÂY GIỜ MÙA HOA GIẤY NỞ
Bây giờ
Mùa hoa giấy nở
Tháng Mười Âm Lịch rồi em
Mỗi hoa giấy hình ba trái tim
có ba nhụy hoa ở giữa
mà không có mùi để hôn!
Cổng nhà giống như cổng Xuân
thấp thoáng ra vào ai đó
Nếu hoa giấy nở màu đỏ
tưởng là nắng nở theo hoa...
Màu tím mà nhìn xa xa
tưởng ai áo dài...bỗng nhớ!
Áo dài tím trên đồng cỏ
có em cô bé tóc thề
hỏi ai lòng không thương quê?
không nhớ gió vườn cau Ngoại...
cô cháu gái đi như chạy
đuổi con bướm lạc vườn chiều...
Hoa giấy nở anh buồn hiu
nhớ Quê Hương gần tháng Chạp
nhớ mặt sông chiều bát ngát
bến đò...em thuở sang ngang
hoa giấy nở theo, màu vàng
hoa giấy nở theo, màu trắng...
Trưa nay anh ngồi yên lặng
nhìn hoa giấy nở rưng rưng.
Hoa nào em cũng nói bông
cặp bông tai em lấp lánh...
Năm mươi năm rồi đặc quánh
nước non mình đã thái bình?
Có những bài thơ không xếp đặt
anh làm chơi để nhớ em!
Ít nhiều ai biết lòng bao nặng
cho mặt cân chao chữ Nỗi Niềm!
Trần Vấn Lệ
******
RỒI SẼ CÓ MỘT NGÀY
Rồi sẽ có một ngày hồ Xuân Hương bình địa, Điều đó được giải nghĩa: "Mở rộng Đà Lạt mà!".
Cầu Ông Đạo, đường qua, qua Nhà Thờ, qua chợ. Nó sẽ thành con phố, một bờ hồ mới thôi!
Ấp Ánh Sáng dọn rồi, hồ mới nằm chỗ đó. Người ta mở thành phố theo cái ý người ta!
Xưa nay, sau can qua thì biết bao thay đổi. Làm cái gì có lợi cho "xã tắc" thì làm.
Nước TA là Việt Nam, cái tên Tàu đã đặt, cái giá trả tuy đắt nhưng TA mãi mãi còn...
Hãy nghĩ TA là con phải kính yêu Cha Mẹ. Nước Tàu có cái bể - Bể Đông trong ca dao!
Ai ơi nghĩ thế nào khi nhắc câu tình nghĩa: "Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn!"
Nguyễn Du nói không chán: "Hồn quê dõi bóng Mây Tần xa xa". Thi sĩ Tần Hoài Dạ Vũ nữa... cái bút danh tuyệt vời!
Nước Tần nước Tần ơi, "cột đồng Đông Hán" vững... Bao nhiêu người chết đứng, Nguyễn Văn Trỗi là gương...
Nhắc lại hồ Xuân Hương, mai này là chuyện nhỏ. Bây giờ Đồi Cù ngó...thấy nó còn-cái-chi?
Không lẽ nói Củ Chi? Chỉ Con Cu nói Củ?
Cái cột cờ Thủ Ngữ đã mọc cánh bay xa...
Hồ Chí Minh là Cha, Vị Cha Già Dân Tộc! Cấm ai mà nói khác: Bố Già Của Nhân Dân!
Ngó thêm...Vịnh Hạ Long, người TA đang lấp biển...Đá vẫn trơ gan dù đau điếng, nước đành cau mặt...chút đau thôi!
Rồi...bên lở bên bồi, núi sông đất nước vây..."Trăm năm dòng nước chảy không ngoài cõi nhân gian!" (*)
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Du...ai cũng thuộc: "Trải qua một cuộc biển dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng!".
☆ ☆ ☆
Chào Vĩnh Biệt Zip Mimosa
Hôm nay, Mỹ, ngày Chín thì Việt Nam hôm qua! Nguyễn Công Minh đi xa! Đi thật xa. Xa thật!
Tôi không tin em mất! Tôi không tin không tin! Vì không ai báo tin chỉ thấy trên Facebook!
Em đi xa nhiều lúc, một lần về Sài Gòn, nhiều lần về Phú Yên. Có lần lên Đà Lạt...
Bốn chín năm sống thác với Quê Hương, mấy người? Hỏi em, em chỉ cười. Còn nhau mà đơn lẻ...
Lạc Lâm tôi có ghé, có ngủ một đêm xưa. Hồi đó em không chờ vì nhà chưa dọn tới...
Bây giờ tôi có lội về thăm, em cũng xa...
*
Em mất ngày hôm qua là. hôm nay ở Mỹ. Mình xa nhau vạn lý, mình xa nhau vạn kỷ. Anh chào em Thiên Thu!
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
VÌ MÙA ĐÔNG CHẲNG PHẢI MÙA THU
Bây giờ đang giữa mùa Đông / em không biết hả, cứ bồng mùa Thu? Thương em nhớ Mạ ầu ơ, ôm em mong ấm để chờ mùa Xuân...
Ngày nào em như vầng trăng, Ba hôn Mạ sợ cắn lầm phải em... Ngày nào em ngủ, ngủ quên, Mạ Ba nằm cạnh, cái mền thêu hoa...
Em ơi thương lắm em mà, lá rơi kệ lá vì hoa chưa tàn. Xuân, Thu hay Hạ lang thang, ầu ơ Mạ hát tình chan chứa tình...
Anh nhìn em anh cứ nhìn, má em hồng phấn anh gìn giữ sương, mai anh có ở chiến trường, Quê Hương, Đất Nước mãi còn uy nghi!
Mùa Thu sống thác có ghi / từng trang sử để mình đi tới bờ / biên cương Tổ Quốc là Thơ, anh yêu em chẳng bao giờ hết yêu!
Mùa Thu không chết, một chiều, em chưng hửng nói sáo diều vi vu...vì mùa Đông chẳng phải Thu...mà mùa Xuân sẽ tới từ môi em!
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
HÔM NAY HÔM NAY BÀI THƠ NÀY VẬY ĐÓ
Hôm nay tôi ngủ nán. Quá sáng, chưa mặt trời. Chim như đã đi chơi. Tịnh yên. Không có tiếng,,,
Hôm nay tôi lười biếng, không mở laptop ra. Tôi không muốn nhìn hoa nở trên màn hình nhỏ...
Hôm nay trời không gió, êm ả đến lạ thường. Mở cửa nhìn ra vườn, không sương... mà không đẹp!
Hôm nay hoa không liếc cho tôi một cái nhìn. Tôi không Good Morning... vì hàng xóm chưa dậy!
Hôm nay cầm muỗng khuấy tách cà phê tan ngay...Tôi hít khói bay bay. Hít cả hương trà ngát...
Hôm nay thương Đà Lạt trong tôi như hôm qua...Trong tôi tới khi già. Trong tôi tới khi chết!
Hôm nay còn tha thiết một câu đó cũng thơ! Tôi thật chưa hững hờ với lòng tôi, bạn nhỉ?
*
Hôm nay... tôi ở Mỹ ba mươi lăm năm rồi. Nhớ Đà Lạt lắm thôi - những con đường lên dốc...
Hôm nay tiếng guốc mộc tôi nghe vang xa xa...đó là tiếng sơn hà...đó là lời non nước...
Hôm nay lòng thẳng đuột thèm ơi chỗ tựa đầu. Nắng chưa lên mái lầu, bồ câu cũng không có...
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
THỜI GIAN ĐI ĐÃ TỚI
Ngày mùa Đông thứ nhất: ngủ nán (*),
trời chưa sáng, lạ ghê!
Nhớ lại: mùa Đông về
từ lúc hai giờ sáng!
Ngày thứ hai, không ngủ nán
trời vẫn còn mờ mờ.
Nhìn lên mặt đồng hồ:
5 giờ! Còn tối quá...
Cái lạnh nghe là lạ,
hình như nó nhiều nhiều?
Muốn ngủ thêm đến chiều
... bởi cái đồng hồ cho phép!
Ai ai cũng tội nghiệp,
ngay cả ông Thầy Chùa,
ngày mới mà ngơ ngơ:
Cái Mõ Chưa Thức Dậy?
Phòng chú Tiểu động đậy:
"tụi nó đã thức rồi!"
Vài tiếng trống đổ hồi,
vài tiếng chuông õng ẹo...
Nhà Thờ, ông Cha kéo
sợi dây chuông, oang oang...
tiếng chuông Chùa, boong boong...
Good Morning Ngày Mới!
Thời gian đi, đã tới!
Nó tới trong bài thơ!
Những con sông cũng vừa
chảy tràn từng huyết quản...
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
NGÀY THỨ NHẤT MÙA ĐÔNG
Ngày mới giờ mùa Đông, ít lạnh nhờ có nắng! Nắng lên từ hửng sáng. Nắng tắt chưa tàn chiều...
Bắt đầu thấy buồn hiu... khi hết ngày Chúa Nhật. Đường phố đêm vắng ngắt. May mà không gió mưa!
Chuông ngân từ Nhà Thờ, từ Nhà Chùa... buồn thiệt! Chưa ai than thời tiết, chỉ bâng khuâng bâng khuâng!
Nhà Sư già run run ra hiên Chùa ngó nắng. Chắc ông thương, thương lắm ai mùa Đông bơ vơ?
Tôi nhìn Ông thấy thơ của tôi như cảm lạnh... nghĩ quê nhà trong cảnh những cơn mưa cuối mùa...
Nghĩ những người Lính thua tuổi cũng vừa nhang khói. Bốn chín năm chờ đợi chưa ai nói hợp hòa!
Nghĩ những tiếng bông rua, tiếng hao du xào xạo... Thương chớ bầy chim sáo sổ lồng bay qua sông...
Ngày thứ nhất mùa Đông hôm nay buồn muốn khóc!
Trần Vấn Lệ
ĐÊM ĐỔI GIỜ MÙA ĐÔNG
Đêm nay dài thêm một tiếng. Mùa Đông đến... đã bình thường! Một đêm cũng đủ đêm trường. Mai rồi lại mười hai tiếng!
Lâu lâu có lần đột biến! Lâu lâu thấm thía mùa Đông. Sẽ đắp thêm một chăn bông! Sẽ thấy cái lưng còn lạnh!
Đó là những ngày quang tạnh. Đó là những ngày tuyết chưa... Ai cấm mùa Đông không mưa? Ai cấm mùa Đông không gió?
Đèn đường có khi mờ tỏ chỉ vì mưa gió tuyết băng... Lòng người có khi bâng khuâng giống như vào Xuân vào Hạ...
Coi như không có gì cả... cả bài thơ tôi đêm nay! Mai biết đâu rồi gió bay? Mai biết đâu rồi mưa tạt...
Cái thời tôi ở Xã Lát, ngoại ô Đà Lạt mùa Đông... Vầng trăng Lâm Viên rất trong giống như mắt người con gái...
Thơ tôi từng đêm phơi trải không ai thương nhớ thật kỳ! Chỉ có rừng thông như đi lách len buốt từng con chữ.
Đó là điều tôi rất nhớ về em, cô gái Damrong, đôi má không phấn mà hồng, đôi môi không son mà đỏ...
Em ơi em là hoa nở bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông! Bài thơ anh câu cuối cùng: "Em là rừng thông núi gió".
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
Tượng Thờ Làm Bằng Thơ
Lịch sử của nước TA, tôi "thích" Trần Bình Trọng và tôi luôn hy vọng Ông có Tượng để thờ!
Dân TA thật có thờ...thờ ơ Trần Bình Trọng! Ông không hình, không bóng, may chút đường có tên!
Bao nhiêu triều đại quên! Mấy nhiêu người có nhớ? Chúng TA không có nợ gì với tiền nhân sao?
Tướng TA bị quân Tàu / bắt sống, chúng dỗ ngọt: "Tao cho mày chút đất và phong mày chức Vương!" .
AI chắc đã sướng rên? Trần Bình Trọng không vậy! Ba quân có nghe thấy / Ông đáp trả câu này:
"Tao thà chết ở đây / không làm Vương đất Bắc! Thà làm quỷ Nam Quốc, Tao có đồng bào Tao!".
Một nhát gươm, đổ, ào!
Thần Tượng không ai tạc!
*
Tôi đang ứa nước mắt! Gần trăm tuổi đời người, thơ chỉ là trò chơi nào có ai ngó tới?
Đời Lính tôi đã lội bao đám ruộng máu trào... Người xưa và người sau... chiêm bao may mới gặp?
Trần Bình Trọng! Tổ Quốc? Trần Bình Trọng Quê Hương? Tôi có đứng bên đường Trần Bình Trọng, Chợ Quán! (*)
Ôi Sài Gòn một sáng cuối tháng Tư đổi thay!
Trần Vấn Lệ
(*) Chợ Quán thuộc Quận 5, Sài Gòn, nơi được nhớ nhiều vì có đường tên Trần Bình Trọng, nơi có Nhà Thờ Chợ Quán, Nhà Thương Điên Chợ Quán, Trung Tâm Học Liệu Việt Nam! Nhà của Giáo Sư Doãn Quốc Sĩ đối diện với Trung Tâm Học Liệu, trong đường hẻm khu vực ngả tư Thành Thái / Trần Bình Trọng...
☆ ☆ ☆
ĐÀ LẠT BÂY GIỜ ÁO ĐỎ CÀNH SƯƠNG
Một nhánh cây thông ở Đà Lạt
đại diện cho một thành phố tuyệt vời!
Người ta thấy bầu trời,
người ta thấy hồ nước...
Người ta thấy trăm năm trước
Đà Lạt và mây trôi!
Người ta thấy tương lai
không biết còn hay mất...
Núi Lâm Viên cao ngất
bây giờ bị got đầu
Núi giống như Thầy Tu
đứng trâm tư như tượng...
Cả một thành phố lớn
còn lại một nhánh thông!
Phi trường Cam Ly vẫn không
có một máy bay nào đậu!
Một nhánh thông không làm xấu
một thành phố mông lung
những hồn thơ ý nhạc...
Thác Đa Tân La vẫn hát Ai Lên Xứ Hoa Đào...
*
Đà Lạt là nỗi nhớ
bây giờ còn môt cành thông!
Đà Lạt còn tấm lòng của ai treo vách núi...
Cái tháp chuông vời vợi con gà gáy trong sương...
Người con gái áo đỏ
hai má chắc rất hường?
Em điểm phấn tô son...
Sắc áo em màu nhớ từng ngón tay em nha?
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
Thơ Tôi Vậy Một Câu
Bạn có bao giờ uống Cà Phê Gió rồi chưa? Uống buổi sáng hay trưa? Uống buổi chiều hay tối?
Gió gặp bạn có hỏi: sao anh ngồi một mình? Mưa thì chắc đinh ninh...chuyện trò với người khác?
Bạn có nghe bài hát Kinh Khổ Trầm Tử Thiêng? Một nhạc sĩ vượt biên hai lần mới tới bến!
Tới cái nơi được đến...rồi để tro quê người. Quán Gió dã vắng thôi một người cười không nở...
Như hoa lề quán gió có bao giờ nở đâu!
*
Thơ tôi vậy, một câu!
Bạn có buồn "đứt ruột?
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
TRỜI TRỞ RỒI LẠNH THIỆT
Trời trở rồi, lạnh thiệt! Mới nửa đêm qua thôi. Tôi không mở cửa mời sao lạnh vào nhà nhỉ?
Hôm qua là ngày Lễ Halloween hàng năm...Những gói kẹo trên mâm, trẻ con tới lấy hết!
Lạnh đuổi theo chắc mệt nên ở lại với tôi?
*
Câu hỏi không trả lời. Chỉ nghe tiếng gió lộng dưới vầng trăng, cái bóng ngập tràn sương hạ huyền...
Tôi nhắm mắt muốn quên cải thời mình nhỏ dại biết bây giờ xa ngái vẫn đăm chiêu ngọn đèn!
Những viên kẹo lên men cái dư thừa tiếc nuối! Hai chân tôi hết duỗi mà co chặt gối ôm...
Thêm cái mền đắp thêm! Cái lạnh thành cái gối! Tôi sợ đi lạc lối, thôi nằm ngó ánh trăng...
Ánh trăng vàng mơn man.
Hương dạ lý thoang thoảng.
Người Trung Đông hốt hoảng: Lạnh ở đó: Chiến Tranh!
Sáng dậy, tôi nhìn quanh, cái lạnh nằm trong ngực! Tôi thổi bay sợi tóc của tôi đêm qua rơi...
Trần Vấn Lệ
|