Huế Ơi Là Huế Ơi
Đường Âm Hồn ở Huế bây giờ, Lê Thánh Tôn... Những cái miếu Cô Hồn đã san bằng, bình địa!
Hơn trăm năm tình nghĩa nối liển cõi Âm Dương... nhất là Tết Mậu Thân, bây giờ là "hết trọi"!
Người ta nói người ta nói bằng những tiếng vô thanh! Từ những tiếng thất thanh bây giờ là "xé họng".
Vua Hàm Nghi, hình bóng! Vua Duy Tân, bóng hình... tất cả là thình lình mà đều tan biến, mất!
Thiên Đàng và Địa Ngục còn... Hàng Thịt, Hàng Bông. Chợ Đông Ba mênh mông tiếng lòng Trần Vàng Sao "chưởi"!
Cau Nam Phổ không Ngoại, trồng chi nữa, trồng chi? Từ ngày em bỏ đi, Huế đã thành Cố Quận!
Thuốc Cẩm Lệ anh vấn thả khói bay lên trời. Nếu anh gọi em ơi, mưa rơi buồn, lắm lắm...
Nhà Thờ Nguyệt Biều vọng tiếng chuông chiều thê luơng! Chùa Thiên Mụ boong boong tiếng chuông chiều cũng vậy!
Sông Hương nước vẫn chảy. Bến Ngự bầy trâu đầm... Bùn, dấu vết muôn năm lấy nước mắt mà rửa...
Tôi đang nói gì rứa? Huế ơi là Huế ơi! Lăng Cô có ai cười? Tiếng sóng thôi Trời ạ!
Phu Văn Lâu trắng xóa những bài thơ gió bay...Phu Văn Lâu trắng xóa những bài thơ gió bay...
Trần Vấn Lệ
*****
Kỷ Niệm Mà Đã Chết Bài Thơ Này Bỏ Đi
Tôi nhớ lắm Đà Lạt, con đường Yagut ơi...Con đường rất ít người...mà có người Đà Lạt!
Hình như người Trại Mát lên đây và ở luôn? Nhà có Mimosa vàng giữ chân người mãi mãi?
Hai bàn chân con gái, đôi guốc mộc không sơn, ai cấm bàn chân son nằm trong đôi quai guốc?
Con đường Yagut ngược lên đồi và lên trời.. Có khi người thấy tôi, chào tôi, trừ Chúa Nhật.
Đường tôi làm xuống dốc rồi mờ trong mù sương. Người ở trên đốc thương, nhớ ai? Tôi có thể?
Nếu cuộc đời có nghĩa Thái Bình nhỉ, thật vui! Tôi gìn giữ từng lời ngỏ với ai mai mốt...
Tương lai đã bay vuột! Đà Lạt dang cánh bay...Tôi hết thời làm Thầy xuống lên con dốc đó!
*
Sáu năm về ngang ngõ thấy lá cờ, không người. Tôi hiểu cuộc đổi đời. Ai cũng đời đã đổi!
Mimosa không nói, cứ nở vàng như xưa...Đà Lạt còn nắng mưa, còn mù sương, tôi nhớ:
Đôi guốc, bàn chân nhỏ...mộc mạc như màu hoa. Khi nước mắt ứa ra...hình như hoa rụng hết?
Kỷ niệm mà đã chết, bài thơ này bỏ đi!
Trần Vấn Lệ
Ngày Chúa Nhật
Ngày Chúa Nhật cũng như ngày Thứ Bảy,
ngày cuối tuần, trời nắng, nắng chang chang...
những quán cà phê, những cái bàn,
những cái ghế... và người ta ngồi, đứng...
Người ta nghe tiếng chuông vọng
từ một ngôi Nhà Thờ, buồn hay vui không ai bày tỏ.
Có thể đó chỉ là tiếng gió?
Nắng quá nên gió thở dài...
Cô bé tiếp viên thả tóc trên vai
Hình ảnh đẹp mà hôm nay tôi thấy.
*
Cái phin cà phê từng giọt chảy
cái màu đen như tóc của người ta.
Cái miệng người ta là nụ hoa
đôi khi tôi thấy nở...
Chẳng có gì mà sao tôi nhớ
rất xa vời một lũy tre xanh.
rất xa vời những cánh đồng xanh
những cánh tay trần, những tấm lưng không áo...
Xóm làng xưa không là xóm Đạo,
không có Chùa không có Nhà Thờ
Những chiếc nón lá che được nắng mưa
nhưng ướt mãi những bài thơ của tôi sắp cỏ!
Tôi ghi vội vài câu, sắp sừa
không chắc gì trọn vẹn giấc chiêm bao!
Cô bé tiếp viên hồi nãy giờ không chào
quán bớt khách, gió lao xao. mái tóc...
Ngày Chúa Nhật có nhiều em nghỉ học
kiếm việc làm mơ ước một ngày mai!
Trần Vấn Lệ
*****
Trước Cổng Trường Bùi Thị Xuân Đà Lạt
Hai hôm rồi không nắng...Mát, chỉ mát lưng chừng. Trời không mưa rưng rưng. Lòng rưng rưng nhớ nắng.
Coi như nắng đi vắng như Ba Mạ xa nhà. Xa đến nỗi cành hoa nhớ Ba Mạ mà khóc...
Phải chi mưa trên dốc...trên cái Dốc Nhà Làng, nước cứ chảy bề ngang đường Phan Đình Phùng nhỉ?
Đời Mẹ Cha chung thủy cõng nắng và cõng mưa, cõng cả cái không ngờ những ngày sương Đà Lạt!
Em ơi từ Trại Mát, em nhớ anh thế nào?
*
Người con gái rút mù soa ra lau hai con mắt đỏ ngàu chảy hai dòng nước mắt... Tôi. Ruột đau như cắt: Nhớ Đà Lạt quá đi... Cái hành lang trường, kia đầy hay vơi nắng gió... Em ơi đôi guốc nhỏ. Bàn chân em. Nhỏ nhoi!
Cây khuynh diệp không có đôi như đứa bé mồ côi cầm nắm xôi bóp bóp. Gió qua ngang cổng trường bay vuột.
Mùa Thu lá vàng bay...
Trần Vấn Lệ
*****
Một Bài Thơ Không Xếp Đặt
Sáu giờ sáng nay lạ: hình như còn 5 giờ? Mở cửa thấy trời mờ, nhìn đồng hồ vẫn chạy...
Sáng nay làm sao ấy? Không lẽ trời vào Thu? Giữa tháng Tám mơ hồ xe bus vàng sắp hiện?
Ba tháng học trò biến. Mùa Hè của các em! Ba tháng Hè, không thêm, thôi dậy đi! Đi học!
Tự dưng tôi nô nức: Mình còn tuổi học trò?
*
Ngày xưa tôi qua đò (thời chiến tranh đổ, vỡ). Các em bây giờ ngỡ từng đàn chim qua sông...
Xe bus vàng bềnh bồng...Cái cầu cong khung nhịp...Người ta đi, đi tiếp, thỉnh thoảng good morning...
Bốn tám năm hòa bình. Tôi ở quá nhiều chỗ, lòng đôi khi hớn hở...có nhiều khi u trầm!
Tôi đang rất xa xăm Quê Hương và Tổ Quốc! Tôi không còn dạy học...bỗng thấy đang sáu giờ...
Tôi đang làm bài thơ.với ngôn từ ngồ ngộ. Chẳng có gì để ngó, mặt đồng hồ, trời ơi!
Nửa Thế Kỷ, thật rồi! Hai Thế Kỷ cũng thật! Nam Mô Quán Thế Âm Phật.. Lòng tôi mưa sương xanh...
Trần Vấn Lệ
*****
Bài Thơ Yêu Quý
Bầy ngỗng Alaska... đã thiên di qua Mỹ! Chúng không cần ai ký cái Hộ Chiếu Không Gian!
Chúng đang ở miền Nam không hô hào Giải Phóng! Chúng đang vui đang sống với miền Nam thái hòa...
Bắc Nam đều Chúng TA, không Diễu Văn, Diễu Thuyết! Chúng không phải người Việt. Chúng là Chim Thiên Nga...
Tổ Quốc chim: Bao La! Tình Yêu chim: Sum Họp! Người mong chim thấy được Đời Của Chim Hòa Bình!
Xưa nay cái chữ Tình đúng là Mang-Không-Nổi... giống như chữ Đá Vàng gió-thổi-không bay! (*)
Thiên Nga giống như mây bay bay là bóng mát! Bay bay là thơm ngát Tình Yêu năm bốn mùa...
... và đang hóa thành Thơ - Bài Thơ Này Yêu Quý !
Trần Vấn Lệ
(*) Ca dao: "Chữ gì chôn dưới đất? Chữ gì cất trên trang? Chữ gì mang không nổi? Chữ gì gió thổi không bay? Anh ơi đáp được câu này... thì em xin ngửa bàn tay, anh ngồi!". Thưa em, anh đáp được rồi: "Chữ Thọ Đường chôn dưới đất, chữ Hiếu cất trên trang, chữ Tình mang không nổi, chữ Đá Vàng gió thổi không bay...". Nhưng... Nguyễn Công Trứ thì ỡm ờ: "Cái Tình là cái chi chi mà nó giục được người thiên cổ dậy?". Sau đó, trái đất thành Địa Ngục vì chuyện gì cũng phải Ný Nụn! (Tôi không chú thích thêm đâu!).
*****
Lát Nữa Mà Trời Nắng
Trời chỉ mưa vài giọt, nhiệt độ giảm rất nhiều! Bụi hoa vàng buồn hiu, mừng, cười như con gái!
"Sáng nay con gái đâu nhiều quá, những cánh tay trần như cánh chim". Thơ Hoàng Trúc Ly thật duyên, nhớ, nhắc lại, thích chớ?
Đường, nhiều người đi bộ. Xe không ai bóp còi. Biết mà, đây xứ người, người ta ngoan vậy đó!
Nhiều người còn dẫn chó giống như là dẫn con...Trời mát mẻ, dễ thương, lòng người đều hỉ hả!
Bài thơ này chắc lạ sáng hôm nay, nhỉ em? Anh giống như người điên, tại em làm anh nhớ...
Mưa làm cho xanh cỏ. Mưa... có xanh mắt em? Mưa... hoa vàng ngước lên: anh chào em ngày mới...
Anh biết là em đợi anh gửi về nụ hôn, anh gửi về yêu thương cánh tay trần muốn cắn!
Lát nữa mà trời nắng, anh nhớ em... nhớ mưa!
Trần Vấn Lệ
*****
Một Chút Mưa Như Sương
Trời chỉ mưa vài giọt, nhiệt độ giảm rất nhiều! Bụi hoa vàng buồn hiu, mừng, cười như con gái!
"Sáng nay con gái đâu nhiều quá, những cánh tay trần như cánh chim". Thơ Hoàng Trúc Ly thật duyên, nhớ, nhắc lại, thích chớ?
Đường, nhiều người đi bộ. Xe không ai bóp còi. Biết mà, đây xứ người, người ta ngoan vậy đó!
Nhiều người còn dẫn chó giống như là dẫn con...Trời mát mẻ, dễ thương, lòng người đều hỉ hả!
Bài thơ này chắc lạ sáng hôm nay, nhỉ em? Anh giống như người điên, tại em làm anh nhớ...
Mưa làm cho xanh cỏ. Mưa... có xanh mắt em? Mưa... hoa vàng ngước lên: anh chào em ngày mới...
Anh biết là em đợi anh gửi về nụ hôn, anh gửi về yêu thương cánh tay trần muốn cắn!
Lát nữa mà trời nắng, anh nhớ em... nhớ mưa!
Trần Vấn Lệ
*****
Một Chút Mưa Như Sương
Nắng mà không có gió, cỏ thì đứng cúi đầu, hoa nở ra kề nhau, thì thào rồi rơi rụng...
Nắng dĩ nhiên là nóng mà mặt hồ không nhăn! Thằng bé tay vẫn cầm cây cà rem... đâu mất?
Cả công viên như chật vì người ta quá nhiều. Không thấy ai thuơng yêu, chỉ chen nhau bóng mát...
Tôi, một người đi lạc cũng đứng lại bơ vơ! Không có gì là Thơ! Mà Thơ là gì nhỉ?
Thật tình tôi có nghĩ mình-làm-thơ-để-chi? Tôi thương quá hoa quỳ không thấy ai ngắm nghía...
Thơ rồi cũng vô nghĩa như hoa dại bên đồi... Đà Lạt của tôi ơi, mưa mịt trời trên đó!
Hoa quỳ hàng năm nở. Hoa quỳ hàng năm tàn. Người ta chơi hoa lan, ai thương gì hoa núi?
Nóng! Trời ơi nóng hổi! Tôi thở dài núi sông! Đà Lạt những đồi thông bây giờ chắc thưa lắm...
Người ta đã đốn nắng, người ta đang làm mưa. Năm mươi năm không ngờ chỉ là vài chớp mắt!
Tôi nghĩ về Đà Lạt mưa ngập hồ Xuân Hương... Một chút mưa như sương bay trong bài thơ nắng!
Trần Vấn Lệ
Trần Vấn Lệ