Mùa Thu Bình Yên
Mùa thu bàng bạc sương khói
Một ý thơ vừa rơi khỏi lòng tôi
Cho nỗi buồn thật xa xôi
Trong đôi mắt em bồi hồi thương nhớ.
Chạm hồn tôi một nhánh mơ
Thơm và hồn nhiên tuổi thơ đầy mộng
Nắng thu trải rộng mênh mông
Mùa thu xanh biếc ngoài đồng chim bay.
Bình yên thu đến nơi này
Phải chăng em đã trải bày tình riêng
Như hồ thu chiếc lá nghiêng
Soi hình bóng nước cõi thiền hư vô.
Lòng tôi tĩnh lặng bao giờ
Mà sao tim vẫn vật vờ trong mơ
Chiếc lá thu rơi vào thơ
Vàng thơm ngôn ngữ tràn bờ dấu yêu.
Thương em muốn nói đôi điều
Ngại ngần tiên nữ dáng kiều thanh cao
Một chiếc lá bay chốn nào
Em và thu đến dạt dào bình yên.
Tế Luân