Nov 21, 2024

Thơ đấu tranh

Phút Tưởng Niệm An Lộc / Tượng Lính / Trở Lại Chiến Trường Xuân Lộc
Khoa Hữu * đăng lúc 02:52:52 AM, Feb 18, 2023 * Số lần xem: 360
Hình ảnh
#1

 

THƠ TRÍCH:




 PHÚT TƯỞNG NIỆM AN LỘC
 
 
Không có quyền lực nào thay đổi được quá khứ.
 
Tôi vẫn chỉ là một người lính ngày ấy.

1.
An Lộc, An Lộc lời truyền hịch
lính trận xanh lớp lớp giáp bào
An Lộc, An Lộc thề trích huyết
chết còn trừng mắt ngó trăng sao
 
Lửa khét thịt xương mùi gió thảm
dựng tóc râu tua tủa súng chờ
chẳng anh hùng, lỡ sinh thời loạn
mảnh da vàng phơi dãi nắng mưa
 
Vợ trẻ, em yêu hờn trong ngực
cái hư vinh coi nhẹ lông hồng
mỗi tấc đất cuồng sinh cuồng sát
lòng anh em quê Bắc nhà Nam
 
Đứa sớm bỏ mình không toàn xác
vùi đất nông làm dấu mộ đường
đứa hát cho quên, hát như khóc
nước mắt sao cầm máu tổn thương?
 
Miếng cơm sấy chia ngày kiệt sức
ngụm nước khe nuôi đứa sốt rừng
cơn đau xé nước không là nước
gạo dưới hầm sống chín ăn chung
 
Đứa chiến hào phu, thê tử thủ
đem tóc tơ treo nặng nghìn cân
đứa phá vây chặt chân, cắt cổ
nhìn đạn bay pháo bắn tin mừng
 
Nắng bốc bụi tanh mùa hạ lửa
gạch đá tan khói ám rừng già
cái vẫy tay, nụ môi hoa nở
mặt đầm đìa sắc lính biên khu
 
Phút đợi trông hả lòng gang thép
trung đoàn đi một nửa không về
cõi anh linh tiếc gì thể phách
đất trời này núi xẻ làm bia

2.
Hai mươi năm một ngày nằm nhớ
một ngày thành đá đứng trơ gan
lịch sử, đã thay tên đổi họ
chiến trường xưa, nắm cỏ oan hồn…
 
1994

 
. TƯỢNG LÍNH
 
Lịch sử không cho chúng ta những số phận khác

I.
Ta cầm súng thời làm lính thú
dọc ngang ta nón sắt đội đầu
vẹt gót giày bạc phếch áo trận
viên đạn đồng ngủ đứng trong bao
 
Ta lính tác chiến quen liều lĩnh
tháng phát ba mươi ngày hành quân
ly rượu sáng cay lòng bè bạn
bữa cơm chiều nuốt vội thương tâm
 
Xem trọng xem khinh thằng lính trận
tướng phải thăm lính ở chiến trường
máu vinh quang nước mắt uất hận
khóc thằng về vị quốc vong thân
 
Trái tim thư sinh gan trận mạc
cằm rậm râu dài tóc trên đầu
quần rách gối oằn vai mơ ước
nghỉ, ngồi gác súng chuyện đâu đâu
 
Đêm mồ hôi đào gấp lỗ huyệt
buông xuôi tay ngó xuống phận mình
giấc ngủ ngắn kề bên cái chết
liệu mai còn thức với bình minh
 
Bập bập trên môi điếu thuốc tắt
nóng mùa khô lạnh cóng mùa mưa
bóng tối bưng mấy thằng nằm thức
chuyền vài hơi khói chết không chừa
 
Bạn thương ta ngòi bút thi sĩ
còn thương ta chung bước đường cùng
chết như đùa sống như bất kể
chết cùng chia máu sống chia cơm
 
Sáng lội ven sông chiều mé núi
theo mặt trời đêm cũng là ngày
vui có lúc với giun với dế
buồn khi còn như cỏ như cây
 
Vài ngày phép ta mang về phố
chẳng tình nhân, không ấm chỗ nằm
ngồi công viên nghe ma tình tự
tưởng mình âm phủ đã nghìn năm
 
Đi chiến dịch xa biệt tổ quốc
bước viễn chinh đâu có ngày về
tay vuốt mắt những thằng về trước
máu còn nhớ máu lúc phân ly
 
Nắng nhiệt đới rát khô cổ họng
đồng mưa dồn lũ ngập tâm can
mưa nắng đã hai mùa chiến trận
đêm chờ nghe quỷ sứ gọi hồn
 
Tội nghiệp tin thư về đất hứa
chữ giống người nghiêng ngã cơn say
nỗi buồn ta hằn trang giấy ước
vói mắt tìm mấy lớp mây bay
 
Tội nghiệp ta, tội nghiệp súng đạn
nổ như mê giải nỗi u sầu
sợi tóc treo tháng ngày vô hạn
vĩnh biệt nhau hẹn để gặp nhau
 
Đất nghĩa trang chung ngày hạnh ngộ
mộ mộ bia lớp lớp bảo tàng
nơi yên ngựa anh hùng mạt lộ
đá khắc tên lịch sử từng trang

II.
Ta còn gì, viên đạn bắn sót
mấy thằng còn, sống cũng phế nhân
chút nghĩa khí cũ càng non nước
những tấm lòng mai một thời gian
 
Trong tư tưởng ta-ta đã thắng
mười năm thua đời tựa đá mài
hủy thịt da thành người dị dạng
moi ruột gan để nỗi bi ai
 
Ta làm thơ gửi thằng cầm súng
hơn triệu thằng bỏ súng đi đâu
đưa đến quê hương người lận đận
ta quê nhà nhức vết thương sâu…
 
. Trở Lại Chiến Trường Xuân Lộc

về đây tìm lại ta ư
ngày thư ngải độc đêm như yểm bùa
tìm gì trong sỏi đá, thưa
tìm gì dưới gạch đá xưa chôn vùi
rừng như vuốt mặt làm vui
núi như cúi xuống nửa đời vì ta
đất còn đỏ mãi can qua
trời còn băng những mảnh da đã vàng
gió gầm lên tiếng xé tan
mây lồng lên bóng dọc ngang một thời
nhớ ơi, vai súng hoa cài
nắng nung mắt lửa mưa mài biên cương
 
. Bước Chân Trên Đại Lộ Kinh Hoàng
 
ta về một vết thương may
đường xưa thảm tử, núi bày hàm oan
rừng siêu thoát xác da vàng
cành treo thiên cổ cây hàng bùa yêu
chiến bào xưa nét nhung rêu
khói hương thất lạc mắt chiều thời gian
ta về đất cũng chia tan
hồn ta ơi, ngọn cỏ hoang quê người
bạn bè ơi, lịch sử ơi
lạnh như dao cắt ngang trời, còn đâu
chiến trường xưa cỏ xanh dâu
xương bêu thịt rã ngày sau xin đành
 
30/04/2000
 
. Về Nghĩa Trang Biên Hoà
 
chứng dùm ta lũ cỏ may
còn ta, ta lại về đây thăm người
chừng nghe như gió nghẹn lời
chừng như nắng cháy một thời lửa binh
đồi cao lên mãi bất bình
nỗi đau ngang dọc chút tình dọc ngang
lá nào thay áo đoạn tang
hoa nào đặt xuống giải oan đất này
hỏi người mặt giận môi ngây
hỏi cơn đá chạy cát bay hận thù
bạn bè ta đã về ư
về bên ta dẫu mịt mù âm dương
nằm đây giấc ngủ lạ thường
nén thời gian thấm vết thương chưa lành

. Sài Gòn Ơi, Em Yêu Dấu
 

I
về đây lòng đã như say
riêng đêm vĩnh cửu riêng ngày thiên thu
về đây đôi mắt trẻ thơ
trong tay phụ bạc trong giờ tử sinh
yêu em, cát bụi chưa đành
yêu em mấy thuở nuôi tình kiếp sau
tưởng đâm nghìn mũi dao đau
tưởng như đá núi bạc mầu tóc anh
lời ngoan ru tiếng tan tành
ru em chưa đủ ru mình chưa nguôi
bàn tay ru ngón rã rời
ru em kiếp khác ru người mai sau
vết thương đá đứng thiên thu
ngàn năm ánh bóng mắt sầu, ru em

I I
Sài Gòn ơi phút lãng quên
ngàn năm cỏ lá chết bên cỏ sầu
ngàn năm trời bể bên nhau
đời đôi ta gạch ngói nhầu can qua
ngày về cây phố ru ta
nắng đau trong bóng mắt xưa tội tình
Sài Gòn ơi, máu điêu linh
trái tim thiên cổ trăm tình cưu mang
về như kiếp khác bàng hoàng
cát bụi ơi, cát bụi còn hôm nay
Sài Gòn em nỗi nhớ say
muôn sau tưởng tiếc một ngày hư không
muôn sau, hạt bụi vô cùng
muôn sau anh, một tấm lòng gửi em

. Gửi n.b.t
 
Mười năm mười năm mười năm nữa
bãi bồi sông lở đất hưng vong
KH

Em yêu có nghe lời ta kể
hối hả đi lũ sóng bạc đầu
gió làm bão mây hoang phù thế
đất thành dòng sông-bãi-biển-dâu.
 
Sẽ có một ngày trời không tuổi
tiếc thương ta đất cũng không già
một ngày, một ngày đích thực tới
trái tim này em giữ giùm ta.
 
Con sông trắng nhớ tan thành khói
vườn cây mong khoác áo tà dương
gió biệt tích, nhà nghiêm bóng đợi
sớm mưa mây những hạt linh hồn…
 
Em yêu, tóc dài thêm độ ấy
tiếng gà trưa dậy chỗ ta nằm
thiếu thời em là hoa là trái
cỏ trầm hương mắt lá đăm đăm.
 
Những cánh mai tung thời thân thuộc
vụt thời gian con én bay về
nắng xé lụa phơi mùa hạ trước
gốc phượng tàn còn đẫm tiếng ve.
 
Bãi bồi lở, đất không cầm máu
bè lục bình tan, dạt về đâu
hàng lau sác, nước chìm tháng sáu
giọt lệ trời tháng bảy, mưa ngâu.
 
Bờ tre bụi ngăn tràn bão lũ
đêm giữa tuần trăng, đắm dòng sông
xác bướm ép vào trang sách cũ
nét tàn phai đã thấm gió đông.
 
Bàn tay em ngón mềm, chỉ nhớ
khâu giùm ta chút ước chưa đành
bấy nhiêu năm một mảnh trời vá
bạc hồng nhan chỉ sợi vẫn xanh.
 
Quê hương em bãi dâu liền bể
ba mặt sông, triều sóng thúc dồn
lòng đất hứa cây lành bám rễ
lượng trời cho trái ngọt môi hôn.
 
Mười ngón tay hơ – hoàng hôn lửa
trông mười năm cháy rụi như than
phấn hương thơm bình minh ngoài ngõ
nặng giọt sương mềm ngọn cỏ, tan.
 
Ta nghe ta, bỗng nhiên thổn thức
đời tha phương ấm lửa nhân quần
nhóm bốn mùa đốt trang giấy ước
cơi tro tàn viết lại trăm năm.
 
Đất báo oán, người gây chinh chiến
thay áo bào, súng trận, ta đi
thiên hạ tứ phương thù, dấy loạn
trăng chiêm bao đưa bóng ta về.
 
Phát đạn nổ chiến tranh, đã bắn
tuyên án ta - bản án tử hình
đem sợi tóc treo ngàn cân nặng
vận mệnh trời hai chữ đinh ninh.
 
Khói thuốc súng cháy râu tóc xạm
nắng núi mưa đồng tẩm mầu da
mỗi sáng thức chờ phiên: báo tử
lời phân ưu đợi nhắn tin nhà.
 
Đời bỉ mặt ta, oan tiền kiếp
ta ngâm câu – thơ độc khúc hành
chọc trời khuấy nước, hừ, ngọn bút
nghiên mài son nào nét hư danh?
 
Mười năm như chuyện hoang đường kể
người lưu vong, đất đứng chiêu hồn
chiếc cầu gẫy đôi chiều tạ thế
con đường xưa xanh cỏ mới chôn.
 
Thôi đành, con bướm vàng bên giậu
mượn giấc mơ Trang Tử ta về
làm gió, gõ cửa nhà yêu dấu
gọi nghìn thu ngoài cõi lắng nghe.

 
. SỰ YÊN LẶNG CỦA CÁT BỤI
 
Ta cuối sông nghe nước tả oán
người dầu non như đá điên rồ
chim mỏi cánh dặm đường bóng bạn
khói chiều trông thảng thốt tờ thư
Khoa Hữu
 
Ta thức trọn những đêm kinh giấc
đêm ơi, đao phủ hành hình người
ngày lên, mặt trời không có thật
những dấu chàm xâm những vết vôi.
 
Tháng hạ trong thịt xương ngấm độc
bước hưng vong điểm mặt da vàng
lại một nửa lưu tù rừng bắc
nửa còn theo sóng vượt biển nam.
 
Dọc mùa thu oan hồn xác lá
tro bụi bay khói ám vầng trăng
đường tên mới, ta, người cũng lạ
lời dáo gươm dậy cõi đất bằng.
 
Đêm đông bịt mắt đi chân đất
áo da người thay áo cỏ may
trong toa tối tầu rung tiếng thép
túi đeo, dây thắt kẻ đi đày.
 
Mùa xuân soi đời mình thấy bóng
ta nhặt giùm ta sợi tóc sâu
vết đạn xuyên vết thù đã nám
hẹn kiếp nào còn thấy lại nhau.
 
Trái tim ta nghĩa trang đồng đội
dẫm bước chân lịch sử vô tình
hai lần chết giật mình tra hỏi
hai mươi năm mồ mả không xanh.
 
Trí nhớ ta những giờ báo tử
súng trường, áo trận máu còn loang
chết, chết trẻ chưa lần cưới vợ
vội vàng không kịp thấy mặt con.
 
Bông hoa dại bám bè củi mục
giữa dòng trong vắt hố bom sâu
mảnh khăn thấm vết thương chưa bạc
người trước đi để dấu người sau.
 
Chiếc nón sắt quên đời lăn lóc
lỗ đạn tròn khoét vết đau thương
người lính sau theo người lính trước
đất vô danh cây cỏ vô hồn.
 
Chất ngất đời hai vai trận mạc
bặt tin nhà, nhầu nát thư xanh
lính đã mỏi mong lời vuốt mắt
gió mây tan chút ước lưu tình.
 
Lên Creck, Snoul chiều vĩnh biệt
xác tăng, thép súng cháy thành than
xuống Ba Thu đạn còn, người hết
tiếp máu ta rửa sạch chiến trường.
 
Trăm họ trăm dân nhà tứ xứ
đạn tri âm súng kết bạn đời
rượu nghĩa khí mềm môi sinh tử
giận nuốt vào nén để cầm hơi.
 
Một mẹ của con chung tất cả
quà quê hương nhận dưới chiến hào
đứa con lính gác đêm chưa ngủ
nghìn đứa nằm thao thức vì sao…
 
Mưa nắng mấy mùa thân đá dập
trăng viễn phương giục nhớ quê nhà
khuya rợn giấc ngâm câu lục bát
khẽ chập chờn như những hình ma.
 
Khói bếp Long Sơn, nước Vàm Cỏ
áo trận phơi đại đội trở về
bụi Trảng Bàng, lửa trời An Hạ
gió đồng chưa khô áo lại đi.
 
Chẳng thích thân không nhà không cửa
mỗi đêm đào một hố trú chân
chén rượu nhạt ly cà phê chợ
hiếm đôi giờ cho trạm nghỉ quân.
 
Pháo lấp Khe Sanh, cắt đường Chín
những hung tin không kịp báo về
gió hạ Lào cuốn cờ tưởng niệm
đá Trường Sơn đứng sửng như mê.
 
Nào Huyên, nào Long người đi trước
này Tín, này Nhâm anh về sau
những cái chết buồn không nói được
hồn ơi tra khảo những đêm đau.
 
Cây súng trận trả về hậu cứ
phòng xác Tổng Y Viện lạnh nằm
tấm ảnh bốc từ quân bạ cũ
dán lên tường hẹn chuyến lại thăm.
 
Người đi tủi giấc mơ kinh sử
một hồn trăng treo bóng giang đầu
gió Sài Gòn tăng mùi thế sự
nửa đời ta đắm nước sông sâu.
 
Ngày đi hiến máu cho An Lộc
lính cũ đâu còn, lính mới quen
vào đất chết buồn vui cũng hết
bước chân ta cày xới đất lên.
 
Đàn quạ đói kêu trời độc địa
lũ chó hoang tha miếng mồi người
đứa chết ba ngày mắt vẫn mở
đứa sống ba tuần thịt đã ôi.
 
Vận mệnh đùa ta giả như thật
sỏi đá tan xóa dấu sinh tồn
khi sống ở vàng da xanh mật
lúc thác về nấm đất nhà chung.
 
Ba năm sau - một ngày giải giáp
ba năm em cũng đoạn tang chồng
đèn hiu hắt bóng về trên vách
đứa con đầu biết hỏi ba không?
 
Ba năm mẹ già hơn vóc vạc
trở gió trời nghe bước con về
rừng thay mẹ canh mồ lưu lạc
chớp bể mưa nguồn lấy lòng che.
 
Người lính trận bỏ tình đi mất
bỏ trăm năm khói tụ mây thành
lòng nghĩa trang tiếc thương đã nhạt
cả vòm trời như áo nửa manh.
 
Đất ấy của ta, ta còn hiểu
đồng đội của ta, ta còn đau
giấy mực đời chép ra, ví thiếu
lấy da này viết để tạ nhau…

 
. KẺ LƯU ĐÀY TRÊN QUÊ HƯƠNG
 
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh
 
Ta ở phương nam mưa lập hạ
nhớ bắc phương, nhớ mọc thành rừng
trông chớp bể nhập hồn đồng mụ
nghe sấm truyền kinh ngọn gió rung
 
Bốn mươi năm – ta tên biệt xứ
bốn mươi năm mộng dữ, giờ thiêng
cá chậu chim lồng nhốt lịch sử
mảnh da sợi tóc bạc hoa niên
 
Ta cám ơn đời, ta sống sót
dẫu cho vàng đá cũng ô danh
môi câm ngực nín dòng hư thực
trải gan giãi mật chữ vô tình
 
Ký ức mang ta về đất cũ
người ơi, im bặt tiếng trăm năm
thời gian như bóng ma ngồi mộ
thân xiêu hồn xõa khóc thầm trăng
 
Nén hương cháy hắt hiu đời trước
ngọn nến chong vĩnh biệt đời sau
giấc ngủ ước mơ nào vuốt mắt
đất chìm nước nổi bãi xanh dâu
 
Cám ơn, người phá ngôi đền họ
cướp nhà ta đất khói hương này
đòi nợ sống, đòi da người chết
hồn oan về quanh quất đâu đây
 
Ta đã sống khác gì thú vật
trả sưu thân, trả thuế linh hồn
ta đã sống núi thù, sông trảm
bêu bình minh phơi xác hoàng hôn
 
Ngày đi, ta áo chàm mặt nhọ
triện móng chân lừa thích trên lưng
ngày đi ta đồng hoang gió hú
bèo mây ơi, hẹn trước thăng trầm
 
Ta đi chân đất tre ngoài ngõ
cành vẫy chào lá thốt tiễn đưa
ta đi sao thức đêm không ngủ
những xương khô bật dậy trong mồ
 
Ta đi trăng khuyết ràn rụa máu
tối đất oan khiên, đỏ hận thù
này các em ta lời đã cạn
hãy thề như, mẹ chẳng sinh ta
 
Bốn mươi năm lạc phương trời khách
vẫn như chung chia nỗi đọa đày
lời thề cũ mừng khi gặp mặt
sao lạnh lùng đau thủa chia tay?
 
Bốn mươi năm mơ về cố quận
thần trí soi tỏ mặt mỗi nhà
người cũ mất, trẻ già đi vội
lớp lớn mòn, nhỏ mới sinh ra
 
Quê nhà ta, ngôi mồ chôn sống
ta ném lên hòn đất sao đành
nước mắt giải oan thời vô vọng
cho người sống dở, chết đi nhanh
 
Ta cúi hôn lên từng ngọn cỏ
kinh hoàng, cát bụi dưới chân ta
cỏ thêu chiếc áo tà dương cũ
khoác bóng ngàn năm dấu bụi mờ
 
Ta mong như, nỗi mong ngoài cửa
là báo tin thu chết vội vàng
con én bay suốt mùa di trú
chút lòng ta băng kín đông, tan
 
Ta mong ta, gió giam đầu núi
hạ đi đày mưa tủi qua sông
mùa xuân ơi xanh trời trăn trối
cánh đào rơi như giọt máu đông
 
Lịch sử ta bốn nghìn năm thật
sau bốn nghìn năm giả một ngày
một ngày cho người sau kẻ trước
ách bần cùng lũ lượt qua đây
 
Đồng trụ chiết, rung chiều cổ độ
sóng Bạch Đằng mấy lớp sông ngăn
vó ngựa sắt tung mù thư sử
quê nhà ơi ngoại thuộc, ai dâng?
 
Máu đá trăm năm xương bạch nhật
về nơi hoa hạnh cố nhân này
đêm ta chết đứng thù truyền kiếp
ngày còn tanh vết cắt phân thây

Về ư? ví có nơi về được
ví ta quên hết chuyện đau lòng
xin làm con dế hèn hóa kiếp
chốn bụi bờ cất tiếng hát rong
 
Quê hương ơi, nhận giùm sợi tóc
tình yêu ta - chuộc thế gian này.
 
Sài Gòn 1955 - 1995

 
. Ải Bắc
 
Biên cương rừng giới bạt ngàn phủ
trùng trùng núi đứng giáp đầu mây
đường lên ải bắc dọc ngang lộ
muôn dấu chân qua bạt lối này.
 
Ta nghe tiếng vọng triền miên lũng
đỉnh đá khua hay vực gió dồn
bụi cát mù mù vó ngựa động
lòng ta, mốc cắm vết suy vong.
 
Ta lên ải bắc hỏi tin nhạn
hỏi thời gian tìm nhạn môn mây
thủa loạn ngôn trời đất cũng loạn
đất cắt, trời chia, loạn cỏ cây.
 
Ngọn suối nước khe dòng lịch sử
nghe đâu đây gọi tiếng mơ hồ
cung kiếm mấy đời đi giữ đất
chiến bào da ngựa bọc biên khu.
 
Nhúng bàn tay xuống trường giang lớn
năm ngón như chạm mũi cọc chôn
nhớ theo sóng lớp Bạch Đằng lộng
bóng chinh phu đoạt dáo trên thuyền.
 
Ta đi tìm lại đoạn đường tận
xưa, Nguyễn Trãi ngồi ngun ngút thù
người đi chân xích vai gông nặng
kẻ quay về mài bút bình ngô.
 
Có con nhạn trắng tung trời hót
bay liệng giữa vòng nhớ ải quan
có gã dân giã già cô độc
ngoái lại trăm năm đã mỏi mòn.

 
. Tử Lộ
 
Ta về đây bụi đường dong duổi
ngọn gió mùa vuốt mái da nhăn
người lính cũ thành tên tù mới
cỏ cây ơi còn nhớ gì chăng.
 
Điếu thuốc đốt tâm can dị diệt
vết thời gian khói ám vàng tay
ngày tháng tận chiêm bao cũng tận
chỗ dung thân chỉ trái tim này.
 
Cuối bãi đầu sông dòng nước rút
đánh thức ta đau nỗi nghìn thu
chợt mất chợt còn như lẽ thật
chữ tử sinh âu cũng điên rồ.
 
Đất rã thịt xương trời sạch máu
chuyến đời đi, nào, kể từ đâu
đứt ruột ta bầm gan tháng sáu
mềm thân ta dìm mắt đêm sâu.
 
Đồng đội ta mấy người khuất mặt
giống ma hờn quỷ khóc chờ đây
mưa tạt run lòng ta u uất
chừng nghe viên đạn mới phanh thây.
 
Độ ấy em về trong hoang tưởng
áo tiểu thư phong kín chiều tà
ta gửi mắt, gửi môi, gửi tóc
bứt cỏ vàng thay một cành hoa.
 
Điểm gở ấy báo tin định mệnh
ta biết tìm đâu lỗi đất trời
giữa đồng gió còn xanh hẹn ước
ngôi mộ nằm trắng toát mầu vôi.
 
Ta nguyền rủa ta sao chẳng chết
cớ gì thiên hạ giết em đi
ta áo trận súng tay loạn nước
em yêu là phản nghịch cớ gì.
 
Hai mươi năm nhìn ra tử lộ
ta khóc dùm ta nỗi chán chường
bầy ngựa cũ già rong tứ xứ
cắm đầu, không ngoảnh lại bắc phương.

DẪN THƠ:
 
Vào cuối thập niên 60, đơn vị tôi thất trận, bổ sung gần một nửa quân số cấp tiểu đoàn gửi ra trung tâm huấn luyện Vạn Kiếp. Đoàn xe đi qua nghĩa trang Biên Hòa thấy bức tượng lính dựng trước ngả ba cổng như nhìn theo, mỉm cười.
Vài năm sau đôi lần tôi theo trực thăng chở xác đồng đội hy sinh về nhà vĩnh biệt, khi trở về đơn vị bằng xe Jeep của hậu cứ đón qua đây, bức tượng đá ấy vẫn như nhìn theo, vẫn như mỉm cười.
Năm 1990 tôi viết bài thơ này như những giọt nước mắt tìm thấy từ ký ức và muốn lưu giữ một mình.
Năm 2010 tình cờ được biết tác giả của bức tượng, nhà điêu khắc Nguyễn Thanh Thu còn đang sống tại Saigon.
Tôi đăng bài thơ này nghĩ còn kịp để chia sẻ cảm xúc với anh, và với những người bạn chiến đấu khác một thời đã qua đó, đã gặp bức tượng lính hiển hiện cả sự sống và cái chết.
Saigon, 2011

. Cái Chết Của Một Tượng Đá
 
Si Dieu existe, que souhaiteriez vous qu’il vous dise après votre mort.
 
Tạc mãi đau thương người thành đá
ngồi canh đồng đội đã bao năm
cây súng gác ngang đời không ngủ
chiếc ba lô vai nặng vết hằn.
 
Người ngồi đó, mở trang bi sử
chiến bào như thấm máu chưa khô
ta ngồi đó xanh hàng bia mộ
áo nhung rêu cũng bạc dấu thù.
 
Ta muốn hỏi người từ đâu đến
bèo mây hạnh ngộ, có nhớ ta
ta về từ những vùng, khu chiến
bọc kinh hoàng xương mất, để da.
 
Ta muốn hỏi người, câu sinh tử
mắt trẻ thơ, môi cánh hoa đào
trán cô phụ băng lời tình sử
tóc mẹ già phủ mặt chiêm bao.
 
Cái chết – những con thiên nga trắng
ngàn năm tuyệt tích trời đông phương
anh hùng mạt lộ, chiến trường tận
đâu trái tim của một gã cuồng?
 
Đêm thập tự hàng hàng, vấn tội
đồi bạch dương chụm những đầu ma
oán sâu sương khói cao mù núi
sát thời gian, người, đá hay ta.
 
Mười năm, lại mười năm sống sót
chuyện dữ tan tành, đồng đội đâu
đất nghĩa trang nhớ hoang dại mọc
quê nhà đây, cỏ mới, ngang đầu.

Saigon 1990.
 

. Đêm trước ngày triệu tập
 
Đêm, nghe hơi thở cầm canh
sớm mai còn ngấn lệ quanh mắt người
ơn em hàm chút ơn đời
buồn chia chưa đủ môi cười tiễn nhau.
 
Cầm bằng bước lỡ mai sau
tóc xưa đã cắt ngang đầu làm tin
chẳng chân cứng cũng đá mềm
chẳng quên đời thảng thốt quên từng ngày.
– Cầm bằng ta hạt bụi bay.
 
.Số 3c đường…
 
Bước đi, tội nặng hai vai
đá xanh vết lở đường dài cơn đau
đến đây, bè bạn trước sau
gốc xưa xác lá ngọn sầu quê hương
đến đây, nghiêm cấm linh hồn
cỏ lên hoang phế bụi chôn tháng ngày
cửa ơi đóng nhẹ bàn tay
gió ơi tiếng khẽ đêm hay giật mình
kẽm gai nhọn huyết bình minh
hoàng hôn như bịt mắt nhìn thấy đâu
thương ta sợi tóc trên đầu
mọc thân trên ghế để râu quanh hàm
– thương ta thơ cũng lầm than.

 
. Tình khúc cho vợ
 
Ví người thắt cổ ta, đây
dây oan xin hãy nhẹ tay-tơ hồng
treo trên ngày tháng hư không
đêm canh ác quỷ ngày trông gian tà.
Ví người chết thế dùm ta
tiễn người ta nguyện đưa qua chín tầng
cực hình chia ở thế gian
vai gông chân xích ta mang dùm người.
đường đi ta vẫn ngậm cười
môi hôn đã chạm nỗi đời biệt ly.

 
. Thư cho con
 
Còn tôi cháy nám như than
giữa cơn lửa, khát vọng tan tứ bề
mặt tôi xanh xám cơn mê
đời lăn lóc tưởng đã lìa bỏ than
xin chân để buộc dây thừng
xin tay để thắt cổ chung một ngày
xin lời thiên hạ phanh thây
vết đinh vết búa đã đầy vết tôi
mai sau ơn khất oán đòi
đem thơ ta chuộc nợ đời, nghe con.

 
. Gửi dĩ vãng
 
Nhớ ta ngày tháng chiêm bao
thăm ta, vừa có kẻ nào chết đi
nắm xương da bọc nỗi về
đường xa thấy mặt phân ly nét sầu
nhớ ta đất đã bể dâu
tang thương chờ lấp mộ sâu cho người
thăm ta, còn kiếp luân hồi
nhớ ta, còn nỗi nhớ ngoài nghìn năm

 
. Trái Tim Người Qua Sông Cửu Long
 
Ta về, một tấc lòng xuyên Việt
trách gì sông nước cuộc bể dâu
ta về vẫn hai bờ tâm huyết
người nhớ sông, sông cũng bạc đầu.
 
Ta vui từng bước chân ta bước
ta vui úp mặt trong bàn tay
ta vui sao lòng ta thổn thức
như sông cuồn cuộn sóng hồn này.
 
Mười năm về đời bên bờ bắc
mười năm về nhớ xiết như sông
đợi chuyến phà sang, gọi ký ức
nặng lòng ta chiếc bắc giữa dòng.
 
Ai vẽ mùa xuân chen sắc hạ
tháng ngày trong trí nhớ như tranh
ôi yêu dấu nồng nàn như cỏ
yêu dấu như giọt nước trầm mình.
 
Và lớp lớp thuyền đi ngang dọc
lớp lớp người thủa ấy về đâu
ta hiểu mỗi đời là hạt thóc
gieo mầm cho đất một mùa sau.
 
Kè đá thức trắng đêm sương phủ
huyền hoặc trăng trên đá mài gươm
bỏ núi xa rừng trăng viễn xứ
đá sắt son lòng đá ngậm ngàn.
 
Ta về, hồi tưởng sông truyền thuyết
chín con rồng ẩn tích về đây
chọn đất thiêng gửi dấu móng vuốt
qua ngàn năm sót chút hình hài.
 
Ta về, tưởng giữa dòng trống giục
sóng thét, bầy voi trận xuất binh
cuồn cuộn đi như ngọn nước xiết
bóng mây dồn theo bóng Quang Trung.
 
Hai bờ chật quân ngồi nghỉ khát
dưới mặt trời kết mảng qua sông
bạt vía, kinh hồn lân bang giặc
về phương nam thần thoại phương đông.
 
Thời niên thiếu cha cho áo vải
áo mẹ may thành giáp long bào
nước có nguồn cây từ cội ấy
ơn sâu, nghĩa cả nặng ngàn sau…
 
Ta về, mưa nắng như trời đất
sông nước chờ ta - dẫu mười năm
ví ta còn sót chút nước mắt …
nói làm sao chuyện của cõi lòng?
 
Ta về nhật nguyệt soi vầng trán
Lịch sử còn lưu dấu cổ kim.

 
. HỒNG HẠC
 
Đêm nụ dưới trời chưa kịp nở
Ta nhìn lên dậy gió mười phương
KH
 
Một
Ta ném cuộc đời ta vào lửa
cháy lên nào ánh sáng trăm năm
cháy lên, để ta không còn nữa
để ta còn một bóng thiêu thân
 
Ngọn lửa tình yêu ta, chưa tắt
thế giới còn đây nỗi cỏ hoa
như tảng đá xanh núi bất khuất
như lời vô tận sóng biển đông
 
Mấy mươi năm mòn trong hơi thở
ta, con hồng hạc lỡ xa bầy
trong đôi cánh mang mùa đông cũ
vượt vạn dặm đường, mỏi chuyến bay
 
Hồng hạc ơi ngày trông đất xám
đêm nghe mưa dại nước đầm hoang
nhớ Bắc phương mịt mù tuyết trắng
tiếng kêu xơ xác, ngọn lau vàng
 
Nhã hạt đau thương thành cỏ mọc
chờ tin chim di xứ trở về
thân chết rũ, hồn vừa mãn kiếp
tha nắng vành hối hả bay đi
 
Bầy hạc cũ năm sau trở lại
vũng đầm hoang hẹn ước còn đây
chiếc lông trả ngọn lau oan trái
hòn đá rêu bỏ vết chân bày
 
Hồng hạc ơi dưới gầm trời nhỏ
linh hồn sao thoát cõi phù du
những mùa đông, những không gian lạ
cánh cô đơn suốt dải mây mù
 
Hai
Quê hương ơi nhà ta mấy núi
nước đổ nguồn ngang dọc mấy sông
Xuân - Hạ - Thu - Đông về mừng tuổi
sắc lúa vàng ươm, ngát mấy đồng
 
Ngọn khói, bếp cơm chiều mong ước
lửa đun rạ mới thức đêm dài
đất nhớ mùi hương mùa bưởi trước
mùa sau, cỏ khoác áo hoa phai
 
Ngụm nước giếng thơi ngày hạn khát
mưa kiệt cơn đồng đất chuyển mùa
da bí xanh, ngô vàng vấn tóc
vẫn cầu trời cho nắng tốt dưa
 
Mùa sen mở ngày xanh, tháng đỏ
nón nghiêng vai, nắng chạm má hồng
trên ngọn cau sáo về làm tổ
tơ trời, kết lại mối long đong|
 
Mắt trẻ thơ rung cành nhãn chín
lũ dơi tung cánh tối mịt mùng
chờ vụ gặt tháng mười chưa đến
gió lạ về chát quả hồng ngâm
 
Nạn đói miền xuôi, sốt mạn ngược
thủa lên non, đẵn gỗ tìm trầm
buộc mảng cây thả theo dòng nước
gốc tre già nhớ cũng thương măng
 
Gió Tiên Kiên mềm lòng đất khách
sớm sương muối trắng ngọn Ba Vì
suối đá, đồi gianh, chân Tam Đảo
xua nắng trời đuổi bóng chim di
 
Trà Thái Nguyên cam sành Bố Hạ
bàn tay thuê phá núi mở rừng
dứa Vĩnh Yên vải thiều Phú Thọ
bóng theo người lưng nặng bước chân
 
Sông Lô sủi sóng xanh ghềnh thác
vói trông theo sáu khúc Việt Trì
sông Thao ngược Đoan Hùng nước bạc
níu cánh buồm mây gió cuốn đi
 
Mười năm nữa đào đường, vỡ đất
liếm mồ hôi mặn xót quê nhà
trồng nương sắn, rẫy khoai nước mắt
nỗi nhọc nhằn thân tải đường xa
 
Quê nhà ơi, mười năm thất tán
người oan, đất oán, cỏ hoang đồng
khói đốt nhà ai lên lửa loạn
hồn tre, lòng lúa vẫn thức mong
 
Mẹ ta, một nửa trời quê ngoại
một nửa dòng máu nóng ta mang
tuổi thơ ta cũng dòn như sậy
chen cõi buồn đau đến bạt ngàn
 
Tập đứng lên, tập đi, tập nói
học viết vần đầu nét chữ hoa
đi dọc, đi ngang, chân trời mỏi
trang giấy nhăn, trán mẹ thấy già
 
Mưa dồn, lũ ngập, trũng đồng thấp
còn nghe nước lớn réo sông Hồng
cánh dại thưa ngăn lùa gió bấc
rét lòng ta, lạnh thấm mênh mông
 
Đêm mơ thấy ta làm mục tử
buồn như cỏ dặm nuốt đàn trâu
lao đao một chiếc thuyền phi xứ
giọt lệ nào cay mắt, ta đâu
 
Lớp người ấy đi làm lịch sử
ta thấy đời như đã lớn lên
mười năm, chớp mắt, cơn mộng dữ
chia nhớ thương nắng bãi, trăng thềm
 
Chị ta, vạt khói chiều quê nội
em ta, khoai sắn bếp lửa tàn
nhà ta, gạch ngói xưa thành bụi
dưới cỏ vàng ngậm nỗi ly tan
 
Ba
Ta chỉ là tên tù không số
là con hồng hạc cánh chim bằng
trăm năm sau cũng đừng hỏi khó
hãy nhìn trời, hỏi ánh sao băng.
 
Sài Gòn 1997

 

 

 
nguồn từ facebook Chau Nguyen

 https://www.facebook.com/profile.php?id=100004707361672

 See the source image

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.