☆☆☆
QUÊ HƯƠNG HƯ ẢO
Ai định nghĩa thời gian hay hơn Lý Bạch?
"Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy
thiên thượng lai
bôn lưu đáo hải
bất phục hồi?"
Người ta thường nói:
"Thời gian đi như tên bay!",
"Thời gian đi như nước chảy"
Bởi người ta chỉ nghĩ vậy
chớ người ta đâu có thấy thời gian đi?
Từ Điển cũng không định nghĩa
"thời" là... cái gì?
chỉ nói "gian" là cái... "khoảng" quá khứ, hiện tại và tương lai!
Ngay cả chữ "thời", người ta giải nghĩa không trật!
là... "thì".
Một tiếng cười khì,
"Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết"
Ôi! Sáng mới đầu xanh, chiều tóc bạc!
"Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai!"
Cái sự đổi thay nào cũng phải nhìn thấy được,
rờ rẫm được,
sờ mó được!
Không gặp mặt,
không bắt tay,
vẫn như là lúc ngó lên mây
và gửi cái hôn qua gió...
Định nghĩa đó, thời gian, chúng ta hiểu ở
hai chữ Quê Hương, mà:
Đoạn-Trường-Ai-Có-Qua-Cầu-Mới-Hay!
1975 đến nay...
bao lần mây bay qua đầu núi,
núi bạc đầu, đời bao nhiêu tuổi?
Em bao nhiêu giọt lệ chờ anh
ở ngả tư đường, mà:
Đường Thì Một Hai Ba Bốn
người lính tập đi cho đến khi tử trận, vẫn
không-phải-từ-trần!
Thì có khác chi:
"anh thấy không
nước sông Hoàng đổ xuống
chảy ra biển không trở về, hãy soi gương đi
thấy gì?
"nỗi buồn tóc trắng?"
Sớm như tơ xanh, chiều đã là tuyết!"
Hựu bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát:
Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết!
Sớm như tơ xanh, chiều đã là tuyết!
"Đưa người ta không đưa qua sông!" (*)
"Ngổn ngang trăm mối bên lòng,
nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình!" (**)
Mở Từ Điển, đinh ninh gặp nghĩa hai chữ "Thời Gian", vô ích!
Điều giác ngộ của chúng sinh là sự hiểu biết vô ngôn!
Sự yếu ớt của con người thấy ở dáng hình cây liễu, mà
tồn tại là ở cây-liễu-có-tư-tưởng" (***),
Pascal nói như vậy, và Phật
đã làm thinh, "49 năm ta đâu có nói gì?"
Thời gian cứ đi, Hoàng Hà chi thủy...
Hồng Hà của nước TA chia ra hai nhánh...
chảy vào biển lạnh hiu quạnh tâm tư!
Đồn xưa gió cuốn ngọn cờ,
Quê Hương mờ mịt, bến bờ mù tăm!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Thâm Tâm
(**) Thơ Nguyễn Du
(***) Tư Tưởng Pascal
☆ ☆ ☆
TRONG KHI HONG NẮNG TÔI THẦM NGHĨ TÓC CỐ NHÂN DÀI TRONG GIÓ BAY
Buổi sáng ra sân tìm chỗ nắng, tôi ngồi, tôi ngó cảnh mùa Đông: Người đi thể dục run từng bước, cây lạnh rùng mình nhánh nhánh run...
Tôi không thể dục, không ham sống. Tôi muốn tôi mau chết để về. Bốn chín năm rồi không đất nước, đêm ngày dờn dợn chút tình quê...(*).
Tôi đã thành dân của xứ người, là người mà tuổi đã bay hơi! Hỏi sao không nhớ anh em lính? Nhớ học trò thương những nụ cười!
Hỏi sao không nhớ rừng mưa gió, những thớt lưng người bọc lớp da? Những lán, lều trong thời Cải Tạo, những đám dã quỳ nắng nở hoa...
Những tiếng chim rừng "cô trói cột", buồn ơi thê thiết tiếng chim rừng! Đường tàn binh mở trăm đường núi, sương phủ từng chiều những dấu chân...
Người đi thể dục chào tôi sáng, tôi cũng "morning" đáp tạ người...Tôi biết hổ ngươi ngồi hóng nắng...nhưng đời tôi vậy cũng đang trôi!
Sáng nắng là qua một tối mù. Ngày nào cũng thế... cũng Thiên Thu! Mùa Đông dài lắm, dài vô tận, sau Tết mới nhìn thấy cỏ lau!
Trước Tết, đẹp sao vài tấm thiếp mình cầm bút viết gửi cho ai... Trong khi hong nắng tôi thầm nhủ tóc cố nhân dài trong gió bay...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Huy Cận: "Lòng quê dờn dợn vời con nước, không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà...".
☆☆☆
TÌM TRONG TỰ ĐIỂN
Khi có chuyện "bức xúc", vào Chùa tìm Thầy, thưa...kể Thầy nghe, nghĩ mình đang trong mơ thấy được bờ vai tựa...
Thầy cứ nhìn ra cửa rồi buông câu nhẹ nhàng: "Tất cả là Vô Thường!". Nghe Thầy nói, cảm ơn. Rồi thì Thầy hết nói...
Không còn ai để hỏi, bèn tìm Từ Điển, tra! Từ Điển Từ Và Ngữ Việt Nam của Nguyễn Lân, đây mà: Vô Thường đâu? Không thấy! Vô Ngôn, Vô Tự cũng không!
Quả thật là uổng công! Cuốn Từ Điển quá nặng. Không lẽ mình trách mắng: "Đồ làm Tự Điển...Ngu"?
Tìm sang Lê Văn Đức, Vô Thưởng Vô Phạt, có, Vô Thường, không! Tìm Vô Ngôn, không! Tìm Vô Tự, không thấy...
Làm Từ Điển chi nhỉ? Làm cái việc Vô Thường!
Buồn thiệt là buồn! Sư Thầy thì nhỏ nhẹ, sách vở nặng chình ình. Sự bực mình chuyển sang bức xúc! Hồ hởi mà muốn khóc! Hồ Chí Minh là Thánh, phát ngôn nghe buốt lạnh: "Không Có Gì!".
Tôi thổi nhẹ, bài thơ tôi, gió bay...
Trần Vấn Lệ
☆☆☆
CON SÔNG NÀO CŨNG CHẢY
Trời, đất và cảnh vật không gì động lòng tôi. Tôi không tin đổi dời, mà chỉ tin mình sống!
Sống là có hoạt động trong phạm vi cõi người...giống như mây trôi trôi trong vùng trời của nó!
Nhiều khi mây giống chó (là Vân Cẩu, phải không?). Nhiều khi người nóng lòng, chết rồi (đều) lạnh ngắt!
Quanh tôi là Sự Thật làm cho tôi thở dài. Tại sao chữ Trần Ai, hai chữ chỉ một nghĩa?
Trần là bụi. Ai cũng thế! Cõi Trần Ai: Mịt Mù!
Gió thổi kêu ù ù. Nghe thôi, không ai thấy! Nếu... thấy, cây động đậy và thấy bụi bay qua!
Thấy để chi? Xót xa? Quê nhà mình! Gió!
Bụi! Trần Trọng Kim chìm, nổi, viết hồi ký, ai xem? (*).
Sống đời là buồn tênh, Nguyễn Công Trứ nói vậy! (**)
*
Tôi đang nhìn sông chảy, thời gian và không gian! Tôi nghĩ tới Kai Hoàng... nói về người xa xứ... (***)
Trần Vấn Lệ
(*) Trần Trọng Kim viết cuốn Kiến Văn Lục sau năm 1945, ông chưa kịp in thì ông mất, 1953. Nhà xuất bản Vĩnh Sơn, Sài Gòn, in và phát hành năm 1969 nhan đề Một Cơn Gió Bụi (Kiến Văn Lục). Tác giả không hề biết chuyện đó. Trong nước, sau 1975 định tục bản nhưng chỉ muốn "in lại" nghĩa là phải thay đổi nhiều sự kiện nhưng không thấy thực hiện. Người Việt sống ở ngoài nước bèn làm thay và thay đổi nguyên tác ít nhiều! Tôi có bản in lần đầu, tôi có lật xem qua bản in lại ở Mỹ nhưng tôi không mua vì nó kỳ cục!
(**) Thơ Nguyễn Công Trứ: Ngồi buồn mà trách ông Xanh, khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười!
(***) Thơ Kai Hoàng: Tôi viễn xứ nhận ra điều có lẽ tim mỗi người đều có một dòng sông...
☆☆☆
TRỜI ĐẤT MÊNH MÔNG DẪU LÒNG NGƯỜI GÓC BIỂN
Bạn Utah than lạnh, mưa gió cứ mịt mù. Bạn thấy rõ mùa Thu dìu mùa Đông đi tới...
Tôi, Cali vẫn đợi cái mùa Thu thật Thu...Nếu bão ở đâu đâu may ra đây mới ướt!
Bạn bè ngày thưa thớt, còn chuyện thời tiết thôi! Cón nghe vài tiếng cười...hình như là cay đắng?
Nơi tôi ở không mặn cũng không lạt tình người. Người Nhật ít thấy cười, người Đài Loan rất ít...
Người mình dù ruột thịt cũng phớt tỉnh Ăng Lê...Tôi không khen không chê vì tôi không có bạn...
Mỗi ngày tôi cố gắng làm một bài thơ chơi. Một mình cũng một đời. Một đời tôi còn sót!
*
Tôi đang xếp cái hộp đựng một chút thời gian, đưng Phan Thiết, Phan Rang, chút mơ màng Đà Lạt!
Tôi quên dần chỗ khác, ngay cả chỗ bây giờ! Nhiều khi thấy cái thơ bơ vơ thật tội nghiệp!
Bạn ở bên Texas khoe cánh tay rất tròn! Ôi cái chút đó thương! Ôi cái gì của em... anh cũng nhớ!
Sông bên bồi bên lở, mình lỡ giữa dòng sông! Trời đất thật mênh mông dẫu lòng người góc biển!
Tâm tình tôi dâng hiến.
Mây mùa Thu lang thang...
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
MƯA NHẸ NHÀNG MỎNG MẢNH BỤI TRO BAY
Sáng dậy là đêm đã hết rồi...Bật then, mở cửa, thấy mưa rơi nhẹ nhàng, mỏng mảnh như tro bụi, không tiếng chim, trời êm, xa xôi...
Xe xa có chạy, đèn không tắt, nửa sáng nửa mờ con phố xanh. Thiên hạ giờ này cơm với áo, hàng cây lung lay chờ bình minh.
Tôi muốn thơ mình thơm buổi sáng, cảm ơn hoa nở thấy rồi nha! Tôi cầm ô mở, tôi ra cổng: Cảm tạ vô cùng - Em Đóa Hoa!
Ong, bướm giờ này đâu đã tới, mình tôi và hoa đôi nhân tình! Mưa êm có thể mưa chưa đủ nhỏ mực cho vừa một chữ Duyên!
*
Tôi có rồi thơ trong cảnh ngộ mình tôi cảm nhận sáng mơ hồ... Không bàn tay ấm bàn tay nhớ ai áo dài lem những dấu mưa...
Cũng có mươi ngày tôi hóng hóng cái gì không rõ, nhớ nhung chăng? Hay nàng Chiêm Nữ trong mưa múa nhẹ lách mình đi khi hết trăng?
Làm sao tôi về K' Rông Pha chừ? Tôi thèm trái bắp ở K' Beu! Tôi thèm mưa ở K' Loon nữa...Tôi có một thời xưa rất xưa...
Tôi có một thời lau nước mắt ngó lên trời thấy nắng sáng trưng!
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
CHÚT GIÓ MÙA MÂY TRÔI LANG THANG
Trời muốn mưa mà chẳng có mưa,
Đất khô cằn cả cỏ và hoa...
Lát đây rồi nắng lên chiều xuống,
Bát ngát sông ơi tiếng gọi đò!
Ai có xa quê thì chắc biết
Mình buồn trời đất có vui đâu?
Sáu câu đã nghẹn, thêm chi nữa?
Thu mới về nghe đã hết Thu!
Một chiếc xe qua không thấy bụi,
Thêm vài chiếc ngược, bụi không bay!
Ở đây sạch đến cây không lá
Càng nhớ bao nhiêu chiếc áo dài...
Áo đuổi bụi bay từng lớp học
Áo thấm mồ hôi phảng phất hương...
Ngày xửa ngày xưa Thầy đứng lặng
Các em hiền như sương trên sân sương!
*
Các em hiền khô...như cỏ hoa
Không mưa, không nắng, không chan hòa...
Chỉ vàng... vàng thấy vàng hiu hắt
Chút gió mùa mây trôi lang thang!
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
HOA VẠN THÀNH EM ƠI TÍM NHUNG
Tôi đứng lại nhìn hoa tím nở
bên rào không thấy bóng Giai Nhân!
Nhìn lâu mới thấy trên nền cỏ
ai đó vẫn còn để dấu chân!
Những dấu chân son thời Đức Trọng
tôi về Lạc Duơng hoài mơ màng...
Nghe người ta nói ai Tùng Nghĩa
tôi ở Tùng Lâm buồn chứa chan!
Tôi lên Vạn Thành qua mấy núi
mấy đèo mây và mấy đèo sương...
Tôi mua vài bó hoa Thu Thảo
không biết hoa nào ai mến thương!
Ai đã đi qua còn để lại
áo dài bay trong sân trường xưa?
Tôi biết tương tư là cái bệnh
tôi vuốt ve hoài ai như Thơ!
*
Mười năm trở lại, qua Tùng Nghĩa
trường Đức Trọng kìa ai khác ai?
Không phải áo dài như bữa nọ
mà sơ mi mà quần không gió bay...
Tôi yêu tôi chỉ yêu người ấy
hoa tím, áo dài, mây tím trôi...
Mây trôi lên dốc Prenn tím
còn tím muôn năm bóng dáng người!
Có con chim bay về mịt mùng
có phấn vàng bay trên ngàn thông...
Không ai thấp thoáng rào hoa tím
hoa Vạn Thành ai ơi tím nhung...
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
MỘT BÀI THƠ TỰ DO
Sáng nay không giống sáng hôm qua: trời lạnh nhiều hơn... dưới mái nhà. Chim đã bay rồi đem cái ấm... để mình lạnh lẽo một mình ta!
Tự nhiên tôi nhớ hơi thơ cổ, tôi nghĩ người xưa lạnh thế này? Thức dậy co ro bên bếp lửa...lửa bừng hay mỗi tứ thơ bay?
Bạn cùng lứa tuổi tôi như hết hay họ đã về thăm Cố Hương? Mở máy: email không thấy có, ngày qua ngày qua ngày bình thường!
Hình như thơ tôi Thơ-Tự-Do? Tôi hôn thơ tôi: Không thơm tho! Không vang vang nữa thời vang bóng mà chỉ hương tàn trong nắng mưa!
Sáng nay ném gạo cho chim nhặt, nửa ổ bánh mì xé ném thêm...Không một con chim nào ghé xuống! Hồn tôi tha hương bay bay lên...
Tôi buồn tôi biết tôi buồn lắm. Đọc báo quê nhà lũ lụt hoài. Nước mắt bà con theo nước chảy ra đại dương kìa những đám mây!
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
MƯA MỖI NGÀY VIỆT NAM
Mỗi ngày tôi đọc báo: Việt Nam mình gió mưa! Năm nay không hiểu mùa gió mưa gì lâu quá!
Mưa gió ngày vào Hạ đang tưng bừng suốt Thu. Gió như bão, vù vù; mưa như trời trút nước!
Thềm xi măng ai trượt làm đau gót chân sen... Những đêm tối đường đèn mưa làm mờ con mắt!
Thương quá Chùa tượng Phật ướt đẫm cả cà sa... Thương quá Maria vòng hào quang lấp lánh!
Mưa, gió và cái lạnh bay nón lá kia kìa... Mưa tan buổi trường về... học trò như con chuột!
Có mưa nào không nước?
Có gió nào không rung?
Kìa ai đó đau lòng:
Mẹ chờ con xa xứ...
Mỗi ngày tôi tư lự: làm gì cho Nước Non? Má! Má! Má... lòng con thật không muốn Má lạnh!
Bàn thờ nến đặc quánh. Lư nhang tàn tàn nhang...Tiếng chuông Chùa boong boong nhỏ hơn tiếng mưa đập!
Cửa kính không chừng nát như đời con Má ơi! Ôi sao tôi nhỏ hoài trong vòng tay của Má?
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
CÓ CON SÔNG NÀO Ở PHAN RANG KHÔNG ?
Có con sông nào ở Phan Rang không?
Tại sao có cầu Ông Cọp, cầu Nước Đá?
Ngày xưa, Phan Rang là Tỉnh Lỵ của Ninh Thuận,
Một đại lộ Thống Nhất thôi, xẻ nó ra làm hai...
Thời xưa, tôi đi Lính, đến đây vào trại Nhập Ngũ.
Tôi ăn, tôi ở với Phan Rang không nhiều ngày...
Tôi không thích ở Tỉnh Lỵ...
Tôi đi tìm một Xã Lỵ và tôi yêu quý Tháp Chàm!
Trại Nhập Ngũ ở Tháp Chàm còn để tên chữ Pháp: Gare Tourcham.
Tôi không dám phê phán một câu nào,
Bạn tôi dặn: Đất Và Người Đây Rất Thiêng!
Mỗi lần tôi đi xe đò qua đèo Cậu, tôi đều thấy người lái xe lấy mũ xuống và cúi đầu...
Trại Nhập Ngũ số 2 ở Tháp Chàm dời ra Nha Trang sau đó,
Tôi phải ra Nha Trang, trên Thành Diên Khánh.
Đường dài không bao nhiêu mà đi bằng máy bay Caribu 123 của Mỹ...
Tôi xa Phan Rang, xa một Tỉnh Lỵ, tôi nhớ Tháp Chàm ghê nơi - nơi mà tôi gọi Xã Lỵ!
*
Sáu mươi năm yêu quý!
Từ năm đầu tôi vào Lính 1963 đến nay 2023...
Từ năm 1975 đến nay tôi không hề đứng nghiêm chào cấp trên hay vui vẻ chào lại cấp dưới!
Hai Thế Kỷ! Cái đầm lầy lịch sử,...
Tôi lội qua... ao tù Cải Tạo sáu năm,
Chín năm đi làm mướn, ba mươi lăm năm rồi quê người!
Mười lăm năm ấy...
Cuối đời. Vĩnh viễn. Thiên Thu!
Tôi không thấy mặt con sông nào ở Phan Rang...
Chỉ thấy nắng chang chang...
Chỉ thấy bụi vàng bay trên hoa dại tím!
Nhưng tôi biết Phan Rang có con sông tên là Sông Dinh...
Con sông đó nằm chỗ nào tôi không thấy,
Tôi đã đi ngang qua nhà Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu,
Tôi đã đứng nghẹn ngào trước tiệm thuốc Tây của Dược Sĩ Ngô Khắc Tĩnh,
Tôi đã cúi đầu nhớ các bạn tôi đi lính và đã chết...
Tôi còn sống. Ở đâu cũng là Kiếp Tàn Binh!
Với tôi
Phan Rang trời treo một chữ Tình,
long lanh,
trong nắng... "Ở nhau không đặng, thương hoài ngàn năm!".
Mái Tóc Ai Chải Thẳng Tôi Về Sẽ Vuốt Cho Nó Cong Cong....Nhớ Ơi Là Nhớ Nhung!
Trần Vấn Lệ
☆
NHỮNG NGÀY THÁNG CŨ
Những ngày tháng cũ... mới tinh khôi! Họ dắt tù lên một đỉnh đồi, họ chỉ dưới kia là suối nước, họ chỉ trên đầu... mây trắng trôi!
Họ phát dao cho từng đứa một, họ nói ngày mai đi cắt tranh, họ nói ngày mai đi đốn gỗ về dựng Hội Trường, nhà nấu ăn...
Họ có phát thêm mươi cái cuốc, bảo cào đất núi để trồng rau, trồng thêm khoai lang, trồng củ sắn, cuốc thiếu lò rèn sẽ tính sau...
"Thiếu Úy, Trung Úy hay Đại Úy, các anh ở đây đều bình quyền, Thiếu Tá trở lên già yếu cả, nhốt ở đồng bằng cho nó yên!"
Những ngày tháng cũ nằm trong nhớ những bộ áo quần lính rách bung... nhưng nghĩ ngày mai mình tiến bộ, tuổi trai còn về giúp núi sông...
Nghĩ bụng, yên lòng, nhai củ sắn, cơm tù lưng chén thỏa niềm mơ... Cha mẹ vợ con. nhà cũng vậy, chắc gì có được bữa ăn no?
Một năm, hai năm, ba, bốn năm...Mười năm vẫn một bóng trăng Rằm! Bác Hồ cười mỉm trong khung ảnh nhìn cháu con không nhởi hỏi han!
Những ngày tháng cũ nhiều thưa thớt, Thiếu Úy ra tù, Trung Úy mong...Đại Úy làm thinh lau nước mắt. Giọt mồ hôi nào cũng rất trong...
*
Chuyện đã qua rồi...hai Thế Kỷ, bạn bè còn sống, gặp nhau cười! Hai hàm răng chẳng còn nguyên nữa... níu cắn lùm mây, mây cứ trôi!
Buồn bút viết chơi vài chút nhớ...Tháng ngày nhắc lại, chuyện tâm tư! Rót bia ra ngó đời như bọt, thả khói mơ màng sông núi xưa...
Trần Vấn Lệ
☆
BÀI THƠ NÀY BUỒN EM THẤY THÌ ĐỌC
Em ơi Đà Lạt, anh gọi em hoài...ba lăm năm bay... mưa ngoài cửa sổ!
Anh biết em khổ vì em nhớ anh! Bốn tám năm đành mình xa mà được!
Anh tù là phước còn có ngày ra! Sáu năm nhớ nhà... về, tìm, ngơ ngác!
Chao ôi Đà Lạt... bây giờ vẫn mây! Mây trắng ngọn cây, những cấy thông trắng!
Cái đầu anh nặng, tóc bạc hết rồi... Hỏi em? Xa xôi! Đang Vùng-Kinh-Tế!
Em ở Đạ Tẻ. Em ở Đạ Oai...Em thành con nai...lối rừng nẻo thuộc!
Anh đốt điếu thuốc. Nhả khói nhìn trời.. Nhìn mưa. Mưa rơi. Mưa trời. Nước mắt!
Anh về Đà Lạt... sau sáu nằm tù. Phật nói như như... ngồi yên Thiền định.
Bao năm anh Lính? Bao năm anh Tù? Bao năm Thiên Thu? Trường Sơn một dải!
Ai bảo em được sinh làm con gái
để anh thề chê hết thẩy giai nhân!
Đường Hai Bà Trưng, con đường lên dốc...con đường gió tốc tà áo em xưa...
Em ơi giấc mơ kéo dài lầm lũi...
Hai Thế Kỷ ới... ới ời thời gian!
Miên man miên man tôi tàn tôi tạ...Lậy Trời cao quá. Muôn ngả đường suơng!
Bài thơ này buồn, em thấy thì đọc. Em chải giùm tóc cho anh nhớ em...
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
Xôn Mì Xôn Nà Xôn Tố Mì
California mùa Thu, tháng đầu chưa lạnh mấy! Buổi sáng nắng, còn thấy, buổi trưa nóng còn nhiều...
Quá xế chiều, hiu hiu và đêm thì mới lạnh. Người vợ hiền không tránh cái vòng tay của chồng...
Ai cũng nghĩ mùa Đông...mai mốt... sương nhỏ giọt rồi tuyết không kịp hốt mở đường cho xe ra...
Ba trăm năm trôi qua, nước Mỹ vẫn như thế. Người làm cảnh diễm lệ, trời làm...chuyện thời gian!
*
Tôi nghĩ ngợi miên man rồi đi làm công việc. Có chờ vài bạn thiết ghé cuối tuần cà phê...
Vong quốc mà đề huề, thích cái ông Thánh Thán, đọc lời ông phê phán vài cuốn sách... thấy hay!
Đời xưa cũng như nay, chỉ một câu... vừa bụng: người phê bình nói trúng, kết luận: "Không Sướng Sao!".
Không cần phải đổi trao! Không cần chi "phản biện"! Đời: cát bụi mất biến như vườn Địa Đàng thôi...
Bạch Vân Thiên Tải trôi, nhạc Vũ Đức Sao Biển - trọn tâm hồn dâng hiến vài nốt sol mì sol...(*)
Vài nốt sol mì sol, Mao Trạch Đông sướng quá! Nước TA, người Cha Cả cũng thấy mé đìu hiu...(**)
Nguyễn Du vẫn buồn nhiều: "Mình viết chuyện Đứt Ruột, người đọc không ai ngước cản giọt lệ Thúy Kiều!".
Vũ Trọng Phụng thì treo cuốn "Làm Đĩ" rồi hết! Nước Mỹ không thể chết... dòng Lịch Sử còn trôi!
Bạn ơi bạn tôi ơi... Nước Mỹ... mùa Thu ấm! Thơ tôi dòng mực đậm thấm lòng giấy... nhẹ tênh!
Xin cho tôi được quên người tôi yêu buổi sáng! Xin cho tôi lãng mạn sóng chiều bãi hoang vu...
Trần Vấn Lệ
(*) Bài hát Xôn Mì Xôn Nà Xôn Tố Mì, là bản nhạc người Tàu ca tụng lãnh tụ Mao Chệt Tung. Hay lắm! Rộn ràng từ năm 1949. TA bắt chước làm theo. Nhạc không đổi, lời phải thay cho phù hợp... Và ai không nhớ thì không thể làm người Việt Nam, cái tên nước do Tàu đặt cho TA từ năm 1804! Mở Việt Nam Sử Lược của Trần Trong Kim ra xem giùm xí, nhen!
(**) "mé đìu hiu" lời tán thán thường dùng của nhà văn Duyên Anh tác giả cuốn Bồn Lừa.
☆
DẪU CHI CŨNG LÀ XUÂN TRONG LÒNG TÔI VẬY ĐÓ
Có ngôi nhà nho nhỏ trên cánh đồng cỏ vàng, cứ mỗi độ Xuân sang cây đào đầy hoa nở...
Có một điều đáng nhớ là chỗ mình ở ước mơ giống như chuyện đời xưa bà Ngoại mình hay kể!
Ngoại kể không phải thế mà hao hao thế thôi! Ngôi nhà ở trên đồi xung quanh là thảm cỏ...
Người ta nuôi nhiều thỏ, thỏ ăn cỏ hàng ngày. Người ta đi đó đây, cuối ngày về vui vẻ...
Nhiều khi mưa có ghé làm tươi mát mái nhà. Ngói màu đỏ như hoa của cây đào cô độc...
*
Chắc cây đào có khóc vì nó đứng môt mình? Ai nhỉ đứng làm thinh nếu không bè không không bạn?
Chiều chiều khi tắt nắng... người ta về... ngắm hoa! Bỗng dưng tôi nhớ Bà / Ngoại của tôi, lắm lắm...
Ngoại bây giờ thăm thẳm. Mạ cũng đâu có còn! Tôi có còn Quê Hương? Tôi có còn hy vọng...
Bao giờ tôi được sống trong ngôi nhà ước mơ...Bao giờ tôi thấy hoa nở rơi đầy trên cỏ?
Bao giờ những con thỏ với tôi trên núi đồi?
Trần Vấn Lệ
ĐỊNH NGHĨA HAI CHỮ THỜI GIAN
Thời gian là gì?
Khó trả lời quá đi!
Là dòng chảy Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai ư?
Ừ! Thì ừ...vẫn khó!
Lý Bạch nói:
"Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy
thiên thượng lai bôn lưu đáo hải
bất phục hồi!".
Tản Đà bật cười
mà trào nước mắt:
"Nước non nặng một lời thề
Nước đi ra biển không về với non!".
Mới thấy vui bỗng thấy buồn!
Bà Huyện Thanh Quan nói dễ thương chăng?
"Dừng chân đứng lại trời mây nước,
Một mảnh tình riêng Ta với Ta!".
Dừng chân! Đứng lại!
Stop! Stop!
Ta, một chữ đủ rồi
mà phải nói thêm: Ta với Ta!
Ai cũng sợ cô đơn.
Thà sống với nó còn hơn với người khác!
"Chàng từ đi vào nơi gió cát,
Đêm trăng này nghỉ mát nơi nao?".
Chinh Phụ Ngâm Khúc hồi nào?
Câu thơ nhắc lại thấy màu thời gian:
"Ba Mươi Tháng Bốn Rụi Tàn
Bao Nhiêu Xương Cốt Những Chàng Hào Hoa!"
Trần Vấn Lệ
☆ ☆ ☆
TRIẾT HỌC NHẬP MÔN
Khi bật một que diêm bạn nhìn thấy bóng tối...Hãy tưởng tượng trái ổi, chín, sắp rụng thành sao...
Bạn thỏa mãn ước ao: Thấy, đã thấy cái thấy... chớ nếu không, hồi nãy bạn đâu thấy cái gì?
Không ai làm chuyện chi mà không có mục đích! Người ta làm vì thích mình đạt sự cầu mong...
Không ai làm trống không! Chuyện mênh mông của biển. Phần con người có nguyện: con người... thành con người!
Bạn cầu xin Phật Trời chỉ là một câu đó! Bạn không xin trúng số vì xin chẳng được nào!
Phật, Trời đều trên cao, số phận nằm dưới đất. Bạn à, đấy sự thật: Đường về là đường đi!
*
Thấy bóng tôi để chi? Uổng que diêm, bạn nhỉ? Đã bao nhiêu Thế Kỷ, đâu cái Thời Hoàng Kim!
Chúa, Thánh Giá lặng im. Phật, Tòa Sen không nói. Chỉ có bạn cứ hỏi: Bóng tối ra làm sao?
Bật que diêm lên, mau! Bóng tối trước mặt bạn. Chỉ mắt bạn là sáng! Diogène không cần...
Đã ngàn năm tỉ năm, không có ai tri kỷ..."Tri ngã giả bất tri ngã giả", nó giống như que diêm!
Bạn còn diêm? Đốt thêm. Tất cả là tuyệt vọng! Quê Hương là cái bóng... Cái Bóng Lá Cờ Bay!
Trần Vấn Lệ
|