Lời Thưa : Tôi không phải là quân nhân cầm súng chống Cộng Sản, cũng không hề tham gia hoạt động chính trị, lại cũng chưa đến tuổi sáu mươi. Thế mà nhà thơ Đông Anh vẫn đưa hai bài thơ Sáu Mươi của ông và bài HO Hành (Mạt Lộ Ca) của Thái Bình để yêu cầu họa lại cho vui...
Tôi đọc bỗng nhớ đến những ngày tù tội ở Côn Đảo vì vượt biên và chợt hiểu cũng chỉ sáu năm nữa thì tuổi mình cũng tròn vòng hoa giáp.
Vậy thì tâm sự của người cũng ít nhiều là tâm sự của mình! Vả chăng, ở Việt Nam, mấy ai là người thoát cảnh tù tội, mấy ai là không mắc nợ chế độ Cộng Sản? Cho nên tôi cũng cầm bút họa chơi. Âu cũng là có dịp để nói tâm sự của mình trước thời cuộc. Biết đâu đó cũng là tâm sự của những người đồng cảnh ngộ?
Riêng với nhà thơ Thái Bình thì tôi cũng là chỗ quen biết. Tôi chỉ lấy làm lạ là đã “ Mạt Lộ” thì còn ca hát nỗi gì? Hoặc nên để là “ Mạt Lộ Ngâm ” mới hợp lý chăng?
Huệ Thu
Hoa Giáp
Huệ Thu Họa bài Sáu Mươi của Đông Anh
Hoa Giáp, tuổi ta cũng sắp rồi
Sáu năm rồi sẽ lạnh lùng trôi !
Nhạc, thơ vui quá bao nhiêu buổi
Môi, má buồn chưa cũng một thời
Son phấn xưa nay thường bận bịu,
Rượu, trà ngày tháng cứ rơi khơi
Cuộc đời có sá gì dâu bể
Tất cả không hơn một nụ cười...
Ta cười, ta chấp mọi chua cay
Ai hiểu lòng nhau giữa lúc này
Quê mẹ mỗi quay về đất Bắc
Thơ con lệ đẫm góc trời Tây
Bỏ nhà hận ấy nghe càng giận
Xa xứ sầu kia lắc dẫu đầy
Một cuộc trăm năm dài ngắn nhỉ
Nào ai tri kỷ những ai đây ?
Ai đây có nhớ nước sông Lam
Khói sóng chiều hôm cũng sẽ tan
Vẫn tưởng thù nhà chưa trả kịp
Đâu hay cuộc chiến đến khi tàn
Quay lưng xóa thử lời bi phẫn
Liếc mắt nhìn chi nỗi tủi hờn ?
Khắp cả Năm Châu là bạn hữu
Muôn đời chim Việt đậu cành Nam
Việt Nam ta có sẵn Văn Chương
Giờ đã chia xa vạn ngã đường
Chúng lấy thi ca làm sắt thép
Ta đem tình nghĩa đúc da xương
Dưới trên lơ láo câu Đồng Chí
Mũ áo nhi nhô cuộc hý trường
Ta hỏi Đông Anh câu hỏi nhỏ:
Cái gì hơn được chữ yêu thương ?
Yêu thương ngay cả giữa lao tù
Vàng một rừng phong trải sắc Thu
Chúng giết không tha người ruột thịt
Mình thương càng xót cả quân thù
Miệng chùi đâu được câu tàn độc
Máu rửa làm sao khỏi nhuốc nhơ ?
Một lũ người điên đầu óc rỗng
Rủ nhau lạc bước dưới sương mù.
Sương mù khó thể nhận ra đường
Dựng giữa bà con những đấu trường
Tranh đấu đã không thành kết quả
Luân thường phỏng có chút tơ vương ?
Hòa Bình tưởng sống trong hoan lạc
Thống nhất còn đau giữa nhiễu nhương
Tội ấy làm sao mà khỏa lấp
Ngậm ngùi trên những bước tha hương.
Ly hương đứng ngắm nước sông trôi
Lại nghĩ thương cho nửa cuộc đời
Giữa buổi văn minh còn mọi rợ
Trong vòng sum họp vẫn ma trơi
To mồm hô mãi câu đoàn kết
Cúi mặt quên chưa phận lẻ loi ?
Nước vẫn còn đây, dân vẫn đó
Ca dao vẳng lại tiếng ru hời
Ru hời vẳng tới chốn lao lung
Nước suối mẹ ban hãy rót cùng !
Tư tưởng vẫn còn cao tựa núi
Thương yêu thì lại rộng như sông
Đã hay nhớ mãi lòng Trưng Triệu
Hồ dễ quên chung gốc Lạc Hồng
Nghe tiếng chuông chùa xa vọng lại
Nghĩ ra cái có cũng là không .
Không sợ sông sâu, sợ núi cao
Bốn ngàn năm sử, những anh hào
Tuy còn nhưng vẫn không còn đủ
Chẳng mất mà rồi cũng chẳng hao
Sắt máu dù cho cơn thịnh nộ
Tiến lui bất quá một phong trào
Niềm tin chính nghĩa sau cùng thắng
Khi đó vàng ròng chẳng sợ thau .
Vàng thau lịch sử bị bôi đen
Ta vẫn thương yêu chẳng muộn phiền
Kỹ thuật phải mong cùng sóng bước
Văn minh xin gắng gót chân chen
Dân bao nhiêu triệu bao người tỉnh
Đảng mấy lăm tên, mấy đứa điên .
Ta có thương yêu làm lẽ sống,
Giữa đời dựng lại cõi thần tiên .
Thần tiên trong cả bước phiêu bồng
Mặc chúng cờ đem nhuộm máu hồng
Khỏi phải bàn thua cùng tán được
Lọ là gạn đục với khơi trong
Ngụy ngôn lẽ chúng không nên có
Chính nghĩa là ta đúng phải không ?
Phạm Lãi ngày xưa, tay phủi sạch
Ngũ Hồ, ai đó lá buồm dong
Buồm dong hớn hở một niềm vui
Rộn rã ngày đêm những trận cười
Mặc kệ ngoài đời cơn gió lộng
Kể gì trên bến giọt mưa rơi
Kề bên ánh nguyệt men nồng mãi
Ngồi dưới hiên thơ dạ nhớ hoài
Hoa giáp rằng già hay vẫn trẻ
Trẻ già cũng tại tấm lòng ai ?
Huệ Thu
SanJose – Sài Môn Lưu Ký