THƠ ĐIẾU HÀN CỐC TIÊN SINH
Hởi ôi! Hàn Cốc vội qui thiên
Xúc động lòng đây thiếu bạn hiền!
Những tưởng đàn thi ăn nhịp phách,
Nào hay loạn phím bặt tơ duyên
Hồ thành quí tử mời du ngoạn,
Nghĩa địa đồng châu rước hạc tiên
Vỹ Dạ từ đây người khuất bóng
Chỉ còn dấu cũ chữ “Lan Hiên”. (*)
Cuối xuân Tân Dậu (1981)
Hiền Lâm bái vãng
( Chỗ ngồi đàn và vịnh thơ của HÀN CỐC có treo
bức hoành sơn thếp 2 chữ “Lan Hiên” ).
THƠ ĐIẾU HÀN CỐC TIÊN SINH
( Cẩn họa y đề thơ Hiền Lâm tiên sinh )
Giả biệt đường trần dạo cảnh thiên,
Ôi thôi! khuất mãi vị huynh hiền.
“Bảy không” Chung Tử vui tình bạn, (*)
“Tám tuyệt” Bá Nha lặng nét duyên. (**)
Vĩ Dạ tan sương, soi cửa thất ,
Sài Thành dõi nắng, nhớ Lan tiên.
Âm dương lẻ bóng… đời tri kỷ,
Gió thoảng như Người nhẹ bước hiên…
Cuối thu Đinh Dậu (2017)
Minh Đạo
---------------------------------------------------
* Bảy Không : Nghe tiếng bi ai và đám tang thì không đàn, lòng nhiễu loạn thì không đàn, việc bận rộn thì không đàn, thân thể không sạch thì không đàn, y quan không tề chỉnh thì không đàn, không đốt lò hương thì không đàn, không gặp tri âm thì không đàn.
** Tám Tuyệt : Thanh cao, kỳ diệu, u uất, nhàn nhã, bi đát, hùng tráng, xa vời, dằng dặc.
Đàn ấy đạt đến tận thiện tận mỹ, hổ nghe không kêu, vượn nghe không hú, một thứ nhã nhạc tuyệt vời vậy.