Nov 21, 2024

Tùy bút - Bút ký

Vài Lời Chia Sẻ Với Dương Thu Hương
Chu Tất Tiến * đăng lúc 10:00:46 AM, Jan 06, 2024 * Số lần xem: 849
Hình ảnh
#1

 

               

VÀI LỜI CHIA SẺ VỚI
                        DƯƠNG THU HƯƠNG.


 Chào Chị Dương Thu Hương,
 
Lời đầu tiên là minh xác về danh xưng. Lẽ ra tôi phải gửi lời chào đến “Nhà Văn” Dương Thu Hương, người Việt Nam được cả thế giới văn chương quốc tế mến mộ, người mới đoạt một giải văn chương chi đó của Pháp, và cũng là tác giả của các tác phẩm “Vô Đề”, “Thiên Đường Mù”, là những cuốn sách mà tôi đọc đi đọc lại với lòng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng từ lúc bất ngờ đọc những lời chị ca ngợi Hồ Chí Minh như một vị Thánh, thì chỉ trong giây lát, tất cả những tình cảm của tôi đối với Chị hoàn toàn sụp đổ. Tôi như người bị tình phụ, lao đao, đứng không vững, đầu váng và mắt hoa. Tôi cố đọc đi đọc lại để tìm ra một lý lẽ bảo vệ hình tượng Dương Thu Hương quý mến ngày nào, nhưng càng đọc, tôi càng nhận chân ra một sự thật phũ phàng: Quả thực Dương Thu Hương có thần thánh hóa tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và bốc họ Hồ lên chín tầng mây, có lẽ chỉ dưới chân Thượng Đế mà thôi. Loài người, nhất là dân tộc Việt, theo chị, chỉ là cỏ rác dưới chân họ Hồ, trong khi thực sự, Hồ đang là một cái khung xương bùng nhùng không lòng, không tim, không gan, không phổi, đúng hệt như con người của Hồ Chí Minh, từ nhỏ sinh ra đã không có trái tim người, chỉ có bộ óc gian xảo, lưu manh, và lừa lọc.  
 
Là môt người theo đuổi môn Khoa Học Tâm Lý từ nhiều thập niên, tôi không thể tưởng tượng được trong một Con Người lại có hai bản ngã, hai nhân vật phản biện nhau kinh khủng như thế. Một Dương-Thu-Hương-Buổi-Sáng vung kiếm chém thẳng vào những tệ nạn, giả dối của Nhà Nước xuất sắc, chiến đấu chống cuộc chiến thối tha, khốn nạn, máu me mà chế độ đã đẻ ra, và môt Dương-Thu-Hương-Chiều-Tà hồ đồ, không biết phân biệt đâu là Lẽ Phải, đâu là Sự Giả Trá, chỉ biết nịnh hót, tâng công. Vì thế, tôi không còn có thể coi chị như một “Nhà Văn” có giá trị như các  nhà văn, nhà thơ Phùng Quán, Phùng Cung, Phan Khôi, Hoàng Cầm, Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Hữu Đang, những ngòi bút linh thiêng, chân chính của dòng tộc Việt... Ngay cả với những người nổi danh sau này như Bùi Ngọc Tấn, Trần Đĩnh, chị cũng không còn tư cách đứng ngang hàng với họ, vì tuy họ không đoạt giải văn chương nào, nhưng phong thái họ đĩnh đạc, trước sau như một, rất đáng kính. Sử sách sẽ ghi tên họ như những anh hùng trên trận địa văn chương. Thế hệ sau sẽ cung kính đứng trước hình ảnh của họ mà ngả mũ và họ sẽ đi qua tấm hình của chị mà bĩu môi, nếu không lè lưỡi, dè bỉu.
 
Thực sự, phong cách hành văn mang dáng vẻ trí thức và ma mị của chị, nếu bỏ qua khía cạnh chính trị, thì phải nói là chị trên chân toàn bộ những người người viết văn ở miền Bắc (trừ nhóm Nhân Văn Giai Phẩm) và nổi bật hơn một số nhà văn ở miền Nam, xưa cũng như nay. Văn phong của chị lúc thì đanh thép, lúc triết lý, lúc văn chương, đôi khi rất bình dân giáo dục (ăn, ỉa, làm tình) làm cho người đọc say mê. Cá nhân tôi viết văn, làm thơ từ năm 1968, từng đọc rất nhiều sách, cho đến sau khi ra khỏi cái gọi là “trại cải tạo” thực chất là một nhà tù khổ sai Lý Bá Sơ thời đại mới, tôi đã có cơ hội đọc thêm vài trăm cuốn sách thuộc chế độ cũ và mới, rồi sau đó, sau khi sang Mỹ, lại đọc mê man nhiều tác giả khác, Việt cũng như Anh, nhưng với tôi, “Dương Thu Hương” vẫn là niềm đam mê, là “Jean Paul Sartre”, là “John Steinbeck”, là “Hemmingway” của đời tôi và là niềm Tự Hào của dân Việt, đặc biệt là phái nữ. Tôi đã “thần tượng hóa” chị, cho nên khi nghe bất cứ nhân vật nào phê phán về đời tư của chị hoặc chê trách một số lý luận của chị viết để mỉa mai, mạ lị cộng đồng Việt Tị Nạn, tôi thẳng thừng gạt bỏ những dư luận đó, bất chấp việc tôi mất đi một số bạn thân.
 
Rất tiếc, sự thật phũ phàng! Như một tình nhân vừa say sưa với ái ân đêm dài, tỉnh dậy chỉ thấy có chiếc áo lót nhầu nát vất dưới giường, còn người yêu đã cất cánh bay xa không lời từ biệt, tôi thật sự bàng hoàng và hụt hẫng khi đọc một số đoạn trong cuốn sách chị mới cho ra đời để phong Thánh cho Hồ Chí Minh. Nếu so sánh với những chiếc loa phường, vẫn ngày ngày “pháo kích” vào trí não của dân chúng Việt, thì trình độ nhận thức của Dương-Thu-Hương-Chiều-Tà chỉ nhỉnh hơn một học trò “lớp ba trường làng”, nhưng lại có khả năng ăn nói rất to. Thú thật, khi nghe dư luận phê phán về cuốn sách của chị viết về nhân vật Hồ Chí Minh, tôi hoang mang cực độ vì không tin là có chuyện đó, nhưng rồi khi đọc bài trích dẫn trong “link” của “bbc”, với đề tài “NGƯỜI VIỆT NAM VĨ ĐẠI NHẤT”, đột nhiên tôi muốn nôn mửa và cố kìm không chửi thề, dù trong trí não.

 
Tuy nhiên, dù sao thì cũng từng coi chị là “người tình không chân dung” nhiều năm trước, nên bây giờ, dù chị trở thành môt Thiếu Nhi Khăn Quàng Đỏ vừa nhẩy chân sáo vừa hát: “Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng?”, tôi cố gửi đến chị vài suy nghĩ, với tư cách một nhà văn di tản chia sẻ với một nhà văn chuyển hướng. Rất mong chị bình tâm đọc và suy nghĩ:
 
Chị viết:
 
1) Nguời Việt Nam sẽ không thể duy trì đuợc quốc gia nếu chỉ biết khấn vái vị Thánh Hồ Chí Minh, nhung họ có thể làm đuợc điều đó nếu biết nhìn nhận lại và suy ngẫm một cách thấu đáo, khúc chiết về nhân vật này duới ánh sáng của lý trí. Bởi vì, đó là nguời Việt Nam vĩ đại nhất thế kỷ 20, vĩ đại như một con nguời với tất cả chiều kích nông sâu, nhầm nhỡ và lầm lạc.
Đoạn văn này vừa thiếu sót vừa nhập nhằng, hoàn toàn không có giá trị.
 
-Khi viết “Người Việt Nam” có ý chỉ toàn bộ gần 100 triệu dân Việt, chị đã dựa vào thống kê nào mà viết à uôm như thế? Chắc chắn là hàng triệu dân miền Nam ớn lạnh thủ đoạn tàn độc của cụ Hồ, nên mới đua nhau chạy ra biển cả, chấp nhận bị cướp biển hiếp dâm, đập đầu, cắt cổ; chấp nhận chết đói trên biển, làm thịt cho cá mập. Hàng vạn người khác lao vào rừng phía Tây, dù biết rằng trong rừng có cọp, có quân Khờ Me Đỏ và Cộng Sản Campuchia cùng hung, cực ác, xé thân người ra làm hai, nhưng họ vẫn lén lút ra đi, vì sợ bộ đội Cụ Hồ hơn là sợ tất cả những cái chết dữ đó. Những người không có điều kiện vượt biên, thì ở lại trong đau khổ, và ngâm ngợi câu này: “Nếu mà đi được, thì cả cột đèn cũng vượt biên!” Trong khi đó, ngay tại miền Bắc, có hàng chục triệu người nhắm mắt, buông xuôi, cắm đầu cắm cổ làm nô lệ cho chế độ Cụ Hồ, vì sợ bị bộ đội Cụ Hồ cắt cổ, mổ thịt, đem ra đấu tố, bị chôn xuống đất cho trâu cầy qua, hoặc bị chặt đầu, cắm cọc dọc đường làng. Dân miền Bắc nín khe, nín thở vì sợ Cụ Hồ, chứ không phải yêu Cụ. Kiếm được một người yêu Bác Hồ chân thành như chị và Cù Huy Hà Vũ thì hiếm như tìm lá trên cây mùa đông. Thực tế cho thấy là không mấy người yêu Bác Hồ khi nhìn vào vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Vì bị Bác bóp nghẹt cổ họng, khóa tay khóa chân, nên một số nhà văn, nhà thơ dũng cảm đã vùng lên, tuy không chỉ trích trực tiếp Bác Hồ, mà chỉ viết lên những thực trạng văn hóa xã hội dưới triều đại Bác Hồ, để rồi bị Bác Hồ dẫm nát, dù người đó là Nguyễn Hữu Đang, từng làm Lễ Đài cho Bác đọc bài “cọp dê” của Hiến Chương Liên Hiệp Quốc. Tấm gương bà Cát Hanh Long, người ơn của Hồ Chủ Tịch, bị chính Hồ Chủ Tịch ra lệnh giết, chắc chắn còn đầy trong óc mọi người. Chưa kể, ngay trong hàng ngũ lãnh đạo, có biết bao người miệng thì vâng, dạ với Bác, mà lòng thì sợ Bác còn hơn sợ ma quỷ. Bao nhiêu đồng chí phải nghiến răng dâng vợ cho Bác để được sống yên thân. Như vậy, khi chị đổ đồng toàn bộ dân Việt vào một thùng, nói họ đều khấn vái Bác Hồ, thì chị đã biến thành một cái loa phường tệ hại.
 
-Trong lịch sử nhân loại, có vị Thánh nào ra lệnh giết hàng trăm ngàn người để cướp tài sản của họ không? Chỉ có Thánh của chị là Hồ Chí Minh đã ra lệnh tiêu diệt “trí, phú, địa, hào” với mục đích cướp tài sản, trí tuệ của dân để nhét vào túi mình! Sau khi thấy máu của vài trăm ngàn người đổ thành sông, tiếng kêu khóc vang trời, dậy đất, Thánh Hồ Chí Minh lại ra lệnh Sửa Sai, cho giết sạch các cán bộ từng chỉ đạo đấu tố, để bịt miệng những người này. Rồi đến 1968, Thánh của chị đã chỉ đạo cho bộ đội tấn công miền Nam, làm chết cả hai bên gần trăm ngàn người nữa. Thánh này chắc là mặc đồ đen, tay cầm lưỡi hái, bay vù vù trên đất Việt, hái hàng loạt đầu lâu của dân Việt cho máu tưới tràn đồng lúa, như câu thơ Thần:
“Giết! Giết nữa! Bàn tay không lúc nghỉ. Cho ruộng đồng tươi tốt, lúa lên bông.”
 
-Khi chị tung hô Bác Hồ của chị là “Người Việt Nam vĩ đại nhất thế kỷ 20!” thì chị đã đá văng những nhân vật này vào sọt rác: Mahatma Ghandi, Albert Einstein, Martin Luther King, Mother Teresa, Winston Churchil, Nelson Mandela, Princess Diana và hàng ngàn người khác trên thế giới đã cống hiến đời mình cho hạnh phúc của nhân loại.
 
Hồ Chí Minh, nếu là người Vĩ Đại nhất, tại sao trong tất cả các cuộc mít tinh đều có hình mấy ông già râu rậm như Lênin, Mao Trạch Đông, Staline, Các Mác (và đôi khi Engels) ngồi trên đầu Bác? Vĩ đại như thế nào mà khi tên đồ tề Staline, kẻ giết gần 10 triệu người, bị đệ tử đầu độc chết, đã ra lệnh cho toàn dân phải để tang, khóc lóc? Kẻ nào không khóc, không kêu trời, trách đất thì bị Hồ Chí Minh chụp cho cái mũ “chống đối chế độ” và thế là đời tàn trong ngõ hẹp.
Một điều quan trọng nữa, là nếu công an Trung Cộng mà biết chị viết như thế, họ sẽ gán cho chị tội phỉ báng Lãnh Tụ Mao Trạch Đông Vĩ Đại, người đã thống nhất nước Trung Hoa đó. Đối với Trung Cộng, chỉ có Mao Lãnh Tụ mới là người Vĩ Đại nhất thế kỷ. Khi chị cho Hồ Chí Minh cao hơn Mao Trạch Đông, chị có thể bị công an Trung Cộng làm khó đó nhe.  
 
2) Chị viết: Bởi vì, chính ông ta là nhân vật đầu tiên thấu hiểu giá trị của nền dân chủ và tìm mọi cách du nhập vào Việt Nam. Đó cũng là nguời sáng suốt nhất giữa đám nguời cầm quyền Việt Nam cùng thời đại. Ông là nguời truớc hết nhận ra cuộc chiến tranh này sẽ là cuộc chiến huynh đệ tương tàn, cuộc chiến ngu xuẩn nhất trong lịch sử dân tộc và sẽ để lại sự tàn phá lâu dài với thời gian.
 
-Có phải Quan niệm Dân Chủ là Dân Tự Mình Làm Chủ Đất Nước, Dân đặt ra luật pháp, Dân thi hành luật pháp, Dân điều hành hành chánh, Dân được quyền Tự Do Tư Tưởng, Tự Do Phát Biểu, Tự Do đi lại không? Vậy từ khi chị có trí khôn, biết phát triển suy luận song song với sự nở nang của cơ thể chị, có khi nào chị được Tự Do nói với lãnh đạo: “Tôi làm chủ đất nước này! Các anh xê ra cho tôi làm việc” không? Chị có quyền được viết, được nói, được hát, được làm tất cả những gì mình thích không? Hay là chị chỉ được nói, được viết, được làm, được thưa gửi.. những gì mà Nhà Nước dậy bảo chị? Chị có quyền làm chủ bản thân mình không? Có quyền yêu đương, lập gia đình không? Chị có giấy tờ chứng minh làm chủ miếng đất trên đó gia đình chị đã xây dựng lên một mái nhà không? Nếu chị trả lời là “có”, thì tôi xin cúi đầu thần phục chị và gọi chị bằng Mẹ, bằng Má, bằng Bà Nội, Bà Ngoại, hoặc Bà Cố mà rất vui lòng.
 
3) Chị viết: Nếu dân tộc Việt Nam đủ mạnh để nhìn thẳng vào sự thật, họ sẽ thấy tự hào vì có ông, một con nguời sáng suốt lỗi lạc, một nguời yêu nuớc chân thành đã cố gắng tối đa để thay đổi số phận cho dân tộc. Một dân tộc xứng đáng không cần một ông thánh không ăn không ỉa không làm tình mà cần một nhà lãnh đạo tài ba và có tư cách.Nếu dân tộc Việt Nam đủ truởng thành để nhận thức đuợc điều đó thì họ sẽ hãnh diện vì đã có ông, Hồ Chí Minh.
 
Đọc đến đây, tôi lại có thắc mắc về “người yêu nước chân thành” của chị:
 
-Nếu ông Hồ yêu nước, tại sao lại ký hiệp ước Thành Đô? Tại sao lại ủy quyền cho Phạm Văn Đồng ký Công Hàm bán nước cho Trung Cộng? Tại sao ông Hồ lại ký những văn kiện bán nước cho Pháp: Hiệp Định Sơ Bộ, Hiệp Ước Fontainebleau… trong đó, Hồ minh định chủ quyền của Tây Thực Dân trên đất nước mình? Yêu nước Việt mà không bao giờ cho dựng tượng những anh hùng gốc Việt dựng xây đất nước, mà chỉ cho dựng tượng Lênin để cúng vái, và trước khi chết lại viết chúc thư là “sau khi chết thì mong đi gặp các bác Lênin, Staline” mà không mong gặp Hoàng Đế Quang Trung, Hai Bà Trưng, Bà Triệu?
“…Kế theo đó, tôi sẽ thay mặt nhân dân ta đi thǎm và cảm ơn các nước anh em trong phe xã hội chủ nghĩa, và các nước bầu bạn khắp nǎm châu đã tận tình ủng hộ và giúp đỡ cuộc chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta….    Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác, thì đồng bào cả nước, đồng chí trong Đảng và bầu bạn khắp nơi đều khỏi cảm thấy đột ngột.”
Thưa chị,
 
Thật ra nếu muốn giải trình tất cả lý luận hoang tưởng Phong Thánh Hồ Chí Minh của chị, phải viết cả ngàn trang. Ở đây, vì bài viết trên mạng không cho phép viết dài, sẽ làm mệt mắt người đọc, cho nên xin ngừng ở đây, và gửi kèm theo bài viết tóm lược về Hồ Chí Minh cùng hai bài thơ viết về thành quả những công việc mà ông Thánh, Bồ Tát Hồ Chí Minh của chị đã thực hiện. Mong chị bỏ chút thời gian tâng công Bác Hồ mà đọc đểu hiểu thêm lịch sử.
 
Lời cuối: Bài viết ngắn này không phải được viết với lòng uất hận của môt người có cha mẹ, họ hàng ruột thịt bị đấu tố, cũng không phải viết bởi người thuộc chế độ cũ, đau đớn vì bị con cháu Bác lột sạch, cướp sạch tài sản, hiện tại, tương lai, rồi đầy đọa tơi bời trong rừng hoang, núi thẳm, rồi biến thành kẻ lưu vong, ngày ngày nhìn về phương Đông mà mắt nhòa lệ, nhớ nhà da diết, mà viết bởi lương tâm của một người cầm bút như lời của Phùng Quán:
 
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
    chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
 
Lính già Chu Tất Tiến. Ngày 1 tháng 6 năm 2023.


 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
++ Tiểu thuyết Vô Đề ++
Cố Hương Jun 08, 2023
**
Trích :
" ... Các tác phẩm “Vô Đề”, “Thiên Đường Mù”, là những cuốn sách mà tôi đọc đi
đọc lại với lòng vô cùng ngưỡng mộ...".

Đó là "Tiểu thuyết Vô Đề" chứ không phải tác phẩm “Vô Đề”.

Chương một:
"... Xác đàn bà. Vú và cửa mình bị xẻo, ném vung vãi khắp đám cỏ xung quanh...

Cũng có thể họ đi kiếm măng hoặc rau rừng như chúng tôi rồi vấp bọn thám báo.

Chúng đã hiếp các cô tàn bạo trước khi giết! Những cái xác bầm đập méo mó!.."

Có gì hay đâu mà ngưỡng mộ.

**